[vtđd]_em muốn gặp lại anh

Chương 12


Bạn đang đọc [vtđd]_em muốn gặp lại anh – Chương 12:

 
Edit: Gluhwein
 
“Cắn một miếng rồi, nhưng vẫn trả cho cậu này.” Hàn Khâm yên lặng đưa hamburger trong tay lại cho cô. Cô trợn trừng mắt: “Có tin em cắn chết anh không?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh thở dài, tiếp tục ăn: “Rốt cuộc cậu thích tôi ở điểm nào?”
 
“Em thích anh yêu em.”
 
“Nhưng tôi không yêu cậu.” Hàn Khâm nhíu mày nhìn cô. Cô cười một cái ra vẻ không sao hết: “Không quan trọng.”
 
Hàn Khâm cảm thấy tán gẫu với cô rất mệt, người này vừa chết mạch não, cũng không nói lý được, nói cũng vô ích, nước đổ đầu vịt. 
 
Anh thật sự rất đói, thời gian nghỉ cũng không nhiều nên ăn rất nhanh. Thời Nghiên nhìn anh, đột nhiên nói một câu không thể hiểu nổi: “Anh không có việc gì thì trông nom em gái anh nhiều hơn nhé, chăm sóc cô bé nhiều hơn nữa.”
 
“Có ý gì?” Anh khó hiểu, nhíu mày nhìn cô, không rõ vì sao cô lại nói đến Hàn Hi Hi.
 
Thời Nghiên cười một cái, sự chua xót và thê lương xẹt qua đáy mắt, lắc đầu: “Không có gì, trẻ con mà, người lớn vẫn nên quan tâm nhiều hơn.”
 
Anh cảm thấy kỳ quái, không yên trong lòng: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Anh từ từ ăn đi, em đi đây.” Cô cầm túi, gian nan dùng cái tay rảnh rang để vẫy vẫy tay chào anh, sau đó nghênh ngang rời đi.
 
Hàn Khâm nhìn cô, cuối cùng cười một cái: “Không thể hiểu nổi.”
 
Trong lòng Thời Nghiên nghẹn muốn chết, cô thở sâu, thầm nói với bản thân, cho dù là kết quả gì thì cũng có khả năng sẽ thay đổi, hết thảy đều sẽ đổi thay, cho dù là Hàn Hi Hi, hay là Hàn Khâm, hay là những người khác.
 
Về đến nhà, bác dâu cả và mợ hai xem cô mua gì về, rồi đánh giá một phen.
 
Thời Nghiên đi lên cho mèo ăn. Dạo này  tên nhóc này không ăn thức ăn cho mèo con, bắt đầu muốn ăn thức ăn cho mèo vị hải sản. Đúng là kén ăn, lại còn ăn rất khỏe, một túi thức ăn cho mèo mà nó ăn mấy ngày đã hết rồi.
 
Thứ hai đi học, Thời Nghiên có chút kích động quá mức, sáng sớm đã chạy tới lớp học, ngồi vào vị trí mới.
 
Mấy người Hàn Khâm thì vẫn đến khá muộn, ban đầu còn suýt nữa đi tới chỗ cũ, nhưng phát hiện đã có người, bọn họ mới nhận ra đã đổi chỗ rồi. Lúc này mới nhíu mày đếm vị trí, đi tới chỗ của mình rồi ngồi xuống. Anh vừa quay đầu đã nhìn thấy Thời Nghiên đang trố đôi mắt tròn xoe ở đằng kia nhìn anh. Anh nghiêng đầu đi, bắt đầu lấy sách vở ra.
 
“Anh lại đi ra ngoài đánh nhau à?” Thời Nghiên nhìn chằm chằm vào vết thương mới trên cằm anh.
 
Anh nhíu mày mất kiên nhẫn, ngó lơ câu hỏi của cô. Cô lại tiếp tục hỏi: “Thường xuyên có người ức hiếp anh à?”

 
Anh đột nhiên bật cười, không thèm nhịn xuống, nheo hai mắt lại, không bao lâu sau lại trở lại bình thường, lấy mấy quyển vở bài tập ra, đưa cho người trước kẻ sau.
 
Tề Gia Tắc và Lưu Toàn rất tự giác móc mười tệ ra đưa cho anh.
 
Thời Nghiên chậc chậc ra tiếng: “Sáng sớm đã có hai mươi tệ, cuộc làm ăn này của anh có còn thiếu bà chủ không vậy?”
 
