[vtđd]_ánh dương rực rỡ

Chương 52


Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 52:

 
Chương 52
 
Editor: Limoncello
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Buổi chiều đã không còn việc gì nữa, mà trong phòng bệnh lại quá nhiều người.
 
Sau khi Diệp Vân Trình tỉnh táo thì cảm thấy vô cùng ngại, làm phiền nhiều người như vậy vì mình, làm cho ầm ĩ cả lên. Ông ấy hơi ngồi dậy, thúc giục họ nhanh chóng trở về nghỉ ngơi, một mình mình ở lại bệnh viện cũng rất an toàn.
 
Lưu Kiều Hồng cười nói: “Cô Cao về trường trước đi, hai đứa nhóc cũng trở về đi thôi. Chú xin nghỉ buổi chiều, có thể trông nửa ngày phụ mấy đứa.”
 
Phương Chước lắc đầu.
 
Đến khi Diệp Vân Trình khỏe được một chút thì phải dẫn ông ấy rời giường đi lại. Chăm nom sau khi phẫu thuật tương đối phiền toái, Lưu Kiều Hồng đã rất bận, vị trí cán bộ giúp đỡ người nghèo ở thị trấn nhỏ rất gian khổ, Phương Chước không muốn gây phiền toái cho chú ấy.
 
Diệp Vân Trình cũng bảo chú ấy dẫn Tiểu Mục về trước, cứ về thôn Lịch ở một thời gian. Cứ ở nơi có bầu không khí nặng nề như bệnh viện có thể sẽ kích thích cậu, cũng sợ quầy hàng nhỏ của Diệp Vân Trình không thể trụ nổi trong một thời gian ngắn.
 
Có điều trạng thái hôm nay của Tiểu Mục không tồi, Lưu Kiều Hồng cho cậu mượn điện thoại chơi game, cậu đã chơi phá vỡ ngôi sao cả 1 giờ rồi vẫn không biết mệt mỏi. Ngồi bên ngoài băng ghế không than một tiếng nào, rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.
 
Cô giáo cảm thấy tình hình gia đình họ chỗ nào cũng khiến người ta lo lắng, nhỏ giọng hỏi: “Cậu bé kia bị bệnh tự kỷ sao? Là con cháu nhà anh ư?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Không phải bệnh tự kỷ, trí óc phát triển chậm chạp thôi. Là hàng xóm của anh Diệp.” Lưu Kiều Hồng nhìn cửa nhưng góc độ của chú ấy thì không thấy Tiểu Mục đâu cả.
 
“Thật ra lúc Tiểu Mục mới sinh ra, nếu có thể kịp thời được chữa trị thì có thể khôi phục bình thường với xác suất rất cao. Nhưng khi đó không ai hiểu được, tình hình nhà của nó tương đối phức tạp, không muốn tiêu tiền cho nó, không chỉ bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất mà còn không chữa trị hợp lý.”
 
“Ai da?” Cô giáo tiếc nuối thở dài: “Thật là đáng tiếc.”
 
Chuyện này không khó gặp ở nông thôn, Lưu Kiều Hồng đã thấy rất nhiều.
 
“Đúng vậy. Có điều Tiểu Mục vẫn khá may mắn, thằng bé chỉ có chướng ngại trí óc hơi thấp, còn là con trai nữa. Khi còn nhỏ không được đi học, có lúc còn không thuận lợi, gặp bóng ma tâm lý với việc đối nhân xử thế. Sau khi chính phủ tiếp cận nơi này thì đưa thằng bé đến trường đặc biệt để giáo dục, bây giờ có thể tự lo cuộc sống sinh hoạt, cũng không có khuynh hướng bạo lực.”
 

Cô giáo gật đầu như đang suy tư gì đó.
 
“Năng lực tổ chức ngôn ngữ của nó quá kém, cũng không thích tham gia giao lưu xã hội, có điều lại có thể nghe hiểu, cũng có thể làm những công việc đơn giản.” Lưu Kiều Hồng cũng hơi đoán được sự băn khoăn của cô ấy, giải thích: “Lúc trước chỗ thằng bé làm không được vui, bị người ta bắt nạt, bây giờ anh Diệp phát lương rồi cùng gây dựng sự nghiệp với anh ấy, nhân viên công tác bên chỗ tôi cũng trợ giúp. Có điều lúc Tiểu Mục nghỉ sẽ về nhà bác cả của nó, không quá ảnh hưởng đến cuộc sống của Phương Chước đâu.”
 
