Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 64:
Chương 64
Editor: Lemonade
Phương Chước không hiểu những vật phẩm màu sắc tương phản đó vui chỗ nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoặc là nói, cô cảm thấy yêu đương chính là chuyện giữa cá nhân. Trước khi hẹn hò với Nghiêm Liệt, cô chưa từng cảm thấy sẽ chia sẻ chuyện này với người khác.
Hơn nữa thường ngày Nghiêm Liệt nhìn rất bình thường, nhưng lúc đối mặt với những sản phẩm tiếp thị này thì kính có thể nặng gấp trăm lần.
Bạn cũng không dám tin rằng đó là cùng một người đâu.
Ngày đầu tiên sau khi cái mũ được gửi tới, Phương Chước ngay lập tức giặt nó sạch sẽ rồi cất đi.
Không đến mấy ngàu sau, trường đại học A chính thức cho sinh viên đến báo danh.
Bởi vì Phương Chước là người địa phương nên cô cũng không gấp gáp, ngày thứ hai mới thu dọn đồ đạc rồi lên đường.
Hành lý của cô cũng không nhiều. Nghiêm Liệt nói rằng trường sẽ phát chăn và chậu rửa mặt, còn những đồ lặt vặt khác thì đến siêu thị thành phố mua trực tiếp. Cho nên cô chỉ đem theo mấy bộ quần áo mặc hè và máy tính mới mua, gói một vali sách rồi ngồi xe buổi sáng đến thành phố A.
Nghiêm Liệt sợ cô lạc đường nên hẹn cô ở trạm để đón.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay mặt trời chói chang, Phương Chước bước tới máy điều hòa ở cửa xe, cô bị hơi nóng từ đường xi măng phía đối diện làm cho nheo mắt.
Cô kéo vali từ trên bậc thang xuống, đột nhiên tay trống không, ra là Nghiêm Liệt đưa tay cầm hộ cô.
“Anh gọi taxi rồi, xe đang trên đường tới.” Nghiêm Liệt dễ dàng đặt vali xuống đất, thuận tay đỡ Phương Chước một cái. Hôm nay anh mặc một bộ quần áo tay ngắn màu trắng.
Phương Chước hỏi: “Hôm nay ba anh không đưa anh hả?”
“Ông ấy về làm việc rồi.” Nghiêm Liệt nói, “hơn nữa anh không cần ông ấy đưa đâu, gần đây ông ấy lạ lắm.”
Phương Chước nghĩ lại, cô cảm thấy chuyện Nghiêm Thành Lý trở nên kỳ lạ không liên quan đến mình, vậy nên không để trong lòng nữa.
Nghiêm Liệt kéo vali đi phía trước, quay đầu nhìn lại cô mấy lần, muốn kín đáo nhưng lại không kiềm chế được lời khen nói: “Quần áo hôm nay của em đẹp lắm.”
Phương Chước: “…”
Nghiêm Liệt uyển chuyển nói: “Nhưng mà thiếu cái mũ.”
Phương Chước vội vàng nói: “Không hoàn chính cũng là một kiểu hoàn mỹ.”
“Được rồi.” Ngược lại thì Nghiêm Liệt không ép nữa, anh nhìn về tương lai, “mùa đông sắp đến, gần đây anh đang tìm khăn quàng.”
Nhất thời Phương Chước cảm thấy càng nóng hơn.
Xe taxi chờ ở ven đường, buồng xe sau đã bị Nghiêm Liệt chất đầy hành lý.
Tài xế taxi mở cửa hút một điếu thuốc, lúc này trong xe vấn vít đầy mùi thuốc lá.
Hai người cùng ngồi vào hàng sau, nhét vali vào trong khe hở. Nghiêm Liệt vỗ vỗ ghế đằng trước, tỏ ý nói: “Làm phiền bác tài, đi đại học A ạ.”
“Cho hai đứa xuống cửa đông nhỉ?” Ông chú hỏi, “nơi nào mà có nhiều người thì chắc là cửa vào báo danh của hai đứa đó.”
