[vtđd]_em muốn gặp lại anh

Chương 20


Bạn đang đọc [vtđd]_em muốn gặp lại anh – Chương 20:

 
Edit: Chianti
 
“… Hưởng ứng trưng thu, hộ dân cư không chấp hành sẽ bị cưỡng chế, lần này mọi người có thể tích cực như vậy đều là vì…”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Phù ~” Thời Nghiên ngồi ở dưới dùng tay phe phẩy thay quạt, ánh sáng quá mạnh khiến cô không mở được mắt, híp mắt nhìn về phía các lãnh đạo đứng trên khán đài ở phía trước dõng dạc hùng hồn, không kiên nhẫn bẹp miệng.
 
“Còn phải mất bao lâu nữa?”
 
“Nhanh thôi, nếu không thì con đi về trước đi.” Mẹ Thời mở miệng, nhìn người đàn ông nghiêm nghị đứng trước mặt: “Một lát nữa mẹ còn phải tìm thị trưởng Khâu có việc đó.”
 
Thời Nghiên rũ vai xuống, đưa mắt nhìn bốn phía, nhìn thấy Hàn Khâm, lập tức lách người chạy tới tìm anh, anh yên tĩnh ngồi ở kia, ánh mắt bình tĩnh nhìn trên đài, môi mím chặt, càng giống như đang ngẩn ngơ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
 
“Ấy, Hàn Khâm, khi nào anh mới đi vậy?” cô lay cánh tay một chút.
 
Anh lấy lại tinh thần, lạnh lùng nói: “Tôi có việc.”
 
“Sao cậu lại không hỏi tớ vậy?” Cung Tây Thi ngó đầu qua, lên án cô trọng sắc khinh bạn.
 
“Chắc chắn cậu còn phải ngồi một hồi nữa.” Cô xua xua tay, ngồi vào vị trí trống bên cạnh Hàn Khâm, Hàn Khâm quay đầu nhìn cô, cô cười hì hì nói: “Em cũng chưa cần phải đi lắm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hàn Khâm dời mắt lên trên, chạm vào làn tóc vì mồ hôi mà dính lên hai bên khuôn mặt rồi dừng lại, “Cậu không sợ ba mẹ cậu nhìn thấy sao?”
 
Thời Nghiên quay đầu lại nhìn ba mẹ mình ở bên kia, hai người nhìn cô với ánh mắt dò xét. Cô lúng túng, dịch mông đứng dậy, ngồi ra phía sau bên cạnh Cung Tây Thi, anh cong môi dưới, không nói chuyện.
 
“Chán chết đi được, không bằng đi về trước đi.” Cung Tây Thi nóng đến mức sắp thăng thiên, hừ hừ ra tiếng.
 
“Vậy cậu đi về trước đi.”
 
“Cậu không về hả?”
 
Nghe vậy, Thời Nghiên cười híp mắt: “Không vội.”
 

“Cậu ấy cũng thành nhà đối diện rồi, cậu còn sợ sau này không có cơ hội sao, thế nào cũng phải hôm nay?” Cung Tây Thi bắt đầu xúi giục cô rời đi.
 
Hàn Khâm ở phía trước nghe thấy, sau đó lại nghe được Thời Nghiên nói: “Cũng đúng ha, chúng ta trở về đi.” Sau đó âm thanh cô đứng dậy dọn ghế nhựa từ nặng tới nhẹ, từ gần đến xa.
 
Anh cắn răng, nghẹn cơn giận.
 
Thời Nghiên, cậu làm tốt lắm!
 
Tạ Dương ngồi ở bên kia, quay đầu lại nhìn anh, khuôn mặt ngày thường cười không ngớt miệng giờ phút này lại quá mức trầm tĩnh, có chút tái nhợt, Hàn Khâm liếc nhìn cậu ta, cậu ta lại quay đầu đi.
 
Sau khi tan họp, Tạ Dương không đi, đứng ở bên kia nhìn thị trưởng Khâu đứng trên đài trước mặt, Hàn Khâm nhìn cậu ta, không cử động gì.
 
Thị trưởng Khâu mới vừa đi xuống thì đã bị mẹ Thời ngăn cản: “Tôi là vợ của Thời Thiên Hoạt, thị trưởng.” Bà tự báo gia môn, thị trưởng Khâu đeo cặp kính không gọng, tuổi không lớn, đúng lúc lộ ra chút sự uy nghiêm của cán bộ.
 
