Bạn đang đọc [vtđd]_em muốn gặp lại anh – Chương 15:
Edit: Chianti
“Bên kia có người rơi xuống nước.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Làm sao làm sao?”
“Không chết đuối chứ?”
Vốn dĩ các phụ huynh chỉ định tới đón con cái, không biết ai kêu một tiếng, mọi người lập tức chạy tới xem.
Hàn Khâm vội vàng chạy tới, đẩy đám người ra, nhìn bốn phía đầy mê mang: “Hi Hi?”
Người rơi xuống nước có thể chính là Hi Hi, anh đi theo đám người chạy về phía trước, bị vây kín ba tầng trong ba tầng ngoài, anh cảm giác lửa nóng sắp bốc lên tận chân tóc, đẩy đám người đang xem náo nhiệt ra: “Nhìn cái gì mà nhìn.”
Chờ tới lúc chen được vào bên trong, anh ngây ngẩn cả người, nếu trong mười bảy năm cuộc đời, từ khiếp sợ đến tuyệt vọng, chắc cũng chỉ trong vài giây như vậy.
Cả người Thời Nghiên ướt đẫm, bắt lấy quần áo bò lên trên bờ, trong tay nửa ôm lấy một đứa bé.
Bên cạnh có người tốt bụng kéo cô lên, chân Hàn Khâm hơi mềm nhũn, lập tức tiến lên nhảy xuống nước, ôm lấy Hàn Hi Hi trong tay cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Thời Nghiên được cứu lên đã hôn mê, trong tay còn nắm lấy quần áo không bỏ, sau khi Hàn Khâm xác nhận Hàn Hi Hi không có việc gì, cúi người quỳ gối bên cạnh cô, đè bụng cô, có không ít nước.
“Thời Nghiên?” Anh kêu tên cô, dùng sức ép cho cô, cô không ngừng phun nước ra ngoài.
Cuối cùng cô cũng có chút ý thức, hơi hơi híp mắt, sau khi màn đen tan đi chỉ nhìn thấy đôi mắt của Hàn Khâm, giọt nước nhỏ xuống theo từng sợi tóc, cô cười một cái, sau đó lại mất ý thức.
Sau khi Hàn Khâm đưa các cô đi bệnh viện, bận lên bận xuống, cuối cùng lo lắng gọi điện thoại cho Mục Niên nhưng anh không có số, gọi điện thoại cho Lưu Toàn, người sau rất nhanh đã tìm được Mục Niên.
Mục Niên vẫn chưa tới, anh đưa mắt nhìn Thời Nghiên đang nằm trên giường bệnh phía sau, cứng ngắc đứng dậy, đi đến ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh vươn tay, chạm vào đôi mắt của cô.
“Khụ khụ……” Hàn Hi Hi đột nhiên ho khan, anh vội vàng thu lại rồi đi trở về, vỗ ngực cho Hàn Hi Hi.
Người tới không phải Mục Niên, là một vị khách ngoài ý muốn, Hàn Khâm vừa mới đi đun nước nóng trở về, lúc cầm cái ly đến thì nhìn thấy Mục Trình Chi ngồi ở bên mép giường của Thời Nghiên, lau mồ hôi cho cô.
Hàn Khâm nhìn nhất cử nhất động của anh ta, hơi hơi nhíu mày.
Anh ta đột nhiên quay đầu lại, cứ ngồi như thế nhìn anh, sắc mặt âm trầm nói: “Quần áo của cậu ấy là cậu thay à?”
Hàn Khâm bị ngữ điệu của anh ta chọc giận, cười nói: “Cậu quan tâm làm gì?”
“Tôi hỏi cậu có động thủ hay không?” Mục Trình Chi chợt đứng lên bắt lấy cổ áo của anh, nhìn chằm chằm anh với ánh mắt hung tợn, Hàn Khâm nhíu mày đưa mắt nhìn Thời Nghiên: “Cậu thích em gái của cậu?”
Vẻ mặt của anh là kiểu không thể tưởng tượng nổi, Mục Trình Chi không có chút gì gọi là giật mình hay chột dạ gì cả, ngược lại cười nói: “Cũng chẳng phải em gái ruột, tôi và em ấy cũng không có quan hệ huyết thống gì cả.”
