Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 60:
Chương 60
Phương Chước xoay người, dựa lưng vào ván cửa lạnh lẽo để ngồi xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đèn cảm ứng ở hành lang tối sầm xuống, chỉ còn lại một chút ánh chiều tà chiếu vào từ cửa sổ.
Phương Chước lấy điện thoại ra, gọi điện cho Nghiêm Liệt.
Tiếng quay số quen thuộc vang lên hồi lâu, cuối cùng xuất hiện thông báo máy bận.
Phương Chước đổi số khác, một lần nữa gọi cho Ngụy Hi.
Bên Ngụy Hi cũng không nhận.
Cô lại gọi cho Thẩm Mộ Tư.
Không biết mấy cái người này đang bận rộn gì, lần gọi điện này cuối cùng đứt gãy trong lần gọi điện thất bại.
Phương Chước thở dài, nhìn điện thoại chỉ còn lại 20% pin, có chút hoảng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cảm thấy mình sai rồi. Không phải sai ở việc tới thành phố C, mà sai ở việc lên sai xe, tính sai thời gian, đánh giá dự đoán tình thế phát triển sai, biến tình huống thành một đống bánh hổ lốn.
Trời sinh cô đã không hợp với chuyện ngoài ý muốn. Sau một lần xúc động cô lại tỉnh táo lại bằng cách này.
Cô ngồi dưới đất, bưng hộp bánh kem nhìn trái nhìn phải một vòng, buộc dải lụa cho ngay ngắn, rồi cẩn thận đặt trên mặt đất.
Thang máy cứ lên rồi lại xuống, lầu trên lầu dưới truyền đến tiếng mở cửa.
Phương Chước cứ nhạt nhẽo mà ngồi như vậy, chờ thời gian lại nhảy đến 9 giờ rưỡi, lại xác nhận một lần nữa, phát hiện điện thoại chỉ còn lại 15% pin. Nếu còn không quay về, có thể cô sẽ không có chỉ dẫn để về lại thành phố A nữa. Lượng pin không ngừng cạn khiến cô có cảm giác rất không an toàn.
Phương Chước cầm bánh kem đứng lên, cuối cùng gửi một tin nhắn cho Nghiêm Liệt.
Phương Chước: Em đặt một chiếc bánh kem giao trong thành phố đến cho anh, anh và đám Triệu Giai Du ăn cùng nhau đi. Gọi điện không liên lạc được với anh, em bảo người ta đặt ở cửa bảo vệ rồi.
Phương Chước: Sinh nhật vẫn nên ăn bánh kem.
Cô chưa từng ăn sinh nhật, cô chỉ biết bánh kem là một món đồ có ý nghĩ tượng trưng.
Đèn màu của KTV chiếu trước mặt mà hoa cả mắt, các vật trong tầm nhìn đều như mang theo một quầng sáng mơ hồ.
Điện thoại Nghiêm Liệt nhận tin nhắn một ngày, đã sắp hết pin rồi. Anh gửi tin nhắn cuối cùng cho Phương Chước xong, trực tiếp tắt internet, cất vào túi. Vốn định về nhà sạc pin, nhưng dưới yêu cầu mạnh mẽ của mấy người này lại phài ngồi đây tiếp tục thêm một ván.
Ngụy Hi và bạn cùng phòng cướp mic đứng đó rít gào bài sơn ca, mấy người Triệu Giai Du lôi kéo Nghiêm Liệt ngồi ở góc bàn đánh bài.
Biểu cảm Thẩm Mộ Tư đau khổ nói: “Khó nghe quá. Có thể mở lớn tiếng nhạc gốc một chút không?”
Triệu Giai Du nói: “Vậy lỗ tai của mày sẽ mất luôn đấy. Đôi ba!”
“Làm gì tới lượt mày ra bài! Lấy về ngay!” Thẩm Mộ Tư cả giận, “Vừa rồi tao mới đánh ba con K còn chưa có người tiếp mà!”
