Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 9:
Editor: Lemonade
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Chước cũng không để ý tới sự kỳ lạ của Nghiêm Liệt. Anh nở nụ cười kỳ lạ, mở hộp cơm ra định nhìn thử xem bên trong có gì.
Cô đã ăn cơm trưa rồi, trước đó cũng đã uống một ly nước lớn nên không đói. Cũng may Diệp Vân Trình chưa chuẩn bị cơm cho cô.
Tầng thứ nhất của hộp cơm có cá nhỏ, sườn kho, một phần khoai tây bào và hai cái chả giò nhỏ. Hẳn là cô ăn hết được.
Triệu Giai Du cầm tờ đơn đi tới, vỗ lên bàn Nghiêm Liệt một cái, hỏi: “Chưa sắp xếp thứ tự chạy tiếp sức xong. Liệt Liệt mày chạy thứ mấy vậy?”
Nghiêm Liệt thu hồi tầm mắt nhìn hộp cơm lại, nói: “Nào cũng được.”
Triệu Giai Du cúi đầu ghi chép, “Vậy tao chạy thứ nhất, mày chạy thứ tư nha.”
Phương Chước lấy đũa ra, nghe vậy thì chen lời vào: “Tôi báo danh có được không?”
“Hả?” Triệu Giai Du vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cảm thấy lần đầu tiên Phương Chước chủ động tham gia hoạt động tập thể như vậy rất đáng khích lệ, “Có thể chứ! Cậu muốn đăng ký cái nào? Mấy cái thú vị còn chưa đăng ký đầy đâu nè.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lời Phương Chước nói ra làm người ta kinh ngạc: “Cậu cho tôi đăng ký 3000 mét đi.”
Toàn bộ lớp học đều im lặng. Thẩm Mộ Tư mặt như gặp quỷ quay xuống, lo âu nhìn cô, sợ cô bị cái gì kích thích.
Triệu Giai Du nắm chặt bút, ngạc nhiên nói: “… Trường học tụi mình không có chạy 3000 mét cho con gái, con gái thì chạy 1500 mét thôi à.”
Phương Chước tiếc nuối nói: “Vậy thì 1500 mét đi.”
Triệu Giai Du không lên tiếng nhưng mắt lại liếc qua mặt Nghiêm Liệt, yên lặng hỏi ý anh.
Phương Chước khó hiểu nói: “Cậu nhìn cậu ấy làm gì? Tôi mới là người đăng kí mà.”
Nhưng mà Nghiêm Liệt cũng kinh ngạc hỏi một câu: “Cậu… chắc chưa? 1500m lận đó, gần 4 vòng sân thể dục đó.”
Cơ thể nhỏ bé này không sẽ không nửa đường té ngã chứ?
Phương Chước cảm thấy những người này nghi ngờ cực kỳ không có căn cứ, cô lặp lại lần nữa: “Tôi có thể, cậu đăng ký đi.”
Bởi vì chạy 1500 mét nên chẳng có bạn nữ nào đăng ký, Triệu Giai Du thấy cô kiên định như vậy thì ngay lập tức điền tên cô vào. Dù sao lớp họ cũng không tranh thứ hạng đại hội thể thao bao giờ, đến lúc đó không tham gia cũng được.
Triệu Giai Du thống kê xong thì chạy đi tìm chủ nhiệm lớp nộp đơn. Phương Chước mở hộp cơm thứ hai ra, nhìn thấy trong đó đựng bánh kem.
Bên trên phết một lớp bơ thật dày, cảm giác rất nặng, ở giữa kẹp khá nhiều trái cây, làm rất chắc tay.
Nếu để bánh kem đến tối trong thời tiết này có khi sẽ hư mất. Phương Chước cảm thấy nhức đầu, bạn cùng bạn lại đụng vào khuỷu tay cô một cái.
Từ bao giờ mà cậu ta lại dùng cách nói chuyện uyển chuyển như thế nhỉ?
Phương Chước kinh ngạc nhìn anh.
Nghiêm Liệt chống tay lên má, khéo léo hỏi: “Hôm nay tâm trạng cậu tốt lắm hả?”
