Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 61:
Chương 61
Ánh trăng u ám, đèn đường phía trước lập lòe lấp lánh, tạo thành hai cái bỏng dài quấn quýt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đừng cử động.” Tiếng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau, đôi tây ấm áp vòng qua lưng cô, lúc này là thật sự kề sát tai cô mà nói: “Anh nói với em, em không thể như vậy.”
Cái ôm này dùng lực quá mức, Phương Chước ở trong khoảng cách này, nghe thấy mùi bia còn thoang thoảng trên người Nghiêm Liệt. Không biết có phải ảo giác của cô hay không, lại có chút ngọt ngào.
Mùi cồn cộng thêm tiếng hít thở dốc của đối phương tựa như có tác dụng tê liệt thần kinh. Cho nên Phương Chước không đẩy anh ra, ngược lại lại khiến cho bản thân không thể tin nổi mà hít vào thật sâu mùi hương trên người anh.
Cô nghe thấy câu nói khiếu nại hơi mang chút trách móc của anh, cảm thấy cái tên ngây thơ này quá không nói lý, đang bất mãn chuyện cô từ chối nói chuyện tốn hai mao tiền vừa rồi.
Cô đang định lôi chuyện cũ ra để cho Nghiêm Liệt chiêm ngưỡng sự hào phóng của mình một chút, lại nghe Nghiêm Liệt nói: “Hiến ân tình không được học theo Lôi Phong có biết chưa? Nếu anh làm gì cho em, anh hận không thể mỗi ngày gọi 30 cuộc điện thoại, lăn qua lộn lại lên tiếng công khai với em.”
Năng lực nắm bắt trọng điểm của Phương Chước có chút đáng lo ngại: “Ai hiến dâng cho anh? Hơn nữa sau ba cuộc em cũng không gọi nữa.”
“Vậy em nói xem, tại sao em tới gặp anh?”
Nghiêm Liệt nâng tầm mắt, lướt qua bả vai Phương Chước, thấy một con đường lớn thẳng tắp. Hai đoàn đường song song thẳng tắp không ngừng đi từ phía chỗ đèn đường không rọi đến được qua đến đây, khoảng cách không ngừng giảm, cuối cùng giao nhau ngay chỗ quẹo hoặc một nơi nào đó không biết tên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh cười hỏi: “Em đang nghiêng* về phía anh sao?”
*Từ này có nghĩa là nghiêng, vẹo, lệch, còn có nghĩa là thiên vị.
Phương Chước nghi ngờ nói: “Anh là lực hấp dẫn của trái đất à?”
Cô hỏi tiếp: “Anh uống say à? Tối nay anh rất lạ.”
Một người không biết lãng mạn như vậy.
“Em thẳng thật.” Nghiêm Liệt lớn tiếng nói, “Phương Chước em quá thẳng!”
Đây căn bản là tố cáo không lí do. Nếu cô mà là con trai, cô cũng sắp bị mình làm cho cảm động luôn rồi.
Phương Chước đẩy anh ra, lúc xoay người xoa xoa lỗ tai, cảm giác khí nóng đang bốc lên từ chỗ đó.
Hai người dọc theo con đường thuận chiều gió, đại não trống rỗng mà tản bộ, vẫn giữ vững khoảng cách hai ba bước, bóng dai dây dưa với nhau, ghép lại với nhau.
Nghiêm Liệt lấy điện thoại ra, mở internet, dùng lượng pin cuối cùng đọc tin nhắn QQ Phương Chước nhắn cho mình.
Anh hỏi: “Em tới đây từ lúc nào?”
Phương Chước ậm ừ nói: “Hôm nay.”
Nghiêm Liệt truy hỏi: “Lúc nào của hôm nay?”
Phương Chước chống cự trả lời, cúi đầu đi đằng trước.
Nghiêm Liệt lướt lịch sử trò chuyện lên, xác nhận vào lúc hơn 9 giờ sáng Phương Chước từng nói sẽ xuất phát, hỏi: “Em xuất phát từ nhà lúc 9 giờ rưỡi, lúc tới thành phố C cũng không thể muộn như vậy được chứ. Em hỏi địa điểm ăn cơm xem phim của bọn anh, có phải vốn đã muốn đến đó chờ anh không?”
Tên này thế mà lại tra xét ra được, Phương Chước cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Cô nhịp bước nhanh hơn một chút, Nghiêm Liệt hình như không phát hiện ra gì, rất không nể mặt mà hỏi: “Có phải em lạc đường không?”
Lời nói ra đều là lời Phương Chước không thích nghe.