Anh liếc cô một cái, bị cô ồn ào đến đau cả đầu: “Cậu có thể đừng nói chuyện với tôi không?”
 
“Không thể, thế thì nghẹn ứ đến mức phát điên mất!”
 
Cung Tây Thi phát hiện kể từ lúc Hàn Khâm đến bên cạnh Thời Nghiên thì cô ấy chỉ có thể nhìn thấy cái gáy của đầu Thời Nghiên. Cô ấy hờn dỗi nói: “Thấy sắc quên bạn, tớ muốn tuyệt giao.”
 
Thời Nghiên không phản ứng lại, tiếp tục nhìn Hàn Khâm, không có chuyện thì tìm chuyện mà nói. Tề Gia Tắc ở đằng sau thấy thế, ló đầu ra chào Thời Nghiên: “Này này này, bạn cùng lớp ơi, chúng ta ngồi cũng rất gần nhau mà.”
 
Cô cười gật đầu, hỏi Hàn Khâm: “Không phải anh đang đi làm thêm à? Sao lại đánh nhau, không phải là đánh nhau với mấy con nhóc nắm cái đuôi của anh chứ?”
 
Tề Gia Tắc có chút mất mát, thế mà bạn cùng lớp lại không thèm để ý tới cậu ta, quá có lệ, có chút ghen tị với Hàn Khâm.
 
Hàn Khâm có chút lạnh lùng, không biết nên nói với cô như thế nào. Về cơ bản thì câu trước chưa kịp trả lời, câu tiếp theo đã tới rồi, hành động này cứ như thể tiết sau cô sẽ không ngồi ở đây nữa ấy.
 
Giáo viên Tiếng Anh đang giảng bài ở phía trên, nhìn chằm chằm vào Thời Nghiên một hồi lâu, cuối cùng ho khan một tiếng: “Lần trước bạn học này thi Tiếng Anh rất tốt, đi lên hát một bài bằng Tiếng Anh đi.”
 
Thời Nghiên còn đang hỏi Hàn Khâm xem buổi trưa ăn gì nên không phản ứng lại, lớp học yên tĩnh trong nháy mắt. Hàn Khâm ngồi ở ghế, dịch mông ra phía sau, cười nghiêng đầu nhìn cô: “Cô giáo đang gọi cậu đó.”
 
Cô lập tức không nói nữa, quay đầu nhìn về phía cô giáo trên bục giảng. Người sau đen mặt nhìn cô. Cô xấu hổ đứng dậy: “Cô vừa hỏi cái gì thế?”
 
Cung Tây Thi nghe thấy cô nhỏ giọng dò hỏi thì lập tức cho câu trả lời: “Bảo cậu hát.”
 
Cô sửng sốt, cắn răng nói: “Hát hả cô? Em á?”
 
“Đúng vậy, em thi Tiếng Anh được điểm tối đa, chắc là vấn đề nhỏ thôi nhỉ?” Cô giáo cười tủm tỉm.
 
Thời Nghiên cắn môi dưới: “Hát bài gì ạ?”
 
“Hát bài gì bằng Tiếng Anh là được.” Cô giáo không định tha cho cô.
 
Cô cau mày gãi gãi má, sầu khổ suy nghĩ ở tại chỗ.
 
Cô giáo nhìn cô một cách cực kì bình tĩnh, bạn học khác cũng rất bình tĩnh xem kịch vui. Thời Nghiên nghĩ đến một bài, nhẹ nhàng hát lên: “If you ever find yourself stuck in the middle of the sea,ill sail the world to find you, if you ever find yourself lost in the dark and you cant see,ill be the light to guide you*…”

 
*Lời bài hát Count On Me. 
 
Hàn Khâm nghe cô hát, trong lòng không tự chủ được mà bắt đầu phiên dịch ra: Nếu anh bị mắc kẹt giữa biển khơi, em sẽ căng buồm đi khắp thế gian để tìm anh. Nếu anh bị lạc giữa màn đêm u tối và không thể nhìn thấy đường, em sẽ là ngọn  đường dẫn đường cho anh…
 
Cô chỉ hát một đoạn ngắn, hát xong thì thở phào nhẹ nhõm. Cô giáo hết cách, đành phải gật đầu cho cô ngồi xuống.
 
Lưu Toàn híp mắt suy nghĩ một hồi lâu: “Đậu má, hát cái gì thế? Cái gì mà quần quần áo áo cơ?”
 