Nghiêm Liệt nói: “Dạ được.”
Điều hòa ở hàng ghế sau không mát lắm. Mặt trời từ ngoài cửa chiếu vào, vẫn làm Phương Chước cảm thấy nóng lên như cũ. Cô lấy khăn giấy từ trong túi ra, lau trên trán một cái.
“Phương Chước.”
Phương Chước lau khô mồ hôi trên mặt, nghiêng đầu nhìn anh. Nghiêm Liệt trực tiếp nâng mặt cô lên, sau đó lau qua một vòng, đồ ở trên tay lạnh như băng, còn có hơi dinh dính.
Phương Chước nhịn không tránh đi, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Kem chống nắng.” Nghiêm Liệt dặn dò nói, “nhớ bôi rõ chưa? Kỳ quân sự mấy ngày nay rất nóng, thứ hai mới mát lại, nếu không chú ý thì mặt sẽ bị lột da. Trước khi ra ngoài nửa tiếng phải bôi. Chai này nhét vào trong túi xách của em.”
Đúng là một bé trai tinh tế.
Nghiêm Liệt bôi cực kỳ nghiêm túc, cho đến khi mặt Phương Chước bắt đầu nóng lên mới làm như không có chuyện gì thu tay về, nhét chai kem chống nắng vào bên trong balo của cô.
Xe dừng trước đèn giao thông, phía trước vang lên hai tiếng kèn thúc giục thì Phương Chước mới chậm chạp phản ứng.
Rõ ràng anh không cần ra tay.
Anh còn giả vờ như mình đứng đắn.
Thật ra chính là chiếm tiện nghi của cô.
Phương Chước nhàn nhạt liếc qua hướng bên cạnh, Nghiêm Liệt ngồi rất ngoan ngoãn. Anh nhìn ra ngoài vành đai xanh bên ngoài cửa sổ, dáng vẻ không hề phòng bị cũng chẳng biết gì cả, nhưng dù ai nhìn thì cũng cảm thấy rằng anh đang giải tỏa niềm vui.
Hầu hết tài xế taxi đều rất thích nói chuyện với mọi người. Chờ đến khi xe chạy lưu loát thì mới liếc qua kính chiếu hậu mấy cái, sau khi quan sát họ thì mới chủ động nói: “Hai đứa vui không?”
Nghiêm Liệt đáp trước tiên: “Dĩ nhiên là vui rồi ạ, cuối cùng cũng được đi học.”
Tài xế rất kính nể cảm khái một câu: “Không hổ danh là học sinh đại học A, đến trường còn có thể vui vẻ như vậy. Trước đó chú chở mấy đứa sinh viên mà mặt đứa nào đứa nấy cũng khổ sở lắm, cảm thấy không phải đi học mà là đi chịu phạt. Nếu như người trẻ bây giờ mà giống hai đứa thì xã hội của chúng ta tuyệt vời lắm.”
Phương Chước thầm nói, chú, ý muốn giúp người nhà tỉnh ngộ của chú quá cao rồi. Một nửa sự vui vẻ của Nghiêm Liệt không phải đến từ kiến thức kêu gọi.
Nghiêm Liệt cười một tiếng, không tiếp lời. Anh móc điện thoại từ trong túi ra, bấm bấm một cách linh hoạt.
Lúc anh rũ tay xuống thì điện thoại Phương Chước có tiếng tin nhắn ting lên.
Cô mở khóa vân tây, màn hình chuyển sang giao diện trò chuyện.
Quân Hữu Liệt Danh: Ở cùng một chỗ với em rất vui vẻ [Husky đỏ mặt]
Phương Chước nhìn chằm chằm sticker biểu cảm sinh động đó vài giây rồi úp điện thoại lại, đặt lên đầu gồi, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Nếu như Nghiêm Liệt muốn lấy lòng thì không ai có thể chống cự.
Vẻ mặt hai người lộ ra biểu cảm kỳ lạ, không hẹn mà cùng im lặng lại nhưng tài xế ở hàng ghế trước lại cảm thấy không được tự nhiên.