Hàn Khâm đã nhớ ra gì đó, nhà họ Mục có nhận nuôi một người con gái từ nhỏ, xem ra là mẹ của Thời Nghiên.
“Vậy là không phủ nhận cậu thích cô ấy.”
Mục Trình Chi cười một cái, bắt lấy anh không bỏ: “Cậu vẫn chưa trả lời.”
Hàn Khâm cũng cười: “Nếu là tôi thay thì sao.”
Sắc mặt của Mục Trình Chi lập tức trở nên tăm tối, giống mưa bầu trời đêm trước khi mưa gió tới: “Bàn tay nào?”
Anh tỏ vẻ không sao cả, cong khóe miệng, dùng sức bắt lấy cổ tay của cậu ta bẻ ra: “Còn không buông ra thì nhìn xem ai bẻ gãy ai trước!”
“Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên…” Bên ngoài hành lang phòng bệnh truyền đến tiếng gọi của một người phụ nữ, Mục Trình Chi buông tay ra, không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người tức khắc biến mất, Hàn Khâm đổ nước cho Hàn Hi Hi.
Người phụ nữ lập tức chạy vào, nhìn thấy Thời Nghiên, cả người run run, Mục Trình Chi gọi người kia: “Dì.”
“Có chuyện gì vậy?” Người phụ nữ bắt lấy tay Thời Nghiên xoa bóp, vẫn còn ấm.
Mục Trình Chi liếc mắt nhìn Hàn Khâm, “Đứa nhóc rớt vào trong nước, Thời Nghiên vừa lúc đi ngang qua.”
“Đứa bé không có việc gì chứ?” Tim mợ hai nhảy dựng, Mục Trình Chi nhìn về phía Hàn Khâm ý bảo: “Không có việc gì.”
Mợ hai nhìn Hàn Khâm, Hàn Khâm lập tức mở miệng nói lời cảm ơn, mợ hai tự nhiên cũng sẽ không khiến anh khó xử, gật đầu rồi cũng không nhìn bọn họ nữa.
Hàn Hi Hi ngủ một nửa lại bắt đầu gặp ác mộng, Hàn Khâm không biết vì sao cô bé lại rơi xuống nước, nhưng tuyệt đối không phải vì trượt chân, bởi vì việc này, chủ nhiệm lớp của Hàn Hi Hi gọi cho anh không ít cuộc điện thoại, Hàn Khâm mềm cứng không ăn nhất định phải tìm được người đẩy cô bé xuống hồ.
Chăm sóc cả đêm, Thời Nghiên vẫn không thể xuất viện, buổi tối là mợ hai chăm sóc, nghe nói ba mẹ Thời Nghiên muốn tới đây, lúc anh múc cơm đột nhiên nghĩ, nếu bởi vì chuyện này Thời Nghiên ba mẹ muốn mang cô trở về thì làm sao bây giờ.
Nghĩ lại lại cảm thấy buồn cười, Thời Nghiên đi rồi hẳn là anh nên vui vẻ, thiếu một người thường xuyên dây dưa.
Chờ anh trở lại phòng bệnh, Hàn Hi Hi đã tỉnh, nhìn đồ ăn trên tay anh, đôi mắt tỏa sáng, Hàn Khâm đưa cho cô bé, nhẹ nhàng thở ra, anh thật sự bị dọa chết rồi, suýt chút nữa buổi chiều đã…
“Hàn Khâm…” Bỗng nhiên, giường bệnh bên cạnh đến một tiếng nỉ non, giọng nói đứt quãng, Hàn Khâm quay đầu lại lặng lẽ kéo màn ra, nhìn thấy Thời Nghiên ôm lấy chăn đang nói chuyện.
Hàn Hi Hi nhìn qua đầy kỳ lạ: “Anh biết chị ấy sao? Chị ấy cứ gọi anh mãi.”
Hàn Khâm nhíu mày, nắm chặt màn.
“Đừng đi, đừng đi…” Cô còn đang nói chuyện, nói một hồi liền khóc, dường như đang phải chịu đựng đau khổ tột cùng.
Anh định duỗi tay qua, một bàn tay đột ngột xuất hiện ngăn hành động của anh lại, Mục Trình Chi đẩy tay anh ra, bắt lấy tay của Thời Nghiên, an ủi: “Không sao.”