Cô giáo bị chú ấy bóc toạc ra, ngượng ngùng cười cười, nói: “Thật ra tôi cũng không có ý gì khác đâu. Tôi chỉ cảm thấy tình hình hiện tại của Phương Chước tương đối đặc thù. Con bé nhất định phải học cho giỏi, chăm chú vào việc thi đại học.”
 
Ở trong mắt cô ấy, Diệp Vân Trình và Tiểu Mục vẫn là kiểu cần phải có người chăm sóc.
 
“Không sao, tôi có thể hiểu được.” Lưu Kiều Hồng nói từ tận đáy lòng: “Cô thật sự là một giáo viên tốt.”
 
Chủ nhiệm được khen mà bất ngờ, nhanh chóng nói một câu: “Anh cũng là một cán bộ tốt.”
 
Lưu Kiều Hồng thẹn thùng vò đầu: “Mọi người đều vất vả mà, thật ra tôi cũng không làm được gì.”
 
Diệp Vân Trình đột ngột chen vào một câu: “Kết hôn sớm một chút.”
 
Lưu Kiều Hồng liếc ngang một cái, cả giận: “Anh có tư cách gì nói em!”
 
“Anh vẫn chưa kết hôn à?” Cô giáo nghe vậy thì cười to: “Cần tôi giới thiệu đối tượng cho anh không? Tôi nói này, giáo viên bọn tôi không có gì khác ngoài việc quen biết nhiều. Bảo đảm tìm cho anh một người đáng tin cậy.”
 
“Đừng đừng đừng, người không đáng tin cậy là tôi.” Lưu Kiều Hồng vội vàng lắc đầu: “Bây giờ tôi bận quá, cả ngày bôn ba mọi nơi, không xây nhà được. Đừng làm chậm trễ cô gái tốt nhà người ta.”
 
Cô giáo nói: “Sao lại nói vậy, chẳng phải anh giúp đỡ người khó khăn sao?”
 
Đúng là Lưu Kiều Hồng đã ngồi ở vị trí giúp đỡ người nghèo nhiều năm, bình thường lý lịch của chú ấy có thể chuyển công tác rồi nhưng chú ấy lại đề nghị ở lại.
 
Nói đến chuyện này, chú ấy khó nén được vẻ hưng phấn, mặt mày hớn hở nói: “Đến khi đất nước không còn nghèo khó, chắc hẳn tôi có thể thăng chức, cố hết sức, không chừng sau này còn có thể được điều đến thành phố A.”
 
Người lớn ở đằng kia nói nói cười cười. Phương Chước và Nghiêm Liệt gục lên cửa sổ, bắt đầu tính nhẩm đề toán học ở trong điện thoại.
 
Tiến độ học tập là một thứ rất thần kỳ.
 
Bình thường nghe giảng bài trong trường, cảm thấy những gì giáo viên giảng đã được mình ôn từ trước, không quan trọng lắm.

 
Nhưng một khi xin nghỉ thì sẽ phát hiện trong khoảng thời gian ngắn mình đã lỗ cả trăm triệu.
 
“Sao hôm nay lại nói nhanh như vậy? Đã ôn tập đến tiết này rồi sao?” Nghiêm Liệt vẽ hình, nói thầm: “Có phải giáo viên toán cố ý không?”
 
Phương Chước nói: “Vậy nên cậu về nhanh đi! Cậu về nghe xong rồi giúp tôi học bù.”
 
Nghiêm Liệt nói: “Biết rồi, tiết tự học buổi tối tôi sẽ về!”
 
Phương Chước già dặn nói “Cậu phải học cho tốt. Không được lùi bước vào thời khắc mấu chốt. Nếu không tôi sẽ rất áy náy.”
 
Nghiêm Liệt nghiến răng nghiến lợi: “Tôi đang chăm chỉ học tập đây!”
 
Hai người chụm đầu nhỏ giọng nói chuyện. Cô giáo liếc mắt sang chỗ họ, nghe họ bàn luận chuyện học tập thì không biết phải nói gì. Nghẹn đến mức khó chịu, quyết định dắt tên gây chuyện Nghiêm Liệt này về.
 
