[vtđd]_ánh dương rực rỡ

Chương 65


Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 65:

Chương 65 
Editor: Lemonade
 
Nghiêm Liệt rõ ràng có hơi bối rối hoặc là nói bị bôi đen, anh dừng lại trong hai giây ngắn ngủi rồi gửi từng tin nhắn tới. Phỏng theo tốc độ gửi tin nhắn thì có thể đoán được lúc này anh đang cầm điện thoại điên cuồng gõ phím.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quân Hữu Liệt Danh: Anh tin rằng người trưởng thành sẽ phân biệt được cái gì gọi là lời đồn, huống chi Chước Chước thông minh như vậy! [Long lanh lấp lánh]
 
Quân Hữu Liệt Danh: Hơn nữa hôm qua anh chỉ mới báo danh, nửa tháng trước mới bắt đầu yêu đương mà [Đáng thương]
 
Quân Hữu Liệt Danh: Tại sao chứ?! [Rất dữ dội]
 
Sticker cảm xúc biến hóa vô thường.
 
Đây chính là nghi vấn đinh tai nhức óc đầu tiên của Nghiêm Liệt đối với cuộc sống đại học.
 
Đại học quả nhiên là một thế giới phồn hoa mê người mà.
 
Mặt Trời Nhỏ: Đùa thôi.
 
Mặt Trời Nhỏ: [Gấu mèo giơ tay]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quân Hữu Liệt Danh: Gấu mèo giơ tay giống như muốn đánh người vậy…
 
Phương Chước gửi cho anh một tấm ảnh ôm đầu mờ mịt, sau đó trực tiếp đưa đoạn trò chuyện quần áo kia cho Vu Thanh Giang nhìn, chứng minh anh không phải cố ý.
 
Vu Thanh Giang quét mấy chữ trên màn hình, liên quan đến chuyện liệu đối phương có phải là tra nam hay không thì không thể nào kết luận, nhưng cô chắc chắn rằng đối phương chính là một tay lõi đời lời có mánh khóe lời ngon tiếng ngọt. Không phải thiên phú dị bẩm thì chính là kinh nghiệm phong phú. Còn Phương Chước thì quá mức đơn thuần đáng yêu, cái gì anh ta nói ra cô ấy cũng tin hết.
 
Vu Thanh Giang thu hồi tấm mắt, muốn khuyên cô gái này bất kể như thế nào cũng phải luôn mở rộng tầm mắt, đừng để bi gạt.
 
Nhưng nghĩ tới chuyện cô tự tin đưa cho mình xem ghi chép trò chuyện thì không vui lắm, nhưng cô cũng kiềm lòng lại không nói ra mà chỉ hỏi: “Bạn trai cậu đẹp trai không?”
 
Phương Chước dùng giọng điệu vừa bình thản vừa có hơi thiếu đánh, gật đầu một cái nói: “Vô cùng đẹp trai.”
 
Vu Thanh Giang: “…”
 
Hai cô bạn cùng phòng kia cũng không khỏi phì cười.
 
Vu Thanh Giang cũng cười, hỏi: “Các cậu đói bụng chưa? Đi ăn cơm đi. Tớ dẫn các cậu đến Tam Xan, ở đó vừa mát vừa tiện nghi, cơm cũng ngon lắm.

 
Phương Chước nói với Nghiêm Liệt một tiếng rồi đứng dậy đi ăn với bạn cùng phòng.
 
Ngày hôm sau, đa số sinh viên đều đến trường, trường học cũng bắt đầu sắp xếp.
 
Phương Chước tắt thông báo tin nhắn nhóm, nhận được thông báo kiểm tra sức khỏe của giáo viên gửi đến.
 
Trường đại học của họ thống nhất sắp xếp sẽ tiến hành vào buổi chiều, nhưng sau khi chờ các bạn cùng phòng xếp hàng thì cô phát hiện ở phía trước còn một hàng dài chưa xếp xong. Các hạng mục đều phải chờ, mải đến lúc xế chiều mới xong hết toàn bộ.
 
Trong kiểm tra sức khỏe thì có danh mục thử máu.
 