Triệu Giai Du giả ngu: “Mày nói cái gì? Tao nghe không rõ!”
Thẩm Mộ Tư che tai, thét lên: “Ngụy Hi cậu đổi bài đi, bài này thật sự quá khó nghe!”
Nhưng mà giọng hát quỷ khóc sói gào như Ngụy Hi, cứ như đã giựt được ba giải cao nhất trong cuộc thi hát K do chủ quán tổ chức, không lâu sau, phục vụ đưa tới một mâm trái cây miễn phí, khiến Thẩm Mộ Tư hét to thế giới này không cứu được nữa rồi.
Ngụy Hi đắc ý cười to nói: “Một đám trai thẳng không biết thưởng thức!”
Triệu Giai Du nhỏ giọng nói thầm: “Hát trong bài có lời còn khó nghe như vậy, có nghĩa là thật sự dở tệ.”
“Mày không nên mời bọn họ tới.” Thẩm Mộ tư ủ rũ héo úa nói, “Ở lâu với bọn họ, tao cảm thấy cả đời này của tao sẽ không yêu đương nữa.”
Triệu Giai Du thừa dịp loạn lạc mà ra bài, miệng cũng không rảnh rỗi: “Nghiêm Liệt còn chưa nói gì, mày lo cái gì?”
Thẩm Mộ Tư nói: “Nó có bạn gái đương nhiên là nó không cần lo.”
Nghiêm Liệt vốn đang nghe theo kiểu hồn đi chơi xa, nghe vậy mí mắt nhảy một cái, ngước mắt nhìn về phía người đối diện.
Triệu Giai Du cũng là một người hoạt bát hăng hái, xoay qua xoay lại hai lần giữa hai người họ, hỏi: “Ai cơ?”
“Phương Chước đó.” Thẩm Mộ Tư khiếp sợ nói, “Cha mày, mày quên tổ tiên rồi à?”
Triệu Giai Du nhào lên đè cậu chàng trên sô pha, cười mắng: “Đậu má mày*!”
Hai người đùa giỡn một lúc, Triệu Giai Du bò dậy hỏi: “Liệt Liệt, mày yêu đương với Phương Chước thật hả? Vậy sao sinh nhật mày cậu ấy lại không tới? Chuyện xảy ra khi nào mày cũng không nói với tao!”
Cậu ta nói xong thì đấm một đấm lên bả vai Nghiêm Liệt, thấy phản ứng của anh có chút kì lạc, nhận ra điểm khác thường, tỉ mỉ cân nhắc.
Trong việc suy đoán suy nghĩ của anh em, đám con trai luôn có giải thích vừa độc đáo vừa sâu sắc. Cũng giống như giác quan thứ sáu của con gái vậy, giữa hai tên trai thẳng có hai đường không song song thì tất nhiên sẽ giao nhau.
Rõ ràng chính anh sắp xếp chuyến đi, nhưng cả chuyến đi anh đều xem điện thoại, dáng vẻ mất hứng.
“Không có.” Quả nhiên Nghiêm Liệt cúi đầu nói, “Không phải.”
Vẻ mặt cô đơn tiếc nuối này, trong nháy mắt Triệu Giai Du liền đồng cảm, kéo anh nói: “Đừng buồn, tao cảm thấy nhất định là bởi vì mày quá thẳng quá khéo léo, Phương Chước không phản ứng lại được.”
Nghiêm Liệt: “??”
Triệu Giai Du nói: “Để bố rót ly rượu cho mày. Mày dùng cồn tăng thêm can đảm, gọi điện thoại cho cậu ấy. Cứ nói với cậu ấy, anh coi trọng em, em không đến anh vô cùng đau buồn, toàn bộ kế hoạch du lịch sinh nhật của anh đều là sắp xếp cho em. Lúc yêu đương đừng có học Lôi Phong*, làm chuyện tốt như vậy lại không la lên. Mày cũng đâu có quyển sổ nhỏ có thể đưa cho cậu ấy xem trong lúc lơ đãng.”
* Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.
Nghiêm Liệt một tay đẩy cậu ta ra. Tên này tuyệt đối là chướng ngại vật trên con đường làm người của anh. Anh kéo Thẩm Mộ Tư nói: “Thấy chưa? Ở cạnh nó lâu, coi chừng mày thật sự cả đời không nói chuyện yêu đương được.”
“Thật mà! Đám bọn mày chính là quá muộn tao*! Chờ tao với!”
*Muộn tao: là kiểu người bên ngoài thì thanh cao, tao nhã, lạnh lùng nhưng bên trong thì có nội tâm ấm áp, hay tính khí thất thường.
Bậc thầy tình yêu Triệu Giai Du ngại điền đơn* thì quá chậm, trực tiếp chạy ra tìm phục vụ gọi hai chai bia.
*Chắc là kiểu gọi món mà người ta cho mình cái máy tính bảng rồi mình gọi món trên đó.
Nghiêm Liệt nhớ hồi trong tết lúc uống hoàng tửu ở nhà Phương Chước, lần đầu tiên cảm thấy mùi rượu mang theo mùi hương say lòng người, hương vị ngọt ngào trộn lẫn với sự kích thích của cồn, đi một vòng trong dạ dày, ảo giác như máu toàn thân đều đang đợi để bốc hơi ngay lập tức.
Cho nên chờ khi Triệu Giai Du một hai phải rót rượu cho anh, nói là lấy thêm can đảm thì anh không từ chối.
Ngụy Hi liếc mắt, cầm micro cười nhạo: “Đây là bia 8 độ, không uống một két cũng đừng hòng say, còn cần thêm can đảm? Có muốn trộn thêm Sprite không?”
Triệu Giai Du thuận cột mà bò lên, nói: “Không sai, nghe nói rượu trộn sẽ dễ say, đến đây đi Liệt Liệt. Bánh Kem mày cũng uống một chút nhé?”
Mấy người chơi đến là vui, Nghiêm Liệt lại cảm thấy vô vị. Nhìn bọn họ ầm ĩ, ảo tưởng Phương Chước đang nằm trên bàn im lặng.
Anh cảm thấy tác dụng lớn nhất của cồn, là ở chỗ có thể không kiêng nề gì mà tự thôi miên bản thân. Nhưng mà anh đâu cần thôi miên.
Anh chỉ là không thỏa mãn, đòi hỏi xa xỉ quá nhiều, mong có thể một lần nhận được sự may mắn do số mệnh ưu ái mình, nhưng lại không có dũng khí nhận lấy thất bại.
Nhìn đi, rõ ràng là anh vô cùng tỉnh táo, vẫn luôn dừng lại ở giai đoạn mờ ám không rõ ràng.
Nghiêm Liệt buông ly bảo: “Tôi về trước, phòng này còn hơn một tiếng, các cậu từ từ chơi đi.”
Mấy người đang nói giỡn lần lượt tắt tiếng, ngẩng đầu nhìn anh. Nghiêm Liệt kéo khóe miệng, còn đang đi qua bên cạnh, ra khỏi phòng.
Triệu Giai Du chép miệng, cảm khái nói: “Đây là, sự đau khổ của tình yêu đấy.”
KTV cách phòng anh thuê rất gần, Nghiêm Liệt đi dưới ánh đèn đêm một đoạn, bị hạt cát do gió thổi làm mờ mắt.
Anh giơ tay dụi, lúc mở mắt ra một lần nữa, trong tầm mắt mờ mịt sương mù, bắt được một bóng dáng quen thuộc không hiểu nổi.
Nghiêm Liệt nhìn chằm chằm bóng dáng người đó, thấy cô nắm hai cái dây quai, đút tay vào túi áo, ngửa đầu quét mắt nhìn trăng một cái, không hề để ý mà đi trên phần đường dành cho người đi bộ.
