Bạn đang đọc [vtđd]_em muốn gặp lại anh – Chương 14:
Edit: Chianti
Chờ Hàn Khâm rời đi, Thời Nghiên quay đầu đưa mắt nhìn Mục Trình Chi ở phía sau, sắc mặt của anh ta rất kỳ quái, ở trong bóng đêm nó như được bao phủ bởi một lớp sương mù.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hồng Mẫn và Tạ Dương liếc nhau, nhìn Hàn Khâm đi tới, Hồng Mẫn mở miệng trước, ngữ điệu tỏ vẻ không sao cả: “Đó là cô gái đang theo đuổi cậu mà bọn họ nói sao?”
“Không biết.” Hàn Khâm nhận lấy cơm do người phục vụ đưa tới, thong thả ung dung tách đũa ăn cơm.
“Không biết?” Hồng Mẫn nở nụ cười, “Không có gì, đưa tới cửa không chơi thì không chơi thôi.”
Lâm Thần Thư đang giúp bạn gái gắp đồ ăn bỗng khựng lại, liếc mắt nhìn Hàn Khâm, quả nhiên liền thấy anh hơi ngẩng đầu, nhìn Hồng Mẫn, trong mắt như bọc lấy nhũ băng mùa đông sắc nhọn.
Hồng Mẫn cười ha ha một tiếng, “Nói giỡn thôi, nói giỡn thôi.”
Lâm Thần Thư cũng nở nụ cười, giải tỏa bầu không khí, Tạ Dương vẫn mang theo nụ cười tủm tỉm như ban đầu, đưa mắt nhìn Hồng Mẫn rồi lại nhìn Hàn Khâm, không mở miệng.
Thời Nghiên thất thần ôm mèo về nhà, trong nhà không bật đèn, cô mới vừa đi vào đã bị người đang đứng ở cửa dọa cho chết khiếp, suýt chút nữa ném luôn cả mèo, chờ đến lúc nhìn rõ người kia mới nhẹ nhàng thở ra, “Anh làm cái gì thế? Dọa chết người hả?”
“Ra chạy bộ, em đi đâu đấy?” Mục Niên nhìn cô, cô kéo kéo khóe miệng, nói cho có lệ: “Đưa mèo đi dạo.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cái ngữ điệu này giống như vài vị đại gia đang khoe chim với con ngõ nhỏ cổ kính ở Bắc Kinh, Mục Niên nhìn cô đi vào với ánh mắt quỷ quái.
“Ờ, đưa mèo đi dạo.” Ngữ điệu của cậu ta tỏ vẻ cũng hết cách, đá cửa đi vào theo cô.
Thời Nghiên quay đầu lại nhìn cậu ta, nói: “Đúng vậy, đưa mèo đi dạo, thì sao? Anh cũng có thể chạy bộ mà.” Cô đưa mắt nhìn đôi giày trên chân anh, cười một cái.
Mục Niên cúi đầu nhìn thấy đôi giày vải bạt trên chân mình, sửng sốt, gãi đầu có chút xấu hổ.
“Anh còn có một ông anh họ à?” Cô đột nhiên muốn hỏi, cậu ta gật đầu: “Anh họ của anh nhiều lắm, có phải em đang nói về người ở lớp chín không?”
“Đúng vậy, sao cái ngữ điệu của anh lại có vẻ chuyện này rất đương nhiên thế nhỉ?” Cô nhíu mày.
Cậu ta chớp mắt: “Cũng được mà, vốn dĩ Mục Trình Chi đã rất muốn làm quen với em rồi mà? Hôm nay mới tới tìm em sao?”
Thời Nghiên cảm thấy yết hầu nghẹn lại: “Anh ta rất muốn làm quen với em, em nhất định phải làm quen với anh ta sao? Không thể hiểu được.”
“Cũng không phải …” Mục Niên cảm thấy dường như quả thật mình đã nghĩ sai rồi: “Anh cho rằng em sẽ thích kiểu như anh ấy chứ, không phải thích, dễ ở chung?”
Thời Nghiên xoay người đi lên lầu, ở chỗ ngoặt trừng mắt liếc nhìn cậu ta một cái, cậu ta rụt cổ, không dám đi ra.
