[vtđd]_em muốn gặp lại anh

Chương 17


Bạn đang đọc [vtđd]_em muốn gặp lại anh – Chương 17:

 
Edit: Chianti
 
Mùa hè tới thật nhanh, trên đường ve sầu kêu điên cuồng, bầu trời đêm muôn vàn ánh sao sáng, chiếu rọi từng khoảng trên con đường nhỏ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một thiếu nữ đi ở đằng trước, một thiếu niên đi theo phía sau.
 
“Ối.” Thời Nghiên vấp chân vào cục đá, suýt chút nữa té ngã, sau khi đứng vững, dưới sự tức giận một chân đá văng cục đá đi: “Sao đường nhà anh không láng xi măng vậy, gồ ghề lồi lõm.”
 
Hàn Khâm cười nhạo một tiếng: “Cậu thấy đường ruộng nào láng xi măng chưa?”
 
Thời Nghiên trừng mắt liếc nhìn anh một cái, tiếp tục đi về phía trước, trên đường cực kỳ an tĩnh, bên đường rừng cây sâu thẳm tựa như vào giây tiếp theo sẽ có thứ gì đó xé toạc màn đêm rồi lao tới
 
Cô lặng lẽ bước chân chậm lại, đi song song với Hàn Khâm, ra vẻ đáng thương rồi nói: “Hàn Khâm em sợ.”
 
Chàng trai liếc mắt nhìn cô một cái: “Tôi cũng sợ, vậy nên cậu đi một mình đi.”
 
Nghe vậy Thời Nghiên tức giận đến mức dậm chân, đuổi kịp anh, “Anh mà như vậy thì cả đời cũng sẽ không có bạn gái đấy.”
 
“Cầu mà không được.” Anh nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô nhìn bóng dáng của anh, ánh trăng chiếu vào trên người anh, cái bóng phía sau kéo dài, Thời Nghiên dẫm lên bóng của anh cho hả giận, thật sự ứng với mấy lời Thiên đạo luân hồi, trước kia lúc hai người mới vừa ở bên nhau, cô tham gia một buổi tụ họp của bạn bè nên về muộn, Hàn Khâm gọi điện thoại liên hoàn đoạt mệnh cho cô từ 10 giờ đến lúc cô về nhà cắm chìa khóa vào cửa mới dừng.
 
Nếu uống rượu thì còn thảm hại hơn, bị anh lên án, bị anh vô cớ gây rối, ấn ở phòng vệ sinh hành xử, không được ngừng nghỉ.
 
Nhớ tới khung cảnh không văn minh cho lắm kia, Thời Nghiên tức khắc đỏ mặt, ánh mắt né tránh, dường như Hàn Khâm phát hiện cô đi chậm hơn, dừng lại quay đầu nhìn cô.
 
“Đại tiểu thư, cậu có thể nhanh lên không? Đi kiểu này thì trời cũng phải sáng.”
 
Cô chạy chậm tới đó, lẩm bẩm nói: “Biết rồi, thúc giục cái gì mà thúc giục.”
 

Cuối cùng cũng tới cửa nhà, Thời Nghiên đưa mắt nhìn anh, anh nhìn cô một cái, không nhúc nhích, Thời Nghiên tiến vào nhà, chào hỏi các cậu, lúc nãy cô lấy cớ tới nhà bạn học ăn cơm, bọn họ cũng không để ý.
 
Chờ cô lên lầu, đẩy cửa sổ ra nhìn xuống dưới, Hàn Khâm đã xoay người đi về, trên đường yên tĩnh, chỉ có một mình anh và ngọn đèn dầu bên ngoài nhà họ Vạn.
 
Thời Nghiên đột nhiên thấy đau lòng, đau lòng vì anh quá cô độc, đau lòng vì anh quá bất lực, còn có sự mơ hồ của hiện tại.
 
Hình như các cậu đang mở họp gia đình, Thời Nghiên ở trong phòng nghe thấy bọn họ tận khuya mới tan họp, cũng không để ý cho lắm, sáng sớm hôm sau, lúc Thời Nghiên còn ở ăn cơm sáng thì nhận được điện thoại của mẹ.
 
Mẹ nói ngày mai sẽ tới thăm cô, Thời Nghiên rất vui, cũng không nghĩ nhiều.
 
