Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 66:
Chương 66
Editor: Limoncello
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đến khi chính thức bắt đầu huấn luyện quân sự thì như bị hành hạ vậy, ngày nóng nhất Thành phố A còn lên đến 38 độ, phơi nắng mà đầu choáng mắt hoa.
Tiểu đội huấn luyện quân sự, giai đoạn đầu là tách nam và nữ ra để huấn luyện, đến sau này gần tới lúc duyệt binh thì dựa theo lớp và chuyên ngành để điều chỉnh một lần nữa.
Cách huấn luyện cho nam khá cứng rắn. Không hợp tiêu chuẩn sẽ kéo đi phơi nắng dưới mặt trời, phạm sai lầm sẽ đuổi đi chạy bộ trên sân thể dục.
Đối với con gái thì khá không có nguyên tắc, thường xuyên cho các cô ấy uống nước, đứng nghiêm không đến năm phút sẽ dẫn họ đến bóng râm nghỉ ngơi. Đi hành quân dài cũng vỗ tay cổ vũ ở bên cạnh.
Tuy là như thế như nhóm sinh viên vận động ít quá cũng chịu không nổi.
Phương Chước có thể lực nhưng lượng mồ hôi chảy ra quá lớn, mỗi ngày lúc giải tán giống như vớt ra khỏi bồn nước vậy, trong mấy ngày ngắn ngủn đã gầy hết chỗ thịt mọc ra hồi nghỉ hè.
Nghĩ đến chi phí đắt đỏ của đại học thì cô không khỏi tiều tụy hơn.
Thật ra trên người cô có tiền.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghỉ hè làm thuê kiếm tiền, đóng học phí xong vẫn còn thừa mấy ngàn. Hai vạn bà nội tích góp cho cô vẫn chưa bị động vào, Diệp Vân Trình còn kiên quyết nhét cho cô hai ngàn trước khi khai giảng. Nói đúng ra là bây giờ cô giàu có đến mức không dám tưởng tượng.
Có điều cô vẫn chưa quen sự thật là mình đã phất lên, cứ lo lắng sẽ có tình huống gì đột ngột xảy ra, sẽ khiến cho gia đình với sức chịu nguy hiểm cực thấp này của cô dao động.
Hơn nữa cô cần phải tích cóp tiền.
Phương Chước đã đi xin tư vấn, chân máy tương đối tiện nghi, chân bình thường nhất cần mấy ngàn đồng. Nhưng cô muốn mua loại đắt hơn một chút, độ hoạt động và độ tương thích có thể tốt một chút, như vậy Diệp Vân Trình có thể đi đến nơi xa hơn một mình, cũng sẽ không cảm thấy quá khó chịu. Nhưng cụ thể phải đợi sau khi đến bệnh viện kiểm tra mới có thể quyết định.
Cô đã nhắc đến chuyện này với Diệp Vân Trình hai lần, đều bị từ chối dứt khoát.
Diệp Vân Trình cẩn thận hơn cô, cho rằng một gia đình có học sinh không thể góp hết tiền tiết kiệm vào chuyện không cần thiết. Chân giả cần phải bảo quản, thay mới, là một khoản chi kếch xù dài hạn. Bây giờ ông có Tiểu Mục hỗ trợ, có thể gánh vác được lượng lao động hằng ngày, không có nhu cầu mua chân giả.
Ông nói phải có năm vạn tiền tiết kiệm mới có thể suy xét đến chuyện này.
Mục tiêu hiện tại của Phương Chước chính là tích cóp đủ năm vạn.
Trong lúc nghỉ trưa, Phương Chước nhận được điện thoại của Lưu Kiều Hồng.
Sau khi tín hiệu được chuyển đến, đối phương không lập tức lên tiếng, đầu dây bên kia là một loạt tạp âm đập giấy.
Phương Chước đợi một lát, kêu lên: “Alo, chú Lưu.”
“À, Phương Chước hả!” Lưu Kiều Hồng lập tức bật cười, hỏi: “Bắt đầu huấn luyện quân sự chưa?”
