Bạn đang đọc [vtđd]_em muốn gặp lại anh – Chương 13:
Edit: Gluhwein
Cung Tây Thi trợn trắng mắt: “Bây giờ cậu không vui à? Sáng sớm đã làm gì thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Xúc động dễ hỏng việc.” Thời Nghiên lắc đầu thở dài, dáng vẻ rất là âu sầu. Cô nghiêng đầu nhìn Hàn Khâm ở bên kia, người sau đang cúi đầu nghịch điện thoại ở đằng kia, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.
Cung Mai Mai cũng quay đầu lại nhìn đám con trai ở hàng phía sau, có chút xấu hổ ngượng ngùng, suýt nữa bị người ta đánh ngay trước mặt bọn họ.
Thời Nghiên còn đang gỡ cái kẹp tóc kia, không biết có phải vì cái kẹp kia được làm quá dở hay không, góc bên cạnh bị mắc vào tóc, vừa kéo đã đau.
Cô cũng không có gương trong tay, cô nhất thời thầy phiền, ôm đầu chạy ra ngoài. Cung Tây Thi vốn muốn hỏi cô bị làm sao vậy, kết quả vừa quay đầu lại đã nhìn thấy mấy người Lâm Thần Thư đang đánh bài, cô ấy lập tức lúng túng đỏ bừng mặt.
Đứng trước bồn rửa tay của nhà vệ sinh, Thời Nghiên làm ướt một ít tóc, định nhìn xem có thể kéo xuống hay không, vừa kéo đã đau. Cô muốn giật đứt tóc, nhưng nó lại dán rất chặt vào da đầu.
Nhà vệ sinh của con trai ở phía sau, đi qua đi lại đều có người tới đây rửa tay, bọn họ ngửi thấy mùi nước rửa tay nhàn nhạt bằng sữa bò, tách rời khỏi rất nhiều mùi lạ ở bên cạnh.
“Cần giúp đỡ không?” Một giọng nam dịu dàng truyền đến, còn kèm theo mùi xà phòng rửa tay. Cô giữ cái kẹp tóc ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy hình dáng của một cái cằm trắng nõn, lên trên một chút là đôi môi đỏ thắm.
Dường như cậu ta đang cười, vươn tay ra, còn chưa lau khô hoàn toàn, vẫn hơi ẩm ướt, chạm vào cái kẹp tóc của cô, nhẹ nhàng vén tóc cô ra giống như kéo tơ lột kén, cuối cùng cầm lấy cái kẹp, đưa cho cô. Cô nhìn cái kẹp tóc trong lòng bàn tay của chàng trai ấy, nhìn dọc theo lên trên, là một khuôn mặt dịu dàng như ánh mặt trời, nụ cười tươi ấm áp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cảm ơn nhé.” Cô vội vàng cầm lấy rồi nói cảm ơn, quay đầu lại liếc thấy chai nước rửa tay nhỏ mà chàng trai đó mang theo bên người, không nhịn được mà bật cười trong lòng, hóa ra là người mắc bệnh sạch sẽ.
“Chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi.” Cậu ta cầm lấy cái chai, tiện tay bỏ vào túi áo khoác, hỏi: “Cậu là em của Mục Niên à?”
Thời Nghiên không hiểu vì sao cậu ta lại biết, gật đầu nói: “Đúng vậy, cậu quen anh ấy à?”
“Tớ là anh họ của nó, chỉ lớn hơn nó mấy tháng thôi.” Cậu ta cười để lộ mấy chiếc răng trắng sáng: “Tớ là Mục Trình Chi.”
“Tớ là Thời Nghiên.” Cô lịch sự nói ra tên của mình. Cậu ta cười gật đầu.
“Cậu không phải là bạn cùng lớp với tớ đúng không?” Lúc trước Thời Nghiên chưa từng nhìn thấy cậu ta bao giờ.
Cậu ta gật đầu: “Tớ học lớp A9.”
Lớp A9 à, đúng là một lớp thú vị: “Vậy Tạ Dương, Lâm Thần Thư học lớp các cậu à?” Thời Nghiên nhịn không được hỏi, khuôn mặt của cậu ta cứng lại, gật đầu: “Ừ, nhưng không thân lắm.”
Thời Nghiên gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
“Lớp trưởng ơi, cậu đang tán gái à?”