Cô ấy đi lại xách cổ áo Nghiêm Liệt, muốn túm anh đi. Hai người giằng co không bao lâu thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra nhẹ nhàng.
 
Phương Dật Minh nghiêng người đứng ở nơi ngược sáng, kêu một tiếng: “Phương Chước.”
 
Phương Chước thẳng sống lưng, chậm rãi xoay người lại. Đầu tiên là nhìn Diệp Vân Trình, nhìn ánh mắt ấm áp của đối phương mấy giây, mới quay đầu nhìn Phương Dật Minh.
 
Cô đột nhiên nhận ra sự cố gắng rất lâu trước kia của mình cũng không thể mang lại sự bình tĩnh, hỏi: “Còn việc gì sao?”
 
Phương Dật Minh hơi có vẻ lúng túng, đảo mắt, không tiện mở miệng trước mặt Diệp Vân Trình. Phương Chước thấy thế thì chủ động ra ngoài, ý bảo ông ta đến một nơi an tĩnh để trao đổi.
 
Cô giáo lo lắng, đi theo ra.
 
Phương Dật Minh truyền một tờ giấy.
 
Tờ giấykia bị ông ta nắm chặt trong lòng bàn tay rất lâu, mọi góc giấy đều có nếp uốn.
 

“Đây là biên lai rút tiền của ngân hàng… Dù con có tin hay không, bố thật sự không lấy tiền của cậu con.” Phương Dật Minh nhẹ giọng giải thích: “Chắc thẻ bị bà của con cầm đi, mỗi lần chuyển tiền vào, hôm sau sẽ bị lấy đi. Tấm thẻ kia bố đã không dùng từ lâu rồi.”
 
Phương Chước không trả lời, cũng không nhìn kỹ, chỉ lạnh nhạt đáp: “Ừm.”
 
Cuộc sống trước kia của cô tràn đầy quả đắng, có tiêu số tiền này hay không thì cũng không cần phải xem xét nữa, cô cũng không còn sức để so đo.
 
Phương Dật Minh nghẹn lời, lấy hai vạn từ trong bao ra, nói: “Con cầm số tiền này trước đi. Bố… lúc trước nợ con.”
 
“Không cần.” Phương Chước không tỏ thái độ gì: “Sau này con sẽ không lấy tiền của bố nữa. Bà không lấy, con cũng không lấy.”
 
Cô giáo đi tới hỏi: “Sao vậy?”
 
Phương Chước giải thích có lệ: “Trước kia cậu chuyển tiền trợ cấp cho em. Nhiều năm rồi nên được hai vạn.”
 
Phương Dật Minh nói: “Tôi cũng không rõ.”
 
Cô giáo đảo mắt xuống, suy tư một hồi mới bừng tỉnh: “Có lẽ cô biết ở đâu rồi.”
 
Cô ấy nhìn Phương Chước, thái độ đột nhiên nghiêm túc lên, nói: “Chắc hẳn số tiền kia không bị hao hụt đâu, Phương Chước, đó là tiền tích góp của bà nội em.”
 
Phương Chước hoang mang nhướng mày.
 
Cô giáo nói: “Trước khi em chuyển trường đến, bà nội và chủ nhiệm giáo dục trường học cùng đến đây làm thủ tục cho em. Vốn dĩ theo trình tự bình thường thì trường mình không nhận học sinh chuyển trường, thế nhưng bà nội của em lại nhờ đến hiệu trưởng.”
 
Lúc ấy bà cụ bắt lấy tay hiệu trưởng rồi quỳ xuống, chưa nói gì mà nước mắt đã rơi đầy mặt.
 
Lúc ấy bà đã đến thời kỳ bệnh nặng, dáng người trông vô cùng khô gầy, bước chân cũng không di chuyển nổi. Lúc quỳ lên mặt đất, cong lưng đi thì chỉ còn một bóng người nho nhỏ, chứa đầy gánh nặng cuộc đời.
 
Nhưng đúng là gương mặt đã bị gió sương in dấu lên, mọi người đều thấy sự cứng rắn qua những lời nói không rõ ràng trong miệng bà.
 
