[vtđd]_ánh dương rực rỡ

Chương 51


Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 51:

 
Chương 51
 
Editor: Limoncello
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi ra khỏi phòng mổ, Diệp Vân Trình phải ở lại phòng hồi phục quan sát một lúc. Đến khi đưa về phòng bệnh, tác dụng của thuốc tê vẫn chưa mất hết, có thể mở to mắt quan sát khắp nơi, nói chuyện ngắn gọn, có ý thức nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Trong miệng lẩm bẩm vài lời lộn xộn, thiếu logic, khiến người khác nghe không rõ lắm.
 
Phương Chước ngồi ở bên cạnh ông, nghe hiểu một câu trong đó: “Có dọn hàng chưa? Đỗ xe ở đâu? Đừng có mua thêm đồ mới nữa.”
 
Cô hơi đau lòng, lại cảm thấy quá mức buồn cười, nâng chiếc khăn mà ông hất tung lên.
 
Diệp Vân Trình không nhận được câu trả lời, tiếp tục ông nói gà bà nói vịt: “Phải gấp đôi ớt cay, con nói đi, có đưa thêm tiền không?”
 
“Có.” Phương Chước hỏi: “Trừ tiền thì sao? Có nên giảm tiền cho người quen không?”
 
Diệp Vân Trình ráng suy nghĩ, vẫn không thể nào trả lời được, nhíu mày nói: “Cậu đang nằm mơ đấy à.”
 
Phương Chước cẩn thận lau mặt lau tay cho ông ấy, thấy cũng đã đến giờ rồi nên nói bọn họ tạm thời ở đây, mình thì ra ngoài một chuyến.
 
Mọi người đều chưa ăn cơm trưa. Lưu Kiều Hồng còn bỏ công việc, có lòng từ quê lên xử lý phí chữa bệnh giúp cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phương Chước mua một phần thức ăn lỏng, sau đó gọi năm phần mì xào và năm phần sữa.
 
Thật ra cô không thấy đói lắm nhưng nếu cô không ăn thì những người khác chắc chắn cũng ngại ăn.
 

Sau khi trả tiền xong, Phương Chước ngồi xổm xuống ghi chép chi tiêu như cách Diệp Vân Trình làm.
 
May là cỡ một ngàn tiền lẻ mang đến từ nhà được bỏ trong ngăn cặp khác, trên trộm có vẻ rất hoảng loạn nên không lục kỹ, cuối cùng chỉ lấy một vạn dễ thấy nhất, để lại chút tiền cho Phương Chước.
 
Bình tĩnh suy nghĩ cẩn thận, Phương Chước vô thức cảm thấy, có lẽ mất một vạn kia là do vận mệnh ép buộc cô cắt đứt hết liên hệ với Phương Dật Minh. Như vậy thì cũng không cần tự hỏi phải xử lý số tiền kia thế nào.
 
Huống chi mất tiền đỡ họa, chỉ cần Diệp Vân Trình có thể bình an xuất viện, cô cũng có thể cho rằng Phương Dật Minh tích đức cho mình.
 
Tự mình an ủi một phen, trái tim cô cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, ít nhất là không để tiếng “tiền” này chèn ép cơ tim nữa.
 
Phương Chước vén tay áo lên, cầm hai túi cơm trưa nặng trịch trở lại phòng bệnh. Vào cửa thì thấy chỉ có một mình Nghiêm Liệt ở mép giường.
 
Cô đặt túi xách lên tủ đầu giường, nhỏ giọng hỏi: “Người đâu hết rồi?”
 
Nghiêm Liệt buông điện thoại nói: “Phòng bệnh nhiều người quá, không đứng được. Thế nên chú Lưu dẫn Tiểu Mục ra ngoài xem phim hoạt hình rồi, cô giáo cũng vừa mới đi ra ngoài một chuyến, không biết làm gì cả.”
 
“Cậu ăn cơm trước đi.” Phương Chước đưa hộp cơm lên tay anh: “Tôi đưa phần khác cho chú Lưu.”
 
Tiểu Mục có Lưu Kiều Hồng rồi nên có vẻ an tâm hơn rất nhiều, không hề mất hồn lảo đảo, cũng không hề dẫm lên vật gì đó rồi lại giật bắn người.
 
Hai người ngồi trước TV của khu nghỉ ngơi để xem Cừu Vui Vẻ. Tiểu Mục xem phim chăm chú, nhìn không chớp mắt, vẻ mặt si mê, quên mất những chuyện không vui kia.
 
