[vtđd]_ánh dương rực rỡ

Chương 62


Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 62:

 
Chương 62
 
Đi dạo dưới lầu không được bao lâu, hai người đã đi lên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ban đêm thêm ít gió, trở nên thoáng đãng mát mẻ hơn. Lúc hai người về tới nhà, cơm hộp đã được giao tới từ trước, mấy người Ngụy Hi đang vây quanh bàn ăn uống thỏa thuê.
 
Phương Chước đi theo sau Nghiêm Liệt đẩy cửa đi vào, đối mặt cùng mọi người, trong phòng lập tức im phăng phắc, khiến trường hợp này có phần xấu hổ.
 
Triệu Giai Du sút nữa đã tưởng buổi tối mình uống quá nhiều rượu, nên trong mơ cũng mơ thấy Nghiêm Liệt. Sau đó phát hiện là thật, lại có chút chua xót.
 
Đặc biệt là cái tên Nghiêm Liệt bình thường không biết liêm sỉ này, không hiểu sao lại phả ra một tia dịu dàng, liếc mắt nhìn Phương Chước một cái, cậu chàng ậm ừ nói: “Hiểu hiểu hiểu.”
 
Mấy người không thể coi như là hiểu như Triệu Giai Du: “…”
 
Làm sao? Bọn họ còn phải tự xem xét xem cơm chó có vị gì à?
 
Nghiêm Liệt nhìn đồ hộp đóng gói lung tung trên bàn, cảm thấy hơi qua loa, nói: “Lần sau mời các cậu đi ăn.”
 
Triệu Giai Du luôn không đứng đắn với anh, hỏi: “Khi nào cơ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tư duy của Nghiêm Liệt đang quay quay trong một khu vực kỳ dị, nghe vậy không chút nghĩ ngợi mà nói: “Lúc đính hôn.”
 
Triệu Giai Du trợn mắt, buột miệng thốt: “Nhanh vậy sao?”
 
Phương Chước: “?”
 
Ngụy Hi hừ hừ nói: “Mộ cho đứa con cũng chọn xong luôn rồi?”
 
Nghiêm Liệt: “…”
 
Lòng Nghiêm Liệt nói không thành vấn đề, anh mới không yêu đường cùng người không chịu trách nhiệm. Cho nên có thể ăn được bữa cơm này hay không, phải xem tình nghĩa anh em có chắc bền lâu.
 
Mấy người này không cảm thấy mình là tình anh em plastic* trong lòng Nghiêm Liệt, khiếp sợ Phương Chước bình thường lạnh lùng, nên không dám làm ầm ĩ với cô, đang hai mặt nhìn nhau.
 
*Một thuật ngữ mạng, ý chỉ giả dối.
 
Ngụy Hi bắt chuyện hỏi: “Các cậu ăn khuya nữa không?”
 

Buổi tối không ai muốn ăn bánh kem, đều cảm thấy sẽ tăng cân, cho nên chia ra một chút cho có, hiện giờ còn để lại một miếng nhỏ, Phương Chước liền ăn.
 
Mùi bơ ngọt thanh trộn lẫn với mùi xoài nồng đậm, Phương Chước đi lên phòng trên lầu, ban đêm khi ngủ, đều cảm thấy bị quả xoài vây chung quanh.
 
Đó là một loại trái cây đậm vị lại tươi mát, ngọt ngào không có chút gì chua chát. Cảm giác tồn tại rất mạnh, luôn lưu giữ hương vị của mình ở bất cứ nơi đâu.
 
Về phần cảnh kì quặc trong mơ của Phương Chước, cô suýt nữa đã phân biệt không nổi giữa môi răng mình rốt cuộc là hơi thở gấp không đều của ai.
 
Hôm sau mới sáng sớm, sắc trời vẫn một màu xám xịt, Phương Chước bị tia sáng chiếu vào từ cửa sổ làm cho tỉnh ngủ.
 
Cô vô hồn ngồi một lát, lấy điện thoại xem thời gian, phát hiện mới 5 giờ rưỡi sáng, mà trên màn hình lại là một chuỗi tin nhắn tối hôm qua Nghiêm Liệt gửi cho cô.
 
“Ngày mai em về sao? Muốn ở lại thành phố C chơi thêm hai ngày không? Vé xe rất đắt.”
 
“Em ngủ rồi à?”
 
“Làm việc và nghỉ ngơi rất tốt, vậy ngủ ngon.”
 