Ông cười một cái với mẹ Thời, gật gật đầu, chào hỏi với bí thư đi bên cạnh, đi sang một bên nói chuyện với mẹ Thời.
 
“Luật sư Thời à.” Ông cười một tiếng, đưa mắt nhìn bố Thời đang đứng ở phía bên kia, không hề đi tới.
 
“Không biết có chuyện gì không?”
 
Mẹ Thời đưa mắt nhìn bố Thời, cười nói: “Là thế này, về chuyện phá bỏ và di dời, có một số việc không rõ, không biết thị trưởng Khâu có thời gian để có thể cùng nhau ăn một bữa cơm hay không?”
 
“Ăn cơm?” Khâu Quang Niệm sửng sốt, trên mặt chậm rãi tỏ ra chút ngại ngùng, mẹ Thời lập tức hiểu rõ, vội vàng nói: “Thời gian uống chén trà cũng được.”
 
“Hay bà Thời cứ nói thẳng đi.”
 
Mẹ Thời thở sâu, do dự nói: “Là về phía Tân Thành Lộ.”
 
Mặt của Khâu Quang Niệm lập tức trở nên lạnh lẽo, đứng dưới ánh mặt trời, mắt kính chiếu ra ánh sáng sắc lạnh: “Được, đây là điện thoại cá nhân của tôi.”
 
Anh ta tùy tiện xé một tờ giấy viết số điện thoại thường xuyên dùng cho bà, mẹ Thời lập tức nhận lấy, cười nói: “Vậy khi nào rảnh sẽ liên hệ với ngài.”
 
Anh ta mỉm cười nhìn theo mẹ Thời rời đi, Hàn Khâm đứng ở cách đó không xa nhìn mẹ Thời, hơi hơi nhíu mày, Tạ Dương nhìn Khâu Quang Niệm, tỉ mỉ nhìn nhất cử nhất động của anh ta, vì khẩn trương mà phát run.
 

Cuối cùng vẫn trơ mắt nhìn anh ta rời đi.
 
“Đi rồi.” Hàn Khâm đột nhiên đi tới chụp lên bả vai cậu tai, cậu ta run cầm cập, há miệng hít một hơi.
 
Thời Thiên Hoạt cầm tờ giấy trong thay mẹ Thời, hơi hơi dùng sức nắm chặt, mẹ Thời vỗ vào nếp uốn trên áo sơ mi của ông nói: “Thật sự muốn nhúng tay sao? Thật ra lúc trước…”
 
“Đi thôi, Nghiên Nghiên chắc cũng đói bụng rồi.” Ông mở miệng trước, nắm chặt tờ giấy xoay người rời đi.
 
“Vừa rồi có cơ hội tốt như vậy mà.” Tạ Dương phẫn hận đá chai nhựa bên cạnh chân, Hàn Khâm đi song song với cậu ta, dường như đang suy tư gì đó.
 
“Bố của Thời Nghiên …” Đột nhiên, anh mở miệng.
 
Tạ Dương nhìn anh một cách kỳ lạ: “Làm sao vậy?”
 
Hàn Khâm lại lắc đầu: “Không có gì, hơi quen mắt.”
 
“Quen mắt?” Tạ Dương lập tức tỉnh táo đuổi theo anh hỏi, cố tình anh cứ toàn có lệ bỏ qua.
 
Buổi tối, trên bàn cơm, Thời Nghiên cầm chén đũa ra, bố Thời đặt Thời Giai ngồi xuống, chờ mẹ Thời vào bàn bàn, lúc này mới mở miệng nói chuyện, “Nghiên Nghiên sang năm phải thi đại học, bố và mẹ quyết định ở lại Bắc Thành với con, chờ con thi đại học xong mới quay trở về.”
 
Thời Nghiên tức khắc nghẹn lại, cho rằng chính nghe lầm: “Bố? Bố nói mỗi mình mẹ thôi đúng không?”
 
“Cả nhà chúng ta.”  Thời Thiên Hoạt càng thận trọng mở miệng, Thời Nghiên mở to hai mắt nhìn về phía mẹ, bà cười nói: “Bố con đã nhận một vụ ở bên này, cũng không phải tất cả là vì con.”
 
“Chuyện gì mà phải xử lý một năm vậy?” Thời Nghiên hồ nghi mở miệng.
 
Thời Thiên Hoạt nói cho qua: “Nói con cũng không hiểu.”
 