Phương Chước nói: “Huấn luyện rồi ạ.”
Lưu Kiều Hồng vui tươi hớn hở nói: “Tốt, chú hỏi thăm bạn cùng trường một chút, gửi tài liệu của học bổng em có thể xin vào mail của con. Sau đó cậu ấy nói, danh sách mỗi năm của Đại học A tương đối nhiều, tình huống của con có thể báo cáo vừa học vừa làm. Chú nhờ cậu ấy sắp xếp cho con một công việc nhàn rỗi một chút. Như làm nhà hàng vậy. Không cần tốn nhiều thời gian, dựa theo thời khoá biểu của con rồi bàn bạc chia ca với nhân viên công tác là được. Mỗi tháng còn có thể nhận được chút sữa dinh dưỡng và phí trợ cấp, nhẹ hàng hơn việc làm thêm ở bên ngoài nhiều.”
Phương Chước nói: “Cảm ơn.”
Lưu Kiều Hồng nói: “Cảm ơn chú làm cái gì? Con với anh Diệp khách khí quá rồi đấy, thiệt tình…”
Thấy chú ấy muốn cúp điện thoại, Phương Chước nhớ tới một chuyện, thuận miệng hỏi: “Chú Lưu, tài khoản đăng video ngắn của chú là gì vậy ạ?”
Lưu Kiều Hồng im bặt, lát sau đọc một cái tên, để cô tự đi xem.
Phương Chước mở phần mềm, thuận tiện tìm người dùng, ấn theo dõi rồi ấn vào sản phẩm.
Không ở trên xu thế, độ hot lại thấp.
Cô tùy ý đôi video, trong màn hình xuất hiện một người trung niên vẻ ngoài chất phác làn da ngăm đen, giọng quê đặc giọng mũi giới thiệu với mọi người: “Vô cùng ngọt, quýt của thôn bọn tôi trồng vừa to vừa ngọt, quả ngon chỉ cần 3 đồng một cân! Mau tới mua đi!”
Phương Chước: “…”
???
Kiểu video này vẫn được xem như khá phổ biến, chắc là do học theo phong cách quê.
Phương Chước lướt xuống, thấy video khoảng thời gian trước Lưu Kiều Hồng mới chụp. Chú ấy là MC, khai mạc lễ trong livestream.
Phong cách cắt nối biên tập của video này chuyên nghiệp hơn nhiều, có cảm giác giống như phim phóng sự.
Phương Chước hứng thú nhìn chằm chằm.
Không chắc Lưu Kiều Hồng có dùng dầu gội Bá Vương cô đưa hay không nhưng chắc chắn đã đi nhuộm tóc rồi.
Gương mặt vốn hơi trẻ con của chú ấy rất hợp với mái tóc dày màu đen, sạch sẽ diện tây trang, lập tức trẻ ra không ít. Cộng đồng mạng dưới phần bình luận nói cán bộ giúp đỡ người nghèo này nhuộm tóc vào giống như đi phẫu thuật thẩm mỹ vậy.
Phương Chước lướt lên, muốn xem chú ấy nhuộm tóc khi nào, lật đến một video ngắn Lưu Kiều Hồng lôi thôi lếch thếch đứng trên bờ ruộng.
Cô click mở phần bình luận, ở nhất thấy được vị trí, quét đến một người chê bai: “Người đàn ông này mới ba mươi mấy tuổi chứ nhiều? Nhìn như hơn bốn mươi vậy, cái áo khoác màu nâu kia quê quá, không giống cán bộ thị trấn chút nào cả.”
Phía dưới có còn có người mắng gã ta: “Tôi thấy bạn còn không giống người nữa đó, cho hỏi bạn là cái quái gì?”
“Người anh em không nói được gì tử tế thì hãy im miệng đi.”
“Bạn cho rằng người ta cố ý mặc như vậy, cầm bằng cấp cao xuống nông thôn trồng trọt, chơi đồ nhiều quá rồi đúng không?”
