Bạn đang đọc [vtđd]_em muốn gặp lại anh – Chương 18:
Edit: Chianti
Đối với sự tính toán tinh tế của nhà họ Mục, nhà Hàn Khâm đã có thể nhẹ nhàng hơn nhiều, lúc trước khu quản lý bên này ba ngày hai lần chạy tới nhà anh, sợ nhà anh bị cưỡng chế di dời, lúc nào cũng làm tư tưởng công tác, Hàn Khâm còn không có tỏ ý gì, nhà mình phá bỏ và di dời chỉ được tới một trăm tám bởi vì tình huống hoàn cảnh gia đình đặc thù nên được lên hai trăm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Khâm không nói chuyện, nhìn bọn họ ở bên kia nói qua nói lại, trong lòng hụt hẫng, chờ những người này rời đi.
Lúc này bà nội mới mở miệng nói: “Là bác cả của con đúng không?”
Anh không nói, bà nội tiếp tục nói: “Mắc công nó giả vờ tốt bụng, lúc trước nó cũng đâu ra mặt giúp thằng hai gì đâu…”
Hàn Khâm không nghe tiếp, lên lầu tiếp tục bày Hàn Hi Hi bài tập, thời tiết nóng nực, Hàn Khâm vừa dạy cô bé vừa xoay quạt.
“Nhà của chúng ta phải bị phá đi ạ?” Hàn Hi Hi ăn táo, phun hạt ra rồi nhìn anh, anh không giấu giếm, gật gật đầu: “Ừm.”
“Vậy có phải chị gái kia tới sẽ không tìm được nhà của chúng ta không?” Cô bé đột nhiên nói, Hàn Khâm sửng sốt, sau đó mới nhận ra đang nói về Thời Nghiên, trong đầu hiện lên khuôn mặt vô tội chơi xấu của cô, khẽ cười: “Nhà cô ấy cũng phải dỡ, yên tâm đi.”
“Vậy chúng ta phải ở ngoài đường với chị gái sao ạ?”
Hàn Khâm bị chọc cười, có chút bất đắc dĩ: “Chị gái người ta chẳng ở ngoài đường với em đâu, chúng ta cũng không phải ở ngoài đường.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lập tức đánh tan dự định chia nửa cái bánh bao của mình cho chị gái của Hàn Hi Hi.
Gần đây ba mẹ Thời Nghiên rất bận, vội vã mua nhà, chuyển hộ khẩu, ngược lại cô rất nhàn rỗi, bình thường đi học, chỉ là sau đó, có một ngày, vào buổi trưa Mục Trình Chi chặn cô lại, muốn tìm cô nói chuyện.
Cô có chút kỳ quái, mới vừa định hỏi thì nghe thấy cậu ta hỏi: “Hộ khẩu của cậu dời đến nhà họ Mục?”
“Đúng vậy.” Cô chớp đôi mắt: “Sao?”
Sắc mặt cậu ta lập tức lạnh lạnh, cứng đờ, lui về phía sau, ánh mắt này làm Thời Nghiên nổi da gà. Cậu ta đi rồi, Thời Nghiên chà xát cánh tay, cảm thấy rất kỳ lại nhưng lại không nghĩ ra, vừa quay đầu lại nhìn thấy Hàn Khâm đang chậm rãi bước đi trên cầu thang tầng trên.
Cô lập tức chạy vội theo sau, tâm trạng của anh có vẻ không tệ, còn có thể nhìn thấy khóe miệng cong lên: “Anh đi chậm một chút.” Cô ở phía sau kêu một tiếng.
Hàn Khâm khựng lại, bắt đầu bước hai bước gộp một lên phía trên, rất nhanh đã biến mất ở chỗ ngoặt, Thời Nghiên nhìn anh biến mất, tức giận muốn mắng người: “Vạn năm cô đơn nhá*, em cũng chẳng cần anh.”
*注孤生: Hán Việt là chú cô sinh – trù ẻo người ta ế cả đời.