Phương Chước: “Không phải lúc nãy cậu nói tôi nở hoa à?”
Nghiêm Liệt cười nói: “Vậy tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?”
Phương Chước hơi sợ: “… Nói đi.”
“Cậu thích ăn bánh kem à?”
Thật ra thì Phương Chước không phải cực kỳ thích ăn ngọt, lắc đầu một cái.
Mặt Nghiêm Liệt cực kỳ nai hỏi: “Vậy cậu nói xem, sao ông Thần Tài lại biết tôi thích ăn bánh kem nhỉ?”
Phương Chước: “…”
Rồi.
Hiểu.
Chốt đơn.
Cô tự giác đưa bánh kem tới trước mặt Nghiêm Liệt, mời anh ăn. Sau đó con người kia quét sạch nét lười biếng, cười rạng rỡ: “Cảm ơn ông Thần Tài nhé!”
Thẩm Mộ Tư nhanh chóng quay người lại, còn chưa kịp mở miệng thì đã bị tay Nghiêm Liệt đẩy về: “Không có chuyện của mày, lo làm bài tập đi!”
Thẩm Mộ Tư đành chịu, than thở một tiếng.
Phía trên lớp kem có viết một con số, mấy cây nến xiêu vẹo, nhìn là biết ngay bánh sinh nhật.
Nghiêm Liệt dùng muỗng lấy một góc bánh, kéo tay áo Phương Chước chia sẻ với cô: “Ăn ngon lắm.”
Phương Chước nói: “Ừ.”
“Vậy tôi cắt số nhé?”
“Cậu ăn đi.”
“…”
Dường như bất kể Nghiêm Liệt làm chuyện gì thì cũng phải kéo Phương Chước tham gia cùng. Phương Chước dấu hỏi đầy đầu nhưng cũng chẳng nói gì, chỉ có thể qua loa lấy lệ mấy câu.
Mà Nghiêm Liệt vẫn cứ cố ý nói dông nói dài, chờ anh ăn xong thì Phương Chước cũng biết bánh kem có vị gì luôn rồi.
Nghiêm Liệt đóng nắp hộp lại, lúc Phương Chước chìa tay ra định nhận lấy thì không biết anh lấy từ đâu ra cái bật lửa, giơ lên cao, cách một ánh lửa lung lay cười nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Phương Chước thổi một hơi tắt ngọn lửa, đang muốn giải thích một chút thì từ sau lưng đã truyền đến tiếng gầm nhẹ đầy nguy hiểm của cô chủ nhiệm: “Nghiêm Liệt!”
Nghiêm Liệt vội vàng cất bật lửa đi, đáng tiếc là quá chậm nên cô chủ nhiệm đã kéo cổ áo anh dậy, chất vấn: “Em hút thuốc?”
Nghiêm Liệt chân thành nói: “Em không có ạ!”
“Không có thì mang theo bật lửa làm gì?”
Cô chủ nhiệm kéo anh đến cuối lớp, kêu Thẩm Mộ Tư lục soát người Nghiêm Liệt.
Ngay cả túi áo của anh Thẩm Mộ Tư cũng lục nhưng cuối cùng chỉ tìm thấy mấy tờ tiền và tiền xu mà thôi.
“Người này ngoại trừ tiền thì không có gì cả!” Thẩm Mộ Tư nghiêm trọng nói, “Nó giấu kỹ quá á cô!”
Nghiêm Liệt cười mắng: “Mày dạt qua một bên đi!”
Cô chủ nhiệm không có chứng cứ nên chỉ có thể thả anh về, thuận tay tịch thu bật lửa. Bà sầm mặt đi khắp lớp một vòng rồi mới quay về phòng làm việc.
Không bao lâu sau thì bà trở lại, đặt một quyển sách lên bàn Phương Chước rồi vội vã rời đi.
Bất ngờ thay, đây là một quyển sách hướng dẫn đã qua sử dụng.
Phương Chước bối rối mở ra, phát hiện bên trong có ghi chép quan trọng, còn có các ví dụ kinh điển và các bước giải đề hoàn chỉnh.
