Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 46:
Chương 46
Editor: Lemonade
Nghiêm Liệt luôn có một ít năng lực khiến người ta không tin tưởng được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chờ đến ngày hôm sau Phương Chước nhìn thấy vòng cỏ handmade thì nó đã hoàn toàn thay đổi.
Các góc bị vểnh lên bên ngoài đã được ép xuống. Vị trí ban đầu không rõ ràng được quấn dây đồng định hình lại thành bàn tay và bàn chân. Dùng bút mực màu đen vẽ ra ngũ quan, vài nét bút ít ỏi thôi nhưng đã gãi đúng chỗ ngứa. Đặc biệt là lông mày rậm nhướng lên, giống y như một thiếu niên đang giận dữ.
Không chỉ như thế mà còn khoác thêm cho nó một cái áo choàng đỏ, mặc quần màu lam, nghiễm nhiên đã trở thành một người canh ruộng.
Nghiêm Liệt cắm nó xuống bồn hoa, thậm chí còn tỉ mỉ làm một tấm thẻ, trên đó viết “Bé Nghiêm Liệt”, “Bé Phương Chước”, vẽ một mũi tên chỉ rac con bù nhìn mập mạp kia.
Phương Chước khom lưng đứng bên cửa sổ nhìn hồi lâu, Nghiêm Liệt từ bên ngoài phòng học đi vào, trong tay còn cầm theo một cây cọ và chậu gốm nhỏ màu nâu.
Anh thấy Phương Chước bị tác phẩm của mình hấp dẫn thì đắc ý cười nói: “Thế nào? Cái này của tôi có thể làm sứ giả hộ hoa chưa?”
Phương Chước chậm chạp đáp “ừ” một tiếng.
Không ngờ tuy thẩm mỹ của cậu ta rất tệ nhưng lại có một mặt bảnh lĩnh này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghiêm Liệt vui vẻ nói: “Tôi phải đổi cho nó một cái chậu hoa, sau đó đặt nó dưới nơi có ánh sáng nhiều nhất!”
Phương Chước thầm nghĩ, đấy, cậu ấy lại bắt đầu rồi, muốn làm chuyện đặc biệt rồi, nói không chừng sau khi tốt nghiệp còn muốn mang chậu nhỏ này đi.
Quả nhiên, tiếp theo Nghiêm Liệt nói: “Chờ đến khi tốt nghiệp tôi sẽ trộm nó đi.”
…. Suy nghĩ của anh bạn này thật dễ đoán.
Phương Chước sửa lại lời của anh: “Đây là do tôi nhặt, tôi trồng, cậu lấy đi thì không tính là trộm.”
Vì thế ở trên cửa sổ cuối phòng học, tại nơi mặt trời có thế chiếu đến được, đoan đoan chính chính bày một chậu hoa nhỏ.
Mỗi ngày Phương Chước quay đầu đều có thể nhìn thấy người rơm biểu cảm sáng ngời đang giương cánh tay ra thật to, mặc một chiếc áo màu đỏ, đứng phía trước bảo vệ thực vật mọng nước. Hơn phân nửa thời gian ánh mặt trời đều chiếu vào người nó..
Khi nét bút trên mặt dần phai, lúc bắt đầu vẽ lại lần thứ hai thì thời gian đã trôi được 3 tháng.
Sau một thời gian dài khai giảng thì nhiệt độ không khí của thành phố A không tăng trở lại. Đôi khi thoáng đã chuyển sang ấm nhưng rồi khi mưa xuân rơi thì lại trở nên giá lạnh.
Nhiệt độ không khí đột ngột thay đổi như thế càng làm tăng thêm những mối nguy xung quanh. Có rất nhiều học sinh không đề phòng được đã đột nhiên phát bệnh cảm.
Làn sóng bệnh cảm này mãnh liệt tới nỗi làm cho thể trạng của học sinh 12 bị ảnh hưởng nặng. Bạn học Thẩm Mộ Tư khỏi bệnh không lâu đã phát bệnh lại một lần nữa, cậu cũng lây cho bạn cùng bạn và lớp trưởng, cả ba người đồng thời bị phụ huynh dẫn đi truyền dịch.
Lúc giao mùa mỗi năm đều có khả năng xuất hiện tình trạng như thế. Trường học như thể lâm đại địch, làm cho thầy cô mỗi ngày đều phải đo nhiệt độ cơ thể cho học sinh, cũng hủy bỏ bài tập thể dục mỗi sáng.
Chứng nứt da tay của Phương Chước lại tái phát, ngón tay cô sưng đỏ cả lên, ngay cả cầm bút cũng không ổn.