Ông khích lệ nói: “Hai đứa không cần nói thầm, không cần kiêng dè chú! Xem chú giống như đã chết hoặc không tồn tại đi! Chú không biết hai đứa, còn có thể nói cho người khác nghe à?”
Nghiêm Liệt bật cười nói: “Chú, chú đừng có như vậy.”
“Chán lắm! Cả ngày tụi chú đều lái xe, mà gặp phải khách không nói chuyện thì cũng bứt rứt lắm. Bây giờ hai đứa làm gợi lên lòng hiếu kỳ của chú đó!” Tài xế la lên, “chú là người từng trải, sóng gió nào mà chưa từng trải qua? Đừng có thương tiếc cho chú!”
Nghiêm Liệt nói giỡn với ông ấy đôi câu, đường phía trước đã bắt đầu kẹt, đã đến đại học A.
Tài xế nhìn thấy khe hở, thuận lợi đỗ ở cửa chính rồi chủ động xuống xe giúp họ dời vali xuống.
Mới vừa đóng cửa xe thì bên cạnh đã có tình nguyện viên tới phát đơn, chỉ đường rồi giúp họ giải đáp nghi vấn.
Nghiêm Liệt bày tỏ rằng hôm qua mình có tới dò đường, có thể dẫn Phương Chước đi hoàn thành báo danh, sau đó xách cặp lên rồi thuần học dẫn cô tới khu sinh hoạt.
Sinh viên tới trường khá ít, tạm thời trước gian hàng không có ai xếp hàng. Hai vị tiền bối ngồi dưới tán ô, thấy đàn em tới báo danh thì hỏi rõ tên và lớp học, sau đó nhiệt tình phát tài liệu cho học.
“Đây là thẻ cơm, bên trong có một trăm đồng. Trong túi này có bản đồ, còn có cách thức liên lạc của cố vấn của hai đứa. Trong cung thể thao có thể lấy chậu rửa mặt, chăn, quân phục và những thứ lặt vặt khác. Nếu không biết đường hoặc là đồ quá nhiều thì có thể tìm gặp tình nguyện viên để giúp đỡ. Tối hôm nay trường đại học có một hoạt động nhỏ, chiều mai họp lớp, ngày mốt chính thức bắt đầu kỳ huấn luyện quân sự. Mới đến đại học A phải chú ý giữa liên lạc, có cái gì không biết thì có thể hỏi.”
Tốc độ nói chuyện của vị tiền bối đó rất nhanh, Phương Chước vẫn còn đang xác nhận đồ ở trong túi, thấy anh ta dừng lại thì mới ngẩng đầu lên nói một câu: “Cảm ơn, em nhớ rồi.”
Đàn anh cười nói: “Đàn em à…”
Ánh mắt anh đảo vòng quanh, rơi vào gương mặt ngoài cười trong không cười của Nghiêm Liệt thì dừng lại, sửa lời: “Không có chuyện gì khác nữa. Thừa dịp hai ngày này còn thời gian thì đi làm quen trường một chút đi. Em tham gia group lớp chưa?”
Phương Chước nói: “Tham gia rồi.”
Group lớp của cô là do Nghiêm Liệt nói cho cô. Có thể là người trẻ tuổi ôm quá nhiều ước mơ với cuộc sống nên tin nhắn mỗi ngày đều 99+, Phương Chước vì muốn học tập thuận lợi nên trực tiếp tắt thông báo.
Đàn anh nói: “Vậy được rồi, hai đứa đi nhận đồ trước đi.”
Vì thế Nghiêm Liệt dẫn Phương Chước đến cung thể thao, lấy một cái thẻ ăn, một cái chăn rồi lấy hai bộ đồng phục quân sự.
Hai người căn bản không cầm thứ gì trong tay, cung thể dục và ký túc xá của Phương Chước vừa vặn ở hai đầu đối diện của trường.
