[vtđd]_ánh dương rực rỡ

Chương 10


Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 10:

 
 
Editor: Lemonade
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gần tới ngày nghỉ, dù còn tận ba ngày rưỡi nữa nhưng trạng thái của học sinh đã khá rộn ràng.
 
Bài thi các môn đã phát ra hết, với số lượng bài tập về nhà thì học sinh hoàn toàn không có thời gian rảnh rỗi bao nhiêu. Phương Chước dành chút thời gian ra làm trước mấy trang, sợ sau khi đến nhà Diệp Vân Trình thì không có thời gian.
 
Càng gần đến ngày thứ sáu thì Phương Chước càng hồi hộp. Chủ yếu là vì cô với Diệp Vân Trình không thân quen lắm, lần trước rời đi đột ngột như thế vì cho rằng sẽ không gặp nhau nữa, nhưng lúc này lại không biết dùng thái độ gì để đối mặt.
 
Một mặt, cô cảm thấy mình không nên suy nghĩ quá nhiều chuyện như thế này, sắp thi đại học rồi nên có lẽ Diệp Vân Trình hay Phương Dật Minh cũng chỉ có vậy, qua loa lấy lệ với cô mà thôi. Nếu nói thắm thiết thì hai người không ở gần nhau sao có thể gọi là tình cảm thắm thiết được? Huống chi họ cũng không phải máu mủ gần gũi nhất.
 
Nhưng một mặt cô lại không kiềm được ngứa ngáy trong lòng, ảo tưởng rằng Diệp Vân Trình là một người rất rất tốt. Những người cô đơn giống nhau luôn không kiềm chế được dựa lại gần nhau, tựa như con thiêu thân, bay quanh ánh đèn lạnh lẽo mà xem đó như mặt trời ấm áp.
 
Phương Chước cầm một chai nước suối đến bệ cửa sổ tưới nước, lẳng lặng nhìn nước rơi trên phiến lá rồi hóa thành từng giọt chảy xuống, suy nghĩ vẩn vơ trôi dạt đi ngàn dặm.
 
Nghiêm Liệt đi đến, đứng sờ sờ ở bên cạnh một hồi rồi mới nói: “Thì ra cậu tưới mấy cái bình hoa này.”
 
Phương Chước không để ý nên bất chợt bị anh làm cho giật mình, đứng lên nói: “Nếu không thì ai?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nghiêm Liệt nghịch lá cây, nói: “Không để ý, chỉ biết rằng chậu hoa trong lớp ngày càng nhiều nên còn tưởng rằng ai mang đến.”
 
Hầu hết những chậu hoa này rất tươi, trồng trong mấy chai nhựa có đục lỗ. Từ một bông ban đầu giờ đã nở ra mười mấy bông nữa, chúng được một người nông dân vô danh đặt trong góc phơi nắng, bây giờ đã đâm chồi nảy nở.
 
Phương Chước nói: “Tôi nhặt.”
 
“Có thể nhặt hoa à?” Nghiêm Liệt chế nhạo nói, “Người ta trồng trong đất, cậu làm người tốt nên hái về đúng không?”
 
Phương Chước cả giận: “Tôi nhặt thật!”
 
Nghiêm Liệt không biết hoa vứt ven đường với hoa dại khác nhau chỗ nào, thừa cơ cô không để ý thì đưa tay ra xoa đầu cô một cái, trước khi cô phản kháng thì nhanh chóng rút tay lại, cười nói: “Biết rồi, cậu nhặt.”
 
Phương Chước quơ quơ đầu.
 
Bàn tay này cũng không ngứa lắm.
 

“Trung Thu cậu đi đâu?” Nghiêm Liệt xoay người, lưng dựa vào bệ cửa sổ, liếc nhìn sang cô, nói, “Trong nhà tôi không có ai, tôi đang suy nghĩ liệu có nên ở nội trú trong trường không.”
 
Phương Chước nói: “Tôi về nhà.”
 
Nghiêm Liệt cong môi, nói: “Đến nhà cậu của cậu à?”
 
Phương Chước: “Ừ.”
 
Phương Chước kéo dài âm “à” một tiếng.
 