Thời Nghiên cảm thấy kỳ lạ, tuy rằng hiện giờ cô mười bảy tuổi, nhưng tâm trí không phải chỉ dừng ở thời gian này, cô nhớ rõ kiếp trước bố mẹ không có vụ này, nhưng dường như trong khoảng thời gian này bố mẹ cũng rất bận.
 
Bố mẹ không muốn lộ ra nhiều, Thời Nghiên không có cách nào, đành phải quan sát tình huống trước đã, cảm thấy có rất nhiều chuyện không thích hợp, không giống với kiếp trước.
 

Ngủ một giấc dậy, Thời Nghiên nhìn ánh sáng bên ngoài cửa sổ, mới vừa vào ở chưa tới một tuần, còn chưa quen lắm, mẹ Thời chuyên môn dậy sớm làm cơm sáng cho cô, cô mang trường học, dọc đường đi không chút để ý.
 
Hàn Khâm đưa em gái đi học xong, cưỡi xe đạp lắc lư lại đây, nhìn cô gái bước đi như bay ở phía trước có chút kỳ lạ.
 
Cung Tây Thi nhanh chóng chạy tới vỗ cô một cái, trong miệng còn cắn bánh quẩy hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
 
Thời Nghiên hoảng sợ, nhìn thấy cô ấy mới nhẹ nhàng thở ra: “Làm gì đấy?”
 
“Cậu hay quá, gọi cậu vài tiếng mà cậu chẳng phản ứng chút nào cả.”
 
Thời Nghiên đáp lại có lệ: “Nghĩ chút chuyện.” Cung Tây Thi còn đang định hỏi thì nhìn thấy mấy người Tào Kỳ Kỳ và Lâm Thần Thư đi tới, oan gia ngõ hẹp.
 
Tào Kỳ Kỳ nhìn thấy hai người các cô, hừ một tiếng, ngược lại khí thế cũng không kiêu ngạo như trước kia.
 
Lúc sắp đi ngang qua, Tạ Dương đột nhiên đưa tay chào hỏi: “Hey, buổi sáng tốt lành.”
 
Cung Tây Thi sửng sốt, Thời Nghiên vừa lúc hoàn hồn, theo bản năng phất tay: “Buổi sáng tốt lành.”
 
“Cậu có bệnh không đấy?” Tào Kỳ Kỳ phản ứng rất lớn, nhìn về phía Tạ Dương, người sau nhún vai tỏ vẻ chả làm sao, Cung Tây Thi trừng mắt nhìn về phía cậu ta, nắm chặt bánh quẩy trong tay, Lâm Thần Thư đưa mắt nhìn Tào Kỳ Kỳ không nói gì, đi trước.
 
Hàn Khâm khóa kỹ xe rồi đi đến, Lưu Toàn đứng ở cầu thang chào hỏi anh từ xa, anh nhìn Thời Nghiên không nói gì, chuẩn bị đi ngang qua, bị cô giữ chặt một phen.
 
Cung Tây Thi và Tạ Dương như bị đả thông hai mạch Nhâm Đốc, tự giác rời đi, Tào Kỳ Kỳ bất đắc dĩ trừng mắt nhìn các cô, liếc mắt một cái, đuổi theo Tạ Dương.
 
Có thể nghe được tiếng Hàn Khâm nhẹ nhàng thở dài, anh bất đắc dĩ nói: “Làm gì?”
 
“Anh có thể nói một câu?” Cô hỏi, anh nghi ngờ nói: “Đang nói đây.”
 
“Không phải.” Cô lắc đầu, do dự nói: “Anh lặp lại những lời này một lần đi, ‘thật ra anh đã từng gặp em’.”
 
Anh nhìn cô như nhìn tên bệnh tâm thần, làm bộ phải đi, cô không chịu, kéo anh: “Điều anh nói rất quan trọng.”
 
“Cậu…” Anh không kiên nhẫn nhìn về phía cô, đối diện với đôi mắt của cô, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Thật ra anh đã từng gặp em.”
 
Thời Nghiên buông tay anh ra, anh lập tức rút tay về, nhìn cô đứng dại ra ở kia, nhíu mày kỳ lạ, cuối cùng vẫn quay đầu rời đi.
 
Chuông vào học vang lên, cô mới nhấc chân, đi bước tiến lên phía trước.
 