Đây là căn bệnh cũ lâu năm của cô, chỉ cần dùng nước lạnh giặt quần áo thì có thể tái phát. Vốn dĩ năm nay tình trạng đã đỡ hơn một ít, không nghĩ tới vào xuân lại nghiêm trọng hơn.
Không biết vì chuyện gì mà Phương Chước lại có chút dự cảm không tốt. Cô đối với mấy chuyện trực giác này luôn đặc biệt chuẩn xác, mà lần này cũng không quá may mắn.
Trước đó cô và Diệp Vân Trình vừa mới gọi điện thoại, để cho ông không cần dậy quá sớm để bày hàng quán, lúc ra cửa thì mang hơn hai đôi vớ, hoặc là mua thêm vài miếng dán giữ ấm mà Nghiêm Liệt đề cử.
Theo như giọng điệu lúc đó của Diệp Vân Trình thì hẳn là ông không để trong lòng, có lẽ bởi vì mệt mỏi nên giọng nói nghe cũng chẳng có tinh thần lắm, không nói được hai câu đã cúp máy.
Vì thế Phương Chước quyết định, lúc cuối tuần sẽ đi qua nhìn xem, quan sát họ thật kĩ một ngày rồi bản thân cũng giúp đỡ trông hàng.
Chắc là vào lúc 6 giờ sáng, ngày thứ Tư trong tuần, thời tiết từ mưa nhỏ chuyển sang âm u.
Tiểu Mục ăn mặc chỉnh tề, mang túi nhỏ màu vàng mình vừa mới mua đứng ở cửa chờ Diệp Vân Trình đi ra.
Động tác hôm nay của Diệp Vân Trình cực kỳ chậm, rõ ràng đêm qua đã ngủ rất sớm nhưng đến sáng ra gọi vài tiếng mới rời giường.
Nhưng Tiểu Mục rất có kiên nhẫn, không thúc giục.
Diệp Vân Trình chống gậy đi hai bước, dừng bước ở phòng khách, cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói: “Tiểu Mục, cậu không thoải mái lắm.”
“Cậu làm sao vậy?” Tiểu Mục hỏi, “cậu muốn uống nước à?”
Diệp Vân Trình mấp máy môi, không trả lời. Không lâu sau thì ông run rẩy ngồi xổm xuống, ôm bụng ngất đi.
Tiểu Mục đi về phía trước đẩy ông nhưng ông không có phản ứng, sau đó chạm vào trán ông một cái thì mới phát hiện ông đang sốt.
Cậu quăng túi vàng xuống đất, lấy di động trên người Diệp Vân Trình ra rồi gọi 120.
Lúc giọng nữ dịu dàng ở đầu kia vang lên thì cậu không kiềm chế được, sợ hãi khóc lên.
“Cứu cứu tôi!” Cậu nức nở nói, “ông ấy không nói chuyện được!”
8 giờ rưỡi, trường trung học A sau một lúc ồn ào thì dẫn im lặng lại, đang bắt đầu tiết học đầu tiên.
Bảo vệ ngồi trong phòng làm việc ngáp một hơi trút toàn bộ thể lực. Khi ông ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một thanh niên cao lớn đang lang thang bên đường đối diện.
Biểu cảm của thanh niên rất hoảng loạn, cậu đứng ở cổng trường vòng vo hai vòng như chú ruồi mất đầu, sau đó đấu đá lung tung rồi chạy vào.
Bảo vệ quan sát cậu rất lâu, thấy như vậy thì lập tức ngăn cậu lại.
Kết quả thanh niên chỉ đơn giản xem ông là chướng ngại trên đường nên lập tức vòng qua người ông đi qua. Bảo vệ dưới tình thế cấp bách chỉ có thể túm chặt quần áo của cậu, suýt tí nữa đã kéo hư khóa kéo của cậu, còn bị cậu kéo đi hai bước.
Gặp người không nghe khuyên can như con bò ngu ngốc, bảo vệ chỉ có thể vội vàng la lên: “Aiz cậu làm gì thế? Phụ huynh muốn đi vào thì cũng phải đăng ký trước! Cậu muốn làm gì? Còn ra tay với tôi nữa!”
Rốt cuộc Tiểu Mục cũng dừng lại, đột nhiên quay đầu.
Bảo vệ phát hiện ra cả người cậu đều đang run rẩy, trên trán còn có lớp mồ hôi, biểu cảm sắp khóc tới nơi thì lực tay không khỏi thả lỏng. Sau đó nghe cậu vội vàng nói: “Con muốn tìm người!”
Bảo vệ hỏi: “Cậu tìm ai?”
