[vtđd]_em muốn gặp lại anh

Chương 27


Bạn đang đọc [vtđd]_em muốn gặp lại anh – Chương 27:

 
Edit: Capuchino
 
Thời Nghiên đã không biết đây là lần thứ mấy nhìn thấy Tạ Dương, mỗi ngày lúc ẩn lúc hiện ở hồ bơi. Cô không thích cậu ta, cảm thấy con người cậu ta khiến người ta không nhìn thấu được, ngay cả cô cũng không nhìn thấu được.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà cậu ta luôn liếc mắt một cái là nhìn ra sự uy hiếp của một người, sau đó cười tủm tỉm nhẹ nhàng bỏ qua.
 
Ngược lại, cô còn chưa kịp không tự nhiên, Cung Tây Thi đã bắt đầu xấu hổ, lần nào cũng trốn trong nước ngại ngùng xoắn xít, thay vài bộ áo tắm, sợ lộ ra thịt thừa.
 
Mấy ngày nay, Thời Nghiên âm thầm trốn trong ổ chăn đọc không ít tiểu thuyết, lúc này nhìn hai người Tạ Dương và Hàn Khâm ra ra vào vào có đôi có cặp thì hơi bị kích thích.
 
“Hai người bọn họ không phải là có một chân chứ?”
 
Cung Tây Thi chuyên tâm sờ bụng, không nghe rõ, a một hồi lâu, Thời Nghiên lặp lại câu nói, lúc này cô ấy mới trả lời: “Nào có, cậu suy nghĩ nhiều, hai thẳng nam, Tạ Dương cũng từng có bạn gái.”
 
“Vậy Hàn Khâm từng có chưa?”
 
Cung Tây Thi theo bản năng nói: “Chưa có nha?” Lập tức sửng sốt, nhìn cô không có ý tốt: “Nhìn cậu gấp gáp như vậy, Hàn Khâm nhà cậu thì dù cây vạn tuế ra hoa cậu ta cũng sẽ không đi tìm bạn gái.”
 
“Vì cái gì nha?” Thời Nghiên không vui.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Bạn gái nhỏ gì đó phiền toái nhất, còn mỗi ngày làm nũng pha trò, thành tích không ra gì.” Cung Tây Thi học cách nói của Hàn Khâm, Thời Nghiên hơi nhướng mày: “Nghiêm trọng như vậy hả?”
 
Cung Tây Thi gật đầu: “Có điều sao tớ cảm thấy cái này rất hợp với cậu nhỉ?”
 
Thời Nghiên sửng sốt, xua xua tay: “Cái này không quan trọng á.”
 
“Lại không quan trọng hả?” Cung Tây Thi cười ra tiếng, nói cái khác: “Hôm qua tớ đi cân, gầy năm cân nha.”
 
“Thật hả?” Thời Nghiên nở nụ cười: “Không ngừng cố gắng nha.”
 

Cung Tây Thi cười hì hì, đột nhiên, Tạ Dương đẩy cửa ra, duỗi đầu vào xem, hai người hoảng sợ: “Cậu làm gì?”
 
“Hàn Khâm đâu?” Cậu ta tùy ý hỏi, mặt Thời Nghiên tối sầm, không phản ứng cậu ta, Tạ Dương không hiểu nhìn cô.
 
“Không biết, hai ngày nay hai người ở bên nhau chỉ thiếu nước mặc chung một cái quần có được không?”
 
Cung Tây Thi tức giận mở miệng, Tạ Dương không nghe ra một tầng khác, không nói chuyện đi luôn.
 
Buổi chiều trở về, Cung Tây Thi đột nhiên nảy sinh ý nghĩ muốn đến nhà cô chơi, Thời Nghiên không từ chối, nhớ rõ tối nay bố mẹ cũng phải đi ra ngoài, dù sao trong nhà cũng không có ai.
 
Thời Giai từ trên tầng đi xuống, Cung Tây Thi đứng trước cái nhìn của Thời Nghiên, nhìn thấy Thời Giai thì nở nụ cười, sờ đầu cậu: “Thời Nghiên, đây là em trai cậu hả? Trông rất giống cậu nha.”
 
“Vậy à?” Thời Nghiên cười một cái, rót cho cô chén nước. Cung Tây Thi nhận lấy, từ trong ba lô lấy kẹo ra đưa cho Thời Giai.
 
“Hàn Khâm thật sự sống ở đối diện nhà cậu à?” Cung Tây Thi nghiêng đầu, lén lút nhìn đối diện ngoài cửa, còn chưa có người về hay ra ngoài.
 
