[vtđd]_em muốn gặp lại anh

Chương 25


Bạn đang đọc [vtđd]_em muốn gặp lại anh – Chương 25:

 
Edit: Chianti
 
Cô nén nước mắt, cầm mâm về nhà, mẹ Thời nhìn mâm không trong tay cô thì sửng sốt, kỳ quái hỏi: “Ăn xong nhanh như thế hả?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bọn họ dùng cái mâm khác đựng rồi ạ.” Thời Nghiên cười một cái, có chút gượng ép, mẹ Thời nhìn xong cảm thấy kì lạ: “Làm sao vậy?”
 
“Không có gì, lúc ra bị vấp ngã một cái, suýt chút nữa quăng mâm, dọa con chết khiếp.” Thời Nghiên đặt mâm xuống: “Con không đói bụng, con vào phòng trước ạ.”
 
“Đứa nhỏ này, lúc này lúc nọ.” mẹ Thời thở dài.
 
Bố Thời cười: “Đồ ăn hôm nay không tệ.”
 
Thời Nghiên về phòng, dựa lưng vào cửa phòng, bắt đầu khóc, che miệng nén lại âm thanh, nhỏ giọng nói: “Hàn Khâm biết, anh ấy nhất định biết được.”
 
Người kia chính là Hàn Khâm, chắc chắn anh biết trong những người đó có chú của anh, vậy nhưng vì sao? Rốt cuộc nhà Hàn Khâm làm sao vậy? Có liên quan gì đến bố Thời?
 
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Cô bắt lấy cổ áo, cảm thấy không thở nổi, chuyện bố mẹ Hàn Khâm qua đời có liên quan đến chú của anh ấy, có khả năng cũng liên quan đến bố Thời.
 
Cô thật muốn quay lại thời điểm vào đại học, như vậy cô có thể tìm được Hàn Khâm, sau khi tất cả mọi chuyện đã xảy ra mà không phải là đang xảy ra, cảm nhận Hàn Khâm mười tám tuổi sống trong dày vò và thống khổ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nếu là Hàn Khâm hai mươi bảy tuổi, nhất định anh sẽ phản ứng khác với cô mà không phải đuổi cô đi như ngày hôm nay.
 
Hàn Khâm ngồi ở phòng nhìn ngoài cửa sổ, tay dùng sức nắm vào cái bàn bên cạnh, tay dùng lực, khớp xương trắng bệch, trong khoảnh khắc anh đuổi Thời Nghiên đi, so với phẫn nộ, càng nhiều là thấp thỏm lo âu, anh sợ cô biết, anh điên cuồng muốn nói với cô không phải, nhưng lại sợ cô không tin, cho nên thà rằng cô không biết.
 
Vậy nhưng hình như anh đã khiến cô tổn thương.
 
Vậy nhưng vì sao anh lại sợ hãi? Không phải anh không thích cô sao? Không phải ngại cô rất phiền toái sao?
 
Anh không nghĩ ra, rất tức giận, hình như là đang tức giận với bản thân.
 
Anh lại bắt đầu sợ hãi, liệu có vì vậy mà Thời Nghiên không thèm quan tâm đến anh nữa không?

 
Thời Nghiên vừa cảm thấy trời tờ mờ sáng, mẹ Thời tiến vào gọi cô, cô làm bộ không tỉnh, chui vào trong ổ chăn, mẹ Thời cũng chỉ gọi cô một tiếng là đi rồi, chờ bố mẹ đều đi ra ngoài, cô mới đứng dậy, đôi mắt sưng vù, bước đi rửa mặt.
 
Lúc đi ra ngoài ăn cơm sáng, cô nhìn cửa nhà rồi ngẩn ra.
 
Cuối cùng vẫn ở nhà nằm một buổi sáng.
 
Buổi sáng Hàn Khâm không chờ được cô, đi hồ bơi làm việc trước, tinh thần có chút không yên.
 
“Thời Nghiên, Thời Nghiên…” Có người gọi cô trước cửa nhà, Thời Nghiên đi ra ngoài nhìn, là Mục Niên và chị họ.
 
“Một lát nữa bọn anh đi ăn cơm tốt nghiệp, em cũng đi nhá.” Mục Niên nói với cô, cô do dự rồi gật gật đầu: “Chờ em thay quần áo đã nha.”
 
