Bạn đang đọc [vtđd]_em muốn gặp lại anh – Chương 35:
Chương 35
Lê Hiểu Văn đợi ở dưới một lúc, nhìn thấy Thời Nghiên bèn vội vàng lôi kéo cô đi, không chút khách khí lườm vài người, dáng vẻ tránh như rắn rết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Hỉ ngồi trên xe đạp cười, dáng vẻ bất cần đời, Hàn Khâm nhìn Thời Nghiên: “Anh đưa em về đi.”
“Thời Nghiên.” Lê Hiểu Văn gọi cô lại, Thời Nghiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Không cần, em đưa bạn về trước.”
“Được.” Hàn Khâm gật đầu.
Trên đường đi, Lê Hiểu Văn nói chuyện với Thời Nghiên: “Sao cậu lại chơi với những người này thế? Bọn họ đều là du thủ du thực, Hàn Khâm kia cũng không phải người tốt gì.”
“Hiểu Văn!” Thời Nghiên hơi tức giận, Lê Hiểu Văn nhíu mày, Thời Nghiên cười nói: “Cậu không hiểu được.”
“Sao lại không hiểu? Thời Nghiên, cậu không phải là thích đến mức đầu óc có vấn đề chứ?”
“Mọi chuyện đều có hai mặt, có lẽ ẩn dưới sự tối tăm chính là chân thật.”
“Tớ không biết cậu nói gì nữa, tớ kệ cậu.” Lê Hiểu Văn tức giận ‘hừ’ một tiếng, Thời Nghiên tiếp tục nói: “Giống như bố mẹ tớ nói, từ nhỏ bọn mình đều cho rằng lời bố mẹ là đúng, lúc bọn mình có ý kiến riêng, sau khi lớn lên mới phát hiện bố mẹ không nhất định đều đúng, bắt đầu cãi cọ, đó là tuổi dậy thì, đợi đến lớn chút nữa, bố mẹ nói bậy làm chuyện sai lầm, bọn mình cũng chỉ là cười, khoan dung lý giải họ, thậm chí sẽ dùng thiện ý nói dối che giấu giúp họ, đó là trưởng thành, bố mẹ cũng già rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sao đột nhiên nói cái này?” Lê Hiểu Văn kỳ lạ nhìn cô.
“Nghe nói gần đây cậu đang cãi nhau với cô, chỉ là không muốn sau này cậu sẽ tiếc nuối, sẽ hối hận.”
“Mẹ tớ bà ấy là như vậy, rất phiền.”
“Có chuyện từ từ nói, có gì mà phiền.” Thời Nghiên nở nụ cười, Lê Hiểu Văn chán nản nói: “Cậu lại chuyển đề tài, thật là, người ta nói với cậu cái này cậu lại nói sang cái kia.”
“Tớ ổn mà, dù cho các cậu ấy là người xấu thì coi như tớ giúp đỡ thanh thiếu niên đi.”
“Hừ, cậu thật đúng là dư thừa lòng tốt.” Lê Hiểu Văn nhớ đến chuyện hôm nay là lại tức giận.
Thời Nghiên lại cảm thấy, thời gian thứ này thật sự rất buồn cười, kiếp trước, ngay lúc Lê Hiểu Văn nhìn thấy Hàn Khâm đã bị anh làm cho rung động, hận không thể nhanh chóng gả Thời Nghiên đi, một đời này cô ấy lại có thành kiến với Hàn Khâm.
“Có điều lúc nãy ở trong phòng riêng nghe thấy bọn họ nói gì vậy?” Thời Nghiên hỏi cô ấy, bắt đầu hỏi thăm đầu đuôi câu chuyện.
“Hình như hai cô gái vào phòng lúc sau đấy, chọc phải lưu manh bên ngoài, bị người đuổi đến đây, bạn của tên Hàn Khâm kia bèn đến đây giúp đỡ, sau đó mọi người đưa cô gái kia ra, ngay lúc nãy ở bãi đỗ xe, bảo bọn mình đi trước.”
Thời Nghiên sửng sốt, đang định quay đầu lại thì bị Lê Hiểu Văn giữ chặt, cảnh cáo nói: “Cậu không được đi, ngoan ngoãn quay về với tớ!”
“Không phải, tớ không yên tâm.” Thời Nghiên không nghe, Lê Hiểu Văn càng không muốn: “Dù sao cậu không được đi, cậu đi có tác dụng gì chứ? Có thể khuyên ngăn hay là thế nào hả?”
Thời Nghiên còn đang do dự, Lê Hiểu Văn thật sự dùng sức lôi kéo cô đi.