Buổi tối Mục Niên và Mục Trình Chi đi ra ngoài ăn cơm, một mình Thời Nghiên vui mừng được thanh nhàn, người lớn thì đang bận đến sứt đầu mẻ trán, làm gì có thời gian quản lý bọn họ.
“Vì sao hộ khẩu của Thời Nghiên dời tới mà em cũng không ngăn cản?”
Trước quán mì nhỏ, Mục Trình Chi chất vấn Mục Niên, người sau cười một cái: “Em ngăn cản có tác dụng à?”
“Hơn nữa, về sau hộ khẩu của Thời Nghiên cũng có thể tách ra mà.” Cậu chẳng hề để ý.
Mục Trình Chi đẩy cậu một cái, khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh thong dong tăng thêm chút tàn nhẫn: “Khi đó là lúc cô ấy kết hôn, chỉ cần cô ấy vẫn nằm trên hộ khẩu một ngày, thì anh sẽ không có khả năng!”
Mục Niên bị anh ta hét lên, sửng sốt, bản thân cũng có chút bực bội: “Vậy thì có thể làm sao bây giờ? Mục Trình Chi, có phải anh bệnh không đấy, anh thích Thời Nghiên em không ý kiến, không có huyết thống, nhưng hiện tại đã trên cùng một cái hộ khẩu, anh còn nhớ thương cái gì nữa?”
“Em không hiểu.” Mục Trình Chi đỏ cả mắt.
Hai người giằng co chưa xong, bên cạnh có người cười đi tới: “Làm gì đó? Anh em đại chiến à?”
Quay đầu lại đối diện với khuôn mặt tươi cười của Tạ Dương, Mục Trình Chi trừng mắt nhìn cậu ta, ý cảnh cáo rất rõ ràng, cậu ta lại làm như không thấy, cười nói: “Chẳng qua sao tôi lại nghe thấy tên em họ Thời Nghiên của mấy cậu vậy? Ối, không thể nào, các cậu như vậy là không đúng.”
“Cũng chẳng liên quan rắm gì tới cậu?” Mục Trình Chi cắn răng mở miệng, cậu ta lại cười đến càng tươi: “Cũng đúng, chẳng qua là cậu nói đã trên cùng một hộ khẩu rồi, ha ha ha.”
Trong lòng Tạ Dương thật sự rất vui, việc này cũng phải nói cho Hàn Khâm để anh vui cùng mới được, Mục Trình Chi thích Thời Nghiên muốn chim liền cánh cây liền cành với cô trên một hộ khẩu, chỉ là cái cành này không liền nổi rồi, thế mà lại tạo thành một cặp anh em đấy.
Tâm trạng của Mục Trình Chi không tốt, lập tức bị cậu ta chọc lửa giận, đi lên lập tức đi đường quyền, Tạ Dương cũng không trốn, ăn một quả, Mục Niên vội vàng tiến lên giữ chặt Mục Trình Chi: “Anh đừng động vào cậu ta.”
Tạ Dương phun một ngụm máu loãng, cười khoái, Mục Trình Chi hận đến ngứa răng: “Mày chờ đó cho tao.”
Mục Niên kéo anh ta rời khỏi quán mì, Tạ Dương đứng lại một hồi, xoa xoa mặt, vào tiệm chọn một bát mì thịt bò, mới vừa vừa quay đầu liền nhìn thấy cô gái đang dựa vào cửa sổ ăn mì, lập tức nheo mắt lại.
Cung Tây Thi rụt đầu, đắng lòng, thèm ăn mì nên ra ăn một bát, kết quả lại thấy một màn kia, làm sao bây giờ? Dường như đã biết được bí mật trọng đại nào đó rồi.
“Ăn ngon không?” Giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe của chàng trai truyền xuống từ đỉnh đầu.
Cung Tây Thi bị dọa nhảy dựng, tính cách yếu đuối khiến cô ấy tự nhiên lắc đầu: “Không thể ăn.” Giọng nói run rẩy.