Hàng ngũ xếp hàng của Phương Chước không hề may mắn, người rút máu là một chị y tá tập sự.
 
Dựa theo lẽ thường mà nói, bởi vì Phương Chước từ bé đã thường xuyên làm việc nên mạch máu phải tương đối rõ ràng, đơn giản, là kiểu mà các chị thực tập sinh y tá thích nhất. Kết quả chị y tá đó đâm kim bị lệch, sau khi phạm lỗi thì còn gấp gáp hơn cả Phương Chước, điều chỉnh tư thế ngồi rồi ghim lại lần nữa, cuối cùng phải đành đổi tay.
 
Sau khi buổi kiểm tra sức khỏe kết thúc, mấy người ăn cơm qua loa rồi đi đến lớp học họp lớp.
 
Lớp bọn họ thì nữ nhiều hơn nam, tỉ lệ tầm 3:2. Nhưng mà nghe các bạn nói chuyện thì năm nay con trai đã nhiều hơn rồi, năm ngoái thì ít đến đáng thương luôn.
 
Chủ nhiệm lớp và người hướng dẫn mời mọi người đứng lên giới thiệu bản thân, sau đó họ giới thiệu chức năng của cơ sở thiết bị của đại học A, ví như thời gian sử dụng thư viện, wifi miễn phí trong khu vực giảng dạy.
 
Phương Chước không giỏi nhớ tên cũng chẳng giỏi nhớ mặt, ngoại trừ bạn cùng phòng ra thì chỉ miễn cưỡng nhớ được lớp trưởng và lớp phó thể dục.
 
Để cho thuận tiện, cô đi xin Wechat và tham gia nhóm lớp.
 
Tại sao cậu lại dùng hai tài khoản? – Phương Chước hỏi.
 
Thật ra thì không chỉ hai cái. – Vu Thanh Giang nói.
 
Sau khi trở về ký túc xá, Phương Chước tắm xong đi ra, trên điện thoại đã có vài thông báo kết bạn. Những thông báo này đến từ nhóm lớp, còn có một cái danh thiếp đề cử.
 
Phương Chước chấp nhận từng cái một, đối phương ngay lập tức gửi lời hỏi han thăm hỏi. Cô suy nghĩ, âu cũng là bạn học nên lạnh lùng quá cũng không tốt, thống nhất rồi gửi sticker “Chào bạn” ra.
 
Vốn Phương Chước muốn thừa dịp buổi tối nên chơi máy tính một chút, xem bộ phim truyền hình Nghiêm Liệt giới thiệu. Kết quả điện thoại cứ rung mải, không ngừng cắt đứt tiến độ xem phim của cô.
 
Cô thường xuyên chuyển đổi tài khoản, nhìn nhiều chủ đề, vắt hết óc trả lời, nhìn thì có hơi bối rối.
 
-So với thi đại học thì còn khó hơn.
 

-Chủ đề của nam sinh không thú vị chút nào.
 
-Diễn xuất và cảm xúc của cô đã đối mặt với thử thách lớn nhất trong lịch sử.
 
Con trai ở đại học nhiệt tình hơn con trai ở cấp ba nhiều, đồng thời cũng thông minh khéo léo hơn, biết giữ một khoảng cách thích hợp, bày tỏ sự tò mò quan tâm rất tự nhiên.
 
Phương Chước nhăn mày, đang định trả lời “Chuẩn bị ngủ” thì khung chat của Nghiêm Liệt nhảy lên đầu tiên.
 
Avatar quen thuộc, làm cho Phương Chước thở phào nhẹ nhõm.
 
Quân Hữu Liệt Danh: Các em họp xong chưa?
 
Mặt Trời Nhỏ: Xong rồi.
 
Quân Hữu Liệt Danh: [Husky cười ngốc] Anh với bạn cùng phòng đang đi dạo ở ngoài, bây giờ mát lắm.
 
Phương Chước nghiêm túc gõ chữ.
 
Mặt Trời Nhỏ: Đến lớp mới cần phải chào hỏi hả anh? Em nhận được mấy tin nhắn nhưng mà trò chuyện thì hơi ngại.
 
