[vtđd]_em muốn gặp lại anh

Chương 26


Bạn đang đọc [vtđd]_em muốn gặp lại anh – Chương 26:

 
Edit: Chianti
 
Thời Nghiên tặng cho anh ta một cái nhìn khinh thường, hừ một tiếng không nói chuyện.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cái loại con gái lớn lên có tí sắc đẹp như thế này có ích lợi gì chứ?” Người nọ còn muốn nói, Thời Nghiên đột nhiên vỗ lên bàn, đống bia ở trên chấn động: “Bố mẹ anh không dạy anh thế nào là tôn trọng người khác đúng không?”
 
“Cô con mẹ nó còn cậy mạnh hả?” Người nọ cũng nổi nóng vội vàng vỗ bàn, chị họ ngây ra, vội vàng giữ chặt Thời Nghiên, Thời Nghiên hất tay cô ấy ra: “Tôi không phải là người dễ tính đâu, con mẹ nó đều là lần đầu tiên làm người, vì cái gì mà phải tha thứ cho anh.”
 
Lúc này không khí liền xấu hổ, những người khác khuyên ngăn thấy không có kết quả, người nọ đột nhiên đẩy chàng trai bên cạnh ra đi tới chỉ vào trước mũi Thời Nghiên, hung thần ác sát nói: “Mày con mẹ nó còn cãi? Ai con mẹ nó không biết mày có một chân với Hàn Khâm lớp mày chứ, bố mẹ cái thằng đó… A.”
 
Đột nhiên anh ta hét thảm một tiếng, Thời Nghiên nhìn thấy một cái lon bay đến, quan trọng là bên trong còn có nước, tỏa ra hơi lạnh, đập lên ngón tay của anh ta.
 
Cái lon rơi xuống đất kèm theo tiếng va chạm, hẳn là rất cứng, tựa như thật sự đã đông lại.
 
“Cái gì đấy?” Người nọ còn đang ôm tay, Hàn Khâm không biết từ nơi nào xông ra, lập tức đè đầu anh ta xoay về phía chỗ Thời Nghiên ngồi, ấn lên trên bàn.
 
Anh ta sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Hàn Khâm bỗng nhiên khẽ cười nói: “Mày đi vào đây đúng không?”
 
Rồi sau đó âm trầm mở miệng: “Có tin tao làm mày bò ra ngoài hay không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chị họ cũng sửng sốt, không biết tình huống thay đổi như thế nào, lúc trước còn lo lắng Thời Nghiên đánh nhau với người này, kết quả đột nhiên Hàn Khâm nhảy ra, ấn người lên bàn luôn.
 
Thời Nghiên tiến lên giữ chặt Hàn Khâm túm ra phía sau: “Anh đừng để ý đến hắn ta, một tên trai thẳng ung thư uống nhiều mà thôi.”
 
Hàn Khâm cũng không muốn đánh nhau gì đó với anh ta, buông tay ra, Thời Nghiên kéo anh rời đi, Tạ Dương ngồi ở bên kia mắt to trừng mắt nhỏ với Lâm Thần Thư: “Không phải nói không thích sao?”
 

“Ban nãy tôi là vì cậu ta nói về tôi, cậu đừng nghĩ quá nhiều.” Hàn Khâm buông tay cô ra, Thời Nghiên đứng ở bên cạnh anh cười: “Em cũng đâu có nghĩ nhiều đâu, không phải là anh chột dạ chứ?”
 
“Không có.” Anh trừng to đôi mắt, nhìn cô, cô mím môi, tiện thể gật gật đầu, nhưng cả mặt đều là vẻ không tin
 
“Chẳng qua em vẫn đang giận anh, đừng tưởng rằng anh giúp em giải vây thì em không giận anh nữa, anh đuổi em đi là sự thật.” Cô hừ một tiếng, Hàn Khâm trợn trắng mắt.
 
Bên vệ đường, Thời Nghiên chậm rãi đi phía sau anh, không lâu sau thì đi qua cổng trường. Thời Nghiên nhìn anh, vẻ mặt anh bình tĩnh nhìn phía trước. Cô mím môi, cũng không biết bố mẹ Hàn Khâm đã xảy ra chuyện gì, khiến anh vừa nghe thấy đã nổi nóng.
 