Âm thanh này làm cho Phương Chước không kiềm được nhìn qua anh một cái, không biết hôm nay mình đắc tội gì anh.
 
“Cậu có chuyện gì không?”
 
“Không.”
 
Mặc dù Nghiêm Liệt nói như vậy nhưng tay đã đút vào túi quần, nét mặt cực kỳ tệ đi ra ngoài.
 
.
 
Học xong buổi sáng thứ sáu thì học sinh có thể về nhà. Phương Chước không đem theo đồ gì, chỉ có bài tập và bài tập mà thôi.
 
Cô đeo balo đen lên lưng, Nghiêm Liệt đã đứng chờ ở cửa, nói đưa cô đi.
 
Sau khi suy nghĩ đủ đường thì cô quyết định nói với anh: “Cảm ơn cậu, nhưng hôm nay tôi phải đến chỗ khác mua đồ trước.”
 
Nghiêm Liệt hỏi: “Đi đâu?”
 
Phương Chước nói: “Đi chợ.”
 
Nghiêm Liệt tưởng mình nghe nhầm, “Sao?”
 
… Anh đi học nhiều năm như vậy, chưa từng gặp bạn học nào ngày nghỉ lại mang đồ ăn về nhà.
 
Trong đầu anh phát ra đoạn nhạc quen tai.
 
“Tay trái một con gà, tay phải một con vịt?”

 
“Ừm.” Phương Chước nghiêm túc gật đầu, “Tôi cũng định vậy. Có thể nhờ cậu chỉ đường một chút không?”
 
Nghiêm Liệt cho rằng cô đùa, nhưng khi cô thật sự dừng ở chợ thì anh mới biết mình quá ngây thơ.
 
Trên sạp nhỏ bán gà con, từng con gà bé nhỏ màu vàng bị nhốt trong cái lồng, kêu chiêm chiếp ồn ào, nhìn vừa giàu sức sống vừa đáng yêu.
 
Phương Chước hỏi rõ giá rồi ngồi xổm xuống bắt đầu lựa.
 
“Cậu giúp gia đình làm việc à?” Lần đầu tiên Nghiêm Liệt thấy màn này nên cực hứng thú hỏi, “Gà nhỏ như vậy thì có thể nuôi sống hả?”
 
Phương Chước cầm một con lên đặt trong tay nhìn, trả lời: “Có thể.”
 
“Cậu tìm cái gì vậy? Nuôi gà cũng nhìn mặt à?” Ánh mắt Nghiêm Liệt đảo qua con gà đầu đầy lông, phút chốc phát hiện một con đang mơ màng, kéo Phương Chước sang nhìn, “Tôi cảm thấy con này được nè. Cậu nhìn xem, trên đầu có ít lông, mới ít tuổi mà đã trọc, đặc sắc ghê!”
 
Phương Chước: “…”
 
Cô ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn qua bạn cùng bàn của mình, rất muốn làm bộ như không quen biết người này nhưng chú đối diện đã không nhịn được cười lên: “Nó bị người khách trước làm cho trọc đó, yên tâm đi, con gà này không có bệnh đâu.”
 
Phương Chước nhìn sang, quả thật không có cách nào bắt sóng được con gà xấu xí này, cô trả lại rồi nói: “Con muốn gà mái.”
 
Ông chú tiếc nuối nói: “Hết rồi con, gà mái có ba bốn con thôi.”
 
Nghiêm Liệt hỏi: “Gà trống không được à?”
 
Phương Chước nói: “Gà mái có thể đẻ trứng.”
 
Nghiêm Liệt nói: “Gà trống có thể gáy.”
 
“Nói như năm nay không ai dùng đồng hồ báo thức ấy.” Phương Chước cả giận, “Anh trai à anh đừng có quậy nữa!”
 
Nghiêm Liệt bị cô làm cho sửng sốt, cực ngoan ngồi xổm một bên không nói gì.
 
Anh dùng ngón tay vuốt ve đầu gà con, nhìn nó cố vùng vẫy thoát khỏi tay của mình nhưng sức lực vẫn yếu ớt, chỉ có thể dùng đôi mắt đen sáng ngời, giống như dùng hết sức để chứng minh mình không chịu khuất phục số mệnh vậy.
 