Lớp 11 Phương Chước mới chuyển tới. Giáo viên ở trường học trước hoàn toàn không thể so sánh với trường trung học A, mấy cái kỹ năng giải đề cũng bị đứt đoạn khá lớn.
Tiến trình học của trường trung học A khá nhanh, bài tập cũng nặng, thầy cô không có cách nào giảng chậm lại chỉ vì quan tâm đến Phương Chước, vậy nên Phương Chước cũng không có thời gian để bù lại mấy kiến thức căn bản.
Nói theo kiểu khoa học tự nhiên thì cô sẽ giải một đống bài tập toán khổng lồ để bù đắp cho trình độ chưa đủ của mình. Cũng may đầu óc cô nhanh nhạy, dù không thể dùng phương pháp giải tối ưu nhất nhưng tốc độ giải đề cũng không chậm chạp quá đáng.
Quyển sách hướng dẫn này ghi chép kiến thức* rất cặn kẽ, rõ ràng, thậm chí một ít kiến thức của trường trung học số 1 cũng ghi ra.
(*) 考点: Từ này có hai nghĩa. 1: Địa điểm thi; 2: Kiến thức môn thi.
Nghiêm Liệt thấy tên trên bìa thì giải thích: “Đây là cựu học sinh của trường mình, nổi tiếng là ngựa ô* đấy. Năm lớp 12 từ hạng 400 nhảy lên top 50. Gọi là gì nhỉ? Lãng tử quay đầu à?”
*Ngựa ô ý chỉ người bứt phá tăng tốc trong thời gian ngắn.
Dứt lời lại bổ sung một câu: “Nhưng thành tích của anh ta không tốt bằng tôi, cậu không hiểu cái gì thì có thể hỏi tôi.”
Phương Chước rất cảm kích, mặc dù thành tích môn khoa học tự nhiên của cô tạm được nhưng rất khó để tiến thêm một bước.
Không hiểu bà tìm được cái này ở đâu, đối với học sinh khác thì hiệu quả không lớn lắm nhưng đối với cô mà nói chính là ngọn đèn trong đêm đen.
“Tôi sẽ không hỏi câu đâu.” Phương Chước nói, “Cảm ơn.”
.
Phương Chước rửa hộp cơm sạch sẽ, đặt ở nơi thoáng gió đợi khô.
Mặc dù màu hồng phấn không hợp với thẩm mỹ trước kia của cô nhưng cô vẫn rất thích hai hộp cơm này, ngày hôm sau lúc ăn cơm cô vẫn mang theo.
Lúc cô đi căn tin hơi trễ nên chỉ ăn một món, những nhân viên trong căn tin cũng biết cô.
Thấy cô xuất hiện thì dì đứng ở cửa sổ theo thói quen cầm lấy dĩa thức ăn, bới một phần cơm thật lớn.
“Dùng cái này ạ.” Phương Chước đưa hộp cơm tới, “Hôm nay mang đi ạ.”
Dì trêu ghẹo nói: “Mới mua hộp cơm à?”
Phương Chước cười nhẹ: “Dạ.”
Chuyện thế này dường như làm dì rất vui.
Dì cố ý múc thêm nhiều thức ăn bỏ vào hộp của cô, còn nói, “Bên dì hôm nay có cháo gà, cho con một chút nè.”
Phương Chước gật đầu: “Cảm ơn dì.”
Hầu hết mấy chỗ ngồi trong căn tin đều trống, nhân viên đang dọn bàn.
Phương Chước chọn một chỗ sạch sẽ, vừa mới vào ngồi thì đã thấy một cái bóng ngồi xuống đối diện cô.
Ban đầu Phương Chước còn cho là âm hồn không tan Bạch Lộ Phi, nhìn kĩ lại thì mới phát hiện ra là Nghiêm Liệt. Vừa định nhíu mày lại giãn ra, nghi ngờ hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Nghiêm Liệt liếc qua hộp cơm của Phương Chước, trong đó chỉ có một ít canh, không có thịt và bắp cải xào.
