Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 53:
Chương 53
Editor: Limoncello
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà cụ là một người ít khi nói cười, Phương Chước tìm bà nói chuyện, bà không thích nghe. Thỉnh thoảng đáp hai tiếng nhưng vẫn không hề nhìn vào mắt Phương Chước.
Cẩn thận nhìn lại, tuổi thơ Phương Chước là một cô bé nhỏ yếu đơn giản, dường như trên mặt đã viết sẵn chữ tràn ngập khát khao được chú ý.
Hình ảnh xưa cũ nhanh chóng hiện lên trong đầu như bức phim chất lượng kém, Phương Chước hoảng hốt phát hiện những động tác nhỏ trước kia của mình có lẽ cũng bị bà cụ nhìn thấy hết.
Chiếc ghế gỗ thấp trong sân nhỏ đối diện đường cái, cổng lớn không bị khoá lúc về khuya, quần áo cũ được may vá cẩn thận, giày vải second-hand được giặt đến trắng tinh, cháo trắng nóng hổi được đặt trên bàn khi về nhà một mình…
Có lẽ trong mắt bà cụ, mọi sự mê muội không tỉnh ngộ của Phương Chước trẻ con như vậy ư… thật đáng thương.
Miệng bà nói không được dựa vào bà, rồi lại chịu đựng mọi phiền toái Phương Chước mang đến.
Bà sinh ra trong một thời đại ở một thời đại tàn khốc, hiện thực nói bà rằng không kiên cường sẽ không sống nổi, vì thế bà đã bóp chết sự hồn nhiên của mình, cũng đối xử với Phương Chước giống như vậy.
Phương Chước muốn va chạm thì cho cô đi va chạm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Chước muốn khóc thì để cô khóc.
Phương Chước muốn tùy hứng thì lấy hết đồ cô đi, kêu cô đập đến đầu rơi chảy máu xong thì vác gương mặt xám xịt trở về.
Con người nhất định phải được mài giũa trong sự cực khổ, không thể nghĩ đến việc dựa vào người khác.
Bà cụ dùng cách như vậy để cô hiểu ra, thế giới này rất lớn, thế nhưng cô vẫn chưa đủ lợi thế để bước ra đó.
Trước khi rời khỏi trần thể, bà cụ đã không thể nói chuyện, cứ luôn nghiêng mặt nhìn người bên mép giường.
Phương Chước cho rằng bà đang nhìn Phương Dật Minh, thì ra bà đang nhìn mình.
Sau khi bà đi, không bao giờ có người hầm cháo trắng cho Phương Chước, để cửa cho cô, bắt cô đọc sách nữa.
Phương Chước cũng hơi hiểu được vì sao bà nội lại không muốn nhận tiền của Phương Dật Minh rồi.
Không nhận lòng tốt đột ngột dâng trào của ông ta sẽ không có liên quan gì đến ông ta, cũng liền không cảm thấy khổ sở vì một người không đáng. Ông ta bất công với ai, cô phụ ai, là lừa mình dối người hay là ngu xuẩn vô tri thì không có liên quan gì tới Phương Chước cả.
Phương Chước dùng sức lau mặt, lau hơi nước lờ mờ trong mắt đi, ngẩng đầu, khàn khàn hỏi: “Cô Cao, có thể cho em mượn một vạn kia không?”
Cô gái không nói hai lời, lập tức rút một xấp tiền từ trong túi ra.
Phương Dật Minh vô thức lùi một bước, trên tay cầm chặt hai vạn ông vừa lấy ra từ ngân hàng. Nhưng Phương Chước vẫn nhét tiền vào trong lồng ngực ông, dùng một giọng điệu rất lạnh nhạt, cực kỳ xa cách, nói: “Không cần sự trợ giúp của bố. Tạm biệt.”
Phương Dật Minh há mồm muốn nói, Phương Chước đã xoay người không nhìn ông nữa, nhét tay vào trong túi, dứt khoát rời đi.
Người đàn ông đứng tại tại chỗ không biết phải làm sao, cảm giác trên vai, trong lòng cũng bị số tiền này ép tới mức thở không nổi.
Sự hoang mang không thể hiểu được lại xuất hiện lần nữa, giống như ông lúc trước không rõ vì sao mẹ mình lại có thể lạnh lùng như vậy, ông không hiểu vì sao Phương Chước lại muốn từ chối tấm lòng của mình vào lúc thế này.