Nghiêm Liệt bước chậm lại, vừa đi vừa nói cho Phương Chước các cửa tiệm xung quanh. Chờ đi đến dưới tầng dưới của ký túc xá thì anh hỏi: “Biết đường chưa?”
Phương Chước mồ hôi đầy đầu, mặt lộ ra vẻ khó khăn.
Quá khó.
Phong cách kiến trúc của đại học A hơi giống nhau, con đường cũng chằn chịt. Ngay cả đông tây nam bắc cô cũng không phân rõ huống chi là đường, chỉ biết rằng từ quán thể dục đi ra rất xa.
Trường học này lớn thật.
Nghiêm Liệt an ủi nói: “Không sao, có gì thì em đi học cùng bạn vẫn được. Tạm thời chỉ cần nhớ kỹ phòng ăn và ký túc xá ở chỗ nào là được, lúc vào kỳ học quân sự thì giáo quan sẽ dẫn em đi xem đường. Nếu như vẫn không rõ thì anh lái xe chở em đi hai lần để biết.”
Đi xuống từ đoạn đường này, sau lưng của Nghiêm Liệt đã thấm ướt mồ hôi.
Phương Chước đặt túi ở bồn hoa kế bên, rút ra hai tờ khăn giấy đưa đến.
Bồn hoa kế bên trong cỏ bốn lá, ở giữa trồng hoa màu trắng và hồng nhạt. Trời nóng như thế nhưng ngược lại dáng vẻ của nó hết sức xanh tươi.
Nghiêm Liệt đặt tay mình lên vali rồi đẩy về phía trước, nói: “Những thứ này đều là chuẩn bị cho em.”
“Cho em?” Phương Chước cả kinh nói, “sao lại nhiều như thế? Hành lý của anh đâu?”
“Hôm qua anh đến trường, hành lý để ở ký túc xá rồi, chỉ thiếu quân phục thôi.” Nghiêm Liệt cong môi, mặt mày cực kỳ đắc ý giới thiệu với cô, tựa như đã có kế hoạch từ lâu: “Trong vali này có sữa bò, trái cây, còn có chút đồ ăn vặt, bánh mì. Trong vali này là mùng, nước giặt, giẻ lau rồi các loại đồ ăn vặt. Nhìn không đẹp nhưng mà cực kỳ hữu dụng. Anh sợ em không có chuẩn bị nên dựa theo cách chuẩn bị của mình để chuẩn bị cho em. Dư ra cũng không sao, trước tiên cứ dùng đã.”
Phương Chước há miệng, nhất thời chẳng biết nói gì.
Nghiêm Liệt hơi cúi thấp đầu, ghé lại gần cô, mặt mày hớn hở nói: “Như thế nào? Có một anh bạn trai tinh tế rất tốt đúng không? Đây chính là danh sách mua đồ tổ truyền của đàn anh mà anh học được đó.”
Phương Chước hâm mộ năng lực xã giao của anh, với ai cũng có thể nhanh chóng kết thân. Mà những thứ đó của anh đều khéo léo thật thà đáng yêu, phía sau đều viết tên của Phương Chước.
Dáng vẻ bây giờ của anh chính là muốn được khen ngợi, giống như phiên bản Q của cây hoa hướng dương đang đón gió lắc lư đầu, cười đến gò má đỏ lên, muốn tìm kiếm phương hướng có mặt trời.
“Cảm ơn” Phương Chước nói, “bạn trai của em.”
Ánh mắt của Nghiêm Liệt sáng ngời lên hẳn, cười cực kỳ tươi rồi hài lòng nói: “Ký túc xá của em ở lầu 4, tòa này không có thang máy, trước tiên anh sẽ giúp em mang đồ đến hành lang nhé.”
Dù sao cũng là ký túc xá nữ, mặc dù mùa tựu trường không hạn chế giới tính nhưng Nghiêm Liệt ở lâu cũng không tốt lắm.
Anh dời toàn bộ vali đến trước thang lầu, chào Phương Chước một tiếng rồi đi xuống dưới trước.