“Em phát hiện Hàn Hi Hi lớn lên xinh xắn như vậy, sao có thể có một người anh trai xấu tính như vậy chứ?” Cô đột nhiên nói, anh ‘a’ một tiếng, nghiêng đầu liếc nhìn cô lấy một cái: “Không phải luôn có những người mắt mù như cậu sao?”
 
Thời Nghiên nhấc chân đạp anh một cái, anh nhảy sang một bên vỗ bụi xuống: “Cậu uống say rồi hả?”
 
“Làm gì có.” Cô lườm anh, anh nhìn cô, cuối cùng bất đắc dĩ cười một cái.
 
“Anh muốn đi đâu?” Cô nhíu mày nhìn anh vào một tiệm tạp hóa, mua một lon nước có ga, đi ra đưa cho cô: “Uống nước đi, không phải cậu đã uống một lon bia à?”
 
Cô nhận lấy, lẩm bẩm nói: “Sao anh biết em uống có một lon?”
 
Ánh mắt anh lập lòe: “Nhìn thấy trên bàn cậu ấy.”
 
Cô mở lon nước có ga ra, lách cách một tiếng, uống một hớp lớn, còn khà một hơi.
 
Hàn Khâm nhìn đôi mắt mập mờ hơi nước của cô, mắt hơi nheo lại, che miệng thở dài, khẽ cười: “Tôi phải về nhà, cậu về một mình đi.”
 
Cô lại muốn đá anh, nhưng lần này anh lại nhanh nhẹn tránh được: “Cậu còn có chút khuynh hướng bạo lực đấy, vừa rồi cũng rất hung hãn nha.”
 
“Tất nhiên là em sẽ đi về cùng với anh, mà anh lại muốn để em ở đây mặc kệ luôn.” Cô có chút uất ức mở miệng, Hàn Khâm há miệng thở dốc, một lúc lâu sau nói: “Thời Nghiên, cậu nói lý chút đi, lần đầu tiên cậu suýt nữa bị người ta làm gì đó là tôi đưa cậu trở về, lần thứ hai cậu bị Tào Kỳ Kỳ chặn đường cũng là tôi giúp cậu giải vây, lần thứ ba cậu ăn cơm ở nhà tôi, cũng là tôi đưa cậu về, tôi đã mặc kệ cậu bao giờ đâu.”
 

Anh cũng không biết vì sao, thế nhưng anh cứ luôn có cảm giác cô nhìn anh với ánh mắt dường như anh đã làm gì đó sai, làm anh rất không thoải mái, còn có cái cảm giác đáng chết đó nữa, thế nhưng trong suy nghĩ của anh thì anh lại chẳng hề nợ nần gì cô cả.
 
“Anh có, anh bỏ mặc bọn em không thèm quan tâm nữa.” Cô nhíu mày, dáng vẻ như sắp khóc.
 
“Bọn cậu?” Anh nhắm mắt lại, suy nghĩ về lợi và hại, giương mắt nói: “Rồi rồi, tôi xin lỗi cậu được chưa, đại tiểu thư, tôi đưa cậu về, lần này chúng ta đã thanh toán xong rồi nha.”
 
Thật là, mới một lon bia đã choáng cả đầu.
 
“Chưa thanh toán xong đâu, em sinh một nhóc con cho anh nha.”
 
“Không có việc gì thì bớt nằm mơ.”
 
Cuối cùng anh chỉ có thể đỡ cô đi, chuẩn xác chính là nói cô bắt lấy cánh tay anh, sống chết không buông tay.
 
Hàn Khâm nhắm mắt theo đuôi đi theo bước chân của cô, cô lải nhải có hơi nhiều điều, cuối cùng còn đọc bảng Xuất Sư Biểu*.
 
*Xuất sư biểu là tên gọi hai bài biểu, Tiền xuất sư biểu và Hậu xuất sư biểu do Gia Cát Lượng viết ra để dâng lên Thục Hán Hậu chủ Lưu Thiện trước khi ông thân chinh dẫn quân đi Bắc phạt lần thứ nhất và lần thứ hai vào các năm 225 và 226 thời Tam Quốc
 
“…Trong cung trong phủ, đều là nhất thể, trắc phạt bình luận, không nên dị đồng. Nếu có vi phạm pháp lệnh cập vì trung thiện giả, nghi phó có tư luận này hình thưởng, lấy chiêu… Lấy chiêu…”
 
Hàn Khâm đau đầu: “Lấy chiêu bệ hạ bình minh chi lý, không nên thiên vị, sử trong ngoài dị pháp cũng.”
 