Thời Nghiên xem như biết vì sao Hàn Khâm để cô đưa Lê Hiểu Văn đi, cũng không sợ cô ấy nói chuyện ở bãi đỗ xe, căn bản là biết Lê Hiểu Văn sẽ không để cô quay về.
Thời Nghiên thất thần kéo Lê Hiểu Văn đi dạo chợ đêm, ăn cơm, đến tám giờ tối, Thời Nghiên đưa cô ấy đến khách sạn.
“Tối nay cậu ở cùng tớ đi!” Lê Hiểu Văn đề nghị, cảnh giác nhìn cô.
Thời Nghiên vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Yên tâm đi, lại không phải đánh bài, bọn họ là đi xử lý việc, dù cho là đánh nhau thì cũng sẽ nên vào đồn Cảnh Sát uống trà, vào bệnh viện chích, ngày mai tớ đến thăm cậu, có việc gọi điện cho tớ.”
Lê Hiểu Văn nghi ngờ nhìn cô, cô thật sự bất đắc dĩ: “Tớ thề tớ không đi nhúng tay, được chứ? Tám giờ, mẹ tớ đánh chết tớ.”
“Cậu về đến nhà gọi điện thoại cho tớ.” Lê Hiểu Văn dặn dò một câu, lúc này mới đi vào.
Thời Nghiên nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa tay, xoa mặt, đi ra ngoài chuẩn bị gọi xe thì thấy xa xa bên đường có một người đang đứng, áo đen quần đen, ánh mắt như ngôi sao trong biển.
Cô chạy qua, ngửa đầu nhìn anh, duỗi tay sờ gương mặt anh: “Anh lại đánh nhau?”
Hàn Khâm nghiêng đầu: “Không phải, thằng đó đánh anh trước, anh đánh trả, đi thôi.”
Thời Nghiên theo sau anh, hai người một trước một sau: “Đi mua chút thuốc đi, lát nữa Hi Hi lại lo lắng.”
Anh trả lời một tiếng.
“Sau này đừng đánh nhau.”
Anh lại ừ một tiếng, Thời Nghiên chạy chậm đuổi theo anh, dẫm lên bóng của anh cười: “Hàn Khâm, hết cấp ba chúng mình rời khỏi nơi này nhé!”
Anh không nói chuyện, mắt nhìn bốn phía, không biết đang nghĩ gì.
“Hàn Khâm, rời khỏi nơi này, bắt đầu cuộc sống mới.” Thời Nghiên sóng vai đi bên anh: “Được không?”
Hàn Khâm dừng lại bước chân, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, lại ừ một tiếng. Thời Nghiên nở nụ cười: “Hàn Khâm, lần này anh không thể bỏ lại em.”
Anh nở nụ cười mang theo bất đắc dĩ: “Sao lần nào em cũng có thể làm cho chuyện anh nợ em một cách hợp tình hợp lý như vậy?”
“Không biết nha, có lẽ anh thật sự nợ em, còn không nhận nợ nha.”
“Anh không có, Thời Nghiên, em không cần phải như vậy, anh cũng không phù hợp với em.”
“Phù hợp không giờ ai biết được, phải sau này mới biết được nha, ít nhất qua cấp ba đã?”
Hàn Khâm không nói, quay người đi tiếp, Thời Nghiên đi theo sau anh, nhìn anh, cô đã theo sau anh rất nhiều lần, giống như cứ vậy là có thể đi cả đời.
Đi ngang qua tiệm thuốc, Thời Nghiên đi vào mua một ít Liniment bôi lên mặt cho anh, Hàn Khâm đau, không khỏi nhíu mày, nhìn vẻ mặt nghiền ngẫm bất đắc dĩ của cô.
Thời Nghiên nhón chân giữ lấy mặt anh, nhẹ nhàng vuốt ve nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt anh, mỗi lần,lúc nhìn qua khóe mắt nghiêng đều rất có sức hấp dẫn.
“Được chưa?” Anh hỏi: “Mùi thuốc nồng như vậy em gái anh không ngửi thấy mới là lạ.”
“Đau không?”
“Em thử xem?” Anh nghiêng mắt nhìn qua, Thời Nghiên ngây ngô nở nụ cười: “Em thơm một cái là hết đau.”
Anh nao nao, nghiêng đầu xuống: “Thơm đi.”
“Hả?” Thời Nghiên kinh ngạc, anh cười tươi mang theo chút xấu xa: “Không phải em muốn thơm à? Thơm đi.”
“Ừm…” Thời Nghiên bối rối nhón chân thò lại gần, thơm một cái như chuồn chuồn lướt nước, mùi thuốc gay mũi, đỏ bừng mặt: “Còn đau không?”
“Không đau lại thêm cái nữa?” Anh hỏi, Thời Nghiên hừ một tiếng: “Anh… anh quá đáng.”