“Chước Chước! Chước Chước!” Tiểu Mục lớn tiếng kêu lên hai câu rồi tiếp tục đi vào bên trong.
Bảo vệ bắt lấy cánh tay của cậu, quát: “Đứng lại! Cậu như vậy thì tìm như thế nào đây?”
Tiểu Mục lẻ loi run lên một cái, gương mặt vốn tái nhợt đã cắt không còn giọt máu.
Giọng điệu của bảo vệ chậm lại, nắm chặt tay cậu: “Lại đây với tôi.”
Trong căn phòng nhỏ ấm áp hơn nhiều, bảo vệ kêu cậu đứng vào góc rồi lấy điện thoại qua xác định thông tin với cậu.
“Học lớp nào?”
Tiểu Mục lắc đầu.
Bảo vệ muốn nói lại thôi, hít sâu một hơi, cuối cùng chỉ nói: “Vậy thì học lớp mấy?”
Tiểu Mục vẫn lắc đầu.
Bảo vệ nói: “Con bình tĩnh lại, suy nghĩ rõ ràng, con như vậy thì chú tìm cho con kiểu gì?”
“Sắp vào đại học.” Giọng Tiểu Mục khàn khàn, “muốn học trường đại học tốt.”
Bảo vệ nói: “Là học sinh lớp 12? Có cái gì đặc thù không?”
Tiểu Mục thò tay vào túi, một lát sau thì lấy ra giấy chứng minh nhân dân. Trên đó ghi tên “Diệp Vân Trình”, địa chỉ là “thôn Lịch.”
Bảo vệ có ấn tượng với cái tên này vì từng lá thư từ nơi này được gửi đến đây đã mấy ngày.
Ông lấy cuốn sổ thông tin ra rồi gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm.
Giáo viên chủ nhiệm đang ở lớp học kế bên, lúc giảng đến chủ đề văn chương thì giọng nói bị tiếng di động reo cắt ngang. Bà biết nếu như không phải chuyện quan trọng thì bảo vệ sẽ không gửi tin nhắn cho bà giờ này. Bà thông báo với học sinh một tiếng rồi ra hành lang nghe điện thoại.
“Alo, cô Cao. Phiền cô hỏi trong văn một một chút, lớp 12 hiện tại có em học sinh nào tên Chước Chước hay không, rồi có biết người nào tên Diệp Vân Trình không?”
Cô chủ nhiệm quay người lại nhìn vào lớp, nói: “Là học sinh của tôi, sao vậy?”
Bảo vệ liếc nhìn Tiểu Mục, ậm ờ nói: “Có người ở cổng trưởng tìm con bé, hẳn là có việc gấp… nhưng mà người này nói năng không rõ rang nên tôi cảm thấy gọi học sinh của cô đến đây thì tốt hơn.”
“Mình ngu ngốc.” Tiểu Mục đứng thẳng mặt dán vào tường, hai tay vò tóc của mình, lặp đi lặp lại, “mình là đồ ngu ngốc.”
Bảo vệ nói nhanh: “Nhanh đến đây đi! Nhìn qua thì nghiêm trọng lắm, hiện tại cậu ta đứng khóc rồi này.”
Cô chủ nhiệm nói: “Được, tôi sẽ báo với con bé.”
Phương Chước nhận được tin thì lập tức chạy đến công trưởng, lúc này Tiểu Mục đã sắp khóc đến ngất rồi.
Cậu bụm mặt, gào khóc lớn tiếng, làm Phương Chước cũng khóc đến luống cuống tay chân.
Bởi vì vừa chạy nên lúc này Phương Chước cảm thấy yết hầu của mình cực kỳ khô, cô mạnh mẽ nuốt nước bọt, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiểu Mục lau mặt, đứt quãng nói: “Họ kêu anh đến tìm em.”
Phương Chước kiên nhẫn hỏi: “Ai kêu?”
“Y tá, bác sĩ, rất nhiều người.” Tiểu Mục nhớ lại chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Đối với cậu mà nói, có quá nhiều người thì tình hình sẽ càng rối loạn. cậu nắm chặt tay Diệp Vân Trình, nhớ lại những gì họ yêu cầu cậu làm, “ông ấy không nói, chỉ kêu em mau đến bệnh viện.”
Tay chân Phương Chước lạnh ngắt, từng hơi thở hít vào giống y như bom nổ, liên tục nổ “ầm ầm ầm” trong ngực cô. Ồn ào đến nỗi cô khiến cô không thể suy nghĩ được gì, hoàn toàn không dám nghĩ đến ý nghĩa sau câu miêu tả ấy.
Mãi đến khi bảo vệ lay bả vai cô, lúc này cô mới ý thức được hóa ra là do tiếng tim mình đập.