Thời Nghiên còn cảm thấy chẳng qua chỉ gặp Mục Trình Chi có một lần, không phải là người có duyên gặp lại lần hai, kết quả vào lúc tan học ngày hôm sau đã nhìn thấy Mục Trình Chi chờ Mục Niên ở dưới khu dạy học, cô về nhà cùng Mục Niên tất nhiên cũng coi như là một.
“Có phải người giúp việc nhà anh lại bị anh sa thải không?” Mục Niên thân mật ngoắc lấy cổ anh ta, vóc dáng của hai người không khác nhau là bao, trong đám người khá là nổi bật.
Mặt anh ta ngậm ý cười, Thời Nghiên cảm thấy nụ cười khó hiểu này là dành cho mình, nghiêng đầu.
“Không có cách nào khác, trộm đồ.” Anh ta nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng: “Buổi tối hôm nay anh muốn tới nhà em ăn chực.”
Thời Nghiên nghe thấy câu nói phía sau, sửng sốt, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Cô lấy khăn giấy ra xoa xoa cái mũi, vừa ngẩng đầu lên lại đối diện với ánh mắt của Mục Trình Chi, người sau khẽ liếc nhìn cô, cô chột dạ cúi đầu.
Vài người đi ngang qua bồn hoa phía dưới khu dạy học, sau đó âm thanh ầm ĩ cũng truyền đến, Thời Nghiên còn chưa chú ý đã bị người ta đâm một cái, lảo đảo chúi người về phía trước, một đôi tay trắng nõn dùng sức bắt lấy bả vai của cô, cô vừa nhấc đầu, hít vào một ngụm lớn.
Mục Trình Chi nhìn cô chảy nước mũi: “…”
Mục Niên cũng sửng sốt, “…”
Mọi người: “…”
Thời Nghiên vội vàng ngẩng đầu hít vào, lấy khăn giấy ra hoảng loạn chùi nước mũi, Mục Trình Chi buông tay ra, khóe miệng thả lỏng, ánh mắt đảo một vòng quanh người cô, nhìn về phía người phía sau.
Dường như lúc này Lâm Thần Thư mới kịp phản ứng, cười nói: “Ngại quá đi lớp trưởng ơi, vội chạy chơi bóng không chú ý, ngại quá ngại quá.”
Mục Trình Chi nghe vậy cười một cái, không nói chuyện, Tạ Dương không chê náo nhiệt chen vào nói: “Lớp trưởng, đi chơi cùng không?”
“Không được, tớ thích về nhà học tập.”
Hồng Mẫn cười nhạo một tiếng, Thời Nghiên quay đầu nhìn về phía Hàn Khâm đi tới về phía bên kia, dưới đáy mắt anh là ý trào phúng chói lọi.
“Tôi đi đón em gái trước đây.” Anh bỏ qua vài người rồi rời đi, ánh mắt cũng chưa từng dừng ở trên người Mục Trình Chi.
Thời Nghiên xoa mũi đi ra ngoài theo hai người bọn họ, Mục Niên đưa mắt nhìn cô: “Anh đi mua thuốc cho em nhé, anh cảm thấy em vẫn nên uống thuốc đấy.”
Cô lắc đầu, cơ thể của mình trong lòng mình tự hiểu rõ, chẳng qua là vì mới dọn tới đây chưa quen với khí hậu lắm, mấy ngày nữa là thích ứng.
Đi đến cổng trường, thần sai quỷ sai cô quay đầu lại, nhìn về phía bọn Tạ Dương ở bên kia, dường như Tạ Dương vẫn luôn nhìn cô, bị cô phát hiện cũng không hề hoảng loạn, còn quang minh chính đại vẫy tay.
Cả hai người mợ dường như đặc biệt nhiệt tình với mọi thân thích, không phải là kiểu giả tạo mà là thật sự nhiệt tình, chắc là bởi vì cả hai người cậu đều rất tốt, khả năng là bởi vì bà ngoại thiện tâm, ví dụ như dù mẹ không phải là con gái ruột của bà.
Mục Trình Chi là con trai anh họ của cậu, gia đình bên này vẫn rất hoà thuận, không tách nhà, tuy rằng Mục Trình Chi cách Mục Niên khá xa, nhưng quan hệ vẫn không tồi.
Mợ làm rất nhiều đồ ăn, Mục Trình Chi ngồi ở bên cạnh cô, thấy cô không vui vẻ cho lắm, gắp cho cô một miếng thịt cá, “Làm sao vậy? Ăn không vô?”