Nghiêm Liệt đụng Phương Chước một cái, đoạn thương lượng: “Anh trai bỏ tiền, chúng ta nuôi nó được không?”
 
Phương Chước thấy anh cực cố chấp, khó xử nói cho anh biết chân tướng tàn khốc: “Đây là gà thịt, tôi nuôi lớn để ăn.”
 
Nghiêm Liệt run lập cập.
 
Ông chú ở một bên thêm dầu vào lửa: “Người khác cũng mua gà để làm thịt đấy.”
 
Nghiêm Liệt hỏi: “Không thể làm linh vật gà hả?”
 
Phương Chước: “??”
 
Phương Chước cảm thấy trong đầu mình là cuộn len bị con mèo làm rối. Mà con mèo kia tự biết nó vô cớ gây rối nhưng lại khéo léo giấu móng vuốt đi, dùng ánh mặt cực kỳ vô tội nhìn cô.
 
Phương Chước âm thầm xoắn xuýt một hồi, cầm cái hộp giấy nhỏ của mình ra rồi chọn con gà hói đầu Nghiêm Liệt chọn trúng bỏ vào.
 
Nam sinh vui vẻ, cười nói: “Cảm ơn Chước Chước.”
 
Phương Chước mua tám con, suy tính lần sau có gà mái thì mua thêm tiếp. Lựa gà xong thì cô đến tiệm kế bên mua bao gạo rẻ nhất về cho gà ăn.
 
Hai người xách đồ ra khỏi chợ. Nghiêm Liệt cột gạo vào chỗ ngồi phía sau xe rồi dắt xe đi đến trạm xe buýt.
 
Đến biển báo dừng, anh khóa xe ở lan can kế bên rồi giúp Phương Chước khuân gạo lên xe buýt.
 
Đợi đến khi cửa xe đóng lại thì Nghiêm Liệt vẫn còn đứng đối diện Phương Chước, bên chân là bao gạo 10kg.
 
Phương Chước trừng mắt, trố mắt nhìn nhau cùng anh.
 
Nghiêm Liệt nói rất đương nhiên: “Sao con gái như cậu có thể mang đồ nặng như vậy đi bộ chứ? Dù sao tôi cũng không sao, đưa Phật phải đưa tới Tây phương, đưa cậu đến chỗ đợi xe dưới cầu nha.”
 
Người đã lên tới đây rồi nên Phương Chước cũng không thể nói gì. Hơn nữa cô tin chắc rằng nếu lúc này mình nói câu “không cần” thì người này có thể tiếp một câu “qua cầu rút ván”* hoặc một câu tố cáo kỳ quái nào khác.
 
(*) 卸磨杀驴 (tá ma sát lư): Sau khi xay xong thì giết chết lừa, thành ngữ tương đương với “qua cầu rút ván”, “ăn cháo đá bát”.
 
Cô nắm chặt tay vịn phía trên, khẽ nói: “Cảm ơn.”
 
Khi Phương Chước dẫn công nhân gà mờ của mình đến dưới cầu thì đã chạng vạng tối.
 
Mây trời hôm nay không đẹp chút nào, mặt trời lặn xuống sau đường chân trời chỉ để lại một tầng sương mờ trắng xóa. Mây đen nhợt nhạt lững lờ trôi nơi núi xa, giống như họa sĩ họa một nét qua loa trong men say chếch choáng.
 
“Có khi đến lúc cậu về nhà thì trời tối rồi, cho cậu đèn pin này.” Nghiêm Liệt quay người mở túi của mình ra, “Cậu mang nhiều đồ vậy, hay là cậu gọi điện thoại để ông ấy tới đón cậu đi.”
 
Phương Chước lắc đầu, vội vàng nói: “Tôi tự mình đi được, đừng phiền ông ấy.”