Phương Chước có chút khổ sở, biết chắc chắn Lưu Kiều Hồng thấy rồi.
Cho dù có một trăm người nói cho chú ấy thì cũng khó ngăn một đao hung ác kia.
Cô lướt về chụp lại tấm ảnh ngầu lòi kia, gửi qua Lưu Kiều Hồng.
Mặt trời nhỏ: Tấm này siêu đẹp. Rất là trẻ trung luônnnnnnnnnn.
Một con chim nhạn: Đương nhiên, chú mới đầu 30 thôi. (thẹn thùng)
Tiểu Thái Dương: (ôm một cái)
Một con chim nhạn: Hư he, chú có một tin tốn, đến lúc chắc rồi thì nói con nghe.
Tiểu Thái Dương: (tò mò)
Một con chim nhạn: Đừng tò mò, nhanh chóng huấn luận quân sự đi, không có việc gì thì đi dạo thư viện, không nên uổng phí thời gian bốn năm đại học đâu.
·
Đại học A chọn một ngày khá âm u tiến hành lễ khai giảng.
Huấn luyện viên cũng hiếm kia nhẹ tay, buổi sáng nói mọi người tìm chỗ râm mát tập quân ca, buổi chiều dẫn bọn họ đến sân vận động bêu xấu.
Từng hàng tân sinh viên gào rống hát với nhau, tuy rằng không hay lắm nhưng cũng rất hoành tráng.
Đến đoạn lãnh đạo nói chuyện, mọi người ngồi lên vị trí lặng lẽ chơi điện thoại.
Các giáo quan không thể mang điện thoại trong quân đội, lúc này đang ngồi bên cạnh mắt trông mong nhìn bọn họ.
Mấy bạn nam rộng rãi chia sẻ với họ, cũng thường giơ tay vỗ tay, tỏ vẻ mình đang hoà theo buổi lễ.
Lúc đại diện tân sinh viên lên sân khấu, Phương Chước cố gắng nhìn lên sân khấu ở cao. Đáng tiếc quá xa, không thể thấy rõ mặt Nghiêm Liệt.
Tiếng vỗ tay vang lên chung quanh nhiệt liệt hơn bình thường, mang theo chút ồn ào. Chàng trai mở miệng nói hai câu mới dần dần nhỏ lại.
Đợi vài bạn cùng trường thành công được mời lên sân khấu chia sẻ trải nghiệm của mình, khích lệ sunh viên trong trường xong mới kết thúc lễ khai giảng.
Các lớp xuống sân khấu, giải tán khỏi chỗ.
Phương Chước đứng ở bóng râm ngoài sân vận động, cúi đầu trả lời tin nhắn của Nghiêm Liệt, báo vị trí cho anh.
Vu Thanh Giang bỏ mũ xuống, vừa đi vừa quay đầu lại, hỏi: “Buổi tối các cậu muốn ăn cái gì?”
Phương Chước trả lời: “Tớ ăn với người khác rồi.”
Vu Thanh Giang dừng chân, cảnh giác hỏi: “Bạn trai của cậu hả?”
Phương Chước lạnh nhạt “Ừ” một tiếng.
Vu Thanh Giang lập tức thấy hứng thú, nhìn nhau với hai bạn cùng phòng khác, canh giữ ở cạnh Phương Chước, muốn nhìn xem anh đẹp trai trong truyền thuyết kia rốt cuộc trông như thế nào.
Lúc này đám người còn chưa hoàn toàn tan đi, tụ tầm ầm ĩ bên nhau.
Một tay Vu Thanh Giang đặt lên vai Phương Chước, dùng vành nón như cây quạt, không bỏ qua một chi tiết nào, ánh mắt không ngừng quét qua mặt các chàng trai đi ngang qua.
Khi mặt quay sang hướng nào đó, ánh mắt cô ấy lóe lên một cái, đưa đầu lại gần thì thầm với Phương Chước: “Đó là đại diện của tân sinh viên.”
Hai bạn cùng phòng kích động hỏi: “Ở đâu?”