“Cảm lạnh thì phải đi viện nha, ngày mai xin nghỉ để cậu đi con đi bệnh viện đi.” Mợ ở đầu kia mở miệng nói, Thời Nghiên lắc đầu, “Xem ngày mai nữa rồi hẵng đi ạ.”
“Nghiên Nghiên ạ, hôm nay mẹ con còn tới gọi điện thoại hỏi tình huống của con đó, buổi tối con gọi lại cho mẹ con đi nha.”
Thời Nghiên gật đầu, nhìn thịt cá trong chén, hoảng hốt nhớ tới cũng đã từng có người sẽ gắp thịt cá cho cô, mỗi cái xương cá đều bị lọc sạch.
Cô không muốn ăn lắm, buông đũa, nói hai câu rồi đi.
Chờ cô một mình về phòng, gọi điện thoại cho mẹ, lúc mẹ nghe ra giọng nói của cô không ổn, vội vàng hỏi cô có phải cô bị ốm hay không, cô ừ một tiếng, “Có hơi cảm lạnh, ho khan nhưng cũng không nặng lắm.”
“Đừng để sốt, nhớ uống thuốc nhé.” Sau khi mẹ dặn dò xong, lại ấp úng nói: “Cậu mợ của con đối xử với con như thế nào ? Không có… Không ghét con chứ?”
“Không ạ.” Thời Nghiên cười một cái, cái cảm giác đi ăn nhờ ở đậu này quả thật không tốt lắm.
“Cũng phải, bọn họ cũng không phải là loại người này.” Mẹ Thời cười một cái, đối với bà mà nói đây cũng chính là nhà mẹ đẻ của bà, sao lại có thể nghi ngờ được, chỉ sợ con cái biết được sẽ ảnh hưởng đến cảm tình.
Thời Nghiên nhớ tới Mục Trình Chi kia, sửng sốt, mẹ Thời còn đang hỏi, cô trả lời cho có lệ, không lâu sau thì cúp điện thoại.
Phòng khách dưới lầu rất náo nhiệt, phòng ở kiểu cũ cách âm cũng không tốt, cho dù cô ở lầu 3 vẫn có thể nghe được lời người ta nói ở phía dưới.
“Con đi dây mợ Hai.” Mục Trình Chi nói lời tạm biệt, không lâu sau cũng không còn giọng nữa, Thời Nghiên đi đến phía trước cửa sổ, nhìn đến Mục Niên và Mục Trình Chi rời đi ở bên ngoài.
Bả vai sụp xuống, không biết đang nghĩ cái gì.
Sáng sớm hôm sau, Thời Nghiên cảm thấy choáng đầu, sờ trán, hẳn là không bị sốt, nghĩ nghĩ một hồi vẫn quyết định xin nghỉ để buổi chiều tới bệnh viện khám bệnh.
Lúc cô tới trường học cả người đã đổ đầy mồ hôi, mơ mơ màng màng đi vào phòng học, hôm nay Cung Tây Thi cầm một cặp cánh gà Orleans tới, Thời Nghiên ngửi được hương vị kia, buồn nôn, bước đi như bay, chạy ra phòng học.
Hàn Khâm nhìn cô, không nghĩ nhiều, ngồi về vị trí.
Cung Tây Thi không tiếp tục ăn cánh gà nữa, cất vào cặp sách, sau khi Thời Nghiên trở về sắc mặt không ổn lắm, trong giờ học chịu không nổi ngủ mất, Hàn Khâm nhìn cô ghé cả mặt lên trên bàn rồi ngủ.
Giữa trưa Thời Nghiên xin Lão Tống nghỉ phép, Mục Niên đưa cô tới phòng khám nhỏ bên cạnh trường học để làm xét nghiệm.
Chờ cô bắt đầu chuyền nước muối, lúc này cậu ta mới rời đi, Thời Nghiên mơ mơ màng màng ngủ một giấc.
Ngủ một giấc rồi tỉnh dậy, nước muối cũng sắp chuyền xong rồi, bác sĩ bên kia đang xem bộ phim gia đình có ratings không tồi hiện nay, Thời Nghiên nhìn kim tiêm, duỗi tay tháo băng gạc ra, rút kim tiêm rồi lấy bông đè lại mạch máu.