“Anh tìm được một bộ phim giật gân được đánh giá rất cao trên mạng, nhưng mà có chút kinh dị, anh không muốn đi cùng người khác, em có thể đi xem cùng anh không?”
 
“Em biết ăn sầu riêng không? [hình ảnh] Sầu riêng ngàn lớp cùng với khoai môn ngàn lớp của cửa hàng này đặc biệt nổi tiếng. Nếu ngày mai em phải về, anh sẽ mua làm điểm tâm cho em ăn dọc đường.”
 
“Ngủ ngon ngủ ngon. [yêu em]”
 
Tin nhắn cuối cùng là vào hơn ba giờ sáng.
 
Phương Chước cào tóc, trả lời con cú đêm này.
 
Mặt Trời Nhỏ: Em không ăn rau thơm. Chưa từng ăn sầu riêng.
 
Cô đứng dậy dọn dẹp giường đệm, gấp chăn xong, không ngờ điện thoại lại rung lên.
 
Quân Hữu Liệt Danh: Em tỉnh dậy rồi? Bây giờ anh đưa em đi ăn kem sầu riêng, nếu thích thì mang một thùng tươi về, chỗ này khá rẻ, hơn nữa vô cùng ngọt. Dùng thùng xốp đậy kín lại sẽ không có mùi gì. [la la la]
 
Quân Hữu Liệt Danh: Không chừng cậu cũng sẽ thích.
 
Phương Chước không trả lời ngay, chờ đến khi kéo căng góc ga giường, cửa đã vang lên tiếng đập cửa của Nghiêm Liệt.
 
Cô đi qua, nhìn nam sinh đã ăn mặc chỉnh tề bên ngoài, ngạc nhiên nói: “Tối qua anh không ngủ sao?”
 

“Cũng có ngủ, có thể là không ngủ chỗ lạ được.” Nghiêm Liệt ép giọng nói, “Đi, anh dẫn em đi dạo trên bờ biển.”
 
Phương Chước nghĩ, đã tới mà không đi một vòng thì đúng là hơi đáng tiếc.
 
Hai người đứng trên bờ biển xa xa, nhìn mặt biển bằng phẳng mênh mông, chờ sương mù buổi sáng dần tan.
 
Bờ biển buổi sáng có chút lạnh, hai người sóng vai đi một vòng, mua vài thứ là rời đi.
 
Sau khi ăn cơm sáng xong, Phương Chước trực tiếp muốn đi ra ga tàu cao tốc để về lại thành phố A.
 
Nghiêm Liệt mua vé cùng cô, lại đưa cô đến cửa phòng chờ, mang theo một cái thùng, hơi không nỡ.
 
Phương Chước ra hiệu anh đưa túi cho mình, Nghiêm Liệt hỏi: “Khi nào anh mới có thể gặp em?”
 
“Nghỉ hè?” Phương Chước nhíu mày nói, “Em không có nhiều thời gian tiếp đón anh, em còn phải đi học. Hơn nữa ở nông thôn không có điều hòa, chỉ có một cái quạt điện, em sẽ không nhường cho anh.”
 
Cô nói như thể đề nghị của Nghiêm Liệt đưa ra cố tình gây sự cỡ nào, đến nỗi nụ cười bên miệng Nghiêm Liệt sắp không giữ được nữa, nói: “Anh hèn mọn như vậy sao?”
 
Phương Chước nhận túi bảo: “Đừng thách thức tính người, anh vẫn nên ở trong nhà mình đi. Dù sao cũng sắp khai giảng.”
 
Nghiêm Liệt: “Đây là quyền hạn chính đáng của của bạn trai!”
 
Phương Chước: “Ai cho?”
 
Người đối diện nói rất chính đáng: “Quy tắc của xã hội.”
 
Phương Chước bị quy tắc này của anh làm nhiễu, cũng nên cảm ơn anh không nói là “pháp luật”, nhưng cũng khiến cô nhất thời không thể phản pháo.
 
“Vốn dĩ là như vậy, em đi hỏi cậu đi, có ai không để ý đến người yêu, còn không cho người yêu để ý, cái này gọi là gì?” Nghiêm Liệt nói chắc chắn: “Cái này gọi là bạo lực lạnh.”
 
Phương Chước thầm nói: thôn của cô nóng sắp điên rồi, còn bạo lực lạnh.
 