Phương Chước tìm được phòng của mình, chia hành lý làm hai rồi dời đi.
Phòng của sinh viên đại học A là phòng 4 người, có một phòng tắm riêng và một sân thượng nhỏ.
Lúc Phương Chước đến thì trong phòng đã đầy người.
Có một bạn nữ tóc ngắn đang ngồi trên bàn học chơi điện thoại. Một cô gái tóc dài dường như có cả nhà đi theo, sáu bảy người vây quanh cô ấy, giúp cô ấy sắp xếp bàn học. Lúc Phương Chước tiến vào thì một nhà kia nhìn lại cô, gọi lên làm cô sợ hết hồn.
Một người phụ nữ trung niên dùng khẩu âm phổ thông hỏi cô một câu: “Cô bé là người ở đâu vậy?”
Phương Chước nói: “Người địa phương thành phố A ạ.”
Đối phương hỏi: “À, ba mẹ con không đưa con đến à?”
Phương Chước qua loa đáp: “Vâng.”
Cô tìm được vị trí giường của mình, lấy giẻ lau trong vali ra, đi đến nhà vệ sinh thấm ướt rồi bắt đầu dọn dẹp.
Mặc dù ngôn ngữ địa phương hơi khác nhau nhưng có một ít câu lại tương đồng. Lúc Phương Chước dọn dẹp thì nghe người nhà kia nói chuyện, trong đó có đôi ba câu đều có ý là “Rất tự lập, nhìn là biết hay giúp người nhà làm việc”, “Hai người bạn của con hình như không thân thiện mấy.”
Cô gái tóc dài vừa thẹn vừa hốt hoảng, cảm thấy cực kỳ có lỗi nên sau khi dọn dẹp đồ xong thì hối thúc người nhà nhanh đi về.
Phương Chước đã lau giường xong. Mấy người kia lịch sự chào hỏi mấy câu rồi mới rời khỏi ký túc xá.
Mấy người kia vừa đi thì cô gái tóc ngắn lên tiếng, bỏ điện thoại xuống rồi nói: “Dù là người miền Bắc nhưng mà tớ chưa thấy qua cảnh nào như thế cả. Tớ còn tưởng là từ nơi xa đi đến, ai ngờ cô ấy nói chỉ mất hai tiếng đi xe thôi. Vì đưa bạn ấy đi học mà nhà họ đã lái hai chiếc xe đến đó.”
“Vu Thanh Giang.” Cô gái nghiêng người sang, nhón chân lên rồi tự giới thiệu mình: “Thầy bói nói mạng tớ thiếu nước nên phải đến miền Nam học đại học.”
Tính cách của cô cởi mở hào phóng, mắt to mày rậm, tóc cũng rất có sức sống. Đó chính là kiểu người thích náo nhiệt, nghe ra thì là kiểu người vô tư.
Phương Chước đi về phía cô, bắt tay cô: “Phương Chước.”
Vu Thanh Giang cười to nói: “Oa! Hai đứa mình chắc không như nước với lửa đâu ha!”
Phương Chước nhẹ liếc cô ấy một cái, không biết chỗ nào chọc đến điểm cười của cô ấy mà lại làm cho cô ấy cười không dứt.
Phương Chước sắp xếp đồ đạc vào tủ. Lúc mở túi ra mới phát hiện Nghiêm Liệt bỏ đồ quân sự của mình vào túi cô.
Mở túi bên ngoài ra thì ngửi thấy một mùi hôi nồng nặc của vải áo. Phương Chước nhíu mày, quyết định thừa dịp trời còn nắng đẹp thì giặt quần áo.
Không bao lâu sau thì hai người bạn cùng phòng ra ngoài đã quay lại.
Phụ huynh không có ở đây nên mọi người cũng tự do hơn nhiều, tụm lại trao đổi phương thức liên lạc rồi chuyện trò trời nam đất bắc, chỉ có Phương Chước là ở trong nhà tắm giặt quần áo.