Thời Nghiên gật đầu, ánh sáng chiếu vào cửa, bỗng nhiên kéo Cung Tây Thi vào trong phòng ngủ nói chuyện.
 
“Cái kia, thật ra… Tớ có chút chuyện muốn hỏi cậu.” Thời Nghiên hơi trúc trắc mở miệng, Cung Tây Thi lật tiểu thuyết trên giường Thời Nghiên, kỳ lạ nhìn vào mắt cô: “Sao vậy?”
 
“Là về Hàn Khâm, bố mẹ Hàn Khâm.” Thời Nghiên không tự giác hạ giọng nói.
 
Sắc mặt Cung Tây Thi biến đổi, có chút ý vị sâu xa: “Sao cậu đột nhiên muốn hỏi cái này? Có phải có người nói gì không?”
 
“Coi như vậy đi, cậu biết không?”
 
Cung Tây Thi ngẫm nghĩ, chột dạ đưa mắt ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Thực ra tớ cũng không biết rõ lắm, năm đó, bố mẹ cậu ấy qua đời thì Hàn Hi Hi mới vừa mấy tháng, tớ lúc đó cũng còn đang học tiểu học mà.”
 
Thời Nghiên nắm chặt tay, nghiêm túc nghe cô ấy nói.
 
“Tớ đều là nghe người trong thôn và bố mẹ tớ ngẫu nhiên nói đến.” Cung Tây Thi liếm môi: “Bố mẹ cậu ấy là chết vì tai nạn xe cộ, trên đường đi toà án, hình như là bởi vì cố ý giết người, trên xe tạm giam của cảnh sát, kết quả ở trên đường bị lật xe một cách kỳ lạ, cũng không biết là đụng phải cái gì mà bình xăng nổ mạnh, ngay cả cảnh sát cũng qua đời.”
 

“Sao có thể.” Thời Nghiên da đầu tê dại, lạnh lùng mở miệng, xe cảnh sát sao có thể vô duyên vô cớ lật xe, càng không thần kỳ giống như phim truyền hình, nói bình xăng nổ mạnh là nổ mạnh.
 
Cung Tây Thi nhíu mày vò đầu: “Bố tớ cũng không tin, bố mẹ tớ không tin bố mẹ Hàn Khâm sẽ giết người, nhưng không biết vì sao đột nhiên có người chỉ ra và xác nhận bọn họ giết người, sau đó bị bắt đi chịu hình, chống án cũng không có kết quả.”
 
Đầu óc Thời Nghiên hơi loạn, túm lấy nghi vấn gần nhất: “Ai? Là ai chết?”
 
Cung Tây Thi mím môi, không mở miệng, ánh mắt mơ hồ. “Cậu nói nha.” Thời Nghiên lắc lắc tay cô ấy, cô ấy nhụt chí nói: “Mẹ và bảo mẫu nhà Mục Trình Chi.”
 
Một miếng băng to như là rơi từ trần nhà xuống, đập vào đầu cô, lạnh băng đến tận xương, bén nhọn sắc bén. Cô buông tay ra, tim đập gia tốc: “Cái gì?”
 
“Chính là bọn họ, nghe nói là mẹ Hàn và mẹ Mục Trình Chi nổi lên xung đột trong nhà, sau đó bố Hàn cũng đi, chờ đến lúc Mục Trình Chi về nhà thì mẹ Mục Trình Chi bị đánh cả người là máu, bảo mẫu trong nhà cũng vậy.”
 
Cơ thể Thời Nghiên run lên, chậm rãi đứng dậy, hút một hơi: “Cậu ngồi, tớ… Đi WC.”
 
Cung Tây Thi nhìn cô, lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
 
“Không sao, không sao, cậu ngồi.” Thời Nghiên cười vài cái với cô ấy, nụ cười còn khó coi hơn khóc.
 
Cô vào phòng vệ sinh, ngồi trên nắp bồn cầu, nhìn rào cửa sổ ngây người, đại não sung huyết không biết nên nghĩ gì.
 
Không biết ngồi bao lâu, cô đứng dậy bật nước lạnh rửa mặt, dùng sức lau khô bọt nước.
 
Lúc ra ngoài, Cung Tây Thi nhàm chán sắp ngủ, nhìn thấy cô thì sửng sốt: “Thời Nghiên, cậu khóc?”
 
“Không có.” Cô giảo biện: “Cậu chưa ăn cơm nhỉ, tớ đi gọi cơm hộp, tớ cũng không biết nấu cơm, trong nhà lại không có đồ ăn.”
 
