Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 49:
Chương 49
Trans: Cam Đá
Ánh mắt những người xung quanh vừa châm chọc vừa cay nghiệt, Phương Dật Minh không biết nên có phản ứng gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ông ta đứng tại chỗ một hồi, quay người trở về đi rút hai mươi nghìn. Cất tiền vào trong túi, lấy điện thoại ra, muốn tìm Phương Chước nói về tấm thẻ ngân hàng kia.
Những năm trước vì nghề nghiệp nên có làm không ít thẻ ngân hàng, ngoài ra có một khoảng thời gian, vừa vào ngân hàng, vì đẩy mạnh tiêu thụ nên nhân viên thu ngân làm thẻ mới cho ông ta.
Bên trong không có tiền, sau khi ly hôn với Diệu Diệp Linh, ông ta cũng chưa từng gặp lại Diệp Vân Trình, càng không thể nói mã số thẻ ngân hàng cho anh ta.
Có thể nhận lấy số tiền này của Diệp Vân Trình, còn có thể cầm được cả thẻ ngân hàng, Phương Dật Minh chỉ có thể nghĩ đến một người.
Căn bản là ông ta không nhớ được dãy số đó, chỉ có thể đi đến ngân hàng lấy chứng minh thư rồi kiểm chứng từng tờ một. Căn cứ vào lịch sử giao dịch, ông ta nhanh chóng phong tỏa một tấm thẻ đã mờ từ rất lâu.
Trên tấm thẻ ngân hàng đó, ngoài số tiền chuyển khoản của Diệp Vân Trình, dường như không có giao dịch qua lại nào nữa. Tiền vừa chuyển đến thì sẽ được rút ngay sau đó.
Phương Dật Minh in sao kê tại ngân hàng, tuy không biết sẽ dùng vào việc gì, vẫn nên đưa cho Phương Chước xem xem, tìm hiểu rõ ràng, bản thân mình không làm mấy chuyện chẳng biết xấu hổ như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế nhưng khi ông ta chuẩn bị liên lạc Phương Chước, lại gặp trúng khó khăn giống hệt lúc trước.
Ông ta không có cách thức liên lạc với con gái mình, cũng không có phương thức liên lạc với giáo viên chủ nhiệm của Phương Chước.
Phần lớn lời Phương Chước nói không sai, thế giới giữa hai người bọn họ bị ngăn cách, ông ta chẳng để lại thứ gì cho con gái mình ngoại trừ sự khốn cùng.
Phương Chước lấy khăn tay lau sạch mặt mũi, ngồi trong góc xe bus, ánh mắt nhìn lưng hàng ghế phía trước chẳng chút tiêu cự.
Chờ khi xem báo đã đến trạm “Trung học A”, cô kinh ngạc phát hiện mình ngồi nhầm xe, vội vàng từ cửa sau nhảy xuống.
Đứng ở phía trước tấm bảng quảng cáo ngay trạm xe bus, Phương Chước thở ra một hơi nặng nề. Lấy điện thoại ra tìm tuyến đường xe bus đến bệnh viện.
Con người Phương Dật Minh vì lợi ích riêng mà thích tự mình thỏa mãn, nhát gan, không dám chịu trách nhiệm, sau khi ly hôn cứ hết lần này đến lần khác lại lộ ra biểu cảm như kiểu rất đáng thương.
Bởi vì ông ta quả thật không phải là người xấu xa hết thuốc chữa. Khi bị người ta chỉ vào mũi thóa mạ, nói là bị mấy lời ti tiện của ông ta mà ngya cả bản thân cũng bị lừa gạt cho ở, ông ta vẫn còn chút ít xấu hổ.
Cô nghĩ, lúc ban đầu có phải Diệp Diệu Linh cũng bị sự ấm áp ngắn ngủi này mê hoặc, tin tưởng vào sự lãng mạn của ông ta, mới có ý nghĩ yêu thương ông ta?
Phương Chước theo con đường hướng dẫn màu xanh lam đi thẳng một mạch, bất thình lình giẫm trúng một vũng nước kế bên một tiệm sửa chữa, ngã nhào xuống đất.
Cú té ngã này rất mạnh, mấy tờ tiền màu đỏ theo quán tính bay từ sau người cô bay ra.
Phương Chước không để ý tới cơn đau, vội vàng chống tay đứng dậy, nhặt tiền lại. Lúc này mới phát hiện mình không kéo khóa cặp sách lại, hoảng sợ chạy ùa vào chỗ này.