Nghiêm Liệt không buông tha mà kêu lên: “Em bị mù đường em không biết sao? Vì sao em tới thành phố C lại không để anh đi đón? Nếu em đi lạc thì phải làm sao bây giờ?”
“Đương nhiên em biết!” Phương Chước nói, “Chính là vì không muốn để anh nói em mù đường.” Nghiêm Liệt không thể hiểu nổi: “Chẳng lẽ em cảm thấy anh sẽ cười nhạo em sao?”
Phương Chước dừng lại, quay người, u oán nhìn anh, trong nét mặt rõ ràng viết “hiện giờ anh chính là như vậy”.
Ánh sáng của màn hình di động tối sầm lại, ngón tay Nghiêm Liệt vừa cử động, lại bật sáng nó.
Anh nhìn chăm chú người trước mặt, phỏng đoán trên người kiểu người như Phương Chước, có phải thỉnh thoảng cũng phát ra ngọn lửa hơi lãng mạn như vậy không.
Tuy rằng rằng cái cớ bất ngờ rất trẻ con, quá trình rất hoang đường, nhưng đều là cách thức biểu đạt tình yêu vô cùng đơn thuần của cô.
Nghiêm Liệt lục lọi, cầm điện thoại chạy tới, đưa một bản lịch sử trò chuyện trong album cho cô xem.
“Lúc trước anh hỏi em, có thể có trường hợp đặc biệt nào mà em sẽ hào phóng với bạn trai tương lai của em không, em rất lạnh lùng mà nói sẽ không có.”
Phương Chước nghiêm túc nói: “Giờ anh đang làm gì? Là anh muốn nghiên cứu thảo luận về hành vi con người à?”
Nghiêm Liệt rất đăc sý, có chút khoe khoang mà nói: “Tốn thời gian một ngày, tiêu một nghìn đồng để gặp một người chưa chắc gặp được, có tính là trường hợp đặc biệt hay không?”
“Không tới một nghìn.” Phương Chước dừng một chút, như thỏa hiệp, “Không phải là em tạo trường hợp đặc biệt cho anh, anh chính là trường hợp đặc biệt của em, như vậy được rồi chứ?”
Nghiêm Liệt bày ra bộ dạng chăm chú lắng nghe, chẳng biết xấu hổ mà yêu cầu: “Không cần thêm câu cuối, em cứ lặp lại lần nữa đi.”
Sự kiên nhẫn của Phương Chước chỉ cho phép duy trì cho đến trước khi anh mở miệng, sau đó lại một lần nữa quay đầu đi tiếp.
“Đây là trường hợp đặc biệt của em?” Nghiêm Liệt đi theo sau cô nói, “Uầy? Phương Chước em hào phóng thế?”
“Em rất hào phóng!” Phương Chước nói, “Sẽ không có ai giống em, dùng 50% tài sản còn lại chỉ vì để mua vé xe đến gặp anh một lần.”
Nghiêm Liệt nói: “Vì sao không phải 100%?”
“Anh muốn quá nhiều!” Phương Chước nói, “Em sẽ không trở thành kẻ ngu xuẩn như vậy! Anh cũng đừng tùy hứng như vậy!”
Nghiêm Liệt cười to, chạy chậm đuổi theo cô, dắt tay cô từ phía sau.
Cảm giác da chạm da có chút dính nhớp, cho dù làn da Phương Chước lạnh ngắt. Nghiêm Liệt nắm chặt lắc tay về phía mình một cái, bước chân Phương Chước mới chậm lại.
Nghiêm Liệt nói: “Dẫn em đi ăn cơm, chính là quán ăn buổi sáng từng nói với em. Nhà họ bán từ chiều đến tận nửa đêm, giờ chắc còn đang mở.”
Phương Chước bỗng nhớ ra, nói: “Bánh kem của em còn ở phòng bảo vệ. Để đến mai sẽ hỏng mất.”
Cô vốn nghĩ nói ra là có thể để đám Ngụy Hi cầm đi chia nhau, dù sao cũng chỉ là một cái bánh kem nhỏ, Nghiêm Liệt lại nói cực nhanh: “Em chờ anh ở đây, anh lập tức đi lấy!”
Mười lăm phút sau, trong lồng ngực Nghiêm Liệt ôm hộp bánh kem, rất cẩn thận mà chạy về, chờ đến khi tới cạnh Phương Chước, trên người đã toát một lớp mồ hôi.
Anh dừng trước mặt Phương Chước, không biết mệt mà đứng đó cười nhẫn nại, rõ ràng vô cùng ấu trĩ, còn muốn bày ra dáng vẻ người lớn, giả vờ chăn lo mà ở đàng đó dặn dò: “Lần sau đừng mua bánh kem tiệm này, vừa nhỏ vừa đắt, phí tiền.” Phương Chước rút hai tờ giấy ăn, đưa cho anh lau mồ hôi.