Không được bao lâu, người nhà của một người bệnh trẻ tuổi lấy điều khiển từ xa trên giá sắt, chuyển kênh sang kênh đá bóng.
 
Tiểu Mục không xem được kết cục, thất vọng há miệng thở dốc nhưng lại không dám nói lời nào, chỉ có thể buồn bã nhìn Lưu Kiều Hồng.
 
“Thôi.” Lưu Kiều Hồng sờ sờ đầu anh ấy: “Tiểu Mục ngoan.”

 
Phương Chước cười một cái, đi qua đưa hộp cơm cho hai người.
 
Tối hôm qua đến giờ Tiểu Mục chưa ăn gì. Vốn dĩ muốn dọn xong sạp rồi làm cơm nắm ăn sáng, nghĩ kỹ thức ăn kèm cơm nắm luôn rồi, kết quả bị chuyện của Diệp Vân Trình dọa tới mức quên cả đói khát.
 
Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, thì lại sợ mọi người ghét bỏ anh ấy chỉ biết ăn, thế nên cứ chịu đựng không dám mở miệng. Lúc này nhận được cơm hộp Phương Chước đưa tới, khuôn mặt lập tức giãn ra, vui mừng viết lên đầy mặt.
 
Phương Chước được niềm vui đơn giản này của anh ấy ảnh hưởng, cũng trở nên nhẹ nhõm không ít. Để lại hộp thức ăn kho cho bọn họ, chào tạm biệt, trở về phòng bệnh ăn cơm.
 
Không bao lâu, chủ nhiệm xuất hiện ngoài cửa, vẫy vẫy tay, ý bảo Phương Chước ra ngoài với cô ấy.
 
Hai người cùng đi đến một góc cầu thang yên tĩnh, cô chủ nhiệm rút một xấp tiền từ trong túi ra, nhét vào trong tay Phương Chước.
 
“Em cầm trước một vạn này đi. Bệnh viện có rất nhiều thứ phải tiêu tiền. Em là con gái, còn là học sinh cấp ba, nếu không chăm sóc được thì cứ thuê điều dưỡng đi.”
 
Phương Chước từ chối chắc như đinh đóng cột: “Không được.”
 
“Nghe cô nói này, em cứ viết giấy nợ cho cô, sau này có thể kiếm tiền trả lại cho cô mà!” Cô giáo nghiêm túc nói: “Em không hiểu thứ gọi là xã hội này đâu, chăm sóc người bệnh không đơn giản. Cứ cầm trước đi!”
 
Phương Chước lắc đầu, nói: “Em thật sự không có thiếu tiền như vậy đâu. Tiền trợ cấp bệnh nặng thuốc men chú Lưu mang đến vẫn còn dư. Cậu của em còn thẻ, tiền hồi trước cậu kiếm được đều ở bên trong, đợi cậu tỉnh em sẽ hỏi mật khẩu là rút được rồi.”
 
Cô chủ nhiệm cả giận: “Con bé này không cần hiếu thắng vậy đâu! Có một số việc có thể để người lớn…”
 
Cô còn muốn nói hai câu thì bị tiếng chuông điện thoại trong túi cắt ngang, vùi đầu tìm kiếm, còn không quên dạy dỗ: “Học sinh lo học là được rồi, em có biết lớp 12 quan trọng với em thế nào không? Đợi cô một lát… alo? Không phải bây giờ các em đang đi học sao? Còn dám gọi điện thoại cho cô à? Quên cô là ai rồi đúng không?”
 

Tiếng nói của bên kia rất lớn nhưng Phương Chước cách khá xa, nghe không rõ lắm.
 
Cô chủ nhiệm nghe xong thì nhướng mày trái lên, liếc lên liếc xuống nhìn Phương Chước, gật đầu trả lời hai câu, không rõ thái độ lắm: “Ừm ừm. Cô bật loa lớn, em nói với Phương Chước đi.”
 
Phương Chước đến gần một bước, nghe thấy giọng nói sang sảng của Ngụy Hi truyền đến từ loa điện thoại.
 
“Tìm thấy tiền rồi Phương Chước! Thật sự tìm được rồi! Không thiếu một đồng nào!”
 
“Thật chứ?” Phương Chước không dám tin: “Nhanh vậy à?”
 