Cô đứng lên, bàn tay và đầu gối đều đau rát, cũng may lần này không bị trầy mặt. Cô nhanh chóng kiểm tra hết một lượt, trên chiếc quần đồng phục sẫm màu hiện lên hai vệt bùn bẩn rất rõ rệt, có phủi cỡ nào cũng không sạch. Còn bởi vì chà xát với đá vụn mà rách một cái lỗ nhỏ.
Phương Chước cảm thấy dáng vẻ hiện tại của mình chắc chắn rất nhếch nhác, cô không thể cứ thế này mà xuất hiện trước mặt Diệp Vân Thành, sẽ khiến cho ông ấy lo lắng.
Cô xoay người nhìn lại, thay đổi hướng đi, một lần nữa đi về phía trường học, quyết định về ký túc xá tắm rửa cho sạch sẽ, thay bộ đồ khác.
Phương Chước nhét ba lô vào trong tủ chứa đồ, rồi rút bộ đồ hay mặc thường ngày ra, đi vào wc tắm rửa.
Mười lăm phút sau, tiếng chuông tan học vang lên, tiết học sáng kết thúc, khuôn viên trường nhất thời trở nên náo nhiệt.
Ngụy Hi chờ người không muốn chờ xếp hàng trong căn tin, mua bánh mì nhỏ từ trong siêu thị rồi lê bước chân nặng nề quay về phòng ngủ.
(Pass chương 50: conkhileocaytedungxuongdat)
Quẹt thẻ ngoài cổng, đụng phải dáng đi loạng choạng của Phương Chước ngay trên hành lang dài hẹp.
Ngụy Hi cười cười, nâng tay lên chào hỏi, người kia giống như không nhìn thấy cô ta, lảo đảo đi xoẹt qua bên người cô ta.
Ngụy Hi giữ cô lại rồi nói: “Phương Chước, tại sao không để ý tới tớ hả? Nghiêm Liệt đang tìm cậu ở khắp nơi kìa.”
Phương Chước chậm chạp dừng lại, quay đầu nhìn cô ta. Tóc trên trán ướt sũng rũ xuống, sắc môi trắng bệch, khóe môi còn giữ lại vết máu do chính cô cắn trúng, đỏ tới chói cả mắt.
Ngụy Hi nhìn sắc mặt cô thấy có gì đó không ổn, thu hồi lại nụ cười không đứng đắn và hỏi: “Cậu làm sao vậy? Buổi sáng cậu đã đi đâu?”
Phương Chước hé miệng, hỏi một đường trả lời một nẻo: “Tiền của tớ mất rồi.”
“Hả?” Ngụy Hi hỏi, “Bao nhiêu tiền? Cần gấp hả?”
Phương Chước nhắm mắt lại, nói với vẻ rất mệt mỏi: “Mười nghìn.”
“Mười nghìn tệ?!” Ngụy Hi giương to mắt, kinh ngạc kêu lên, “Tiền ở đâu mà cậu có?!”
Nữ sinh bên cạnh cũng đã dừng bước chân lại, tựa vào tường, hoảng sợ nghe đoạn đối thoại của hai người họ.
Phương Chước nói chuyện giống như phải tốn rất nhiều hơi sức, có lẽ tới chính cô cũng không nghe rõ, giọng nói cô run rẩy khó kiềm chế: “Bây giờ tớ không nói rõ được… bị mất lúc đi tắm. Tớ phải đi đến bệnh viện trước để chăm sóc cho cậu của tớ. Vừa mới báo công an rồi, các cậu cố gắng đừng động vào đồ đạc bên trong. Còn nữa, khóa cửa ngoài sân thượng bị cạy. Tớ đi trước đây.”
Ngụy Hi nhìn cô ở trạng thái bất kỳ lúc nào cũng có thể ngã xuống, ngay cả nói chuyện cũng không dám nói lớn: “Bọn tớ không vào trong, không phá hỏng hiện trường. Nhưng còn cậu, cậu không sao chứ? Cậu có muốn nghỉ ngơi trước một chút không?”
Phương Chước lắc đầu.
Trưởng ký túc xá đứng cạnh bên cô lên tiếng: “Phương Chước à tớ nói thêm một câu, có ai biết cậu mang theo tiền đến trường không? Thời gian đi tắm ngắn ngủi vậy mà cũng có thể mất, chắc chắn người đó biết trên người cậu có tiền.”