Chờ tới khi tới trường học, Cung Tây Thi vui vẻ lôi kéo cô nói chuyện.
 
“Phá bỏ và di dời?” Thời Nghiên sửng sốt.
 
“Đúng vậy, hình như là do chính phủ trưng thu, miếu trước cửa nhà tớ có vẻ cũng phải phá, một phần lớn phòng bình dân đều bị dỡ bỏ.”
 
Thời Nghiên đã hiểu, trách không được ngày hôm qua các cậu phải mở họp, e rằng cũng là vì việc này: “Vậy nhà Hàn Khâm cũng phải phá dỡ sao?”
 
“Dỡ chứ, nhà bọn họ chỉ có bà nội và Hi Hi, ngay cả.. người lớn cũng không có cách nào ra mặt, khẳng định không có cách nào thoát khỏi lệnh cưỡng chế.” Cung Tây Thi còn nói thêm: “Hơn nữa điều kiện chính phủ cấp cũng không tệ, tớ nghe mẹ tớ nói gần đây bên chỗ chúng ta có cán bộ về hưu nên phải thay đổi người gì đó, nghe không hiểu lắm.”
 
Cô ấy cứ nói babababa, Hàn Khâm tiến vào, ngồi xuống tất nhiên cũng nghe thấy rõ ràng, vừa quay đầu đã đối diện với đôi mắt to vô tội của Thời Nghiên, thở dài, nhép miệng: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
 
Thời Nghiên hừ một tiếng, không nhìn thì thôi, đồ keo kiệt bủn xỉn.
 
“Mà nói phải phá dời ấy, thì phá cái trường này trước tiên đi, cả nhà ăn cũng phá luôn.” Thời Nghiên nói, Cung Tây Thi vỗ mạnh vào cánh tay của cô, nói: “Sao cậu biết cũng phải dỡ cả trường luôn thế?”
 
Thời Nghiên sửng sốt, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Hàn Khâm, người sau nhìn cô cười trêu chọc.
 
“Tớ đoán.” Ai biết lại chuẩn thế.
 
“Chẳng qua cũng không thể dỡ trường nhanh thế được, mười hai sắp thi đại học, chúng ta lại sắp lên mười hai, chuyện đó vẫn chưa triển khai với trường đâu.”
 

“Vậy là chờ tới lúc chúng ta thi xong rồi mới dỡ đúng không.”
 
“Đúng vậy.”
 
Thời Nghiên hơi xúc động một chút, lần trước còn nói cái trường nát này tương lai sẽ ra sao đây, không mấy ngày đã sắp bị dỡ rồi, hơn nữa có thể sẽ cô là một trong những sinh viên tốt nghiệp cuối cùng của trường này.
 
“Ui trời, nhưng nhà của tớ cũng bị dỡ nhanh thôi, đến lúc đó nói không chừng phải tới khu tái định cư.”
 
Thời Nghiên nghĩ nghĩ, hỏi: “Khu tái định cư ở đâu thế?”
 
“Còn đang bàn, tớ không biết nữa.”
 
“Nó sẽ như thế nào?”
 
“Thì cũng giống như khu phố mình sống thôi, ở trong một tòa nhà chung.” Cung Tây Thi suy nghĩ một chút: “Thế nhưng nghe nói hoàn cảnh cũng khá tốt.”
 
Thời Nghiên cũng chỉ nghe cô ấy nói được đến đó, định nói tiếp thì giáo viên đã tới rồi, phần lớn bạn học đều ở gần đó, một hồi không đi WC thì cũng đang nói về chuyện này, ngược lại Hàn Khâm lại như người chẳng liên quan gì, nên làm gì thì làm cái đó.
 
Giữa trưa Hàn Khâm mới ra khỏi phòng thầy Tống, thầy tận tình khuyên bảo cả một buổi trưa, vẫn chỉ là mấy ý kia, để anh chăm chỉ học hành, chớ đi gây sự, anh cũng sắp ngủ tới nơi, thầy Tống mới thả anh đi.
 
“Mặc kệ thế nào thì bây giờ quan trọng nhất là học tập, học cho tốt rồi hẵng nghĩ tới mặt khác. “
 
Lời thầy Tống cố nói trong phút cuối có ẩn ý.
 