Hàn Khâm thở dài, lườm cậu ta: “Cậu không nói lời nào thì người ta không biết cậu ngu.”
 
“Mé.” Lưu Toàn không nhận sai: “Là cậu ấy hát không rõ chữ ấy chứ.”
 
Hàn Khâm hừ lạnh một tiếng, nghe không nổi thì lại trách người ta hát không rõ từng chữ.
 
“Hàn Khâm, Hàn Khâm, vừa nãy em hát có hay không?” Lại tới nữa, anh cười một tiếng: “Đọc mà cũng không rõ chữ lắm.”
 
Thời Nghiên phồng má lên, nói: “Nói bậy, anh khen em một câu thì cũng không mất miếng thịt nào mà.”
 
Hàn Khâm còn chưa nói gì, bạn nữ đeo kính ngồi phía trước anh đột nhiên quay đầu lại, trừng cô nói: “Bạn à, xin bạn đừng nói chuyện trong giờ nữa, làm phiền người khác quá đấy.”
 
Giọng của cô ta rất to, cô giáo cũng kinh ngạc nhìn sang đây. Thời Nghiên há hốc miệng gật gật đầu. Cô ta hừ lạnh một tiếng đầy khinh bỉ, liếc cô một cái, sau đó quay đầu lại, tiếp tục nghe giảng.
 
Cuối cùng, Thời Nghiên đành phải ngậm miệng lại, nghẹn nửa tiết, vất vả lắm mới chờ đến khi chuông tan học vang lên. Nhưng Hàn Khâm lại chạy nhanh hơn thỏ, Thời Nghiên nhìn bóng lưng anh, tức giận đến nỗi đá vào chân ghế của anh.
 
Bạn nữ ngồi trước Hàn Khâm còn cố ý quay đầu lại, lườm cô một cái, hừ lạnh một tiếng thật to. Thời Nghiên có chút không thể hiểu nổi, cho dù làm phiền cô ta trong giờ học thì cũng không nên phẫn nộ như thế chứ?
 
“Cô bạn kia học giỏi lắm à?” Thời Nghiên hỏi Cung Tây Thi. Cung Tây Thi vừa ăn khoai chiên vừa nói: “Giỏi cái quái gì, ngày ngày nói xấu sau lưng người khác. Cô ta còn rất thích đi nịnh bợ Tào Kỳ Kỳ ấy.”
 
Thời Nghiên sửng sốt, nhíu mày nhìn cô ta: “Vậy cô ta có từng bắt nạt cậu không?”
 
Cung Tây Thi kinh ngạc nhìn cô, trong lòng có chút ấm áp: “Cô ta không dám, cô ta chỉ cáo mượn oai hùm thôi.”
 
“Vậy thì tốt.” Thời Nghiên gật đầu. Cung Tây Thi mím môi hỏi: “Cậu không sợ à?”
 
“Sợ cái gì?” Cô có hơi khó hiểu.
 

“Không sợ bởi vì tớ mà bọn nó cũng sẽ bắt nạt cậu à?”
 
Thời Nghiên thở dài: “Sợ cái quái gì, bọn chúng chính là muốn mọi người cô lập cậu, như vậy bọn chúng sẽ càng dễ bắt nạt cậu hơn. Nhưng cậu yên tâm đi, đã có tớ ở đây rồi.”
 
“Cũng không sợ cố quá thành quá cố.” Hàn Khâm đút tay vào túi quần, đột nhiên xuất hiện ở phía sau, anh lạnh lùng lên tiếng nói. Thời Nghiên sợ tới mức run lên, một quyển sách đánh vào trên người anh: “Làm em sợ muốn chết, đi đường không phát ra tiếng luôn.”
 
Cung Tây Thi trợn trừng hai mắt, hoảng sợ nhìn Hàn Khâm. Hàn Khâm vặn vặn tay, tim cô ấy như sắp nhảy lên tận cổ họng. Tay anh nện xuống ghế, dịch ghế rồi đặt mông ngồi xuống. Cô ấy cảm thấy lạ, liếc nhìn Thời Nghiên vẫn đang bình tĩnh tự nhiên, lại nhìn Hàn Khâm cũng đang bình tĩnh không kém.
 
“Thế mà cậu ấy lại không đánh cậu à?” Cung Tây Thi hô lên một tiếng.
 
Thời Nghiên cầm bút, thở phì phò nói: “Tào Kỳ Kỳ đánh anh mà anh còn chẳng đánh trả, tớ đánh một cái thì đã làm sao? Làm sao hả?”
 