“Không vội, buổi tối bảy giờ, em đứng ở cổng khu nhà chờ bọn anh, bọn anh đi mua chút đồ.”
 
Hai người lại đi ra ngoài, Thời Nghiên dựa vào cửa uể oải ỉu xìu, đưa mắt nhìn phía đối diện, cửa vẫn đóng kín như cũ, chắc là Hàn Khâm lại đưa Hàn Hi Hi đi ra ngoài.
 
Cô về nhà thay quần áo, trời còn chưa tối hẳn, mùa hè ngày dài hơn đêm, trên đường khu nhà không ít bà dì đi mua đồ ăn về, còn có người trẻ tuổi đưa chó ra ngoài đi dạo, người đến người đi.
 
Cô đi đến dưới tàng cây bên hành lang của cửa khu nhà, ngồi xuống, chậm rãi chờ mấy người Mục Niên trở về, gió lạnh thổi qua, giữa trời hè ngược lại còn mát mẻ không ít.
 
Có chút cô đơn và nhàm chán, cô nhìn không trung từ từ tối lại, đèn đường một bên bỗng chốc sáng lên một chút, cô hoảng sợ, xoay người lại thì nhìn thấy Hàn Hi Hi chạy tới, vừa chạy vừa gọi cô: “Chị ơi!”
 
Thời Nghiên nhìn ra phía sau cô bé theo bản năng, Hàn Khâm cầm theo một túi đồ ăn đi đến, không nhanh không chậm, ánh mắt liếc về phía cô như có như không, cô lập tức xị mặt, hừ lạnh một tiếng.
 
“Chị ơi, chị đang đợi anh ạ?” Hàn Hi Hi hỏi, Thời Nghiên phản bác nói: “Không có, sao có thể chứ.”
 
Hàn HI Hi thất vọng rồi, gật gật đầu, nhìn Hàn Khâm oán trách: “Đều là do anh trai không tốt, chọc chị tức giận.”
 
Câu này Thời Nghiên lại không phản bác, nhướng mày không nói lời nào, cũng không nhìn Hàn Khâm.
 
“Chị, chị muốn đi ra ngoài ạ?”
 

“Ừm, chị đi ra ngoài ăn cơm với bạn.”
 
“Hi Hi, đi thôi.” Hàn Khâm như người bị điểm huyệt, vừa rồi vẫn không nhúc nhích, nghe Thời Nghiên nói xong câu này, lập tức muốn kéo Hàn Hi Hi về nhà.
 
Thời Nghiên bĩu môi, liếc mắt nhìn anh một cái, tiếp tục ngồi xuống chờ.
 
Bọn họ đi không lâu, Mục Niên và chị họ đến đây, Thời Nghiên đứng dậy đi theo bọn họ ra ngoài.
 
“Em với Thời Nghiên đều đến, lúc nào anh đến?” Mục Niên đang gọi điện thoại, lời vừa ra khỏi miệng, không người đầu bên kia nói gì đó, sắc mặt cậu ấy biến đổi, kinh ngạc nói: “Anh không đi? Làm sao vậy… Được rồi.”
 
Treo điện thoại, Mục Niên nhún nhún vai với chị gái: “Mục Trình Chi không đi.”
 
Thời Nghiên đột nhiên nghe thấy cái tên này, tự nhiên cả người run lên, nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại.
 
“Vậy chúng ta đi thôi, kệ cậu ta.”
 
Chị họ tỏ vẻ chả sao cả, đón xe taxi.
 
“Tới phố ẩm thực bên trường học cũng được nha.” Chị họ và Mục Niên đã chọn xong địa điểm rồi báo lại cho mọi người, Mục Niên cầm theo vài túi bia, phỏng chừng vừa rồi đi mua cái này.
 
Tới nơi xuống xe, lúc này Thời Nghiên mới chú ý tới, phía sau trường học có một con phố, đường tương đối hẹp nhưng rất náo nhiệt, không ít người đến ăn cơm.
 
Các bạn học đều tìm chỗ ngồi xuống, vây quanh mấy bàn, gọi khá nhiều nước nhưng lại không có rượu, xung quanh trường không cho bán thuốc lá và rượu, bắt được một lần phạt không ít tiền.
 