Có lẽ là Tào Kỳ Kỳ muốn tới lớp Thời Nghiên để tìm Lâm Thần Thư, đúng lúc ở nhìn thấy hai người bọn họ ở trên cầu thang nên ngứa mồm mở miệng nói. Mục Trình Chi lạnh nhạt nhìn cô ta. Cô ta tiếp tục nói: “Lúc trước cô ta còn nói thích Hàn Khâm, lúc này lại tìm tới cậu, lớp trưởng à, cậu phải cẩn thận vào nhé.”
Thời Nghiên lộ ra vẻ mặt hạn hán lời 囧, sao người này lại như vậy nhỉ, vừa mới định mở miệng giải thích thì Mục Trình Chi đã lãnh đạm nói: “Liên quan gì tới cậu?”
Tào Kỳ Kỳ bị nghẹn họng, hừ một tiếng, đẩy hai người bọn họ ra để đi lên trên.
“Câu ta chính là như vậy đó, cậu đừng để ý tới cậu ta.” Mục Trình Chi mở miệng nói. Cô hơi hơi sửng sốt, gật đầu, cũng không giải thích chuyện giữa mình và Hàn Khâm.
Mục Trình Chi lại vừa đi vừa nói chuyện: “Hàn Khâm có thành tích không tệ, nhưng cũng chỉ có điểm này không tệ mà thôi. Quả thật không biết cậu thích cậu ta ở điểm gì?”
Thời Nghiên cũng không giận. Giọng điệu của cậu ta cũng chỉ có thắc mắc mà không có gì khác: “Thích một người mà nói ra được thì mới là lạ.”
Cô cười cười đi lên trên, Mục Trình Chi không theo kịp.
Lớp học vẫn còn rất đông vui, hàng phía sau có thêm mấy cô gái, Tào Kỳ Kỳ dẫn theo mấy cô gái tới đánh bài và tán gẫu với mấy cậu con trai ở hàng phía sau. Thời Nghiên cầm lấy quả táo mà Cung Tây Thi đưa cho rồi ngồi gặm tại chỗ, nhìn mấy người bọn họ nói chuyện phiếm.
Tào Kỳ Kỳ liếc cô, đột nhiên cao giọng nói: “Vừa nãy tôi thấy học sinh mới chuyển trường kia vừa nói vừa cười đi lên tầng với lớp trưởng lớp bọn tôi đấy, cũng không biết có quan hệ gì nữa.”
Thời Nghiên trợn trắng mắt, trừng mắt lườm cô ta một cái, lại nhìn Hàn Khâm. Anh ngồi ở đó dùng một tay chống cằm, hình như đang ngủ gật, vẫn không nhúc nhích.
Cung Mai Mai ở tại chỗ nhìn Thời Nghiên, lại nhìn mấy người ở hàng phía sau.
Ý đồ xấu xa nổi lên trong lòng.
Lúc vào học buổi chiều, Thời Nghiên rất yên tĩnh, bởi vì đều là các môn khoa học tự nhiên nên cô chú ý nghe giảng, cho dù rất buồn ngủ. Hàn Khâm vừa quay đầu đã có thể nhìn thấy người nào đó sắp gục đầu xuống, anh nhếch khóe môi, không để ý tới cô.
Cung Tây Thi và cô cùng nhau thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài, cô ấy nhịn rất lâu rồi mới hỏi cô: “Cậu quen Mục Trình Chi à?”
“Không quen, vừa mới gặp hôm nay mà.” Thời Nghiên mua một ly trà sữa cho cô ấy, thấy hơi là lạ: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
“Quan hệ của Hàn Khâm và Mục Trình Chi rất xấu.” Cô ấy nhíu mày. Thời Nghiên sửng sốt, vừa chọc ống hút vừa chợt nhớ tới câu nói kia của Mục Trình Chi, thảo nào cậu ta lại thắc mắc như vậy.
Thời Nghiên đột nhiên hắt xì một cái, cô day day mũi, chẳng lẽ là tối qua quá nóng nên bật quạt lạnh quá rồi chứ?
“Vì sao lại có quan hệ xấu thế?”
“Nhiều lắm, từ hồi cấp hai đã có quan hệ không tốt rồi, hơn nữa lớp A9 có rất nhiều người chơi với Hàn Khâm, dù sao cũng không chơi với Mục Trình Chi, không hiểu tại sao.”
“Rốt cuộc lớp A9 là sự tồn tại gì vậy?” Thời Nghiên cảm thấy buồn bực.