Ông ta nhìn chủ nhiệm lớp, cười gượng gạo: “Cô giáo nhận giúp tôi số tiền này nhé, bảo con bé trả tiền thuốc men, phần còn lại làm sinh hoạt phí cho nó.”
Cô giáo không nhận, chỉ lắc lắc đầu nói: “Con bé đã lớn như vậy, nếu muốn bồi thường thì có vẻ không thực tế lắm. Năm nay con bé 18 tuổi, không phải 8 tuổi, với con bé bây giờ thì tình cảm quan trọng hơn tiền. Cho nên số tiền này tôi không thể nhận giúp nó được.”
Cô ấy đeo túi lên cánh tay, lễ phép gật đầu với Phương Dật Minh, vội vàng đi đến phòng bệnh.
Nghiêm Liệt và cô giáo về trường học, Tiểu Mục và Lưu Kiều Hồng về quê. Vài phút sau, trong phòng bệnh chợt an tĩnh lại.
Phương Chước dọn băng ghế ngồi ngây ngốc bên cạnh giường bệnh. Ánh chiều tà khi mặt trời lặn ửng hồng một vùng, chiếu từ ngoài cửa sổ vào. Xuyên qua bức màn phấp phới, tạo thành nột hình chữ nhật không có quy tắc trên tấm chăn.
Một mùi hoa nhã nhận không biết tên thoang thoảng trong gió, hòa vào mùi hương nặng nề trong phòng bệnh.
Diệp Vân Trình nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, mở miệng kêu: “Chước Chước.”
Phương Chước nhìn sang ông. Diệp Vân Trình không nói gì cả, chỉ mỉm cười.
Vì thế Phương Chước cũng cười khẽ với ông.
Cô nhích ghế dựa gần một chút, hỏi: “Trước kia cậu gửi nhiều thư cho bà lắm đúng không ạ? Cậu đã viết cái gì thế?”
“Gửi mấy phong thôi, không viết cái gì cả, bà nội con không biết chữ.” Diệp Vân Trình nhẹ nhàng nói: “Dù cậu viết cái gì thì bà ấy cũng sẽ không tìm người đọc giúp. Bà ấy không muốn để con gặp cậu. Cũng không muốn biết quá nhiều.”
Phương Chước gật đầu.
“Có điều bà ấy từng trả lời cậu một phong thư.” Diệp Vân Trình hỏi: “Bà nội con qua đời khi nào?”
Phương Chước nói: “Lúc con lớp 10, sau tiết thanh minh không bao lâu là qua đời.”
“Ừ. Khi đó bà ấy gửi một tấm ảnh con tốt nghiệp cấp 2 cho cậu.” Diệp Vân Trình nhếch khoé môi cười: “Có điều chụp xấu quá, cậu không nhìn ra.”
Phương Chước bật cười nói: “Khó trách con còn tự hỏi sao không thấy ảnh tốt nghiệp của mình. Có điều tấm đó đúng là chụp xấu quá, là chủ nhiệm lớp của bọn con tự chụp.”
Diệp Vân Trình giơ tay khẽ xoa đỉnh đầu cô, nói: “Là kỷ niệm rất quý giá. Cậu phải giữ lại cho con.”
Ông dùng khuỷu tay chống ngồi lên một chút, dựa vào gối, cố sức nói: “Chờ con tốt nghiệp, cậu sẽ đi theo con chụp một tấm. Cậu đã không chụp ảnh mấy năm rồi. Đến lúc đó con mặc quần áo mới xinh đẹp, đứng ở bên cạnh cậu, cậu cũng cạo râu đi, chúng ta chụp ảnh xong sẽ cầm đi cho mẹ con xem.”
Phương Chước chịu đựng sự chua xót ở hốc mắt, đáp: “Dạ.”
Diệp Vân Trình chỉ chỉ cằm, nói: “Làm bài tập đi, không lôi kéo con nói chuyện phiếm nữa.”
Phương Chước tìm y tá xin vài tờ giấy trắng, chép đề bài trên điện thoại xuống, ngồi trên ghế gần cửa sổ giải toán.
Đề toán học có thể giải được nhưng cuộc sống có rất nhiều vấn đề không có đáp án, dù là người thông minh cũng không thể trả lời.
Ví dụ như tương lai không đoán trước được, quá khứ không đủ điều kiện.
Tương lai không có điểm cuối, quá khứ lại không thể kết luận.