Anh không để ở trong lòng, lại tự nhiên rất bực bội, đi ra khỏi văn phòng, ngoài cửa mặt trời đã lên cao, mấy nam sinh chơi bóng ở sân thể dục, vừa lúc quả bóng rổ lăn đến bên chân anh.
 
“Bạn ơi, ném lại với.” Bên kia có người ở kêu, mỗi người đều mồ hôi chảy ướt người.
 
Hàn Khâm híp mắt nhìn qua, chỉ liếc mắt một cái rồi dời đi, sau đó tự nhiên bước qua quả bóng bên chân, còn ngại nó chặn đường, đá một cái.
 
“Điếc à.” Người nọ kêu, lập tức bị người ta kéo lại.

 
Hàn Khâm liếc mắt một cái qua đó, đám kia người lập tức yên tĩnh như gà.
 
Chờ anh đi qua, đám kia người mới xô đẩy nhau: “Làm gì đấy, ôn thần của lớp ba đó, có thể trốn thì trốn đi.”
 
“Nhiều người như vậy mà không đánh lại một mình cậu ta? Tớ còn không tin.” Người ban nãy hừ hừ ra tiếng, người bên cạnh nở nụ cười: “Chưa thử, chẳng qua không ai dám nói đánh được.”
 
Người nọ lập tức an tĩnh, một lát sau, mắng một câu: “Má.”
 
Thời Nghiên ngồi tại chỗ ăn kem, trong phòng học mở điều hòa, có hơi cũ, gió thổi ra kèm theo tiếng khò khè.
 
Thấy Hàn Khâm tiến vào, cô lập tức vui sướng lấy hộp kem mình mua ra cho anh: “Ăn đi, em tiện tay mua mời anh đấy.”
 
Hàn Khâm nhận lấy, vừa mở ra đã thấy chảy mất hơn nửa, cũng chẳng còn hơi mát gì nữa.
 
Cung Tây Thi kêu lên, “Cậu mời tớ một cái pudding một đồng, lại mời cậu ta Bát Hỉ năm đồng, quá là trọng sắc khinh bạn.”
 
“Hôm qua tớ ăn cơm ở nhà anh ấy, không giống nhau.”
 
Cung Tây Thi tức khắc giật mình: “Ăn cơm? Cậu ăn cơm ở nhà cậu ấy? Vậy về khi nào?”
 
Thời Nghiên cười híp mắt, mới vừa định gáy vài tiếng, Hàn Khâm duỗi tay kéo đuôi ngựa của cô lại, nhìn cô cười như không cười, trong mắt là ý cảnh cáo, Thời Nghiên hất tay anh ra, không tình nguyện nói: “Ăn xong thì về liền.”
 
Cung Tây Thi co giật khóe miệng: “Sao nghe ngữ điệu của cậu có vẻ rất tiếc nuối?”
 
Hàn Khâm cầm lấy cái muỗng, múc một khối kem cho trong miệng, vị sữa chua, bên trong vẫn hơi cứng, anh hơi hơi cong môi, ăn từ từ.
 
Ba mẹ Thời Nghiên lái xe tới, lộ trình không xa, buổi sáng Thời Nghiên ở nhà làm bài tập, mới vừa ngồi xuống, trong nhà đã vang lên tiếng xe, Thời Nghiên lập tức chạy xuống.
 
Mẹ Thời Nghiên nhìn thấy cô, vội vàng bắt lấy tay cô, nghĩ tới mà sợ: “Lần trước mợ con nói con bị rơi xuống nước, kết quả bố mẹ bận quá không kịp chạy đến, giờ thế nào rồi?” 
 
“Không có gì ạ, rất tốt, con là thấy việc nghĩa hăng hái làm.” Thời Nghiên cười hì hì mở miệng, vóc dáng của Thời Giai đã cao hơn, nói cũng nhanh nhẹn, bắt lấy cô gọi chị ơi.
 
“Cái này mà gọi là thấy việc nghĩa hăng hái làm? Thấy việc nghĩa hăng hái làm là lúc con đã có thể tự gánh vác bản thân rồi mới đi giúp đỡ người khác, mình bơi lội không tốt mà lại còn đi cứu người khác, cái này gọi là xúc động.” Ba Thời nhíu mày nghiêm túc mở miệng giáo dục cô: “Còn làm ba mẹ lo lắng, lỡ như có gì bất trắc thì làm sao bây giờ?”
 