Anh đặt tô xuống, nói một cách chính nghĩa: “Ăn trong chén mình, nhìn trong nồi người mà. Hôm qua cậu chia sẻ bánh kem với tôi, hôm nay tôi chia sẻ lại cơm trưa với cậu.”
Phương Chước định nói không cần nhưng động tác của Nghiêm Liệt rất nhanh, trực tiếp lấy nửa phần cơm của cô qua bên mình rồi chia đôi mì xào của mình cho cô.
Bởi vì hai người tới trễ nên thức ăn đã hơi lạnh. Nhưng mì của Nghiêm Liệt mới xào, còn có khói bốc lên, trong đó còn có thêm thịt và trứng gà trông rất ngon mắt.
Phương Chước há mồm muốn nói nhưng Nghiêm Liệt lại cướp lời trước: “Ăn thịt thì mới lớn nhanh, cậu gầy tới nỗi một cơn gió cũng có thể thổi bay vậy mà còn muốn chạy 1500 mét? Cậu muốn làm con diều giấy à?”
Anh dùng đũa đẩy mì ra, cúi đầu ăn hai miếng cơm. Bởi vì cơm bị lạnh nên vừa ăn không nếm được vị gì, chờ đến khi cảm được vị thì động tác dừng lại, ngạc nhiên nói: “Cơm của cậu ngon thế!”
Phương Chước: “…”
Cơm của cô là cơm chan cháo gà.
.
Hai người ăn cơm xong thì dọn bàn rồi cùng nhau trở về lớp.
Bước chân Nghiêm Liệt nhẹ nhàng đi cạnh Phương Chước, cuối cùng cũng tìm được cơ hội mở miệng hỏi: “Tại sao tuần trước cậu không ở nhà cậu của mình vậy?”
Phương Chước không biết trả lời như thế nào để bớt ngu ngốc nên đành giả bộ không nghe thấy, yên lặng cúi đầu.
Nghiêm Liệt khoác nhẹ tay lên bả vai cô, bật cười: “Cậu giả ngu cũng không thông minh lắm nhỉ?”
Hai người một trước một sau bước vào phòng.
Nghiêm Liệt kéo ghế ra chuẩn bị ngồi xuống thì nhìn thấy trên bàn đặt một cái hộp bánh kem tinh xảo, có một tờ ghi chú bị sách vở đè xuống, mơ hồ lộ ra một góc.
Phương Chước nhìn lướt qua, còn chưa thấy rõ bên trên viết cái gì thì tờ giấy đó đã bị Nghiêm Liệt xé xuống. Cô nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, lấy nước rửa chén đi đến cái bồn bên cạnh rửa hộp cơm.
Chờ đến khi cô trở lại thì trên bàn của Nghiêm Liệt đã trống không. Anh đứng bên cửa sổ nói chuyện với người khác, vẻ mặt tự nhiên, tựa như không có chuyện gì xảy ra.
Tiết đầu tiên của buổi chiều là số học, thầy giáo đang giảng bài đã đứng tuổi, có kiểu tóc rẽ ngôi Đại Trung Hải.
Nghỉ trưa vừa mới kết thúc thì ông đã vội vã kẹp bài thi đi tới, tiện tay đưa cho học sinh ngồi hàng trước phát bài rồi cầm con chuột giảng bài.
Qua mất phút, cuối cùng ông cũng phát hiện món quà nhỏ trên bàn. Ông bật cười, bưng hộp bánh kem lên hỏi: “Ai cho tôi vậy? Tự nhiên tặng bánh ngọt cho tôi? Làm cái gì sai thì bây giờ giơ tay lên nói được không? Không nên lấy cái này hối lộ đâu nhé, làm vậy tôi hoảng lắm đấy.”
Đám học sinh ngẩng đầu lên, vẫn chưa tỉnh dậy từ cơn buồn ngủ nên thần sắc ai nấy cũng uể oải.