Hàn Khâm vô tội nói: “Rõ ràng là em đùa giỡn anh trước!”
Thời Nghiên không để ý đến anh, buông anh ra đi về phía trước, người này thật là quá đáng ghét.
“Cái Tào Kỳ Kỳ kia rốt cuộc làm cái gì?” Trên đường, Thời Nghiên vẫn là không nhịn được hỏi anh. Hàn Khâm nhìn về phía cô, ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn là nói ra mọi chuyện: “Đám người Đại Thành làm việc không sạch sẽ, là vài thứ vi phạm pháp luật, chỗ này quản lý lỏng lẻo, Tào Kỳ Kỳ nghe được gì đó, những người đó nghĩ rằng cô ta lấy đồ đi, kết quả không lấy, chắc là Tào Kỳ Kỳ muốn đi ra ngoài, trốn càng xa càng tốt.”
“Sẽ không quay lại à?” Thời Nghiên đã hơi hiểu.
“Chắc vậy, trừ phi những người đó bị bắt.” Hàn Khâm bình tĩnh mở miệng, nhìn về phía cô: “Anh chưa từng làm, em tin anh?”
“Em tin, nhưng Hàn Khâm, anh chưa từng làm chuyện này, vậy chuyện khác thì sao? Có phải anh đang làm chuyện khác không?” Thời Nghiên nhìn về phía anh, ánh mắt Hàn Khâm co rúm lại, cười một cái: “Đi nhanh lên, không lát nữa mẹ em thật sự sẽ đánh em.”
Lúc Thời Nghiên về đến nhà, mẹ Thời nói cô hai câu rồi đi vào nói chuyện với bố Thời.
Ngày đó, Lê Hiểu Văn về, Thời Nghiên đưa cô ấy lên xe, cũng nghe Cung Tây Thi nói đến chuyện Tào Kỳ Kỳ muốn ra ngoài, Thời Nghiên kinh ngạc.
“Không học nữa?”
“Học cũng vô dụng á, thành tích kia của cô ta đủ để đỗ trường nào chứ, thầy cô đều mặc kệ, thầy cô chỉ để ý đến học sinh có thành tích tốt, mới không lãng phí tâm tư với những người thành tích kém này đâu.”
“Tớ cảm thấy thầy Tống không phải thầy giáo như vậy.” Thời Nghiên không nhịn được, biện giải.
Cung Tây Thi gật đầu: “Đúng vậy, thầy Tống rất tốt bụng, lớp mình nhiều tên du thủ du thực như vậy cũng không thấy thầy ấy mắng nhiều là bao.”
“Lớp mười hai còn phải học sớm, thật phiền mà, nghỉ hè lại sắp kết thúc.”
Thời Nghiên nhìn mặt trời chói chang bên ngoài, cười nói: “Đúng vậy, thật nhanh nha.”
Tào Kỳ Kỳ rời đi như là kéo xuống tấm màn che mùa hè cho thành thị phía bắc là Bắc thành này. Sau vài ngày mưa to, thời tiết chuyển tạnh ráo, đã đến lúc lớp mười hai về trường học lại.
Vẫn là phòng học cũ, Hàn Khâm vừa vào cửa, cặp sách đã bị đoạt đi, trống rỗng, bản thân mình ngồi trên bàn học, ngay cả quyển sách để ra vẻ cũng không có.
Lúc thầy Tống vào cửa, mấy người còn đang chép bài tập, vừa tức vừa bất đắc dĩ.
“Chép, chép chép! Loại hành vi này vô cùng xấu xa, như vậy có khác gì ăn cắp không?”
Tề Gia Tắc không ngẩng đầu lên, tay cũng không ngừng, nói: “Bọn em bây giờ không phải ăn cắp, bọn em giao dịch bình thường, thanh toán tiền.”
Thời Nghiên nở nụ cười, vừa quay đầu thì đã đối diện với Hàn Khâm đang nhàm chám ngồi quay bút trên bàn, dường như anh cũng là tùy ý ngẩng đầu nhìn thấy, hai người như bị kim đâm, vừa chạm vào bèn tách ra, sắc mặt cả hai đều hơi hồng một cách đáng ngờ.
“Lớp mười hai, thời gian còn không đến một năm là các em phải qua cầu độc mộc, phải nhanh chóng lên, trong đời chỉ một lần, dù nói thi đại học không phải con đường duy nhất trong đời nhưng cũng là con đường nhất định phải đi qua trong đời, nếu bỏ lỡ không dùng hết sức mình, sau này các em sẽ hối hận……”
“Thầy Tống lại nữa rồi, có tác dụng à?”