Chờ đến khi giặt xong rồi đem quân phục ra phơi trê ban công, Vu Thanh Giang mới nhìn thấy, sắc mặt biến đổi một cái, hỏi: “Đây là quân phục của ai vậy? Trông như lớn hơn tôi tận mấy size.”
Phương Chước nói: “Của bạn.”
Vu Thanh Giang hỏi: “Bạn trai à?”
Phương Chước “ừ” một tiếng.
Vu Thanh Giang ngập ngừng, thấy trán cô bị mồ hôi thấm ướt nhưng trên mặt vẫn dửng dưng thì không nhịn được nữa: “Bạn trai của cậu cũng học đại học A à? Nào có ai mà bạn gái mới đến trường lại để cho bạn gái giặt đồ chứ?”
Phương Chước giải thích nói: “Thuận tay thôi à. Anh ấy vô tình để ở đây.”
“Xùy.” Vu Thanh Giang thấp giọng nói: “Tra nam này tâm cơ ghê.”
Phương Chước: “…”
Phương Chước bẩm sinh khung xương nhỏ, dáng người khá gầy, hôm nay lại ra nhiều mồ hôi nên sắc môi tái nhợt, nhìn vào thì chính là dáng vẻ ốm yếu dễ bị khi dễ.
Cô bất lực cãi lại một câu: “Anh ấy không phải vậy đâu.” Nhưng đáng tiếc là Vu Thanh Giang không quá tin tưởng/
Nhìn balo màu đen của Phương Chước là biết là hàng giá rẻ dùng nhiều năm, đồ đạc bày ở bên ngoài cũng có thể thấy được toàn là hàng giá rẻ bày bán ở tạp hóa.
Một cô gái xinh đẹp, nghèo khó, đơn giản. Vu Thanh Giang liên tục suy nghĩ nhiều.
Phương Chước đi đến bên cạnh bàn, cầm điện thoại lên thì nhìn thấy Nghiêm Liệt nhắn tin cho mình.
Quân Hữu Liệt Danh: Không thấy quân phục của anh.
Quân Hữu Liệt Danh: Ở chỗ em hả, hay anh làm rớt ở đâu rồi?
Phương Chước trả lời.
Mặt Trời Nhỏ: Ở chỗ em này, thuận tay nên giặt cho anh rồi.
Một lát sau thì tin nhắn nhảy loạn lên.
Quân Hữu Liệt Danh: ??!!
Quân Hữu Liệt Danh: Anh vừa mới ra ngoài chuẩn bị mua thêm một bộ nữa.
Quân Hữu Liệt Danh: Em giặt cho anh à? Woa thế là đồ gia truyền rồi nhỉ?
Quân Hữu Liệt Danh: [Mèo con rơi lệ]
Mặt Trời Nhỏ: Ngày mai đưa cho anh.
Quân Hữu Liệt Danh: Được [Ngoan ngoãn]
Quân Hữu Liệt Danh: Ở chung với bạn cùng phòng được không?
Mặt Trời Nhỏ: Cũng được, cũng dễ nói chuyện lắm.
Giọng nói Vu Thanh Giang vang vọng rõ ràng: “Tuần trước tớ đã nói rồi, vốn muốn đến thành phố A dạo một vòng nhưng lại không ngờ ở đây nóng như vậy, đi một vòng ở ngoài muốn bốc lửa luôn.”
Hai cô gái còn lại nói: “Thành phố A chính là như vậy. Gần hai năm nay thời tiết khắc nghiệt vậy đấy, mưa nhân tạo thì mới đỡ hơn một chút.”
“Vậy nên tớ đi dạo loanh quanh trong trường á, thuận tiện đăng ký làm tình nguyện viên một ngày luôn.” Vu Thanh Giang nói, “có mấy đàn chị chia sẻ với tớ, nói rằng năm nay trong trường có sinh viên mới đẹp trai lắm. Nhất là đại biểu sinh viên năm nhất năm nay á, dường như là người thành phố A, học trường trung học A hay là trường thực nghiệm gì đó nhỉ?”