Nghiêm Liệt cúi đầu, không nhận, mà thò một bàn tay ra, nắm lấy mu bàn tay Phương Chước, bảo cô lau mặt mình cẩn thận một lần. Xong vô cùng được hời khoe mẽ mà nói một câu: “Cảm ơn bạn gái.”
Phương Chước cảm thấy đầu óc mình giờ phút này chính là một cái màn hình máy tính bị rớt nát, mặc kệ chắp ghép thế nào, cũng không thể nhớ lại hình ảnh mình đồng ý làm bạn gái anh.
Sao lại có người ỷ được nhường mà lên mặt như thế nhỉ?
“Đi mau, chắc là em đói cả một ngày rồi.” Nghiêm Liệt hoàn toàn không cho cô cơ hội phản bác, “Ở ngay phía trước, anh mời em đến quán hải sản được mấy người trên mạng đánh giá cao nhất ở đây.”
Điện thoại hai người đều sắp hết pin. Sau khi vào quán ăn, Nghiêm Liệt mượn hai cục sạc, cuối cùng mới sạc pin được cho điện thoại.
Phương Chước sau khi xuống tàu cao tốc cũng không đi WC, cũng chưa ăn gì. Tìm chỗ ngồi xong, cô tìm nhân viên quán mượn nhà vệ sinh một chút.
Đêm khuya, quán ăn vẫn có rất nhiều khách hàng.
Mùi hải sản xào nồng nặc từ bàn bên tỏa qua đây, chung quanh đều là tiếng nói chuyện uống rượu vui vẻ, bảng hiệu chữ đỏ của cửa hàng dễ thấy đứng lặng bên đường, ánh đèn vàng ấm xuyên qua kính chiếu sáng con đường nhỏ bên ngoài.
Nghiêm Liệt dùng điện thoại chọn món xong, chụp ảnh hết các nơi, rồi sau đó hai tay chống trên bàn không nhịn được cười ngu.
Anh bấm mở vòng bạn bè, đánh mấy hàng chữ, cảm thấy không hài lòng lắm, lại xóa mất. Suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra được câu chữ văn hoa nào, tạm thời từ bỏ, đặt bánh kem lên bàn, để ngay vị trí chính giữa.
Lúc chủ quán bắt đầu lên món, điện thoại Phương Chước vang lên. Nghiêm Liệt đảo mắt qua màn hình, phát hiện thông báo tên người gọi hiển thị là Ngụy Hi, biết nếu không nhận sẽ gọi lại, nên thuận tay nhận điện, giọng nói rất vui sướng: “A lô?”
Ngụy Hi ở đầu bên kia ngây ngẩn cả người, sau hai giây mới hỏi: “Nghiêm Liệt?”
Nghiêm Liệt nói: “Là tôi đây.”
“Xin lỗi đã làm phiền.” Ngụy Hi nhanh chóng nói, “Tôi biết rồi, cậu ấy đang tắm sao?”
Nghiêm Liệt nhịn cười nói: “Bây giờ đúng là cô ấy đang ở trong nhà vệ sinh. Xin hỏi cậu có gì muốn nói?”
“Cậu đừng như vậy! Mùi trà xanh nồng quá, tôi cũng đâu phải tình địch của cậu!” Ngụy Hi nói, “Cho nên tối hôm nay các cậu không về đúng không?”
Nghiêm Liệt thu lại chút không đứng đắn, nói: “Bây giờ bọn tôi đang ăn cơm ở ngoài, muộn chút nữa mới về.”
Ngụy Hi trong lòng đã kìm nén không được, giả vờ nói: “Ôi chao, ăn gì thế? Ăn xong thì ăn xong, không cần cố ý về đâu, bọn tôi cũng không phải nhà trường, mỗi ngày đều phải về kiểm tra đâu. Mọi người đều là người trưởng thành…”
Lời của cô ấy còn chưa nói xong, bên Nghiêm Liệt đã truyền đến một tiếng gọi người: “Phương Chước, bàn này.”
Ngụy Hi nhanh chóng câm miệng.
Phương Chước gật đầu, lúc ngồi xuống còn nhỏ giọng nói một câu: “Em nhớ đường, chỉ là một tiệm mặt tiền. Chưa tới mức.”
Nghiêm Liệt cười nói: “Thật vậy sao?”
Vẻ mặt anh quả thực tràn ngập sự không tin, Phương Chước không để ý hỏi: “Điện thoại của ai vậy?”