Nghiêm Liệt nhìn ra sự có lệ trong biểu cảm của cô, híp mắt hỏi: “Có phải em đang chê anh phiền không?”
 
Phương Chước nâng mắt, xốc lại tinh thần cười một cái, nói: “Đâu có đâu.”
 
Dấu vết buôn bán dày đặc ghê!
 

Nghiêm Liệt há miệng thở dốc, cẩn thận nói: “Nếu thật sự em chê anh phiền, nhất định phải nói thật với anh.”
 
Anh bổ sung thêm câu: “Đương nhiên anh không thay đổi được, anh cứ muốn gặp em đấy. Nhưng anh sẽ cố gắng giúp em thay đổi chính mình. Mọi người cùng nhau suy nghĩ làm sao để cứu vãn.”
 
Phương Chước thật sự bật cười.
 
Nếu đây là một cuộc thi kéo co, vào lúc trọng tài còn chưa thổi còi, Nghiêm Liệt đã hận không thế rút hết dây về trận doanh của mình.
 
Mà Phương Chước lại không quen với tốc độ gian dối này. Tay cô nắm lấy đầu sợi dây, chỉ thỉnh thoảng mới kéo một cái.
 
Cô không biết đây là thích hợp hay không, nhìn Nghiêm Liệt, nghiêm túc nói: “Không hề.”
 
Phương Chước giơ tay ôm anh một cái, dùng cái này để chứng minh cho tình yêu của mình, nhưng lúc lùi ra lại bị anh ra sức kìm lại.
 
“Em phải về.” Phương Chước luôn không dung túng cho anh được voi đòi tiên, “Buông tay.”
 
Nghiêm Liệt thất vọng nói: “À.”
 
Sau khi Phương Chước lên xe, Nghiêm Liệt vẫn còn ngồi trên bậc thang nhỏ ở cửa, nhìn giờ trên điện thoại đã nhảy đến giờ xuất phát của chuyến tàu, cuối cùng còn muốn đăng nội dung gì đó trong vòng bạn bè.
 
Anh tìm gói biểu cảm trong kho cả nửa ngày trời, sau mấy bận so sánh chọn lựa, tải ảnh, tiến hành tuyên bố.
 
Một tấm là ảnh chụp bánh kem bơ, một tấm là ảnh động gấu nhỏ bị tình yêu đánh trúng, lảo đảo bước đi trong cơn lâng lâng.
 
Chú thích là: “Muốn té xỉu ~”
 
Mối quan hệ của anh rất tốt, mấy người bạn không hiểu lý do đang nhao nhao bình luận: “Sinh nhật vui vẻ!”, “Yêu đương sao?”, “Mãnh nam xỉu, vẫn không cần sao?”
 
Triệu Giai Du nằm trên giường nghịch điện thoại, vô ý lướt tới, trợn trắng măt sluotws qua, lại nhịn không được lướt về lại, nhắn một câu: Chua.
 
Anh upload xong, trên màn hình đều là dấu chấm than từ Ngụy Hi.
 
Ngụy Hi: Nghiêm Liệt cậu là con cún tiêu chuẩn kép! Tôi hỏi có cần mua bánh kem cho cậu không! Lúc ấy cậu nói thế nào? Cậu nói người lớn không ăn bánh kem bơ, quá ngọt quá ngấy! Không cần mua!!
 
Nghiêm Liệt trả lời Ngụy Hi: Chặn.
 
Không lâu sau, Triệu Giai Du cũng đăng đến một câu.
 
Triệu Giai Du: Cần tìm bạn gái. Tiêu chuẩn không cao, da trắng xinh đẹp tốt tính, dáng cao gầy thành tích tốt. Chịu tiêu tiền cho tôi, mua quà cho tôi. Để báo đáp, em có thể nhận được tình yêu tuyệt đẹp từ Du Du.
 
Bình luận phía dưới đều chỉ một màu “Cậu muốn ăn rắm!”, “Muốn cậu thì có tác dụng gì?”, “Ban ngày ban mặt cậu đã điên rồi à?”
 
Chỉ có Nghiêm Liệt tặng cho cậu ta một đóa hoa.
 
Triệu Giai Du trả lời Nghiêm Liệt: Cút.
 

Bởi vì xuất phát sớm, khi Phương Chước về thành phố A thì chỉ mới đến giờ ăn trưa.
 