Có lẽ Phương Chước hiểu được nên nói: “Tớ vừa mới té lộn mèo bên cửa hông của trường, có thể có người nhìn thấy.” Trưởng ký túc xá muốn nhét bánh bao vào trong tay cô, bắt lấy bàn tay mới phát hiện lòng bàn tay bị thương, sững sờ một lúc chút, đổi sang nhét vào trong túi cô, nói với giọng an ủi: “Không sao đâu mà, nhất định sẽ kiếm lại được tiền! Ở đây cứ để lại cho bọn tớ. Nhớ phải ăn trưa đó, nhất định phải ăn! Sắc mặt cậu hiện tại rất xấu.”
Phương Chước gật đầu qua loa, rảo nhanh bước chân ra ngoài.
Ngụy Hi vô thức muốn đi theo, bị trưởng ký túc xá chặn lại.
Trưởng ký túc xá cất lời rất tỉnh táo: “Cậu nhanh chóng gọi điện thoại cho cô chủ nhiệm, báo với cô ấy một tiếng. Tiếp đó thì nói không chừng vẫn còn dấu chân lưu lại trên mảnh đất sau tòa nhà ký túc xá, trước khi cảnh sát đến chúng ta ra đó bao quanh lại.
Ngụy Hi vừa tìm điện thoại, vừa hùng hùng hổ hổ nói: “Đồ không biết xấu hổ bám đuôi nữ sinh lén chui vào ký túc xá trộm tiền! Má! Quá khốn kiếp! Mười nghìn tệ cộng thêm có ý đồ dâm ô thì có thể bị bắt ngồi tù không?”
Giáo viên chủ nhiệm và Lưu Kiều Hồng ngồi bên ngoài phòng giải phẫu, trò chuyện về thành tích của Phương Chước và trường đại học sau này của cô.
Đang nói đến điểm trúng tuyển của đại học A, tiếng nhạc chuông “Cung hỉ phát tài” vang lên.
“Ngại quá, là đứa học trò nghịch ngợm trong lớp tôi.” Cô chủ nhiệm cười cười, vừa nghe điện thoại thì trong chớp mắt giọng nói đã trở nên nghiêm trọng, “Cho cô một lý do để cô không tịch thu điện thoại của em.”
“Phương Chước ở trường hả? Cô nói chứ sao cô gọi điện thoại mà không bắt máy. Em nhắc em ấy một chút, bảo em ấy gọi lại cho cô.”
“Cái gì? Em ấy mất tiền? Hơn mười nghìn?”
Lưu Kiều Hồng ngẩng đầu, hỏi đồng thanh cùng với cô giáo: “Từ đâu mà e ấy có nhiều tiền như vậy?”
“Em đâu có biết!” Ngụy Hi nói, “Bây giờ phải làm sao đây ạ? Trong bệnh viện thiếu tiền hả cô? Có cần bọn em quyên chút tiền ở trong lớp không ạ?”
Cô chủ nhiệm mím môi, gương mặt đầy sầu khổ: “Không sao, trong bệnh viện không thiếu tiền. Các em đừng làm chuyện thêm ồn ào, nghe lời của quản lý ký túc xá, tạm thời đừng vào phòng ký túc. Phương Chước còn có thể tìm lại được tiền chứ? Bảo em ấy gọi điện thoại ngay cho cô!”
Ngụy Hi nói: “Cậu ấy chạy nhanh lắm, quán quân chạy cự ly dài mà, bây giờ đã không nhìn thấy rồi ạ.”
“Phương Chước.”
Phương Chước rầu rĩ bước tới, cảm thấy hôm nay đặc biệt dài dằng dặc.
Đã có quá nhiều chuyện xảy ra, nhanh tới nỗi cô không biết nên phản ứng lại từ đâu. Từ chuyện nặng nề nối tiếp nhau tới, dường như cứ nhất mực muốn cô phải té ngã cho bằng được.
“Phương Chước!”
Cô lại quay trở về với sự xui xẻo lúc trước, quả nhiên vận may luôn thứ hiếm khi xuất hiện.
Âm thanh gọi cô ở sau lưng đã dừng lại.
Phương Chước ngoảnh đầu, nhìn thấy Nghiêm Liệt đang rơi ở sau lưng cô không gần không xa, thấy cô dừng lại, lập tức chạy bước nhỏ đến rồi hỏi cô: “Cậu đi đâu thế?”
Phương Chước xoay người, tiếp tục đi hướng về trạm xe bus. Nghiêm Liệt cũng im lặng đi theo.
