[vtđd]_em muốn gặp lại anh

Chương 19


Bạn đang đọc [vtđd]_em muốn gặp lại anh – Chương 19:

 
Edit: Chianti
 
Chuyện chuyển nhà còn xảy ra nhanh hơn so với suy nghĩ của Thời Nghiên, ngày hôm qua mẹ Thời đã nhận xong phòng, hai ngày nữa bọn họ sẽ phải chuyển nhà.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời Nghiên sợ bỏ lỡ Hàn Khâm, đuổi theo anh cả ngày, hỏi anh dọn đi đâu.
 
Anh thật ra rất không sao cả: “Bà nội thích lầu một, chọn một căn lầu một.”
 
“Tòa số mấy vậy?” Cô lại hỏi, nhìn anh đầy chờ mong, anh cười một cái, lại không trả lời, quay đầu rời đi.
 
Thời Nghiên ở phía sau gọi anh lại không nhận được bất cứ phản ứng gì.
 
Hàn Khâm đi lên tầng hai, vừa lúc Cung Tây Thi đi xuống từ lầu ba, cô ấy chạy tung tăng: “Thời Nghiên, ngày mai phải chuyển nhà rồi.”
 
“Tớ biết.” Cô ỉu xìu mở miệng, Cung Tây Thi không thèm để ý ngữ điệu của cô: “Nhà tớ cách nhà cậu một tòa, đến lúc đó có thể cùng nhau đi học rồi.”
 
“Được đấy.” Cô vẫn mang dáng vẻ ỉu xìu như cũ, Cung Tây Thi nhìn một cái là đoán được chuyện liền: “Được rồi, nhà Hàn Khâm ở tòa số bảy, đã vui chưa?”
 
Thời Nghiên nghe xong chợt ngẩng đầu: “Thật sự?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Đương nhiên rồi, ngày hôm qua mẹ tớ lấy danh sách về, nhà cậu cũng ở tòa số bảy.”
 
Thời Nghiên ôm cô ấy lắc hai cái: “Cảm ơn cậu nha, Tây Thi.” Nói xong nhanh như chớp chạy xuống dưới lầu đuổi theo Hàn Khâm, nở nụ cười đắc ý với anh. Hàn Khâm nhìn cô bằng ánh mắt nhìn đồ ngốc.
 
Hôm chuyển nhà, Thời Nghiên rất tích cực giúp mọi người thu dọn đồ vật, ngược lại mẹ Thời lại chê phiền, từ nhỏ Thời Nghiên đã chẳng bao giờ làm việc nhà, làm gì biết dọn dẹp là gì.
 
“Được rồi, con đi sang một bên chơi đi, ở lại thêm phiền.” Mẹ Thời nói xong lại lấy ra đống quần áo bị cô xếp loạn.
 
Thời Nghiên đành phải cúi đầu đi ra ngoài, hôm qua ba Thời đã tới đây, không được vui vẻ lắm, đứng ở bên ngoài hút thuốc, sắc mặt nặng nề.

 
“Bố.” Thời Nghiên gọi ông một tiếng: “Bố làm sao vậy?”
 
“Không có gì, ngày hôm qua lái xe có hơi mệt thôi.” Ông mở miệng cho có lệ, tắt thuốc, thở ra một hơi, Thời Nghiên nhìn ông đầy nghi hoặc: “Bố, nếu bố có gì phiền não thì có thể nói với con mọi lúc mọi nơi.”
 
Bố Thời nở nụ cười: “Sao? Muốn làm áo bông nhỏ tri kỉ của bố à?”
 
Tâm trạng của Thời Nghiên không tệ, nói đùa với ông: “Vậy thì không, con còn có thể làm áo bông lớn nữa.”
 
Bố Thời nở nụ cười, vỗ đầu cô, bỗng nhiên thở dài, lời nói thấm thía: “Nghiên Nghiên ạ, làm người làm việc không thẹn với lòng, phải thiện lương.”
 
“Bố, con không làm bố tức giận đâu đúng không?” Thời Nghiên cảm thấy rất kỳ quái, chén canh gà không đầu không đuôi này cô chả hiểu gì.
 