Quân Hữu Liệt Danh: Các em nói chuyện gì? Có thể nói không? Tại đây có thể cung cấp cho cô đây dịch vụ hỏi ý kiến bên ngoài miễn phí.
Phương Chước uống một hớp nước.
Mặt Trời Nhỏ: Nói chuyện trai đẹp.
Quân Hữu Liệt Danh: ??
Quân Hữu Liệt Danh: Em có nói với mấy cô ấy là em có bạn trai chưa?
Mặt Trời Nhỏ: Em nói rồi.
Quân Hữu Liệt Danh: Vậy thì tốt. Tí nữa em nói với mấy cô ấy, bạn trai của em là hot boy.
Quân Hữu Liệt Danh: Mấy ngày nay anh không tìm em ăn cơm chung được, em nhớ nói chuyện nhiều với các bạn, sống chung tốt nhé.
Mặt Trời Nhỏ: Em biết rồi.
Cô gái tóc dài tiếp lời: “Trường trung học A á. Có phải tên Nghiêm Liệt không nhỉ? Tớ biết cậu ấy nè, học chung với tớ hồi cấp 3. Nghe nói lần này thi điểm cao lắm, đại học B còn đến mời về học nhưng mà cậu ấy không đi. Vì thế nên trường tụi mình còn cho cậu ấy học bổng mấy trăm ngàn nữa.”
Một người bạn cùng phòng khác hâm mộ nói: “Học thần tự do phóng khoáng ghê.”
Vu Thanh Giang nói: “Hôm qua cậu ấy đi báo danh nên tôi cũng đi xem thử. Thật sự rất là đẹp trai luôn, quan trọng là không lôi thôi, không làm màu, không tán tỉnh con gái.”
Nữ sinh tóc dài nói: “Nghiêm Liệt nổi tiếng là thẳng nam mà. Lúc chúng tớ học cấp 3 thì cậu ấy cũng nổi tiếng lắm.”
Mặc dù không phải khen cô nhưng Phương Chước cũng cảm thấy hơi lúng túng, cứng nhắc hỏi: “Bao giờ các cậu định đi ăn cơm?”
Vu Thanh Giang dừng lại, hỏi: “Cậu không ăn cùng bạn trai à?”
Phương Chước nói: “Anh ấy không đi được, tớ đi chung với các cậu.”
Biểu cảm của Vu Thanh Giang không được tốt, đột nhiên chuyển đề tài, nói: “Mặc dù trường đại học A rất nổi tiếng nhưng không đồng nghĩa với việc con trai chất lượng tốt. Cô giáo của chúng tớ có kể một chuyện. Cô có một người đàn anh, lúc học đại học thì có một cô bạn gái, hai người vẫn yêu đương ngầm. Người con trai thì không chịu công khai, lại còn mượn tiền của người con gái, để cho người con gái làm bà vú miễn phí cho anh ta. Kết quả thì tốt nghiệp một cái đã quen ngay bạch phú mỹ, lập tức chia tay với con người ta. Aiz, thế giới cấp ba vẫn còn nhỏ lắm, không biết rằng mấy cậu con trai thực tế không hợp thói thường, chỉ có mỹ nữ mới được yêu thương thôi.”
Chủ đề này chuyển quá cứng. Hai bạn cùng phòng kia không biết tiếp lời như thế nào.
Phương Chước cảm thấy ánh mắt như dao đâm cắm trên người, ngẩng đầu lên thì quả nhiên là bốn mắt chạm nhau với Vu Thanh Giang.
Hai người im lặng không nói.
Ngón tay Phương Chước rung rẩy, tiếp tục đánh chữ.
Mặt Trời Nhỏ: Các cậu ấy nói đến anh.
Quân Hữu Liệt Danh: Vậy hả? Có người biết anh à? Bạn cùng phòng em ở thành phố A sao?
Mặt Trời Nhỏ: Em không hiểu sai lời, giống như nói anh là tra nam vậy.
Quân Hữu Liệt Danh: ??