“Hàn Khâm…” Lúc ngủ mơ, Thời Nghiên không quan tâm tới Mục Trình Chi, vẫn đang gọi Hàn Khâm, Mục Trình Chi sững người, tâm trạng của Hàn Khâm đột nhiên tốt lên, cười một tiếng, quay đầu tiếp tục nhìn Hàn Hi Hi ăn cơm.
Sau nửa đêm, Thời Nghiên tỉnh, đã hạ sốt, tinh thần cũng không tệ lắm, mắt thấy tay mình lại bị đâm một lỗ kim thì thở dài, đau không muốn cử động, vừa quay đầu đã sợ tới mức suýt kêu lên thành tiếng.
Phòng bệnh không bật đèn, Hàn Khâm ngồi ở trên giường của Hàn Hi Hi, ánh sáng của màn hình di động chiếu vào trên mặt anh, nhìn thế nào cũng cực kỳ quỷ dị, anh liếc mắt nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói: “Tỉnh?”
Cô quay đầu nhìn thấy mợ hai đang nằm trên giường phụ ngủ thiếp đi, lập tức lấy lại tinh thần, xuống giường đẩy Hàn Khâm ra, nhìn Hàn Hi Hi nằm trên giường bệnh, còn duỗi tay đè lên cổ Hàn Hi Hi như đang xác định cô bé còn sống.
Hàn Khâm bị cô đẩy suýt chút nữa nằm lên đất, nhìn cô đầy kỳ quái: “Cậu làm gì thế?”
Cô nhẹ nhàng thở ra, nước mắt cũng rơi xuống, che miệng khóc, Hàn Khâm thở dài mà nói: “Bị dọa rồi sao?”
Anh tắt di động, giường bệnh hoàn toàn tối đen, Hàn Khâm duỗi tay vỗ lưng cho cô, cô chợt bắt lấy anh tay khóc lóc nhỏ giọng nặng nề: “Em cho rằng sẽ lại giống như trước kia… Em không dám để anh lại cô độc như vậy nữa… Em không biết vì sao… Em không biết vì sao sẽ trở về.”
Hàn Khâm nghe cô nói, nghe xong cũng không hiểu gì, vẻ mặt mông lung mà nhìn cô, hỏi: “Cậu nói cái gì thế?”
Cô còn lắc đầu, kéo lấy tay Hàn Khâm, không cho anh rút ra, anh đành bất đắc dĩ nói: “Cậu buông ra trước đi, các cô ấy đều ngủ rồi.”
Thời Nghiên bắt lấy tay anh, hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu. Trong bóng đêm, cả người Hàn Khâm như được bao phủ trong mây khói, đôi mắt bóng loáng như quân cờ màu đen, phát ra ánh sáng âm trầm, lúc nhìn vào đột nhiên cô cảm thấy choáng váng, đầu quay cuồng, thở dài, Hàn Khâm sửng sốt: “Cậu muốn làm gì?”
Cô đột nhiên tiến lên, nhón chân, chu miệng, nhắm mắt lại, Hàn Khâm có chút ngốc: “Có, có… ý gì đấy?”
Cô lập tức trợn mắt: “Em cứu em gái của anh một mạng, không phải anh nên tỏ ý một chút sao?”
Rồi cô lại nhắm mắt lại, Hàn Khâm thở dài, cong ngón tay gõ một cái lên trán cô: “ Cả ngày cứ nghĩ chuyện gì thế.”
Cô che trán trừng mắt nhìn anh, anh không để ý tới, trở lại giường mình ngủ, cô không chịu: “Em không ngủ được, anh không được ngủ.”
“Vì sao?” Anh bị cái logic này chọc cười.
“Em không ngủ được, một mình sẽ sợ hãi.”
“Sợ hãi?” Hàn Khâm đưa mắt nhìn mợ hai của cô ở bên kia, rồi lại nhìn Hàn Hi Hi ở bên này: “Nhiều người thế mà cậu còn sợ ma sao.”
“Em sợ bóng tối.” Cô kéo lấy tay anh lắc lắc: “Trước đây em đâu có sợ, đều là vì anh hết.”
“Bớt đi, lại còn liên quan đến tôi?” Anh trợn mắt, cô cúi đầu, ngón tay níu chặt vào áo khoác của anh: “Hôm nay em bị dọa mà.”