Nghiêm Liệt đưa điện thoại di động qua.
Người phía bên kia đã đổi bộ mặt khác, nhỏ nhẹ nói: “Phương Chước, cậu tới thành phố C à? Sao không nói sớm cho bọn tớ biết? KTV ồn quá tớ không nhận được điện thoại của cậu, cũng may Nghiêm Liệt gặp được cậu trên đường. Cơm nước xong cậu về sớm một chút nhé, tớ chuẩn bị quà cho cậu! Moah moah!”
Sau vài lời quan tâm dặn dò, Ngụy Hi cúp điện thoại.
Nghiêm Liệt gấp không chờ nổi mà hỏi: “Anh ăn bánh kem được không?”
Phương Chước: “Anh ăn đi.”
Nghiêm Liệt gọi không ít món, Phương Chước ăn không hết, cuối cùng tính cả nửa cái bánh kem còn dư, đóng gói tất cả lại, nhờ người đưa về nhà, cho mọi người làm đồ ăn khuya.
Lúc đi ra từ quán ăn đã sắp 11 giờ.
Trong không khí đã không còn mùi thức ăn lượn lờ, ánh trăng có vẻ rất sáng soi.
Ban đêm vào mùa hè luôn náo nhiệt lạ thường, cho dù là cơn gió đi ngang hay là ve sầu trên cây cũng đều muốn tham dự.
Nghiêm Liệt đạp lên con đường được ánh sáng màu chiếu đến, trong miệng hát từ đoạn này sang đoạn khác của các loại bài hát không biết tên, cho đến khi ngâm nga ra được khúc quân hành của nghĩa quân mà Phương Chước nghe nhiều nên thuộc.
Phương Chước nhịn không được nói: “Mặt anh co giật?”
Nghiêm Liệt bảo: “Nói năng dịu dàng chút.”
“Được.” Phương Chước hỏi, “Anh cười đủ rồi chứ?”
Nghiêm Liệt nghiêm mặt hơn, bước lên phía trước một bước, vừa vặn chắn đường đi của Phương Chước, anh sờ gáy, hỏi: “Chước Chước, hôm nay em tảo mộ cho cô, có nói gì với cô không?”
“Không có.” Phương Chước nói, “Không có gì hay để nói cả, nên cứ nói tất cả đều rất tốt.”
Nghiêm Liệt vừa đúng lúc đứng hướng gió, tóc mái trên trán bị thổi bay ngược ra sau, vẻ mặt suy nghĩ cặn kẽ của anh quá thận trọng, từ từ mở miệng nói: “Anh nghĩ đến một chuyện.”
Trong lòng Phương Chước nói suy nghĩ của anh nhiều quá.
Nghiêm Liệt nói: “Em xem, ngày cô qua đời, anh đúng lúc được sinh ra…”
Anh tiến lên một bước, vừa đúng lúc chặn lại mũi giày của Phương Chước.
“Anh không nói chuyện duyên phận hay gì đó đâu…”
Tầm mắt Phương Chước từ giày đối phương hướng lên trên rút ra, cuối cùng ngẩng đầu, dừng trên khuôn mặt đẹp trai cực kỳ có tính mê hoặc đang gần trong gang tấc của anh.
“Nhưng mà vào lúc trên thế giới này vừa mất đi một người yêu thương em, anh lại đúng lúc xuất hiện…”
Nghiêm Liệt cúi đầu, sờ lên trán cô.
“Đúng không? Cho nên là anh, chỉ có thể là anh…”
Anh đưa ra đề tài, rồi lại không nói rõ ràng, cuối cùng chỉ tập trung nhìn Phương Chước. Như cố tình, lông mi dày đậm nhỏ dài gần như muốn bổ nhào lên mặt cô. Có thể đã ngừng thở giống như Phương Chước, nhưng khí nóng vẫn đánh úp lại theo từng cơn.
Lúc đầu óc Phương Chước choáng váng, trong đầu nghĩ, lời nói của tên này luôn rất có tính mê hoặc, sẽ cưỡng ép liên hệ các việc lung tung rối loạn với nhau, để chứng minh mình là lời giải duy nhất của cô.
Sẽ không dùng lời hứa hẹn tương lai phi thực tế nào, mà là quá trình giải quyết kiểu cả vú lấp miệng em. Nhưng lại cứ đẹp đẽ, êm tai, khiến người ta không thể từ chối.
Sự súc tích của Nghiêm Liệt có vẻ đã dừng ở đây, anh hơi cúi người xuống, hôn lên môi cô, rồi sau đó nâng tay lên, ôm cô vào lòng.