(Trong cung trong phủ đều là một thể, khen thưởng xử phạt không nên có sự khác biệt. Nếu có người vi phạm pháp lệnh là người trung thiện, nghi phó có hình thưởng riêng, để cho thấy sự thấu hiểu lý lẽ của bên hạ,không nên thiên vị, khiến luật pháp trong ngoài khác nhau.) 
 
“Đúng vậy, thật thông minh.” Cô cười ra tiếng, kéo anh xuống: “Cô giáo tặng em hoa hồng nhỏ, nhanh lên.”
 
Anh bất đắc dĩ cúi đầu, tay chống ở đầu gối, nhìn thẳng cô: “Làm gì?”

 
Cô cười thò lại gần, cắn một ngụm lên môi anh, hút cánh môi, là thật sự cắn lên, anh sửng sốt, đau đến mức á một tiếng, đẩy cô ra, vuốt cánh môi hít sâu một cái: “Cậu làm gì thế?”
 
Cô cười tủm tỉm, ngồi xuống ghế dựa trước khu nhà, bắt đầu ngủ.
 
Hàn Khâm chán nản, sờ vết thương trên miệng, chảy cả máu, anh nhìn môi của Thời Nghiên, thật sự có máu của anh, anh thở dài một hơi, tức giận đến mức không biết nên phản ứng như thế nào.
 
Cuối cùng đành phải đỡ người nào đó làm xong chuyện xấu thì ngủ say đi vào khu nhà, tới trước cửa nhà, đặt cô ngồi trên cầu thang, nghĩ ngợi một hồi, duỗi tay lau vết máu trên môi cô, ánh sáng mỏng manh trên hàng hiên chiếu lên mặt cô, trong lòng anh ngứa ngáy, ngừng thở tiếp tục lau, cảm giác mềm mại, ấm áp
 
Lau xong anh nhìn cô, nhìn nhà Thời Nghiên ở trước mặt, cuối cùng trở về nhà mình.
 
Anh dựa vào ván cửa, đợi một hồi, cuối cùng nghe thấy tiếng mở cửa phía đối diện, sau đó là tiếng mẹ Thời nói chuyện, cuối cùng là tiếng cửa đóng lại, Hàn Khâm mở cửa nhìn bên ngoài, Thời Nghiên đã không còn ở đó nữa.
 
Bà nội và Hàn Hi Hi ở trong phòng xem TV, anh không quấy rầy hai người, vào phòng nằm lên giường, đầu óc hơi trống rỗng, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến đứng dậy, lục tung phòng, đột nhiên muốn tìm sách giáo khoa cấp hai, nhìn lại “Xuất sư biểu”.
 
Thời Nghiên về đến nhà đã tỉnh, thật ra cô vốn không hề ngủ, chột dạ nhìn mẹ Thời ở bên ngoài, đưa tay đặt lên ngực, nơi đó đang nhảy lên không ngừng.
 
Thật ra cô cũng không quá say, chỉ là đặc biệt mơ hồ, chờ tới lúc cô cắn Hàn Khâm, lúc ấy bị dọa mất hết men rượu, còn cắn người ta chảy cả máu, cuối cùng không có cách nào khác đành giả vờ ngủ, lúc ấy Hàn Khâm lau miệng cho cô, suýt chút nữa cô đã không kìm chế được.
 
Mặt đỏ cực kỳ, nhớ rõ nụ hôn đầu tiên trong đời trước của hai người cũng là lần đầu hai người bên nhau, cả hai như bị đóng băng, còn đặc biệt chạy tới một khách sạn ở xa để thuê phòng, hai người đều là lần đầu tiên, lăn lộn một hồi, sau đó Hàn Khâm mới chậm rãi quen dần.
 
Cô vùi mặt vào chăn, cảm thấy quá mất mặt, thế mà lại đi hôn một thiếu niên, còn cắn chảy cả máu, về tình có thể chấp nhận, cô là cảm thấy đã là vợ chồng già với nhau rồi, nhưng Hàn Khâm lại không phải, anh vẫn đang tuổi tác như hoa, Thời Nghiên cảm thấy mình vừa làm lưu manh, làm hái hoa tặc.
 