“Đứa bé kia rất khổ nhưng cái gì con bé cũng ăn được. Chẳng phải giáo dục công bằng trong nước là vì để bọn chúng cơ hội thay đổi cuộc đời sao? Từ nhỏ con bé đã không có cơ hội đó, các thầy cô hãy cho nó một lần đi.”
 
Lúc ấy bà cụ không ngừng nói với họ, cuộc sống của Phương Chước nghèo khổ cỡ nào. Bà không có cách giúp đỡ đứa nhỏ này, cũng không cho cô sự quan tâm đáng phải có.
 
Mỗi lần thấy Phương Chước bồi hồi ở cửa sổ nhà người khác, bà liền cảm thấy nếu đứa nhỏ này không sinh ra trong gia đình như thế thì tốt rồi.
 
Nhưng còn cách nào nữa? Số phận không tốt thì cũng không thể than trời trách đất.
 

Bây giờ bà cũng sắp chết rồi, chỉ muốn đứa nhỏ này có thể được quan tâm một chút.
 
Thành tích của Phương Chước có lẽ kém hơn những đứa trẻ ở thành phố lớn nhưng cái giá và thời gian cô phải trả chắc chắn không thua kém gì họ.
 
Phương Chước nghe mà ngẩn người.
 
Trước nay bà cụ là một người kiêu ngạo. Kiêu ngạo đến mức dù cuộc sống gian khổ thì cũng có thể không cầm lấy một đồng tiền vào của đứa con trai mình chán ghét.
 
Là bà dạy Phương Chước tôn nghiêm là gì. Người có thể sống được với cái nghèo nhưng vĩnh viễn phải thẳng lưng. Chỉ có thẳng lưng mới có thể nhìn về phía trước.
 
Cô giáo nói: “Lúc ấy bà mang một chiếc túi vải màu đỏ, bên trong chứa hai vạn đồng.”
 
Hai vạn đồng không là gì với họ. Nhưng khi bà cụ run rẩy lấy chiếc túi vải đỏ từ trong lồng ngực, cẩn thận mở ra, gục đầu lên trên thì bọn họ thực sự cảm nhận được sức nặng của số tiền này.
 
Bà cụ nói, đây là người nhà duy nhất giữ tiền cho Phương Chước, dù nghèo khổ bà cũng không động vào cũng chỉ vì để Phương Chước vào đại học.
 
Đây là tiền cứu mạng Phương Chước.
 
Cô giáo nói: “Cho nên bọn cô mới đồng ý cho em cơ hội thi thử, chỉ cần em có thể vượt qua thì trường sẽ nhận em.”
 
Cố giáo có ấn tượng rất sâu sắc. Ngày hôm đó, Phương Chước mang một đôi giày vải trắng tinh, đứng ở trước bảng tuyên truyền của trường học, ngửa đầu nhìn ảnh chụp hoạt động và giấy khen thi đua bên trong.
 
Khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt chuyên chú, cẩn thận đọc từng trang, phải dừng lại trên mỗi chữ ít nhất một lần.
 
Cánh tay thả lỏng hai bên nắm chặt thành nắm đấm. Chắc cũng có chút tham vọng nhưng lại hết lòng kìm nén ham muốn của mình. Dùng sự quật cường và nhịn nhục chống lại cuộc sống nghèo khổ.
 
Đây là một đứa bé ngoan.
 
Lúc ấy cô giáo mãnh liệt nhận ra xã hội này không bình thường, không công bằng, có nhiều người chỉ thiếu một con đường hướng về phía trước như vậy thôi, nếu có thì dù giăng đầy tơ nhện bọn họ cũng có thể bám lấy.
 
“Nhà trường không lấy số tiền đó, cô bảo bà giữ tiền cho em, bỏ vào ngân hàng có thể có tiền lãi.” Cô giáo nói: “Em đi ngân hàng kiểm tra xem, em có mở thẻ ngân hàng chưa, chắc hẳn số tiền kia bỏ dưới danh nghĩa tiền tiết kiệm của em.”
 
Phương Chước nghe không rõ, giơ tay che mặt lại, bả vai hơi run rẩy.
 
“Cơ hội này là bà nội giành lấy cho em.” Cô giáo giữ vai Phương Chước, nghiêm túc nói: “Cho nên em nhất định phải học đại học tốt nhất. Phương Chước, em nhất định phải thi đậu Đại học A!”


 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.