Bảo vệ hô lên với cô: “Chú gọi taxi cho con rồi, chiếc ở ngoài cửa đấy, con mau đi đi!” Nói xong thì nhét vào tay cô 100 đồng.
Đầu óc Phương Chước choáng váng nhưng vẫn mạnh mẽ duy trì bình tĩnh, đi hai bước mới nhớ ra nói cảm ơn, xoay ngoài cúi chào chú bảo vệ.
Tiểu Mục dẫn theo Phương Chước bước nhanh trên hành lang bệnh viện, trong miệng lẩm bẩm đếm.
Lúc rời đi cậu đã ghi nhớ những chỗ rẽ lớn nhỏ, sợ bản thân mình quay lại không tìm thấy người.
Đi được nửa đường thì bị một vị y tá giữ chặt.
Chị gái y tá hỏi: “Tôi kêu cậu về tìm phụ huynh, người đâu rồi?”
Tiểu Mục nhận ra chị, xoay người chỉ vào Phương Chước.
Phương Chước vội nói: “Em chính là… phụ huynh của Diệp Vân Trình. Không phải, em chính là người nhà của ông ấy.”
Y tá thấy đồng phụ trên người cô thì bày ra biểu cảm đau đầu: “Nhà các em không có người khác à? Chị kêu cậu ấy về kêu người lớn cơ.”
Phương Chước lắc đầu.
Y tá ngập ngừng một lát rồi nói, “vậy đi thôi, trước tiên em đi gặp bác sĩ đã.”
“Viêm túi mật cấp tính, yêu cầu làm phẫu thuật.”
Bên tai Phương Chước ầm ầm chỉ nghe những từ mấu chốt. Cô nghẹn lời, chờ bác sĩ nói xong thì hỏi: “Có nguy hiểm không ạ?”
Bác sĩ đối diện trong rất trẻ, đeo mắt kính, chính là dáng vẻ hiền lành bác học, anh nói: “Phẫu thuật tất nhiên là nguy hiểm, nhưng cắt bỏ túi mật là giải phẩu ngoại khoa thông thường nhất, không cần quá lo lắng.”
Phương Chước cứng đờ nói: “Nhưng Tiểu Mục nói ông ấy rất đau, còn sốt nữa.”
“Thường thì các triệu chứng của viêm túi mật cấp tính rất đáng sợ, bệnh này cũng tương đối hành hạ người. Nhưng bệnh nhân được đưa đến kịp thời, thời gian phát bệnh không quá 24 giờ, chứng viêm phù không hình thành nên vẫn khá phù hợp để phẫu thuật. Bên này sắp xếp xong thì có thể đưa ông ấy qua.” Bác sĩ nhìn cô, chậm rãi nói, “không cần sợ.”
Phương Chước nghe anh nói ba chữ này thì tứ chi vẫn luôn lâng lâng cuối cùng cũng có cảm giác.
Bác sĩ gõ gõ trên máy tính, sau đó đưa hồ sơ bệnh lý cho cô. Lúc Phương Chước duỗi tay ra nhận lấy thì phát hiện tay mình đã cực kỳ run rẩy, cô vội vàng dùng tay trái bóp chặt cổ tay.
Bác sĩ nói: “Không quá nguy hiểm đâu, em đi thanh toán phí trước đi.”
Phương Chước đứng yên tại chỗ, cúi đầu nhìn tấm thẻ trên tay, nhẹ giọng hỏi: “Bác sĩ, xin hỏi phẫu thuật mất bao nhiêu tiền? Bảo hiểm y tế có thể chi trả bao nhiêu? Có thể trả theo kỳ không?”
Bác sĩ lại ngẩng đầu lên nhìn cô một lần nữa, đẩy đẩy gọng kính, hỏi: “Nhà em không có ai à?”
Phương Chước lắc đầu. Cô cố gắng khống chế biểu cảm, không cho lộ ra vẻ hoàng loạng, làm cho bản thân mình giống như một người tuy trẻ tuổi nhưng rất thành thục chững chạc.
“Em sẽ trả tiền, nhưng các anh có thể phẫu thuật cho ông ấy trước hay không? Thuốc cũng cho ông ấy uống loại tốt đi…. Em còn trẻ, em còn trẻ.”
Bác sĩ im lặng một lát, nói: “Chúng tôi còn có mấy mục kiểm tra báo cáo những có kết quả. Nếu xác nhận có thể phẫu thuật thì chúng tôi sẽ sắp xếp phòng phẫu thuật ngay lập tức. Trước tiên em hỏi thăm y tá một chút, xem xem cần chuẩn bị thứ gì, được không?”