Lảo đảo lắc lư đi ra ngoài, thái dương đang ở trên đỉnh đầu, Thời Nghiên híp mắt nhìn rồi lại cúi đầu nhìn đồng hồ, phát hiện đã hơn ba giờ.
Tác dụng của thuốc hơi mạnh, cô cảm giác mỗi một bước đều đạp như đang dẫm lên bông.
“Ba mẹ mày là tội phạm giết người.”
“Không phải.”
“Bọn họ bị xe đâm chết là xứng đáng, ba mẹ tao nói thế đấy.”
Lúc chuẩn bị về trường, đi ngang qua một tiệm tạp hóa nghe thấy đoạn hội thoại như vậy ở bên cạnh, cô cảm thấy không thoải mái, đi tới bên đó, mua một chai nước khoáng, chậm rãi uống, tùy ý quăng đi lại nhìn thấy hai tên nhóc con vừa nãy đã đánh nhau.
Vốn dĩ chuyện này cũng chẳng là gì, nhưng một đứa trong đó là Hàn Hi Hi đang mặc váy đỏ, đó chẳng phải là em gái của Hàn Khâm à?
Trước kia Thời Nghiên chưa từng gặp cô bé, nhưng từ lần trước gặp được cô bé, sao cô có thể sẽ quên.
Chờ tới lúc cô hoàn hồn, không biết hai đứa nhóc đã chạy đi chỗ nào, cô hoảng hốt, ném chai nước, đeo cặp lên rồi chạy đuổi theo về phía hai đứa nhóc biến mất.
Bên này có rất nhiều đầu phố, bên cạnh trường học đều là cư dân, cô đi vòng nửa ngày cũng không nhìn thấy hai đứa nhỏ.
Trong lòng tự an ủi có thể là do mình suy nghĩ nhiều thôi.
Cô chậm rãi di chuyển, đột nhiên nghĩ đến cậu bé kia đã nói, “Ba mẹ mày là tội phạm giết người, bọn họ bị đâm chết là xứng đáng.” Một dòng khí lạnh lao thẳng vào trán cô.
Cô phát giác tay mình đang phát run, không biết là vì thuốc hay là vì lo sợ.
Một cậu nhóc béo mặc áo màu xanh lá ôm đầu chạy ra tới, Thời Nghiên tay mắt lanh lẹ bắt lấy nó, tay cậu nhóc thả lỏng, không biết có phải trên đầu bị đánh vào hay không mà vẫn còn chảy máu.
“Hàn Hi Hi đâu?” Cậu nhóc nghe thấy cái tên này lập tức hoảng loạn phát run, vừa đá vừa cắn muốn tránh thoát cô rồi chạy.
Thời Nghiên nổi da gà cả người, lông tơ cũng dựng thẳng lên, cô buông cặp sách chạy về phía trước, “Hàn Hi Hi!”
Vừa chạy vừa kêu, phía sau là một công viên bỏ hoang, phía trên những cây gậy sắt rỉ treo quần áo và chăn, chỗ hồ nước còn có bột giặt ở bên cạnh, không biết là ai không mang về.
Thời Nghiên nhìn mặt nước, “Hàn Hi HI.”
Dùng sức lại hô thanh, “Hàn rộn ràng!”
Không có thanh âm, Thời Nghiên đi đến hồ bên cạnh nước, nhìn hồ nước gợn sóng lăn tăn, một cái vòng hoa nhỏ nổi lên trên.
“Hi HI.” Thời Nghiên sợ tới mức tim dừng đập, hô một tiếng, đưa mắt nhìn bốn phía, cởi giày và áo khoác, ném áo khoác buộc vào lan can ở bên cạnh, tay cực kỳ run.
Cuối cùng nhanh chóng nhảy vào trong nước, áp lực của nước nhanh chóng đè nén lên cơ thể của cô, cô vùi đầu xuống nước, sờ soạng khắp nơi , bơi về hướng vòng hoa nổi lên.
“Alo, xin hỏi có phải là phụ huynh của Hàn Hi Hi không?”
Chuông vào học vang lên, Hàn Khâm chưa kịp tiến vào lại ngoài ý muốn nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp của Hàn Hi Hi, sau nghe xong thì anh sửng sốt, vội vội vàng vàng chạy đi.