“Thì cũng tốt hơn lưu manh trên đường đi? Có lòng tiến tới vẫn là tốt, cậu xem Tào Kỳ Kỳ.” Thời Nghiên nói, Cung Tây Thi thở dài: “Được rồi.”
“Yên tâm đi, mỗi người có cách sống của riêng mình, không ai có thể coi thường ai, bản thân mình làm chuyện mình nên làm.”
“À đúng rồi, tiết tự học buổi tối lớp mười hai đấy mà, có nhu cầu nội trú đến chỗ thầy đăng ký, học ngoại trú cũng đăng ký ở đây, trả một ít tiền cơm.”
Thầy Tống nói xong bèn mang theo mấy bạn học sinh ra ngoài dọn sách.
“Tiền cơm à.” Tề Gia Tắc nghĩ đến, vội vàng lấy ra mười tệ đưa cho Hàn Khâm: “Hàn Khâm, tớ trả phí giúp cậu.” Nói xong chạy đi tìm những người chép bài tập đòi tiền.
Thời Nghiên thần kỳ mà nhìn về phía Hàn Khâm, người này thật là khôn khéo ngầm nha, mấy bài tập thôi mà đã gom đủ tiền cơm rồi.
“Việc làm ăn của ông chủ Hàn rất cừ nha, có thiếu bên đối tác không?” Thời Nghiên hỏi.
Hàn Khâm cười như không cười chống cằm nhìn cô: “Vẫn là thôi đi, bài tập của em anh sợ mất khách.”
“Em có đơn hàng lớn, ông chủ Hàn có hứng thú không?” Thời Nghiên nghiêng mình nhìn anh bằng đôi mắt sáng lấp lánh, anh nhướng mày nhìn cô.
“Anh giúp em học thêm, em đưa anh tiền học phí.” Cô cười.
Hàn Khâm buồn cười nhìn cô: “Như vậy càng không được, anh sợ ngốc sẽ lây bệnh.”
“Lây bệnh? Hàn Khâm tên khốn nhà anh!” Thời Nghiên đá anh một cái, anh tránh thoát.
Thầy Tống lại quay lại, thở dài nói: “Lớp mười hai đổi chỗ.” Nói xong cầm danh sách ra, Thời Nghiên hơi khẩn trương, nhìn về phía Hàn Khâm, người sau bình thản nhìn cô.
“Thời Nghiên…” Cuối cùng lão Tống cũng nhắc đến Thời Nghiên, cô lập tức ngồi thẳng người.
“Em ngồi cạnh Hàn Khâm đi.”
“Dạ?” Thời Nghiên cho rằng bản thân nghe nhầm, thầy Tống thấm thía nói: “Không phải em cảm thấy thành tích của em không lên được à? Tận dụng cho tốt bạn Hàn Khâm nhà người ta đi, lớp mười hai cố gắng lên.”
Các bạn nở nụ cười, lão Tống không biết quan hệ phức tạp giữa Thời Nghiên và Hàn Khâm nhưng các bạn trong lớp lại không mù, lập tức thổn thức một cách mờ ám.
“Cười cái gì mà cười, im lặng!” Lão Tống quát lớn một tiếng.
Thời Nghiên nhìn về phía Hàn Khâm, cười trộm, Hàn Khâm liếc mắt nhìn cô một cái, ra vẻ lạnh lùng, chờ cô quay đầu đi thì âm thầm cong môi bất đắc dĩ.
Sau khi tan học, ban cán sự phát sách, các bạn trong lớp đều đang đổi chỗ ngồi, Cung Tây Thi sầu khổ dịch bàn, khổ sở nói với Thời Nghiên: “Thời Nghiên, tớ không nỡ cậu nha, bọn mình lại tách ra như vậy.”
Không được trả lời lại, vừa quay đầu thì thấy Thời Nghiên cười tủm tỉm ôm bàn chạy về phía Hàn Khâm, nụ cười kia suýt nữa thì nước trong mũi cũng chảy ra.
Cung Tây Thi chán nản, ngửa mặt lên trời thở dài ba tiếng: “Trọng sắc khinh bạn.”
“Bạn học Hàn~” Thời Nghiên cười với Hàn Khâm bằng vẻ mặt chó săn, đặt án thư về phía cạnh bàn của Hàn Khâm, cảm thấy hoàn mỹ trong nháy mắt.
Thời Nghiên ngồi xuống dọn sách xong: “Sau này chỉ bảo nhiều hơn.”
“Không dám nhận.” Hàn Khâm vắt chân lên ghế, nhìn cô một cách bất đắc dĩ: “Bảng đen ở đằng trước, trên mặt anh có đề hả?”
“Có bạn trai nha.” Cô trộm thò qua, nhỏ giọng nói, Hàn Khâm hít sâu một hơi, hơi nhíu mày, cô gái này……