Cung Tây Thi nghĩ một chút: “Người ở đó đều chẳng ra gì, cho nên có rất nhiều kẻ như vậy đấy.”
Rất có lý, Thời Nghiên cảm thấy tổng kết rất hay: “Tớ và Mục Trình Chi không thân.”
“Nhưng cậu ta và Mục Niên lại rất thân.”
“Bọn họ là anh em họ mà.” Thời Nghiên bất đắc dĩ: “Chắc chắn phải có quan hệ tốt rồi.”
Cung Tây Thi lên tiếng nói rất có lý: “Đúng vậy, cậu và Mục Niên cũng là anh em họ mà, nhưng cậu và Hàn Khâm lại không thân cũng chẳng quen.”
Thời Nghiên bị cô ấy nói cho hơi loạn cào cào, xua tay: “Rắc rối quá, tớ thích làm bạn với ai thì làm, làm gì có cái này cái kia chứ.”
Hai người chia tay nhau ai về nhà nấy ở cổng trường, trên đường đi, Cung Tây Thi vừa uống trà sữa vừa nghĩ về Thời Nghiên. Quả thật cô ấy đối xử rất tốt với mình, không chỉ giúp mình rất nhiều việc mà còn không sợ phiền phức.
Vừa đến đầu con đường vào cửa miếu, cô ấy đã nhìn thấy mấy người đứng hút thuốc nói chuyện phiếm ở trước con sư tử đá, dáng vẻ tạo bầy tạo đàn không chịu làm việc đàng hoàng.
Cung Tây Thi co rúm người lại, ném ly trà sữa đi rồi đi tới, khi đi ngang qua đám người kia thì bị một người ngang chân té ngã chổng vó. Không hề bất ngờ chút nào, cô loạng choạng muốn đứng lên, cũng không nhìn xem đó là ai, không cần đoán cũng biết là ai.
“Đứng lại, tao cho mày đi à?” Một đứa con gái kiêu ngạo mở miệng. Cung Tây Thi hoảng sợ, vội vàng đứng lại, cầu nguyện nhìn về phía nhà mình ở đằng kia, hi vọng người nhà có thể đi ra giả vây giúp mình.
“Chậc chậc, đi theo con người thì khác rồi hả? Sao nào? Chờ con bé ngồi cùng bàn tới cứu mày à?” Tào Kỳ Kỳ cười quỷ dị dọa người, giọng nói khiến người ta căm ghét tận xương tủy như loài rắn rết.
Cung Tây Thi hít một hơi thật sâu: “Tôi phải về nhà, không nhìn thấy cậu.”
“Có phải mày có mắt như mù không?” Tào Kỳ Kỳ vỗ một cái vào trán cô ấy. Cô ấy muốn lùi lại nhưng lại có người lập tức đẩy cô ấy quay về, giống như đá bóng vậy.
“Kỳ Kỳ, đừng làm loạn.” Một cậu con trai nhẹ nhàng lên tiếng nói. Lúc này, Tào Kỳ Kỳ mới hừ lạnh một tiếng, dừng lại, phủi tay, chán ghét đẩy Cung Tây Thi ra.
“Cút đi, đừng làm chướng mắt tao.” Tào Kỳ Kỳ đi đến bên cạnh cậu con trai kia, ôm lấy cậu ta đừng tình tứ. Cung Tây Thi thở dài, vội vàng chạy về nhà ở đằng kia.
Tạ Dương cười nhìn cô ấy chạy đi: “Bạn cùng bàn của cô ta rất xinh đấy.”
“Sao hả? Thích à? Nhưng người ta chướng mắt cậu nha.” Hồng Mẫn ở một bên nói với vẻ xấu xa. Tạ Dương không nói gì nữa, nhìn về phía nhà Hàn Khâm ở bên kia, hỏi: “Sao Hàn Khâm còn chưa tới?”
“Đang kiểm tra bài tập cho em gái nó.” Lâm Thần Thư cúi đầu nghịch điện thoại, mở miệng mà không thèm ngẩng đầu lên. Tào Kỳ Kỳ tựa vào trên người cậu ta, bỗng nhiên rất có hứng thú hỏi: “Hàn Khâm sẽ thích con bé Thời Nghiên kia chứ?”
“Không biết.” Ba cậu con trai nở nụ cười.
Chờ đến khi trời gần tối, một tia nắng cuối cùng cũng biến mất ở phía chân trời. Bấy giờ Hàn Khâm mới chậm rãi đi ra, kéo khóa lên, mặc một chiếc áo khoác thể thao giản dị, lắc lư đi tới đây.