Thầy toán xách hộp bánh kem đi một vòng, xé tấm giấy hình trái tim dán phía sau, vừa cười vừa nói nhỏ: “Toàn thể học sinh lớp 12-1 tặng cho người thầy đáng kính nhất… Nét chữ này, Liệt Liệt đúng không? Không ngẩng đầu lên à, tặng cho tôi à?”
Nghiêm Liệt vỗ tay nói: “Vất vả cho thầy rồi!”
Cả đám con trai vỗ tay ồn ào cả lên.
“Thật là tặng cho thầy à?” Thầy toán cảm thấy có bẫy, hoài nghi nói, “Không có chuyện gì tự dưng lấy lòng.”
Nghiêm Liệt nói: “Bởi vì thầy ngọt ạ!”
Một đám cười ầm lên, thầy toán cũng bật cười theo.
Sau khi suy tính một hồi thì ông rất để ý nói: “Chỉ có mỗi thầy hay thầy cô nào cũng có?”
Nghiêm Liệt nói: “Chỉ có thầy có thôi. Em cũng chỉ có một hộp.”
“Vậy được.” Thầy đặt bánh kem xuống bên cạnh, xoa xoa tay nói, “Nếu mấy em tốt tới thầy như vậy thì thầy cũng phải hồi đáp mấy đứa một chút đúng không? Giảm cho mấy đứa ít bài tập nghỉ tết Trung Thu nhé.”
“Dạ!”
Mọi người cực kỳ sôi nổi, kinh hỉ* mở to hai mắt la lên.
(*) Kinh ngạc + vui mừng
“Lấy bài thi mới phát ra.” Thầy toán nói, “Câu hỏi điền vào chỗ trống cuối cùng của đề số 1 không cần làm, câu hỏi nhỏ số 3 sau cùng của đề đó cũng không cần làm luôn.”
Mọi người cẩn thận nhìn một chút, phát hiện phần này là đề ngoài tỉnh khác với đề thi đại học của họ, hai đề kia cũng hoàn toàn không nằm trong phạm vi ôn tập.
Phát hiện mình bị gạt, trong lớp lập tức vang lên một trận thở than.
“Học đi học đi!” Thầy trên bục giảng xụ mặt, hừ một tiếng, “Lớp mười hai mà con muốn lười, còn muốn hối lộ tôi à. Mấy cô cậu đẹp mã thì cũng thôi đi, đến mơ mộng hão huyền mà cũng phải đẹp thế à.”
“Ôiiiiii”
Mọi người ôm đầu, phát ra một tiếng thở than đầy phức tạp, cảm thấy vừa uất ức vừa bực mình. Mới nãy thôi còn ồn ào oán khí thì giờ đã bị đè xuống hoàn toàn.
Ngụy Hi giơ tay lên nói: “Thầy đừng nói nữa, tụi em làm đây mà! Nhưng mà thầy đồng ý với em, sau này ít đọc truyện cười trên mạng thôi nhé?”
Phương Chước mở bài thi ra rồi viết tên của mình lên. Cô nhận ra ở bên cạnh có một tầm mắt luôn như có như không rơi trên người mình, sau khi viết xong nét cuối cùng thì nhịn không được quay mặt sang, nhíu mày với anh, hỏi: “Cậu nhìn lén tôi làm gì?”
Vốn dĩ cô cho rằng người này sẽ lúng túng lắm, ai ngờ Nghiêm Liệt chỉ đặt hai tay trên ngực xuống, bộc trực đến nỗi không làm người ta ghét được, chân thành thẳng thắn cười nói: “Cậu cười đẹp ghê.”
Phương Chước suy nghĩ hai giây, không biết tiếp lời này như thế nào. Dường như cái người đối diện này luôn có thể khiến cho hệ thống ngôn từ của cô rối loạn. Nghĩ không ra đầu mối nên cuối cùng chỉ có thể liếc nhẹ anh một cái, kéo sự chú ý của mình về lại sách hướng dẫn.
Ánh nhìn kia làm Nghiêm Liệt đang trắng trợn bỗng kiềm chế lại, trong lòng hệt như được cơn mưa nhỏ gột rửa, nghiêm túc cầm sách vở nghe giảng bài.