Ba Thời lắc đầu: “Không có gì, bố đang dạy cho con thôi.”
 
“Vâng vâng.” Thời Nghiên bất đắc dĩ buông tay, coi như đầu óc ông nóng lên.
 
Cậu sang công ty chuyển nhà ở bên cạnh mượn chiếc xe vận tải lớn, phía sau xếp đầy gia cụ, buồng lái phía trước xe tải không lớn, Thời Nghiên ngồi ở phía sau bên cạnh đống gia cụ, một đường bay theo gió, tóc thổi bay vào mặt, tựa như chó xồm.
 
Thời Nghiên lắc lư bò xuống dưới, kéo tóc xuống, tầm mắt cũng đã rõ ràng, nhìn thấy chàng trai đứng bên ngoài tòa nhà, áo khoác quần jean đơn giản lại nhìn có chút ngang tàn, giờ phút này anh đang cong khóe miệng cầm thùng giấy trong tay, cười cô.
 
“Cười cái gì mà cười.” Thời Nghiên đi lên vỗ anh một cái, anh hừ một tiếng, nhìn tay cô, thuận thế quay đầu nhìn ba mẹ Thời vừa bước xuống xe, nghi ngờ lui về phía sau vài bước, cuối cùng đi vào bên trong.
 
Bố Thời nhìn Hàn Khâm, hỏi: “Quen sao?”
 
“Bạn cùng trường, thành tích rất tốt, thứ nhất toàn trường.”
 
Thời Nghiên định khen anh nhiều thêm chút ở trước mặt bố, kết quả bố Thời nghe xong cũng chỉ gật gật đầu, cũng không có vẻ mặt gì đặc biệt, ngược lại mẹ Thời kinh ngạc hô một tiếng, dùng sức nhìn bóng dáng của Hàn Khâm: “Cậu nhóc thông minh thế sao.”
 
“Thành tích tốt không liên quan đến nhân phẩm.” Bố Thời nói một tiếng rồi đi lấy đồ vật.
 

Thời Nghiên sửng sốt, còn chưa có kịp phản bác ông thì bố Thời đã đi vào, đành phải lẩm bẩm với mẹ, nói: “Nhân phẩm của anh ấy rất tốt.”
 
Mẹ Thời cười một cái: “Dọn đồ đi, đưa đồ vào.”
 
Thời Nghiên dọn chút đồ vào nhà, nhà bọn họ ở lầu một, đi vào thì nhìn thấy Hàn Hi Hi ở cửa đối diện đang ăn mía, một ngụm một miếng bã, phun vào thùng rác bên cạnh, nhìn thấy cô thì nở nụ cười hở răng.
 
“Còn đang rụng răng, ăn ít cái này thôi, sau này hàm răng không mọc đâu đấy.” Thời Nghiên cười tủm tỉm cùng nói với cô bé, cô bé gật đầu cái hiểu cái không: “Nhà em ở đây?” Cô lại hỏi.
 
Hàn Hi Hi lập tức gật đầu: “Đúng vậy, chị ở đối diện ạ?”
 
“Đúng vậy.” Thời Nghiên cười cong mắt, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Hàn Khâm ở trong phòng tháo thùng giấy nhìn chằm chằm cô, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, cô ra vẻ trấn tĩnh, ôm đồ vật đi về đối diện.
 
“Mấy ngày hôm trước em đã xử lý Formaldehyde gì đó cho phòng rồi, hôm nay phải dọn lại đây ở luôn.” Mẹ Thời nói chuyện ở phòng khách, nhà bọn họ không lớn, chỉ có chỗ ở cho ba người, nhà cậu khá lớn bởi vì lúc kiểm dân thì khá đông, ở lầu hai.
 
May mắn bọn họ không có nhiều đồ đạc, mẹ Thời đã làm xong rồi, còn đi trên lầu giúp cậu dọn đồ, chị họ phải ôn thi đại học, căn bản không có thời gian nhọc lòng mấy chuyện này.
 