Vóc dáng của Nghiêm Liệt rất cao, huấn luyện quân sự mấy ngày mà mặt cũng không ăn nắng, đi qua đi lại đám người cực kỳ bắt mắt.
Không cần Vu Thanh Giang chỉ rõ, hai cô gái đã dựa vào trực giác tìm ra Nghiêm Liệt, ỷ vào khoảng cách của hai bên khá xa, không kiêng nể gì mà quan sát một phen, gật đầu bình luận: “Đúng là không tồi mà. Tớ nói dáng người đó.”
“Cậu ấy thay đổi nhiều so với hồi cấp 2 quá.”
“Lúc cấp 2 còn là trẻ con, đương nhiên không thể so sánh được.”
“Có nhiều người cậu sẽ thấy quá tốt, như cậu ấy, cái gì cũng có.”
“Các chị em, tớ hỏi thăm bạn bè ở Trung học A rồi, cấp 3 Nghiêm Liệt cđộc thân.”
Phương Chước nói: “Bây giờ cậu ấy không có độc thân đâu.”
Chung quanh toàn là sinh viên mặc đồng phục huấn luyện quân sự màu xanh lục, Nghiêm Liệt quét một vòng, không tìm được người, lại bị mấy người bạn quen biết chặn ở trong.
Phương Chước đang soạn tin nhắn cho anh, bị Vu Thanh Giang đè hai má ép ngẩng đầu lên.
“Thấy sao? Chị yêu, tiêu chuẩn như vậy mới gọi là siêu đẹp trai.”
Phương Chước đảo tròng mắt, liếc về phía cô ấy, muốn nói lại thôi, không khỏi có chút đồng cảm với cô ấy.
Cô đang tự hỏi, phải làm sao mới có thể giữ được tôn nghiêm cho Vu Thanh Giang, để ba phút sau cô ấy không có ý nghĩ muốn đổi thành phố.
Cuối cùng Nghiêm Liệt cũng tìm được Phương Chước, uyển chuyển từ chối một cô gái muốn xin phương thức liên lạc với anh, lập tức đi tới chỗ họ.
Bốn người đứng tại chỗ.
(Pass chương 67: bachnguyetquang)
Một bạn cùng phòng phát hiện có gì không đúng, thắc mắc hỏi: “Có phải cậu ấy đi đến chỗ chúng ta bên này hay không?”
Vu Thanh Giang nhắc nhở: “Ảo tưởng tuổi dậy thì.”
Mãi đến lúc Nghiêm Liệt ngừng ở khoảng cách chưa tới nửa thước, ảo giác của Vu Thanh Giang vỡ tan.
Nghiêm Liệt nhìn cô ấy rồi cười, cười đến mức nổi da đầu.
Trái tim Vu Thanh Giang nói không thể nào? Chẳng lẽ Nghiêm Liệt thích kiểu như mình? Là ai thì cũng có chút tật thôi.
Nghiêm Liệt rất hòa thuận nâng tay lên, bắt lấy cổ tay của cô ấy, nhẹ nhàng bỏ khỏi người Phương Chước.
Câu nói sau đó có chút giống lời nói cuối cùng trước khi treo cổ.
“Bạn gái tôi có da mặt mỏng, không được bóp mặt cậu ấy.”
Sau một hồi lâu Vu Thanh Giang vẫn chưa tiêu hoá được ý nghĩa của những lời này, nghẹn họng nhìn anh trân trối.
“Thật ra cậu ấy là bạn trai mình.” Phương Chước dừng một chút, nói: “Các cậu cứ nói về cậu ấy mãi, tớ không biết nên nói cậu thế nào.”
Vu Thanh Giang: “??” Bây giờ cậu mới nói?
Phương Chước bổ sung: “Có điều những lời các cậu nói, tớ sẽ không nói cho cậu ấy đâu.”
“Nói anh cái gì?” Nghiêm Liệt tươi cười nói: “Nói anh là bắc phoi sao?”
Tác giả có lời muốn nói: Tới rồi tới rồi ~