Cung Tây Thi nghĩ ngợi một lát: “Nhưng cậu và cô ta không giống nhau mà.”
 
“Không giống chỗ nào?”
 
“Cậu ngu ngốc hơn cô ta.” Hàn Khâm lạnh nhạt mở miệng. Thời Nghiên xoay người lại lườm anh, anh tiếp tục làm bài không nhìn cô. Cô hít sâu, quyết định người lớn không thèm chấp trẻ trâu.
 
Chuông vào lớp vang lên, cô gái ngồi trước Hàn Khâm cũng đã quay lại. Cô ta lại không kiêng nể gì mà trừng mắt liếc Thời Nghiên một cái. Thời Nghiên lập tức xắn tay áo, Cung Tây Thi vội vàng giữ chặt cô: “Vào học rồi, vào học rồi.”
 
Thời Nghiên hừ lạnh một tiếng, liếc cô gái kia, rất tức giận, chính là kiểu phẫn nộ nghẹn uất.
 
“Cậu đừng để ý tới cô ta, cô ta chính là như vậy đấy, rất tự mãn, cậu đừng để ý tới cô ta.”
 
“Tớ không thèm tức.” Thời Nghiên cắn răng. Cô là người đã sống tới hai mươi sáu tuổi, nếu như so đo với trẻ trâu thì thật là.
 
Buổi trưa, sau khi ăn cơm ở ngoài trường học về, Cung Tây Thi cầm kẹp tóc nhỏ mới mua để kẹp tóc cho Thời Nghiên. Thời Nghiên cảm thấy rất ấu trĩ, nhưng vì thỏa mãn tâm tư thiếu nữ nên đành phải chấp nhận, hơn nữa cô cũng không rõ vì sao cô ấy không tự mình kẹp.
 
Hai người đùa giỡn một lát, đột nhiên có người đụng phải Cung Tây Thi một cái. Cô ấy lập tức chen Thời Nghiên bay sang một bên như thái sơn dời núi. Cung Tây Thi quay đầu lại, nhìn thấy mấy bạn nữ trong lớp đang ở đây nói bằng giọng điệu khinh bỉ: “Lớn lên béo như vậy mà còn chặn đường.”
 
Thời Nghiên lập tức vụt ra: “Cậu lặp lại lần nữa xem.”
 
“Thật xin lỗi.” Cung Tây Thi nói xin lỗi rồi kéo cô ra. Mấy cô gái kia nghênh ngang đi vào, Cung Tây Thi và Thời Nghiên đứng ở cửa nhìn mấy người đó kiêu căng ngạo mạn.
 
Thời Nghiên nhịn, nắm chặt cái kẹp tóc, có chút phẫn nộ.
 
Đương nhiên một người trong số đó chính là bạn nữ ngồi trước Hàn Khâm, lúc này, cô ta đang ngồi ở trên ghế, nhổ nước bọt với vẻ cực kì khinh bỉ, hùng hổ nói: “Trông lẳng lơ lại còn đi dụ dỗ người khác, đúng là không biết xấu hổ. Lại còn ngồi cùng bàn với một con lợn, làm như mình xinh lắm ý.”
 
“Vả lại còn hát dở muốn chết, cứ như đang khóc tang ấy.”
 
Thời Nghiên hất tay Cung Tây Thi ra, đi đến trước mặt mấy người đó, nhìn chòng chọc vào cô gái kia: “Cô tên là gì?”
 
“Mày quản tao chắc, đồ đê tiện.” Cô gái kia lại nhổ một bãi nước bọt.
 
Thời Nghiên lùi ra sau một bước, sau đó mượn lực dùng một chân đá nghiêng bàn của cô ta. Âm thanh rất to lập tức vang lên trong lớp học, mấy người ở hàng phía sau ngây ngẩn cả người.
 

“Tôi hỏi cô tên là gì.” Cô vừa nhìn chằm chằm vào cô ta vừa nói.
 
“Đệch, con mẹ nó, mày…”
 
“Tên là gì?” Thời Nghiên véo mạnh vào má cô ta. Cô gái kia bị ăn đau thì nhìn cô với vẻ không dám tin.
 
Cung Tây Thi ở một bên sợ tới mức phát run, lớp học vô cùng yên tĩnh. Thời Nghiên cứ nhìn chòng chọc vào cô gái trước mặt như vậy, mấy bạn nữ bên cạnh định tiến lên đánh nhau. Nhưng Thời Nghiên trừng mắt lườm bọn họ: “Không sợ chết thì lên đi, mấy đứa ở trường cũ của tôi còn đang ngồi xổm ở trong tù đấy.”
 