“Được nha.” Cung Tây Thi nhìn cô, khắp đôi mắt đều là lo lắng, không nhịn được mở miệng nói: “Thực ra con người chú Hàn và cô Hàn rất tốt, người trong thôn đều nói chú Hàn là người thông minh nhất, tốt nhất trong thôn, nói chú ấy hại người mọi người đều không tin, bố mẹ tớ cũng không tin, đối xử với Hàn Khâm cũng rất để ý.”
 
“Tớ biết, tớ tin.” Thời Nghiên cười, tiếp tục nhìn điện thoại.
 
Cung Tây Thi thở dài: “Vậy cậu đừng nói với Hàn Khâm là tớ nói nha, cậu ấy không thích người khác nhắc đến bố mẹ.”

 
“Ừm.” Thời Nghiên gật đầu, ngực nghẹn muốn chết.
 
Cung Tây Thi nhẹ nhàng thở ra, nói đến chuyện khác với Thời Nghiên. Cô không chút để ý trả lời, dường như cảm xúc không tốt.
 
Cung Tây Thi cơm nước xong thì đi, cũng không nhìn thấy Hàn Khâm xuất hiện ở đối diện. Thời Nghiên ngồi ở phòng khách, mở to hai mắt nhìn hộp cơm hộp trên bàn, không biết suy nghĩ cái gì, đến tận khi Thời Giai không vui, lôi kéo cô muốn bật đèn, trong miệng nói: “Trời tối, hơi sợ…”
 
Thời Nghiên đứng dậy bật đèn, ánh sáng giống hộp Pandora, chiếu rọi ra từ bên trong, lung linh mỗi một góc. Đôi tay cô chống bàn, cảm giác không có sức, làm gì cũng không có hứng.
 
Cuối cùng, cô vẫn là đi thu dọn chén đũa, bố mẹ vẫn chưa về, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên đi đến trước thư phòng của Thời Thiên Hoạt, vặn tay then cửa, không vặn ra được, đã khóa, cô thở dài.
 
Cô từ bỏ, tắm rồi đi ngủ với Thời Giai. Thất Thất ở một bên kêu to để đánh thức cô, cô lại nửa đêm dậy đổ thức ăn mèo cho nó.
 
Vì sợ Thời Giai bắt nạt nó, nó vẫn luôn được nuôi trong phòng Thời Nghiên.
 
Cô đổ thức ăn mèo, thêm nước, ngồi xổm trên mặt đất, chống cằm nhìn nó ăn, lúc sắp ngủ thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói trong phòng khách, hẳn là bố mẹ đã về.
 
Cô hơi mở mắt ra, nghe một hồi, cho đến lúc bố mẹ vào phòng ngủ cũng không nghe được lời dư thừa nào.
 
Cô đứng dậy xoa cái chân đã tê dại, bò lên trên giường, mở to hai mắt nhìn trần nhà nhưng lại không ngủ. Thất Thất uống nước xong bèn nằm về ổ của mình, bắt đầu ngủ.
 
Sáng sớm mùa hè khá sáng, mới không đến năm giờ, bầu trời sáng xanh, còn chưa thấy dấu vết mặt trời.
 
Vài công nhân bảo vệ môi trường quét tước trên đường. Con đường này thông lên đường cao tốc trên núi, vị trí địa lý rất không tệ, lại chưa nhìn thấy mấy ngôi nhà đang xây dựng.
 
Người già kéo xe rác từ bên kia lại đây, híp mắt nhìn giữa đường, xoa xoa đôi mắt, đột nhiên hô: “Cậu làm gì vậy?” Nói xong đi qua, trong lòng có chút hốt hoảng.
 
Người nọ cả cây đen, mặc áo khoác, đứng ở giữa đường, bên chân là giấy vàng đang từ từ cháy hết, tóc đen theo gió bay lên, làn da lộ ra màu trắng bệch. Ông già nhìn cũng sợ không phải người.
 
Anh ta hơi quay đầu lại, dẫm dập tắt ánh lửa, không nói chuyện đi luôn.
 
Ông già nhìn anh ta rời đi, nghe thấy tiếng hít thở, nhẹ nhàng thở ra, nghi ngờ nhìn anh ta: “Sáng tinh mơ trốn đi lên hoá vàng mã?”
 
Anh ta nhìn tro tàn trên mặt đất, không có cách, lấy ra một cái chổi quét đi từng chút một.
 