“Nghiên Nghiên, đi chợ mua đồ ăn, mua ít thịt, buổi tối về nấu cơm.” Mẹ Thời ở cửa thang gọi Thời Nghiên, Thời Nghiên nghe xong thì ngẩn ra, Mục Niên ở trên định tự đi lại bị mẹ Thời cự tuyệt: “Nó lớn rồi, không thể chiều nó nữa, cả cái nệm cũng không biết đặt, phải để nó tự đi mua đồ ăn đi.”
 
Thời Nghiên đỏ mặt, gọi mẹ một tiếng, Hàn Khâm đi ra từ phía đối diện, cầm một chuỗi chìa khóa lắc trên ngón tay, không chút để ý đi ra ngoài.
 
Mặt cô xấu hổ tới hoảng, vào nhà lấy tiền, đuổi kịp Hàn Khâm: “Anh biết chợ bán thức ăn ở đâu không?”
 
“Biết.” Anh trả lời lạnh lùng: “Nhưng tôi không muốn nói cho cậu.”
 
“Bởi vì anh cũng phải đi đúng không? Được, em đây đi theo anh.” Thời Nghiên lập tức dán sát anh, bước chân của anh khựng lại, hận đến ngứa răng, lại không có biện pháp nào cả, cô nói rất đúng, anh quả thật muốn đi mua đồ ăn.
 
Chợ bán thức ăn hôm nay cực kỳ náo nhiệt, khu tái định cư không ít người, đều tới này mua đồ ăn .
 
“Cái này bao nhiêu tiền một cân vậy?” Thời Nghiên chỉ vào một bó rau xanh, dì bán hàng nhanh nhẹn trả lời: “Năm đồng một cân, một bó này mười tệ là được, để dì lấy bao cho cháu.”

 
Thời Nghiên sửng sốt, “Cháu, cháu còn chưa… quyết định lấy mà.”
 
Dì bán hàng sửng sốt, bắt đầu một hồi nói babababa nói, hận không thể trực tiếp đưa tay đoạt tiền trên tay cô, như vậy chính là một bút sinh ý.
 
“Bà ơi, của bà bao nhiêu tiền một cân ạ?”
 
Đúng lúc Thời Nghiên chết cũng không buông tay, chắc chắn không lấy, trong lúc gian khó, Hàn Khâm tùy tiện hỏi bà cố nội bày quán ở bên cạnh, bà cố nội nở nụ cười, “Một tệ hai, hôm nay chỉ có ít vậy thôi, cho cháu 1 tệ đấy, cứ cầm cả đi đi.”
 
Hàn Khâm nở nụ cười, “Được ạ, cháu lấy hết.”
 
Thời Nghiên trợn tròn mắt, nhìn về phía dì bán hàng, dì ta cũng sửng sốt, Thời Nghiên lại đưa mắt nhìn đồ thực phẩm của hai người, “Hai cái này không giống nhau sao?”
 
“Đồ của dì con tươi hơn.” Dì bán hàng ấp úng mở miệng, Thời Nghiên hừ một tiếng, đi đến trước mặt bà cố nội: “Bà chia cho cháu một nửa đi, cháu cũng muốn.”
 
“Được.” Bà cố nội chia một nửa cho cô: “Dù sao tên nhóc này cũng không ăn hết nhiều như vậy, hôm nay không nên tồn thực phẩm như thế”
 
Một người cầm theo một túi đi sang bên kia: “Vừa rồi cảm ơn anh nhé.” Thời Nghiên nói cảm ơn anh, thiếu chút nữa bị tiểu thương bất lương lừa mất tám tệ, một túi như thế của bà cố nội cũng chỉ có hai tệ.
 
Hàn Khâm thở dài: “Bà lão ấy trồng rau rồi lại mang tới cũng không dễ dàng, một ngày cũng chỉ có một ít như thế, bọn họ thường thường bán đồ vật đều phải có lợi ích thực tế, cũng sẽ mong bán xong nhanh chóng.”
 
“Vì sao?” Thời Nghiên tò mò hỏi.
 