“Đến rồi hả?” Có người đứng lên vẫy tay, chỉ vào cái bàn: “Đến bàn này.”
 
Chị họ lập tức kéo Thời Nghiên qua đó, Mục Niên đặt bia bên cạnh bọn họ, lập tức có người chia ra.
 
“Ôi chao, hoa khôi cũng tới rồi?” Không biết ai huýt sáo cười một tiếng, Thời Nghiên lập tức đỏ mặt, chị họ cũng nói giỡn: “Ôi trời, tớ còn chưa tốt nghiệp đâu, thế mà đã vứt tớ đi rồi hả?”
 
“Sao có thể? Cậu từng là hoa khôi mà.”
 

Thời Nghiên xem như đã nhìn ra, ngồi một bàn cùng bọn họ đều là khối mười hai, cùng lớp với chị họ, Mục Niên ăn ở bên kia, hẳn là khối mười một, chẳng qua cô không hề quen, hình như không có lớp mình.
 
“Hoa khôi ăn gì, gọi đi gọi đi, bọn anh mời khách.”
 
Có người đẩy thực đơn cho Thời Nghiên, Thời Nghiên khách khí đẩy ra: “Em không sao cả, mọi người gọi trước đi.”
 
“Khách sáo cái gì, nhanh lên, bọn anh cái gì cũng ăn.”
 
Chị họ thấy cô ngại ngùng, kéo thực đơn qua gọi món với cô.
 
Chàng trai ngồi bên cạnh chị họ nở nụ cười, lấy nước trái cây ở một bên đẩy đến trước mặt Thời Nghiên: “Em uống nước đi, phải đợi một lát mới ra.”
 
Thời Nghiên chọn bánh mật chân cua để ăn no, khách sáo nhận lấy, nói tiếng cảm ơn.
 
Lập tức có mấy chàng trai thổn thức ra tiếng, xô đẩy chàng trai kia, chị họ cười một tiếng, mặt Thời Nghiên nóng lên.
 
Cô không có gì để nói, cơ bản đều nghe bọn họ nói chuyện, đồ ăn lên, chị họ cười rồi mở bia cho cô: “Có uống được không?”
 
Thời Nghiên ngẫm nghĩ, “Có thể.” Cô nhanh nhẹn nhận lấy, lúc mở ra bọt khí sủi lên, cô nhấp một ngụm, hương vị hơi nhạt, nuốt xuống xong lại có cảm giác tác dụng chậm.
 
“Giỏi quá.” Chàng trai bên cạnh nể tình thét to một tiếng, cô ngượng ngùng cười cười, lấy đũa kẹp bánh mật ăn.
 
Lại có người xô đẩy chàng trai kia, anh ta ngượng ngùng vỗ người đang đẩy, đỏ mặt do dự một hồi, đứng dậy cầm lon về phía Thời Nghiên: “Cái đó, đàn em, chúc em sang năm thi đại học vào được trường em thích nhất.”
 
Bên cạnh vài người nhỏ giọng cười, Thời Nghiên sửng sốt, có chút hoảng loạn cầm bia đứng dậy: “Vậy cũng chúc đàn anh sớm nhận được giấy báo nhập học, khai giảng thuận lợi, bốn năm đại học thoải mái vui vẻ.”
 
Ánh mắt của chàng trai hoảng loạn, vội vàng chạm cốc uống một hớp lớn, ngồi xuống, mặt càng đỏ hơn.
 
Chị họ nhìn thấy hết, cười nói: “Nhìn xem em họ tớ cũng dẻo miệng ghê.”
 
“Nhưng mà, sao cậu lại không chúc người ta sớm ngày tìm được bạn trai thế?”
 
Người một bàn cười vang lên, Thời Nghiên vùi đầu ăn bánh mật không nói chuyện.
 
Đột nhiên, điện thoại của Mục Niên ngồi bàn bên cạnh vang lên, đứng dậy đi bên ngoài nhận điện thoại, không biết nói chuyện với ai, còn rất gấp gáp, không lâu đã không thấy bóng dáng.
 