Khi đến trạm xe bus, chuyến xe trước vừa rời bến.
Phương Chước nhìn thấy bảng số sau đuôi xe lóe lên, từ từ biến mất sau khúc quanh, cảm giác bất lực lại ùa tới nhộn nhạo một lần nữa trong lòng, sự chua xót chận ngay lồng ngực.
Tại sao cô lại không may mắn đến thế?
Tại sao lại đến trộm tiền của cô? Hết lần này đến lần khác lại là số tiền này.
Cô nhắc nhở bản thân nên chấp nhận những chuyện bất công này, cũng giống hệt với mỗi một lần trong quá khứ. Thấu hiểu bản thân mình là người không được vận mệnh quan tâm, chấp nhận, nỗ lực, sau đó là sửa đổi.
Nhưng tất cả những rơm rạ chất đống, đã vượt quá khả năng gánh vác của cô, chỉ vẻn vẹn là một chuyến xe bus nhưng cũng có thể khiến cho con người luôn bình tĩnh như cô trở nên không tỉnh táo.
Đương lúc sự cáu kỉnh đang hội tụ, từ từ nghiêng đổ, chỉ trong chớp mắt sự kích động đã chiếm cứ hết lý trí của cô. Vì vậy cô quát một câu thật lớn vào mặt Nghiêm Liệt đang đi tới gần bên mình: “Đừng có qua đây!”
Nghiêm Liệt sững sờ, rụt tay cho vào trong túi lại, cúi gầm.
Phương Chước càng khó chịu hơn.
Tại sao cô lại chẳng ra làm sao thế này?
Giây tiếp theo, Nghiêm Liệt vọt tới, ngang hàng với vai của cô, cũng to tiếng đáp lại: “Không muốn!”
Phương Chước ngẩng đầu nhìn cậu, nhưng Nghiêm Liệt chủ chìa tay ra, nắm lấy cổ tay của cô.
Hai người đứng đó trong im lặng.
Lòng bàn tay Nghiêm Liệt rất nóng, hà hơi nóng trên da thịt Phương Chước, có một thứ ảo giác nóng rực.
Phương Chước nghĩ lại, trước kia Nghiêm Liệt từng nói đùa với cô rằng, cậu là ngôi sao may mắn.
Đáng tiếc là, lần này người mang vận may đã không có tác dụng, chờ cả mười phút cũng không thấy xe bus xuất hiện.
Thế nhưng Nghiêm Liệt vẫn nắm tay rất chặt, giống như cái mỏ neo, khiến cô bất thình lình nhận ra phương hướng.
Buổi trưa ánh nắng trở nên nóng gắt, rốt cuộc cũng mang tới cho cơn gió mùa xuân một chút ấm áp.
Nghiêm Liệt nói: “Đừng hung dữ với tớ, và cũng không được nổi giận với tớ.”
Phương Chước nhìn cậu chăm chú.
Nghiệm Liệt nói với vẻ rất nghiêm túc: “Lời cậu nói với mình, mình đều sẽ xem như thật.”
Phương Chước qua hai giây mới nói cùng vẻ buồn bực: “Nhưng cậu nào có tin.”
Nghiêm Liệt vô cùng tuyệt vọng, cất lời: “Bởi vì tớ làm không được đó.”
Phương Chước thoáng yên lặng, ngón tay bấu chặt. Cảm giác đau nhói giữa lòng bàn tay kích thích thần kinh của cô, khiến co từ vui giận thất thường trở về trạng thái bình thường.
“Tớ thật là xui xẻo.” Phương Chước khụt khịt mũi, “Tại sao cuộc sống lại khó khăn như vậy?”
Nghiêm Liệt nói: “Khó khăn chỗ nào? Tớ thấy ngoại trừ sống thì những thứ khác chả có gì ghê gớm cả.”
Phương Chước nó thì thầm: “Có phải tớ đã quá ích kỷ không? Cho nên mới khiến cho cậu tớ bị áp lực lớn đến thế. Rõ rang tớ biết sức khỏe của cậu tớ không tốt, còn khiến ông ấy trở thành thế này… tớ thật là độc ác, cứ cảm thấy vẫn luôn hút lấy dinh dưỡng của ông ấy.”
“Cậu nói trước mặt cậu của cậu.” Nghiêm Liệt cười lạnh, “Để xem ông ấy có đánh bể cái đầu tró nhà cậu cậu không.”
Phương Chước nghẹn họng.