“Trời tối, đi về sẽ khó, hơn nữa lấn chiếm chỗ sẽ có quản lý chợ tới.”
 
Thời Nghiên gật gật đầu: “Vất vả quá.”
 
Anh không tỏ ý kiến, đi sang bên khu thuỷ sản xem cá, Thời Nghiên đi theo anh, nhìn thấy một đám động vật ngọ nguậy trong chậu, lập tức sợ tới mức tái mặt, bắt lấy tay áo Hàn Khâm, bắt đầu gào: “Có rắn!”
 
Chủ quán đen mặt, Thời Nghiên bắt lấy anh kéo ra sau, đòi anh đi, Hàn Khâm trợn trắng trắng, gõ đầu cô: “Đó là lươn!”
 
Cô run run tay: “Đều đáng sợ.”
 
“Tránh ra để tôi mua đồ ăn, tự cậu đi nhìn đi.” Hàn Khâm kéo tay cô xuống, đầu cô lắc như trống bỏi: “Không muốn, quá nhiều người, em đi lạc thì làm sao bây giờ? Chỗ rồng rắn lộn xộn này có buôn người thì sao.”
 
“Cậu…” Hàn Khâm hết cách với cô: “Vậy cậu đứng xa một chút, tôi muốn mua cá.”

 
“Vậy giúp em chọn một con đi.” Sau khi Thời Nghiên nói xong, lui về sau bốn bước rưỡi, anh cạn lời.
 
“Hai con cá chuối.” Hàn Khâm lấy túi bóng một bên bắt cá vào trong, đưa cho chủ quán, chủ quán nhận lấy, vừa cân vừa bắt đầu cạo vảy lột nội tạng.
 
Hàn Khâm lấy cá xong, đưa cho cô, cô nhìn miệng túi, con cá bên trong còn đang nhảy nhót, lập tức lắc đầu, hai tay giấu ra sau người, Hàn Khâm chán nản, xách theo hai con cá đi phía trước.
 
Trên đường trở về, Thời Nghiên cười tủm tỉm hỏi anh: “Ngày mai anh có đi mua đồ ăn nữa không? Khi nào vậy? Em đi cùng với anh.”
 
Hai tay Hàn Khâm đầy túi thịt cá các loại, hai tay Thời Nghiên đều là rau dưa, anh hừ hừ hai tiếng không nói chuyện, cô cũng không tức giận, tiếp tục cười: “Hàn Khâm, cảm ơn anh.”
 
“Cảm ơn cái gì?” Anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt mờ mịt.
 
“Cảm ơn anh đã lấy đồ cho em, đưa em mua đồ ăn, cũng không bỏ mặc em.”
 
“Tôi bỏ được cậu sao?”
 
“Em đây sẽ luôn quấn lấy anh.” Thời Nghiên nghiêm túc nhìn anh, anh bình tĩnh nhìn cô, một hồi sau rụt cổ, không nói chuyện, tiếp tục đi phía trước.
 
Thời Nghiên đuổi kịp anh, cười nói: “Có phải anh thẹn thùng không, mặt đỏ?”
 
“Tôi không tuỳ tiện như cậu.” Anh nói một câu: “Vậy lần sau em rụt rè một chút vậy.” Cô tiếp tục cười.
 
Như một quyền đánh vào bông, không, đó là kẹo bông gòn, hơi dính tay.
 
Anh thở dài, không muốn tranh luận cùng cô, dù sao kết quả cũng là cô thắng.
 
Mẹ Thời thấy cô đi vào, nhận lấy đồ ăn, cười nói: “Cũng không tệ lắm, còn tưởng con chỉ biết mua đồ ăn vặt thôi chứ.”
 
“Con cũng biết mua đồ ăn nhá.” Thời Nghiên hừ một tiếng.
 
Vẻ mặt mẹ Thời không tin, lấy thịt cá ra, kinh ngạc nói: “Con còn biết nói người ta thái thịt hả? Con cá này cũng không tồi a.”
 
Thời Nghiên phồng lên quai hàm nở nụ cười, không trả lời.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.