Mẹ Thời không vui, thấy dáng vẻ con gái khiêm tốn tiếp thu, sờ sờ đầu cô: “Được rồi, cũng chỉ có anh mới hay giảng đạo lý lớn, con gái chúng ta cứu người thì chính là anh hùng.”
 
“Đúng vậy cứu người giúp người là một việc tuyệt vời.” Thời Nghiên lập tức gật đầu.

 
Vẻ mặt của ba Thời cũng không thấy chuyển biến tốt đẹp, nhận nước mà mợ đưa qua: “Là vĩ đại, nhưng bây giờ con ổn không?”
 
“Sau đó con cũng ổn mà.” Thời Nghiên không cam lòng yếu thế, mợ ở một bên hoà giải cười nói: “Đúng đúng đúng, sau này Thời Nghiên làm bác sĩ, làm hộ sĩ cũng thật tốt đấy.”
 
Thời Nghiên gật đầu: “Đúng vậy.”
 
Ba Thời cười một cái, cuối cùng sắc mặt cũng ôn hòa hơn, nhưng vẫn vẫn cứng nhắc nói: “Nghỉ hè cũng sắp tới rồi, đến lúc đó đăng ký cho con một lớp bơi lội, con gái yếu đuối mong manh, chuyện gì cũng làm không tốt.”
 
“Con gái thì phải cường tráng làm gì, tri thư đạt lý, thông minh xinh đẹp là được rồi, bằng không còn cần đàn ông mấy người có ích lợi gì a?” Mẹ Thời đáp lại, chiến trường tức khắc dành cho hai người bọn họ.
 
Thời Nghiên tự nhiên thoát thân, đi sang một bên trêu Thời Giai.
 
Ba mẹ Thời hẳn là tới vì chuyện phá bỏ và di dời, mọi người ở phòng khách nói chuyện cũng không có gì xung đột.
 
Vốn dĩ mẹ Thời là người đã gả ra ngoài, bà ngoại còn định giữ lại một căn hộ cho bà, kết quả bà không muốn, định thừa dịp phá bỏ và di dời đến lúc đó mua một căn, như vậy về sau già rồi cũng có thể tới Thành Bắc ở, không đến mức bọn nhỏ lớn rồi còn phải tới làm khách.
 
Đây là chuyện thứ nhất, thứ hai ngược lại là về Thời Nghiên.
 
Bởi vì phá bỏ và di dời nên việc chia phòng là tính theo dân cư, nhà cậu cả có hai con gái, một đứa đã lấy chồng không tính, còn nhà cậu hai cũng chỉ có mỗi Mục Niên, một người 60 mét vuông, tính lại vẫn không đủ ở.
 
“Cho nên cậu cả và cậu hai định dời hộ khẩu của con và em trai về đây, như vậy con có thể thi đại học ở Bắc thành, còn có thể nhận thêm chút phòng.”
 
Thật ra Thời Nghiên không có ý kiến gì, ngược lại có chút kỳ quái, nói: “Như vậy có phải không hay lắm không?”
 
“Nghiên Nghiên, sổ hộ khẩu của con vốn ở đây, sau này vì công việc của ba con nên mới dời đi, ở đây vốn dĩ là của con mà.”
 
Thời Nghiên thật sự không hiểu được những việc này tóm lại là như thế nào, nhưng là nghĩ lại, nếu chia như thế, còn không bằng cậu cả và cậu hai ở chắc như đinh đóng cọc, chờ đến lúc đó phòng ở cũng bán được có giá hơn hiện tại.
 
Đương nhiên cô cũng chỉ là người được báo một tiếng, cũng không thể quyết định cái gì.
 
Chẳng qua trong lòng cô lại tính toán hộ cho nhà Hàn Khâm, một người 60 mét vuông, Hàn Khâm có thể được gần hai trăm, không tính là thiệt, cô bỗng nhiên nghĩ nếu lúc ấy Hàn Hi Hi không có cô tới cứu, hiện tại Hàn Khâm sẽ có dáng vẻ gì?
 
Bà nội có thể vì bi thương quá mức mà cũng… Vậy anh…
 
Thời Nghiên không dám nghĩ, nhắm mắt lại co vào ổ chăn, mặc kệ người lớn ở ngoài kia nói chuyện thương lượng.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.