“Nghe được cái gì rồi?” Chàng trai chạy đến ngồi xuống đối diện cô, ghế dựa gỗ cổ xưa, còn có tiếng kẽo kẹt, Cung Tây Thi sợ tới mức tim đập thình thịch, cái tay đang cầm đũa run cầm cập.
“Đừng ngại như vậy, học bạn cùng bàn của cậu đi, đánh không lại cũng phải đánh, bằng không cũng chỉ có thể bị người ta đánh.” Mì được đưa tới, phía trên tỏa hơi nóng, cậu ta cầm lấy sa tế ở một bên bỏ vào trong, trộn một chút.
Cung Tây Thi ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Tớ chưa nghe thấy gì cả.”
Cậu ta hơi mỉm cười, nụ cười động lòng người, hấp dẫn người khác, bỗng nhiên cậu ta hỏi vấn đề khác: “Bạn cùng bàn của cậu có quan hệ thế nào với Hàn Khâm vậy?”
“Là quan hệ bạn học tôi.” Cô ấy nghiêm túc trả lời, cậu ta chắc chắn nói: “Nói dối.”
Cô không nói, quyết định đặt đũa xuống.
“Hôm nay Tào Kỳ Kỳ ở cửa miếu chơi với bạn trai của cô ta, nhớ đi đường vòng nha.” Cậu ta cà lơ phất phơ mở miệng, Cung Tây Thi lại sửng sốt, nhìn cậu ta không thể tin nổi, cậu ta thổi hơi nóng, chậm rãi ăn mì, động tác rất ưu nhã không hề phát ra âm thanh.
“Cảm ơn.” Cung Tây Thi nói một câu, cầm lấy đồ rồi chạy.
Trên mặt nóng lên, đưa mắt nhìn thịt thừa trên người, bỗng nhiên cậu ta cảm thấy chướng mắt ghê gớm.
Tiếp tục đi về phía trước, Hàn Khâm chậm rãi đi tới từ đường cái đối diện, bước chân dài vòng qua cô ấy như có mắt, vào quán mì, ngồi xuống bên cạnh Tạ Dương, Tạ Dương cười một cái, gọi phục vụ tới, duỗi tay chọn món.
Cung Tây Thi chỉ nhìn qua rồi rời đi.
Chờ xử lý xong mọi chuyện, mười hai cũng đã thi đại học xong rồi, đội phá dỡ vẽ ký hiệu lên những nhà sẽ bị phá bỏ, nhà Mục Niên cũng bị vẽ.
Công việc của ba Thời vẫn còn bận, trước khi đi về, mẹ Thời thì đơn giản đợi ở nhà họ Mục, chờ Thời Nghiên thi cuối kỳ xong lại nói.
Buổi sáng Thời Nghiên mang theo hai cái bánh chưng tới trường làm đồ ăn sáng, cô không hề thích ăn bánh chưng, cảm thấy sờ vào cứ dính dính.
“Hàn Khâm, anh ăn bánh chưng không?” cô mở miệng hỏi, Hàn Khâm lắc đầu, cô chưa từ bỏ ý định: “Ăn đi.”
Anh không đồng ý thì cô cứ nói mãi, anh bất đắc dĩ, vươn tay, cô lập tức vui vẻ cười: “Anh chờ một chút nha.”
Nói xong rồi lột vỏ bánh chưng ra, bỏ hết thịt nhân bên trong ra ngoài, sau đó đưa hết phần bánh ngoài cho anh, anh nghẹn họng nhìn trân trối đống bánh nếp trước mặt, “Thịt đâu?”
Cô kẹp thịt ăn, nói: “Em không thích ăn gạo nếp, không ngon.”
Hàn Khâm hít một hơi thật sâu, khống chế bản thân đừng nóng giận, thở ra một hơi dài, cầm gói bánh chưng, ăn cái bánh chỉ thấy mùi chứ không thấy vị thịt.