Thời Nghiên nhìn cậu ấy, cắn một miếng chân cua, kết quả vừa quay đầu đã nhìn thấy Tạ Dương và Lâm Thần Thư ngồi xuống ở đầu bên kia, còn có Hàn Khâm, hẳn là ba người không biết bọn họ ở đây, cũng hơi kinh ngạc. Tạ Dương và Lâm Thần Thư gặp vài người quen, tiến lên chào hỏi, Hàn Khâm tìm chỗ trống, một mình ngồi xuống gọi món ăn, ánh mắt cũng lia tới Thời Nghiên kể từ khi vừa mới bước vào trong.
 

Cô vẫn còn giận anh, cũng hừ hừ một tiếng, tiếp tục lo mình ăn.
 
Lúc ai người Tạ Dương trở lại ngồi xuống bên cạnh Hàn Khâm, cố ý đẩy anh một cái: “Thời Nghiên ở kia, không chào hỏi một cái sao, sao lại giận dỗi nữa rồi?”
 
Hàn Khâm trừng mắt liếc nhìn hai người họ một cái: “Hai người nhìn thấy tớ chào hỏi với cô ấy bao giờ?”
 
“Không có mà, nhưng lại nhìn ra các cậu đang giận dỗi.” Lâm Thần Thư cười ra tiếng, chà xát chiếc đũa gỗ.
 
“Đúng vậy, nếu như bình thường, Thời Nghiên vừa ngửi thấy hương vị của cậu cách tám trăm mét đã mò tới rồi, lần này người ta cũng không để ý tới cậu, không phải là đổi người rồi chứ?”
 
Hàn Khâm trừng Tạ Dương, người sau run lập cập, nhíu mày nói: “Tớ đoán trúng hả?”
 
Lâm Thần Thư tức giận đẩy cậu ta một cái: “Nói ra đả kích lòng tự trọng của người ta.”
 
“Không ăn.” Anh đứng dậy, hai người Tạ Dương lập tức đứng dậy kéo anh: “Nói đùa nói đùa.”
 
Cuối cùng, ba người cũng chính thức ăn cơm, Tạ Dương không để ý miệng đang ăn cá, nhìn Thời Nghiên bên kia, lúc có lúc không nói: “Haizz, con gái thật là dễ thay đổi, nhìn tên nhóc bên cạnh Thời Nghiên mà xem, vừa thấy đã biết là thích cậu ấy, Thời Nghiên còn cười với cậu ta nữa.”
 
Hàn Khâm nhìn qua phía cô, mặt đen lại trong nháy mắt, Tạ Dương nở nụ cười thực hiện được ý đồ.
 
“Dọa cậu thôi? Ôi chao, cậu thích người ta rồi đúng không?”
 
Hàn Khâm lười để ý tới cậu ta, tiếp tục ăn cơm.
 
Mục Niên nhận điện thoại xong chạy về, vội vàng nói với chị họ: “Chị chăm sóc em ấy nha, Mục Trình Chi uống nhiều quá, em qua đón anh ấy.”
 
Nói xong không đợi chị họ kịp phản ứng đã chạy, chị họ sửng sốt, kỳ quái nói: “Uống nhiều quá? Đi đâu uống rượu? Cũng không tới ăn cơm.”
 
Thời Nghiên coi như không nghe thấy, hiện tại cô không muốn biết gì về ba chữ Mục Trình Chi này, vĩnh viễn không muốn biết.
 
Hình như tiền lệ kính rượu được mở ra, một bàn con trai cũng đứng dậy chạm cốc với Thời Nghiên, Thời Nghiên ứng phó qua qua, không uống bao nhiêu, chàng trai lúc trước ngồi bên cạnh uống hơi nhiều, trên mặt đỏ rực, gân cổ bất mãn mở miệng nói với Thời Nghiên: “Uống có chút thế, không cho chúng tôi mặt mũi gì hả?”
 
“Tôi không uống rượu.” Tâm trạng Thời Nghiên không tốt, lạnh lùng nói một câu.
 
Người nọ hừ một tiếng: “Đàn bà cứ thích làm ra vẻ, giả thanh cao như vậy.”
 
Chàng trai bên cạnh lập tức kéo anh ta, xin lỗi Thời Nghiên: “Ngại quá, cậu ấy uống nhiều quá, em đừng để bụng.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.