Hàn Khâm đi ngang qua giao lộ, hơi ngẩng đầu, nhìn ba chữ trên cột mốc của con đường: Đường Tân Thành. Hơi nhấp môi, dời đi tầm mắt, đi về phía trước dọc theo con đường. 
 
Mấy ngày nay, Thời Nghiên nhìn thấy Hàn Khâm đều trốn, không hề có ý nghĩ làm thế nào chạm mặt với anh. Ngay từ đầu Hàn Khâm còn cảm thấy rất yên tĩnh, sau đó thì không đúng vị. Tạ Dương mỗi ngày đi theo phía sau anh âm dương quái khí, anh cũng không biết Thời Nghiên làm sao nữa.

 
Chị họ vì vụ ăn cơm cũng không liên lạc lại với Thời Nghiên, không mấy ngày bèn đi ra ngoài du lịch. Thời Nghiên ngược lại rất nhiều lần nhìn thấy Mục Niên nhưng không tìm được cớ để nói chuyện với cậu ta.
 
Thời tiết càng ngày càng nóng, vốn dĩ hẳn là thời gian tốt đẹp để ở nhà, không biết Cung Tây Thi nghĩ thế nào mà đột nhiên muốn kéo cô đi cafe mèo. Làm một người trong nhà có mèo hơn nữa không thích uống cà phê, Thời Nghiên tỏ ý từ chối. Cung Tây Thi không chịu, năn nỉ ỉ ôi một hai phải mang cô đi.
 
Chờ hai người đến nơi thì giống như vừa bị giặt trong nước, nóng đến mức đỏ bừng mặt.
 
“Nóng chết được, đến đây làm gì chứ!” Thời Nghiên chán nản, hôm nay nóng chết người không đền mạng, có thể nóng bỏng một tầng da.
 
Cung Tây Thi cũng nóng: “Tớ nghe nói mới mở, chưa ai thấy bao giờ, tìm chút mới mẻ nha.” Cô ấy lau mồ hôi trên mặt, cảm thấy cởi áo thun có thể vắt ra một chén nước.
 
Thời Nghiên bất đắc dĩ, chạy vào trung tâm thương mại hóng gió điều hòa mới cảm thấy thoải mái chút.
 
Hai người đứng dưới máy điều hòa hóng gió như đứa ngốc, Cung Tây Thi thoải mái thở dài, nhìn bên trong trung tâm thương mại, đẩy đẩy Thời Nghiên: “Kia không phải Tào Kỳ Kỳ sao?”
 
Thời Nghiên quay đầu vừa nhìn đúng thật, có điều người con trai đi cùng lại không phải Lâm Thần Thư.
 
“Cô ấy và Lâm Thần Thư chia tay.” Cung Tây Thi như là biết suy nghĩ trong lòng cô, giải thích luôn. Thời Nghiên nao nao: “Hai người bọn họ còn có chia tay một ngày hả?”
 
Nghe vậy, Cung Tây Thi thần sắc bình tĩnh, nói: “Này rất bình thường nha, vốn dĩ bọn họ cũng không hợp nhau đến mức nào, Lâm Thần Thư chính là hứng thú chơi bời.”
 
“Không biết, không hiểu được.” Thời Nghiên xua xua tay, không miệt mài theo đuổi, mắt nhìn tủ đông: “Bọn mình đi mua kem ăn, tớ sắp nóng chết rồi.”
 
Cung Tây Thi nhìn cô đến quầy hàng, còn chưa kịp phản ứng, Tào Kỳ Kỳ đã đi về phía bên này. Biểu tình của cô ấy lập tức căng chặt, cảnh giác nhìn cô ta.
 
Tào Kỳ Kỳ nhìn cô ấy thật lâu, đột nhiên cười nhạo một tiếng, kéo cậu con trai bên người rời đi.
 
“Có bệnh.” Cô ấy thầm mắng một tiếng, Thời Nghiên đưa kem cho cô: “Ăn đi, vừa rồi rất dũng cảm mà.”
 
“Có à?” Cung Tây Thi quái lạ nhìn cô, cô cắn kem gật đầu: “Đúng vậy, cậu đã không trốn, hơn nữa nhìn chằm chằm vào cô ta.”
 
Cung Tây Thi nhéo chiếc kem, cười một cái, bỗng nhiên nói: “Kem của cậu thoạt nhìn rất đắt nha, cậu lại mua cho tớ kem que cũ một tệ.”
 
“Tớ thấy cậu giảm béo mà.”
 
“Cậu tránh ra, lượng calorie trong đồ uống lạnh là như nhau, không liên quan gì đến giá cả!”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.