“Ừ! Nghe nói người nọ tái phạm lần nữa, giấu tiền trộm được trong hộp da, chuẩn bị chiều cầm đi trả nợ. Kết quả chưa làm gì đã bị mấy đứa con trai lớp 1 đè xuống, bây giờ đã bị tống vào cục cảnh sát ăn bánh uống trà rồi.” Ngụy Hi phấn khởi nên tốc độ nói càng tăng thêm nữa: “Lúc ấy tớ không có mặt nên không thuật là chi tiết cho cậu được, nghe nói vô cùng hỗn loạn vô cùng chiến! Lúc anh cảnh sát đến còn kích động đến đỏ mặt!”
 
Phương Chước và cô giáo cảm thấy không đơn giản như vậy. Thậm chí phải “soạt soạt” theo lễ một chút nữa cơ.
 
“Thôi, bây giờ bọn họ đã cử đại diện đưa tiền cho cậu rồi, để bọn họ nói với cậu.” Ngụy Hi nói: “Đợi cậu trở về đó Phương Chước! Bọn mình đã chép bài cho cậu rồi!”
 
Hai tiếng “đợi” và “về” đặt cạnh nhau, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta cảm thấy ấm áp tốt đẹp.
 
Mười mấy năm qua dường như Phương Chước không hề nhận được những lời này, là món quà xa xỉ mà danh sách mơ ước hiếm khi xuất hiện, cô xúc động gật gật đầu.
 
Nhận ra mình làm như vậy không được xem như câu trả lời, cô mới nhanh chóng đáp: “Ok.”
 
Cô giáo lấy điện thoại lại, lạnh lùng nói: “Được rồi, cúp đây. Đi học mau lên! Trốn học cô sẽ nói giáo viên bộ môn ghi nhận, phạt mỗi đứa một đề thi.”
 
Ngụy Hi đã bị dopamine hun nóng đầu rồi, không muốn sống mà đứng gáy to: “Một đề thi có gì đâu cô! Em nói cô nghe này! Bây giờ 10 đề em cũng làm được… Em…”
 
Cô ấy còn chưa nói dứt lời thì đã bị ai đó che miệng lại, nửa câu còn lại bị cắt mất trong tiếng tút tút.
 
Cô giáo bật cười nói: “Thật là, con bé này nói nhiều quá.”
 
Một người nói nhiều khác cũng ôm hộp cơm chạy ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Phương Chước thì kêu lên: “Phương Chước! Tìm thấy tiền rồi!”

 
Cô giáo trừng mắt nhìn anh một cái.
 
Thấy hai người đã biết được, Nghiêm Liệt cười nói: “Sao đấy? Tôi đã nói tôi là ngôi sao may mắn của cậu mà?”
 
Nếu Phương Chước tin tưởng huyền học thì chắc chắn sẽ tin tưởng vận may của Nghiêm Liệt rồi, bởi vì lần nào cũng linh giống như lời anh nói.
 
Mà cô còn tham lam hy vọng ngôi sao may mắn này có thể chiếu lâu một chút.
 
Dù gì so sánh với cuộc sống 18 năm qua của cô thì thời gian may mắn của cô quá ngắn ngủi. Cô đang đắm chìm vào cảm giác được may mắn để ý đến này.
 
Phương Chước cong mắt, rạng rỡ cười nói: “Cảm ơn.”
 
Ánh sáng trong nụ cười kia vô cùng chói mắt.
 
Nghiêm Liệt đã trông thấy vô số nụ cười nhạt và có lệ của cô, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô tươi cười chân thành như vậy. Hô hấp chợt ngừng lại, chuyển ánh nhìn đi, nhìn chằm chằm vào khẩu hiệu trên tường chừng một giây, giơ tay nhanh chóng lau khô dầu mỡ ở khóe miệng, sau đó quay lại lần nữa, không thể đè được khóe môi muốn cong lên: “Cần gì nghiêm túc như vậy? Cậu cứ vậy… không chừng tôi sẽ đắc ý vênh váo mất.”
 
Nói xong anh lại cười: “Có điều nghiêm túc là ưu điểm của cậu. Tôi không có ý gì đâu đấy.”
 
Phương Chước chậm rãi nâng cao tầm mắt, nhìn ra phía sau anh.
 
Nghiêm Liệt không kịp quay đầu lại, cái gáy đã bị cô giáo vỗ một cái không mạnh không nhẹ.
 
Phiền quá!
 
Xem cô ấy chết rồi sao?
 
Nghiêm Liệt che đầu kêu đau oai oái. Cô giáo quay đầu, cao ngạo bước đi.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.