“Tôi sắp bị muỗi hút khô máu rồi mà giờ này cậu mới ra đây.” Hồng Mẫn tức giận trừng anh. Anh nhếch khóe miệng: “Vậy thì phải có bao nhiêu con muỗi bị chết no chứ.”
Mấy người rời đi, Cung Tây Thi lén lút đi ra từ phía sau miếu, nhìn về phía nhà Hàn Khâm, thở dài.
Đường xá ở Bắc Thành vẫn khá là cổ xưa, Thời Nghiên thong thả đi ở trên đường, nhìn những căn nhà cũ mà mấy năm nữa sẽ phải dỡ bỏ này. Nhà cửa được xây dựng bằng gạch đỏ kiểu cổ, bên trong dùng cửa kính để ngăn cách, có cửa hàng cơm, có cửa hàng bán đồ trang sức nho nhỏ. Cô định đi mua nhà vệ sinh mới cho Thất Thất, nhân tiện mang nó ra ngoài chơi.
Thời Nghiên đi đến một cửa hàng bán đồ trang sức nhỏ, ngửi thấy mùi bên trong, cô đột nhiên hắt xì một cái. Lần này thì hay rồi, bắt đầu hắt xì mãi không dứt, đợi cô hắt xì xong, xoa xoa mũi: “Chắc là bị cảm rồi.”
Tay cô hơi lơi lỏng, Thất Thất lập tức nhảy vọt xuống chạy trốn ra ngoài. Da thịt của Thời Nghiên lập tức căng cứng, cô sải bước đuổi theo nó: “Mèo của tôi.”
May mà trên người nó còn có dây thừng buộc cổ, nếu không, cô đã sớm không nhìn thấy nó nữa rồi.
Một người một mèo chạy như điên ở trên đường, mọi người đều ghé mắt nhìn.
Hàn Khâm đi theo bọn họ tới cửa hàng cơm ngồi xuống ăn cơm, còn chưa kịp gọi món thì đã nhìn thấy một bóng người chạy lướt qua ở bên cạnh. Hàn Khâm quay đầu lại nhìn theo, chỉ nhìn thấy Thời Nghiên đang chạy đuổi theo một con mèo nhỡ choai choai, chạy đến nỗi miệng há hốc, rất xấu.
Cảm giác đầu tiên của anh chính là cái này, liếc nhìn con mèo nhỏ đang chạy nhanh mà vẫn thong dong, cười một cái.
Lúc ấy, Thời Nghiên cũng chẳng để ý tới xung quanh, mãi cho đến lúc có một bàn tay đột nhiên túm lấy cô rồi kéo lại. Cô hoảng sợ, một chiếc xe ở đằng sau vút qua như điên, tiếng còi đinh tai nhức óc, cô sợ tới mức tim đập lỡ một nhịp.
“Cậu không sao chứ? Sao không nhìn đường?” Chàng trai dịu dàng nhìn cô đầy lo lắng. Cô mờ mịt nhìn cậu ta, ánh mắt có tiêu cự, lúc này mới nhìn rõ là Mục Trình Chi. Cô đẩy cậu ta ra, nói một câu cảm ơn rồi quay đầu đi tìm mèo con.
Chỉ nhìn thấy một người đàn ông có vóc dáng cao lớn ở chỗ đèn xanh đèn đỏ tiếp theo phía xa xa, khuôn mặt bị cột đèn đỏ đang chuyển sang đèn xanh chiếu sáng lên. Anh tươi cười không hề mang theo bất kì một tí tẹo nhiệt độ nào, một bàn tay túm lấy con mèo của cô.
Mục Trình Chi nhìn anh, ánh mắt trở nên sắc lạnh, nhưng khi lại nhìn về phía Thời Nghiên, cô đã bước lên vạch kẻ đường, đi về phía chàng trai kia.
“Hàn Khâm.” Cô gọi anh một tiếng.
Anh lạnh nhạt ừ một tiếng, trả mèo cho cô, cô nhận lấy ngay lập tức, nói: “Cảm ơn.”
Anh không trả lời, liếc nhìn Mục Trình Chi ở phía đối diện, sau đó quay lại chỗ mấy người Tạ Dương ở bên kia.
________________
Tác giả có lời muốn nói: Làm tròn một chút thì đây chính là ghen tuông nha.
Hàn Khâm: Tôi không hề, không thể nào, không bao giờ.