Quần áo, động tác, tư thế đi đường, tính cả cái cặp cô đeo sau lưng, cho dù bởi vì ánh đèn mà anh nhìn không rõ lắm, nhưng đều cảm thấy tất cả giống y đúc Phương Chước.
Thế giới của Nghiêm Liệt yên tĩnh lại, lặng đến mức trên đường chỉ còn có cái người đang rảo bước không tiếng động kia. Lại bỗng nhiên xuất hiện rất rất nhiều hình ảnh kì quặc, mang theo tiếng tuyên đọc to làm nền, sự ồn ào nhốn nháo cùng pháo trúc như đang nổ không ngừng, để lại từng cụm hoa lửa trong đầu anh.
Anh lấy điện thoại ra từ trong túi.
Pin đã xuống đến dưới 5%, trên màn hình hiển thị cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc từ Phương Chước.
Nghiêm Liệt cử động ngón tay, gọi lại cho dãy số ấy.
Người đang đi đối diện cúi đầu xem điện thoại, lúc giơ tay đặt bên tai, loa của anh đồng thời cũng truyền đến một tiếng “a lô” quen thuộc.
Thời gian của Nghiêm Liệt chính thức chạy lại từ chín giờ bốn mươi mốt phút tối.
Anh không khống chế nổi mà bật cười, cảm giác gió phía sau đều đang đẩy mình đi về phía trước.
“Em đang ở đâu?”
Phương Chước phản ứng chậm chạp hỏi: “Anh cảm thấy em đang ở đâu?”
Câu “đương nhiên là ở nhà” tiếp theo của cô còn chưa ra khỏi miệng, Nghiêm Liệt đã trả lời trước: “Anh cảm thấy hẳn là em đang nhớ anh.”
Bóng người dưới đèn đường dừng lại, sau đó dùng ngữ điệu không hề lên xuống, rất nghiêm túc hỏi: “Đầu óc anh có bệnh?”
Giọng nói của Nghiêm Liệt trong bóng đêm lại êm ái thông suốt, mang theo ý cười nhàn nhạt: “Suy nghĩ nhiều là một loại bệnh sao?”
Phương Chước chậm chạp bảo: “Anh có cái gì mà suy nghĩ quá nhiều? Không phải anh đang đi du lịch sao?”
“Em đó.” Nghiêm Liệt nói, “Em chiếm vị trí quá lớn, lúc đầu anh nhớ em, hệ thống sẽ dừng hoạt động.”
Phương Chước câm nín, hai giây sau mới nói: “Vậy quét sạch đi.”
“Không được!” Tiếng Nghiêm Liệt nhỏ lại, truyền ra từ di động, như đang kề sát tai cô mà rằng, “Em là chương trình khởi động anh không thể bỏ.”
Phương Chước lấy điện thoại ra, nghi ngờ đây là phương thức lừa đảo mới nhất. Nhưng mà số điện thoại, giọng nói lại đều chính xác.
Người đối diện nói tiếp:
“Em biết không, sinh nhật anh lại đi du lịch ở biển, là vì muốn mời em.”
“Em không đến anh vô cùng buồn, cảm thấy ngày bắt đầu một tuổi mới lại chẳng có ý nghĩa gì.”
Phương Chước nghe vậy, nhưng không biết nên trả lời thế nào, nhìn thời gian nói chuyện đang nhảy lên, nghĩ đến cụm từ lỗi thời “im lặng là vàng” này.
Cô nói: “… Em gọi điện thoại, hai mao tiền một phút.”
Tín hiệu lập tức bị ngắt.
Phương Chước mở ứng dụng mạng xã hội ra, định trả lời đối phương một câu, điện thoại của mình sắp hết pin, một loạt tiếng bước chân hỗn loạn vang lên phía sau, mang theo tiết tấu nhanh và hơi thở gấp gáp, càng lúc càng gần.
Phương Chước vừa xoay người, đã bị ôm vào lòng.