Buổi tối cô lại nằm mơ, mơ thấy Hàn Khâm, Hàn Khâm đời trước , bọn họ ở phòng ngủ đang làm việc khó nói kia, đột nhiên Hàn Khâm biến thành Hàn Khâm hiện tại, cô rất dễ dàng có thể phân biệt hai người bọn họ, Hàn Khâm hiện tại lộ hết gai góc, trong ánh mắt anh thể hiện rõ mọi việc, không hề che giấu.
 
Cô bị doạ tỉnh giấc, sợ rằng ngay sau đó hai Hàn Khâm muốn đánh nhau.
 
Còn sớm, mặt trời vừa mới nhô lên, cô không ngủ được, đứng dậy đi ra ngoài lấy sữa bò, kết quả vừa đẩy cửa đã đụng phải Hàn Khâm ở nhà đối diện đi ra cùng lúc, mặt cô đỏ lên, cúi đầu đi ngang qua. Vốn anh đang nghĩ phỏng chừng cô mà không nhớ rõ thì coi như không có việc gì phát sinh, kết quả người này chỉ thiếu nước treo hai chữ chột dạ lên trán.
 
“Cậu có nhớ không?” Anh cũng bước qua, cô lấy chìa khóa mở quầy sữa, nhìn anh: “Do em uống nhiều quá, không phải là em cố ý.”
 
Trên môi có một vết rách rõ ràng, anh cười lạnh một tiếng, nhìn cô, bỗng nhiên duỗi tay bắt lấy cằm cô, bóp má vào, miệng cô chu lên.
 

“Không thể ngờ được, miệng lưỡi sắc bén, nửa đêm lại chơi lưu manh.”
 
Vẻ mặt cô đau khổ hừ hừ hai tiếng.
 
“Các cậu đang làm gì?” Đột nhiên có người tiến tới lên tiếng, Hàn Khâm buông cô ra, nhìn về phía sau.
 
Sắc mặt chàng trai tái nhợt, nhìn hai người bọn họ, ánh mắt tối tăm, Thời Nghiên nhìn thấy anh ta, phản ứng rất lớn, giữ chặt quần áo của Hàn Khâm trốn ra phía sau, ánh mắt Mục Trình Chi tràn đầy đau xót, tiến lên nói: “Thời Nghiên.”
 
Cô vùi đầu dựa vào phía sau Hàn Khâm, Hàn Khâm bất đắc dĩ, nhìn anh ta: “Cậu muốn làm gì?”
 
“Liên quan gì tới cậu?” Mục Trình Chi trừng anh, anh lười phản ứng lại.
 
“Tôi không muốn nhìn thấy anh, anh tránh ra.” Thời Nghiên mở miệng, nhìn anh ta một cái, Mục Trình Chi sững sờ, tâm trạng của Hàn Khâm tốt hơn một chút.
 
“Anh sẽ không làm gì em cả.” Mục Trình Chi mở miệng, Thời Nghiên không nghe, anh ta thở dài: “Được rồi, anh chỉ muốn nói xin lỗi, lần trước là anh đáng chết.”
 
Thời Nghiên không trả lời, anh ta chậm rì rì rời đi, ba bước quay đầu nhìn Thời Nghiên một lần, người sau chẳng hề trao cho anh ta một ánh mắt.
 
“Đi rồi.” Hàn Khâm nhắc nhở cô, lúc này cô mới buông ra tay, bây giờ Hàn Khâm tới tay cô toàn là mồ hôi: “Cậu không sao chứ?”
 
Cô lắc lắc đầu: “Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta.”
 
“Vì sao?”
 
“Thích một người có thể đường đường chính chính nói ra, cho dù không chiếm được, cũng không nên bắt ép, em cũng không bắt ép anh đúng không?”
 
Hàn Khâm sửng sốt, suy nghĩ, đôi mắt nheo lại.
 
Thời Nghiên cũng sửng sốt, nhìn miệng anh, lách người chạy trốn.
 
“Nói còn hay hơn hát đấy.” Hàn Khâm hừ một tiếng.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.