Mấy cô gái kia sững sờ không nhúc nhích. Mục Niên chơi bóng xong, quay về thì nhìn thấy cảnh tượng như này, Thời Nghiên véo má một bạn nữ, mấy bạn nữ bên cạnh ra vẻ muốn đánh nhau, nhưng bị Cung Tây Thi cản lại, những người khác thì đang xem trò vui.
 
“Thời Nghiên, em đang làm gì thế?”
 
“Anh đừng xía vào.” Cô tiếp tục nhìn cô gái trước mặt: “Không nói đúng không?”
 
Cô gái kia hừ hừ ra tiếng, Hàn Khâm ngồi ở phía sau đánh bài với mấy người khác. Mấy người Tạ Dương ở bên cạnh cười tủm tỉm nhìn một màn này, cũng không đánh bài nữa, ngồi ở đó xem kịch hay.
 
“Không phải miệng cô rất ngứa rất thích lắm mồm à? Mắng ai đê tiện hả, đã nghe câu nói đầu trộm đuôi cướp* bao giờ chưa, không chọc ai thì sao bị xui xẻo chứ?” Thời Nghiên buông cô ta ra, vỗ vỗ mặt cô ta. Nửa bên mặt của cô gái đó sưng lên, người co rúm lại.
 
*Thành ngữ tục ngữ lược giải của Nguyễn Trần Trụ đã giảng về “đầu trộm đuôi cướp” như sau: “Đầu trộm: đứng đầu bọn trộm, vào nhà đầu tiên, phải có tài. Đuôi cướp: đi cuối cùng khi bạn cướp rút lui, phải có võ nghệ cao cường.
 
“Tôi cũng chẳng muốn ra tay đâu, nhưng mà thăm hỏi công kích người thân người thương thì quá đáng lắm rồi.”
 
Thời Nghiên cười một cái, nhìn cô ta đầy khinh thường: “Ai cũng là người phải đi tới kiếp sau một chuyến, cớ sao lại sống thiếu đạo đức như vậy.”
 
“Tôi cũng phải vỗ tay cho cậu ấy đấy.” Tạ Dương nở nụ cười. Hàn Khâm không nói chuyện, nghiêng đầu nhìn cây cối ngoài cửa sổ.
 
Thời Nghiên ngồi xuống, mở sách vở ra, bấy giờ, cô gái kia mới bắt đầu nâng cái bàn lên. Thời Nghiên lại đột nhiên mở miệng nói: “Đúng rồi, con người của tôi có tính tình không tốt, không nhìn nổi việc giở trò đánh nhau mắng chửi người.”
 
Cô gái kia nhíu mày, không nói gì, yên lặng nâng cái bàn dậy, thu dọn đồ đạc. Mục Niên nhìn Thời Nghiên trước mắt, cảm thấy rất lạ lẫm: “Em cũng ghê gớm quá nhỉ.”
 
Thời Nghiên mím môi dưới, không nói chuyện.
 
“Cô ta tên là Cung Mai Mai, ở cùng một khu với nhà tớ.” Cung Tây Thi đột nhiên lên tiếng. Thời Nghiên bị sặc, gật đầu cho có lệ, cô không phải muốn biết tên của cô ta đâu, chẳng qua là hù dọa cô ta mà thôi.
 
Cung Tây Thi lén liếc mắt ra phía sau, bàn phía sau trống không, chẳng có ai ngồi, bình thường luôn có mấy người lớp khác tới đây chơi.
 
Thời Nghiên cũng nhìn lại phía sau, nhìn thấy Hàn Khâm mà lúc trước bị người khác che khuất. Cô lập tức giật bắn người: “Sao Hàn Khâm lại ở đây?”
 
Cung Tây Thi còn chưa kịp trả lời, Thời Nghiên đã tự mình hét lên một tiếng: “Ôi, vừa nãy tớ ghê gớm như vậy, chắc là rất xấu, thôi xong rồi, hình tượng của tớ.”
 
________
Tác giả có lời muốn nói: Định kiên quyết phản đối bạo lực học đường, lấy bạo chế bạo là không đúng, nhưng nếu như thầy cô thật sự hết cách thì dùng cách của chị gái ăn lắm muối này đi, hù chết bọn họ! Dùng khí thế để hù chết bọn họ.


 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.