Mặt Trời Nhỏ: Em phải trả lời thế nào để có thể không thể hiện ra mình tự mình đa tình nhưng vẫn có thể giữ quan hệ bạn bè tốt đẹp?
 
Quân Hữu Liệt Danh: Họ hỏi em cái gì?
 
Mặt Trời Nhỏ: Họ hỏi em thành phố A chơi cái gì vui ăn cái gì ngon. Em mới trả lời là em không ra ngoài chơi cũng không ăn bên ngoài.
 
Quân Hữu Liệt Danh: Em trả lời vậy là không được. Tất cả đều là thừa cơ lợi dụng hết, vậy nên sau này đề tài có thể kéo dài ra 108 chuyện luôn.
 
Mặt Trời Nhỏ: … Vậy nên em phải trả lời sao?
 
Quân Hữu Liệt Danh: Hơn nữa em nhìn bọn họ thử xem, trong đầu toàn là ăn với chơi, có thể thấy hoàn toàn không thể nào chăm chỉ học tập giống em.
 
Quân Hữu Liệt Danh: Em nói với họ, ăn cơm nhà bạn trai của em là ngon nhất! Đại dương học tập là vui nhất! [Ánh sáng chánh đạo]
 
Mặt Trời Nhỏ: …
 
Nhìn cô rất giống dáng vẻ ngu ngốc à?

 
Quân Hữu Liệt Danh: [Cố nén nước mắt]
 
Quân Hữu Liệt Danh: Vậy nói với họ em phải đi tắm/giặt quần áo/đọc sách/ngủ.
 
Mặt Trời Nhỏ: Sau này thì sao?
 
Quân Hữu Liệt Danh: Bắt đầu từ ngày mai sẽ không có sau đó nữa.
 
Mặt Trời Nhỏ: ??
 
Nghiêm Liệt bên kia nhanh chóng chuyển chủ đề.
 
Quân Hữu Liệt Danh: Hôm nay em kiểm tra sức khỏe xong hết chưa? Nếu còn chưa xong thì ngày mai còn nửa ngày. Nếu lại trễ nữa thì phải trực tiếp đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
 
Phương Chước cúi đầu liếc nhìn.
 
Ban ngày còn không có gì nhưng đến tối chỗ bị kim tiêm đâm sai lại bầm đen, lấy ngón tay đè lên còn hơi đau.
 
Phương Chước chụp ảnh gửi đi, lúc này là đến lượt Nghiêm Liệt im lặng.
 
Một lát sau anh gửi đến một cái meme đau lòng.
 
Quân Hữu Liệt Danh: Aiz, cảm ơn em đã hy sinh vì sự nghiệp y học của nhân loại.
 
Quân Hữu Liệt Danh: Sự tiến bộ của vị y tá nhỏ kia có một phần cống hiến của em.
 
Quân Hữu Liệt Danh: Để tỏ lòng khen thưởng cho em, bạn trai có thể đại diện cô ấy mời em ăn khuya. Xin hỏi em muốn ăn gà rán, kem dâu hay là người lớn?
 
Mặt Trời Nhỏ: Em chọn số 4.
 
Quân Hữu Liệt Danh: Được. Nếu như em chọn số 3 thì em có thể chọn người lớn Liệt Liệt rồi, đáng tiếc em đã bỏ lỡ phần thưởng ẩn. [Thất vọng]
 
Quân Hữu Liệt Danh: Để anh ngửi xem trên phố ăn vặt cái gì thơm nhất, sau đó sẽ mang đến cho em. Mua xong rồi sẽ gửi tin nhắn cho em.
 
Mặt Trời Nhỏ: Được.
 
Quân phục của Nghiêm Liệt cũng đã khô rồi, Phương Chước lấy nó xuống, sắp xếp xong bỏ vào túi để tiện mang đến cho anh.
 
Không lâu sau thì Nghiêm Liệt gửi tin nhắn đến, Phương Chước xách quần áo đi xuống, quẹt thẻ đi ra khỏi ký túc xá, xoay người lại đã nhìn thấy bóng dáng dài dưới đèn đường.
 