Cô sẽ không luẩn quẩn với cái gọi là quá khứ rồi dừng bước trên con đường nối với tương lai.
·
Lúc chạng vạng, cảnh sát đến ghi chép, thuận đường mang một vạn kia lại đây. Phương Chước hỏi thăm bọn họ mới dám tin tưởng lời của Ngụy Hi nói là sự thật.
“Sao tìm được số tiền này về vậy ạ?” Phương Chước kinh ngạc hỏi; “Vì sao tốc độ nhanh thế ạ?”
Anh trai cảnh sát tấm tắc bảo lạ: “Mấy bạn học kia của em thật đúng là quá chiến. Vọt thẳng sang bên đánh nhau với người ta, tới lúc bọn anh xuất hiện rồi còn không buông tay, một hai bắt bọn anh đi vào điều tra. Cảnh sát cũng không thể tùy tiện điều tra mà? Lúc khuyên can anh còn chưa nói lời nào, bọn nó gào một trận bên tai anh, ầm ĩ sắp điếc lỗ tai rồi, trái lại còn giáo dục tư tưởng cho bọn anh nữa, thật đúng là… nhỏ mà lanh.”
Phương Chước ngẫm lại hình ảnh kia, cảm thấy đúng là rất kỳ diệu.
Một vị cảnh sát bên cạnh nói: “Có điều may là có bạn của em. Tên trộm kia tái phạm, ngứa tay không chịu ngồi yên, trộm tiền giấu ở dưới gối, vốn dĩ tính trễ một chút sẽ lấy tiền đi trả nợ, không ngờ lại bị bạn học em ngăn cản. Loại người này, đợi gã ta tiêu sạch tiền rồi, em muốn lấy về thì cũng là lợn chết không sợ nước sôi.”
“Mấy em học sinh kia…” Anh cảnh sát cau mày, rất bất ngờ với thế giới này, anh ta tìm từ nửa ngày, uyển chuyển hình dung: “Rất đặc biệt.”
Lúc ăn trộm bị đám Bạch Lộ Phi ngăn lại, nhân viên tạp vụ bên cạnh không rõ chân tướng. Ăn trộm ỷ vào người quen nên há mồm nói bừa. Đồng nghiệp tưởng là có người gây chuyện nên sôi nổi tiến lên hỗ trợ, dẫn tới việc tình hình càng ngày càng loạn.
Ăn trộm muốn chạy trốn trở về tiêu tang mấy làn, Bạch Lộ Phi dính chặt lên người gã, do đó bị ăn vài đấm, trên người bầm tím mấy chỗ.
Cuối cùng là một vị nhân viên tạp vụ vào cửa lục tiền ra, việc này mới xem như kết thúc.
Anh cảnh sát nói: “Bọn anh phải tiến hành giáo dục tư tưởng nghiêm túc với các bạn học sinh này. Tuy rằng làm chuyện tốt nhưng quá mức xúc động không theo quy trình, cần phải để bọn nó nhận thức sai lầm. Đây là danh sách, cho em xem này.”
Phương Chước thật sự không ngờ Bạch Lộ Phi lại ra mặt vì mình.
Thời gian qua lâu như vậy, cô không đặt việc nhỏ lúc trước trong lòng nữa nhưng lại phát hiện, mình cũng có không ít hiểu lầm với Bạch Lộ Phi.
Cô nhận lấy danh sách, nói cảm ơn với cảnh sát rồi tiễn bọn họ rời đi.
·
Diệp Vân Trình luôn không thích gây phiền toái cho người ta, rất tích cực tham gia trị liệu, nghiêm khắc vâng theo lời dặn của bác sĩ, bởi vậy tốc độ khôi phục cũng rất lý tưởng.
Cứ cách một ngày Nghiêm Liệt sẽ đến bệnh viện dạy bổ túc cho Phương Chước, thuận tiện mang chậu hoa kia lại đây.
“Cậu không có mặt, người trong lớp lên kế hoạch tưới nước cả ngày cho nó, một ngày phải lắc lư ở cạnh N lần, nếu không phải tôi để ý thì nó sắp chết queo rồi. Trường học quá nguy hiểm, cậu vẫn nên tự chăm đi.”
Chú bù nhìn mặc áo choàng hồng cứ vậy mà xuất hiện trên cửa sổ.
Một tuần sau, Diệp Vân Trình thuận lợi xuất viện, Phương Chước mang chậu hoa nhỏ của cô quay về trường học.