Cô mơ một giấc mơ, một giấc mơ cực kỳ hư ảo, mơ thấy lúc mình thiếp đi, trong bóng đêm, người bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy cô, lẩm bẩm nói: “Thật ra anh đã từng gặp em, không phải…”

 
Sau đó cô, người bên cạnh đột nhiên biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện.
 
Hàn Khâm ngồi tại chỗ ngồi, trong lòng lại nghĩ tới câu nói kia: “Thật ra anh đã từng gặp em.” Không nghĩ ra, trước kia anh chưa gặp Thời Nghiên, nhưng Thời Nghiên hẳn là đã từng gặp anh, chẳng lẽ những lời này là Thời Nghiên muốn nói với anh?
 
Một buổi sáng Thời Nghiên đều mang dáng vẻ mệt mỏi, ghé vào trên bàn cũng không nói lời nào, Cung Tây Thi bắt đầu không có chuyện gì thì kiếm chuyện nói: “Thật ra trước kia tớ cũng rất gầy, cùng giống như cậu ấy.”
 
Cô ừ nhẹ một tiếng: “Cậu đừng không tin, thật sự, đến lúc đó cho cậu nhìn ảnh chụp.”
 
“Tin.” Thời Nghiên bất đắc dĩ mở miệng: “Tây Thi ơi, cậu đi mua kem cho tớ được không, tớ muốn yên lặng một chút.”
 
“Được thôi, đưa tiền, không thu phí ship của cậu đâu.” Cung Tây Thi giơ tay ra, Thời Nghiên bất đắc dĩ nắm lấy bàn tay múp míp của cô ấy: “Trở về sẽ đưa cho cậu, thật là.”
 
Hàn Khâm nhìn Cung Tây Thi đi ra ngoài, nhìn trộm Thời Nghiên, lại lập tức có tật giật mình quay đầu đi.
 
Nội tâm giãy giụa một hồi, lỗ tai đỏ lên một cách đáng nghi, thông qua khóe mắt, quan sát Thời Nghiên ghé vào trên bàn trợn mắt không nói lời nào, không biết đang suy nghĩ cái gì.
 
Căn cứ suy nghĩ phải quan tâm ân nhân cứu mạng của em gái nhà mình một chút, anh ho khan một cái rồi hỏi: “Cậu… Không sao chứ?”
 
Cô quay đầu nhìn anh, anh chột dạ nói: “Tùy tiện hỏi thôi.”
 
“Chỉ là cảm thấy trước đây có một người mà em rất thích đã lừa em rất lâu.”
 
Hàn Khâm sửng sốt, sóng triều trong lòng dâng lên hạ xuống thất thường, người mà cô thích? Ngoài trừ anh? Rất lâu? Bao lâu? Thời Nghiên còn có người mình thích trước kia?
 
Nhẫn nhịn, không cần phải chất vấn vấn đề này, miễn cho lại bị cô chê cười, lại hỏi: “Vậy là do cậu bị lừa gạt nên tâm trạng không thoải mái?”
 
“Không sai lắm.” Cô nhẹ nhàng trả lời, anh không hỏi lại, mở sách vở, một chữ cũng không lọt nổi vào đầu.
 
Cung Tây Thi ghé vào trên tủ đông, cầm một cây kem lên, suy nghĩ một hồi rồi thả xuống, cầm ly Bát Hỉ, đảo mắt quét đến mì gói Racoon mà quầy bán quà vặt vừa nhập về, nhón chân đi lấy.
 
“Ái.” Một bàn tay đột ngột duỗi lên cầm lấy gói mì, dứt khoát đưa tới trước mặt cho cô ấy, cô ấy sửng sốt, quay đầu lại nhìn, chủ nhân của bàn tay cười híp mắt nhìn cô, dường như lúc cậu ấy cười, mọi phiền não đều biến mất toàn bộ.
 
“Tạ Dương, cậu có bệnh không vậy.” Lại là Tào Kỳ Kỳ, lại là một câu này, giọng nói của cô ta rất lớn, hận không thể hét lên.
 
Trên mặt Cung Tây Thi nóng lên, như là bị người ta phỉ nhổ, khinh thường ở ngay trước mặt bàn dân thiên hạ.
 
Tạ Dương nhìn cô rồi lại quay đầu nhìn Tào Kỳ Kỳ, không kiên nhẫn nói: “Ngày nào cũng y như một bà già đanh đá, không có việc gì thì đi tìm bạn trai cậu đi.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.