Có lần đầu tiên thì sẽ có vô số lần, đối với Thời Nghiên đó chính là đạo lý, sau đó vào mỗi buổi sáng sẽ có hai cái bánh chưng chỉ còn phần bánh ở trên bàn Hàn Khâm, đầu sỏ gây tội ngồi tại chỗ ăn thịt, nhìn anh đầy vô tội.
Mỗi lần đổi chỗ ngồi chắc là lúc anh vui vẻ nhất, tuy rằng chỉ là một tuần ngắn ngủi.
Cuối tuần, chính phủ sắp xếp khu tái định cư, mẹ Thời đưa Thời Nghiên đi chọn, ngoài ý muốn thấy Hàn Khâm, cô mới vừa định tiến lên đi chào hỏi, anh lạnh lùng liếc liếc mắt một cái rồi quay đầu đi, cô có chút mất mát.
Sắp xếp cho bọn họ là mấy vị trưởng trấn, sắp xếp rất hấp tấp, mẹ Thời cũng không bình thường, nhìn trúng một chỗ không tệ, ở lầu một, quyết định lấy phòng này.
Thời Nghiên chú ý tới Hàn Khâm bên kia, vài người không biết là trưởng trấn hay là gì đó đang sấn tới nói chuyện với anh, trên mặt có chút lấy lòng, phần lớn là Hàn Khâm chán ghét nhìn một cái rồi đi, không theo chân bọn họ dây dưa, vài người cũng không giận, còn đặc biệt hào phóng sắp xếp cho anh chọn phòng.
“Hàn Khâm Hàn Khâm, đối diện nhà em có phòng trống, anh chọn cái đó đi.” Cô tóm được một cơ hội, thân mình như mèo nhanh nhẹn lách về phía anh, anh lạnh lùng nói: “Vì sao?”
“Lầu một đó, đông ấm hạ lạnh, ở lầu cao không tiện cho bà nội.”
Hàn Khâm đưa mắt nhìn mấy người đang nói chuyện với mẹ Thời, đang định mở miệng nói cô đừng giả vờ tốt bụng, quay đầu đối diện với khuôn mặt của cô, không nhẫn tâm nói ra.
“Được không.” Cô lôi kéo anh, anh hất tay cô ra: “Cậu đừng có chạm vào.”
Quay đầu rời đi, Thời Nghiên bất đắc dĩ, thở dài.
Mấy người kia không biết đã nói gì, chỉ chỉ về phía Hàn Khâm, mẹ Thời nhìn qua, sắc mặt biến đổi: “Đó chính là Hàn Khâm à?”
Thời Nghiên đi qua hỏi: “Mẹ biết anh ấy sao?”
“Không…Không quen biết, cậu ấy là cháu trai của nhà thầu hợp tác bên này.” Mẹ Thời cười một cái.
Thời Nghiên nhíu mày, Hàn Khâm có bác? Đây là lần đầu tiên cô nghe nói.
“Là bạn học của con nhỉ?” Mẹ Thời hỏi cô, cô gật gật đầu, Mẹ thời đổi đề tài nói sang chuyện khác.
Nhà thầu hợp tác? Đã có người bác có tiền thế rồi, sao Hàn Khâm và bà nội còn phải vất vả như vậy chứ?
Thời Nghiên vẫn cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó, còn có vẻ là rất nhiều, dẫn tới hiện tại có cảm giác đã rất gần tới đáp án nhưng ngược lại lại không tìm thấy.
Lúc Hàn Khâm về nhà, bà nội lắm miệng hỏi vài câu, Hàn Khâm trả lời cho có lệ: “Chắc là tháng bảy phải dọn rồi, phí dời bỏ thì chờ dọn vào mới phát.”
Bà nội gật gật đầu: “Tùy thôi, dù sao chỗ nào cũng giống nhau.”
Anh nhấp môi nhìn bên ngoài sân thẫn thờ, không biết vì sao lại bỗng nhiên nhớ tới lời thầy Tống nói ngày đó, nói anh cố gắng học tập, anh cười một cái, lại nghĩ tới Thời Nghiên, cô vẫn luôn như vậy, quan tâm anh quá mức.