Cô ôm một thùng xốp đựng sầu riêng, đi qua chỗ Diệp Vân Trình thường bày quán để tìm người.
 
Thành phố A vẫn nóng bức khiến người ta hít thở không thông như cũ, Phương Chước toát từng giọt mồ hôi to, tìm một vòng trên mấy đường phố lân cận, sau đó mới từ chỗ cửa hàng của dì cách vách biết được, hôm nay cậu đã dọn quán.
 
Chờ khi Phương Chước nặng nhọc trở về phòng trọ, mặt đã bị ánh nắng giữa trưa độc ác đốt đỏ.
 
Diệp Vân Trình nghe thấy tiếng động thì đi ra từ phòng sách, kinh ngạc kêu một tiếng, nhanh chóng cầm khăn lông sạch sẽ lau mặt cho cô, cởi cặp sách phía sau cô xuống, để cô qua chỗ vòi nước hạ nhiệt.
 
Nước lạnh tưới lên da, thể xác và tinh thần đều sướng rơn. Phương Chước thở một hơi thật dài, lau khô nước.
 
Diệp Vân Trình hỏi: “Sao lại tới chỗ cậu vào giờ này? Trong thùng là gì vậy?”
 
Phương Chước nói: “Là sầu riêng ạ, không biết cậu có thích hay không.”
 
Tiểu Mục ở phía sau xen mồm nói: “Thối.”
 
Diệp Vân Trình cười nói: “Tiệm bên cạnh có bán bánh sầu riêng, ông chủ tiệm đó từng trao đổi đồ ăn với cậu, Tiểu Mục không thích, cậu cảm thấy không tệ lắm.”
 
Lúc này Phương Chước mới chú ý bố cục trong nhà có chút thay đổi, nhiều thêm mấy món gia dụng, mà trong tay Tiểu Mục vẫn luôn giơ điện thoại, màn hình chuyển động giữa hai người, nhìn tư thế hình như là đang quay phim.
 
Phương Chước nghi ngờ nói: “Bọn cậu đang làm gì?”
 
Diệp Vân Trình cười nói: “Bọn cậu đang tìm tài liệu thực tế. Chú Lưu của con bảo cậu tùy tiện quay cuộc sống thường ngày, hoặc là kể chuyện cũ, gần đây cậu ấy đang học cắt ghép biên tập, có thể thuận tiện giúp cậu.”
 
Ông ra hiệu Tiểu Mục đưa điện thoại di động cho mình, nhấn vào giao diện tài khoản, hưng phấn giơ cho cô xem.
 
Màn hình góc bên phải hiển thị icon wifi, Phương Chước hỏi: “Có mạng wifi ạ?”
 
“Giờ có rồi. Lần trước chú Lưu qua đây giúp chúng ta kéo, gói cước rẻ bằng một phần ăn. Tuy tốc độ lên mạng chậm một chút, nhưng có thể sử dụng. Mật khẩu là tên ghép vần của cậu.”
 
Diệp Vân Trình bấm mở hậu trường, tùy tiện chọn một video cho cô xem.
 
Video quay không được không vững lắm, đang quay quá trình Diệp Vân Trình rửa rau xắt rau, cho đến khi nguyên liệu nấu ăn đều bị ném vào nồi, đậy nắp. Sau khi tăng tốc độ tổng cộng hơn 40 giây.
 
Phương Chước cảm thấy chiều hướng không tệ.
 
Ban đầu video chỉ có hai lượt thích, bình luận đều là cha mẹ của bạn bè thân thiết. Gần đây số like của video đã có thể ổn định ở mức hơn một trăm, cao nhất còn có cái hơn một ngàn.
 
Cô lướt sơ sơ, đại khái mỗi ngày Diệp Vân Trình đều tải lên hai ba video, có vài đoạn ngắn chưa được cắt ghép, sản xuất rất ổn định. Quạn trọng là, thời gian mở cửa rõ ràng đã ngắn hơn, khu bình luận đều hỏi ông vì sao từ trưa đến chiều đều không ra quán.
 
Phương Chước rất hài lòng với điều này.
 
Diệp Vân Trình cười ngại ngùng, “Tuy nhiệt độ không cao, nhưng mà đúng là đồ bán rất nhanh. Mọi người đều biết chỗ chúng ta sạch sẽ vệ sinh, còn có thể dùng bình luận dưới video để đặt hàng. Có vài người trong vùng xem được, sẽ cố ý lái xe qua mua.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.