Hàn Khâm mắt trợn trắng, thở dài, một phút sau mới ngồi dậy: “Được rồi chứ?”
Lúc này Thời Nghiên mới vui vẻ đặt mông ngồi xuống bên cạnh anh, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, anh bực bội hô nhỏ một tiếng: “Ngủ đi, chán lắm rồi đấy.”
“Vậy anh cảm thấy cái gì mới hay đây?” Thời Nghiên nhìn anh đầy chờ mong, anh nghiêng đầu nhìn Hàn Hi Hi, thấp giọng nói: “Hay là ôn tập vật lý cho cậu?”
Cô sửng sốt, chậm rãi lắc đầu: “Đừng mà.”
Mười lăm phút sau, trên ghế ngoài hành lang phòng bệnh có thêm hai bóng người, chàng trai cầm sách nhìn, Thời Nghiên nhíu mày uể oải ỉu xìu nhìn anh lật sách.
“Cặp sách của em ném ở trên đường, anh nhặt được?”
Hàn Khâm chớp mắt: “Người qua đường tốt bụng nhặt được.”
Hàn Khâm nhìn cô cúi đầu làm bài, nhịn không được hỏi cô: “Cậu thật sự trong lúc vô ý cứu được em gái tôi”
Cô chớp mắt, gật đầu: “Em ở chỗ tạp hóa bên cạnh phòng khám, vừa ra thì nhìn thấy em gái anh đánh nhau với người ta, tên nhóc kia chạy cũng nhanh đấy, đừng buông tha cho nó.”
Nhìn dáng vẻ của cô không giống như đang nói dối, nhưng vẫn Hàn Khâm cảm thấy có chỗ kỳ quái, lại hỏi: “Lần trước cậu nói tôi phải chăm sóc em gái cho tốt là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ đấy thôi, anh cứ nhìn đi, hôm nay không cẩn thận thì đã…” Cô chỉ chỉ anh, sắc mặt bình tĩnh, Hàn Khâm nhìn cô với ánh mắt sâu thăm thẳm.
“Anh còn nhìn nữa là muốn hôn em phải không.” Cô thấy anh không quay đầu lại, vội vàng hô một tiếng, rất hiệu quả, anh quay đầu ngay lập tức.
Thời Nghiên nhẹ nhàng thở ra, nói mình tới từ tương lai, sợ là Hàn Khâm sẽ bị hù chết.
“Nếu không thì để em nói cho anh nghe một bí mật đi.” Cô đột nhiên ghé sát vào anh cười xấu xa, Hàn Khâm nhìn cô, từ chối: “Thôi, cảm giác cũng không phải chuyện gì tốt.”
“Thật sự, em mơ thấy chúng ta kết hôn.” Cô vui vẻ bắt lấy tay anh, anh bất đắc dĩ thoát khỏi móng vuốt của cô: “Mơ là ngược.”
“Là thật sự.”
“Cậu có thể rụt rè một chút không.”
“Em sợ sẽ nghẹn chết.” Cô nhíu mày sầu khổ, mở miệng, Hàn Khâm đỡ trán thở dài, đau đầu.
Chờ Thời Nghiên giải xong ba đề, ngẩng đầu gọi Hàn Khâm, anh đã dựa vào trên tường ngủ rồi, vội vàng cả một ngày xác thật rất mệt, còn phải kinh sợ quá mức.
Thời Nghiên tiến lại gần nhìn anh, trong lòng tự nói thầm: “Đây là Hàn Khâm 17 tuổi này.”
Không giống với Hàn Khâm ôn hòa lúc hơn hai mươi tuổi tẹo nào, khóe mắt hướng thẳng lên trên, trên mặt mang theo lệ khí, ngăn cách cô lập với thế nhân, đẩy mọi người ra xa.
Thời Nghiên ghé sát vào, môi chạm chạm vào mặt anh, cười trộm, xoay người thu dọn đồ vật.
Không chú ý tới Hàn Khâm nuốt một ngụm nước miếng, hầu kết lăn lên lăn xuống, bên tai là màu đỏ đáng nghi.
Tác giả có lời muốn nói: Thời Nghiên có thể tồn tại là dựa vào là một thân chính khí đấy!