Dưới ánh sáng ảm đạm, Phương Chước phát hiện, dường như Nghiêm Liệt lại cao hơn rồi. Dánh người cao ngất đứng cạnh bên cây quế, ngay cả khi nhìn chung với các cậu con trai khác thì anh cũng cao hơn, sáng sủa hơn, đẹp trai và trưởng thành hơn.
 
Sân trường ban đêm chỉ có vài ba người đi lại, yên lặng trống trải. Anh thấy vẻ mặt vui vẻ của Phương Chước, rất nhạt nhưng lại cực kỳ rõ ràng, giống như làn gió hòa tan vào trong bóng cây thưa thớt, chỉ có thể nhìn thấy cô.
 
Phương Chước cất bước đi tới, Nghiêm Liệt đưa túi giấy trong tay cho cô.

 
“Anh mua thịt lợn rán. Thơm lắm.”
 
Phương Chước đã ngửi thấy, cô dùng cây tăm trúc xiên vào một miếng, chuẩn bị ăn thì bị Nghiêm Liệt kéo đến đưa vào trong miệng mình.
 
Cô rất là bất đắc dĩ liếc con người ấu trĩ này một cái.
 
Nghiêm Liệt nói: “Miếng phía trên lạnh nên anh ăn cho. Ở dưới đáy thì cũng nhiều dầu, anh cũng ăn cho. Em ăn cái ở giữa đi.”
 
Phương Chước sửng sốt, lúc nào cũng bị sự quan tâm của anh làm cho hơi ngại, vô cùng nhỏ giọng nói: “Cũng không cần vậy đâu.”
 
“Anh đối tốt với em chứ?” Nghiêm Liệt nhìn cô, nói “anh có thể vĩnh viễn đối tốt với em, cái gì tốt cũng cho em. Em có muốn đối xử tốt với anh không?”
 
Phương Chước thầm nói cô đối xử với anh không tốt chỗ nào, ngẩng đầu lên hỏi: “Tốt kiểu gì?”
 
Nghiêm Liệt nhìn cô không nói. Khóe môi hơi nhếch lên của anh trông hơi khó chịu nhưng lại bị anh che giấu đi, ngụy trang thành dáng vẻ ngoan ngoãn đầy mong chờ. Cho đến bây giờ anh vẫn luôn như thế. Bất kể là nói lời êm tai hay trưng cầu câu trả lời mong muốn. Cho dù anh dùng biểu tình gì, cách thức nào cũng có thể biểu hiện ra hết sức chân thành.
 
Mà cuối cùng anh cũng có thể đạt được.
 
Phương Chước tiến lên một bước, nắm áo anh kéo xuống, Nghiêm Liệt cũng thuận thế cúi đầu xuống.
 
Phương Chước muốn hôn trên mặt anh nhưng lại bị Nghiêm Liệt né tranh. Người này sau đó còn nhíu mày, dùng ánh mắt bi thương liếc nhìn cô.
 
Phương Chước cảm giác mặt mình đang nóng lên, có hơi gấp gáp nên trực tiếp bóp cằm anh hôn lên.
 
Dường như anh dùng sữa tắm vị chanh, lúc ghé lại gần Phương Chước có thể ngửi thấy.
 
Cô rất thích.
 
Nghiêm Liệt có rất nhiều điểm đặc biệt khiến cho người ta yêu thích, nhiều ưu điểm của anh tỏa sáng lấp lánh nhưng lãnh địa của anh chỉ có một cái lối đi, chỉ cho phép Phương Chước đi lại.
 
Vu Thanh Giang nằm trên giường chơi điện thoại, thuận thế lướt một vòng bạn bè, phát hiện Phương Chước vừa mới đăng một hoạt động.
 
Một tấm hình.
 
Trong tấm hình có hai người ngồi cạnh nhau, một đôi tay trong đó là của con trai, đang cầm trên tay túi giấy “Thịt chiên XX.”
 
Caption là một hàng chữ bình thường không có gì lạ: “Mùi vị rất tốt.”
 
Vu Thanh Giang: “…”
 
Mẹ nó, cái người ta ăn chính là tình yêu còn cái cô ăn chính là khổ sở.
 
Độc thân thì nên đi ngủ sớm.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.