 
Nghiêm Liệt khẽ cau mày, không miễn cưỡng nữa, chỉ nhét đèn pin vào ngăn nhỏ trong balo của cô rồi nói: “Tôi để chỗ này, cậu chú ý an toàn. Cậu…”
 
Anh còn định nói về nhà thì gọi điện cho anh, nhưng một là Phương Chước không có điện thoại, hai là quan hệ của hai người còn chưa tới mức đó, vậy nên chủ để đành dừng lại. Anh nâng mí mắt, thấy Phương Chước còn dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe, định bổ sung nửa đoạn sau thì xe van lại đúng lúc đi tới, cắt đứt suy nghĩ của anh.
 
Nghiêm Liệt vội vàng đưa tay ra ngăn cản, nhắc nhở: “Xe đến rồi.”
 
Phương Chước lên xe, ngồi vào vị trí gần cửa sổ, cách một cửa kính mờ tối đối mặt với người ven đường.
 
Thanh niên chú ý tới tầm mắt của cô, nâng tay lên, trong ánh sáng u ám vẫy tay với cô.
 
Người kia vẫn giữ nụ cười anh tuấn nhìn theo xe đang chạy về nơi xa. Phương Chước dựa sát cửa sổ xe, cố gắng nhìn ra ngoài. Một câu “về nhà sớm” ngậm trong miệng thật lâu, đến khi bóng người hoàn toàn biến mất cũng không nói ra được.
 
Trong xe lắc lư, ánh nắng cuối cùng cũng bị đêm đen chiếm đoạt.
 
Đèn đuốc lẻ tẻ ngoài cửa sổ lướt qua, huyên náo của thành phố hoàn toàn bị lặng yên nông thôn rửa sạch.
 
Tài xế kêu một tiếng, xe dừng ở cửa thôn.
 
Phương Chước một tay ôm hộp giấy, một tay cầm bao gạo, vụng về xách đồ xuống xe.
 
Cô chỉ ghé qua thôn này một lần nhưng còn nhớ đường sơ sơ. Đi thẳng, tới một mảnh ruộng nước ở cuối thì quẹo phải, đi thẳng một đoạn nữa thì sẽ gần đến.
 
Rõ ràng là con đường đơn giản như thế nhưng ban ngày và buổi tối lại khác xa như hai thế giới.
 
Trên con đường không thấy đích, Phương Chước càng đi càng cảm thấy xa lạ, cuối cùng không khỏi thừa nhận rằng mình đã lạc đường.
 
Bóng tối lờ mờ ập đến, giống như một miếng vải đen che đi tầm mắt cô. Cảm giác hít thở không thông quen thuộc lại bắt đầu quấn quanh ngực cô, dù gắng sức thở cũng không thể nào đè xuống, làm cho cô trong nháy mắt muốn quay đầu về.
 
Cô không sợ tối, nhưng cô hết sức lo mình sẽ lạc đường ban đêm. Đêm đen có thể khiến cho bản đồ biến thành mê cung, cô không thích lạc trong những con đường tắt sai lầm, làm cho cô nhớ tới khi bé mình từng ở trong núi khốn đốn cũng chẳng tìm được đường ra. Tựa như bị cả thế giới vứt bỏ, đến sáng sớm hôm sau mới men theo ánh sáng trở về nhà.
 
Cô vòng vo hai vòng, định xác nhận phương hướng. Gà con cô ôm trong ngực bởi vì hộp giấy bị nghiêng nên ngửa cổ lên kêu, âm thanh non nớt phá vỡ yên tĩnh, trở thành tiếng động có tình người lớn nhất trong bóng đêm, cũng làm cho Phương Chước đang căng thẳng ngay lập tức tỉnh tảo lại.
 
Cô ngồi xổm, đặt cái thùng xuống rồi lấy đèn pin ở balo đằng sau ra, chiếu về phía xe đang chạy hai bên đường.
 
Còn chưa nhìn thấy ruộng nước, chứng tỏ rằng hẳn cô không đi nhầm.
 
Ánh đèn chiếu sáng khắp nơi, trong tiếng ve kêu mơ hồ truyền đến tạp âm bánh xe lăn, ngay sau đó ở xa xa có người hô một tiếng: “Phương Chước!”
 
Phương Chước thở chậm lại, chờ trong giây lát, rốt cuộc cũng nhìn thấy dáng người đi khập khiễng đến gần mình.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.