[vtđd]_ánh dương rực rỡ

Chương 47


Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 47:

 
Chương 47
 
Editor: Limoncello
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Chước bước ra khỏi văn phòng, thấy Tiểu Mục đứng một góc tại khu vực nghỉ ngơi, đang nhìn chằm chằm vào mũi giày, chân tay luống cuống.
 
Diệp Vân Trình ngã xuống trước mặt đã ảnh hưởng quá lớn với cậu, cậu ấy cảm thấy mình sai, không chăm sóc tốt cho Diệp Vân Trình.
 
Hoàn cảnh này hoàn toàn xa lạ với cậu, thậm chí cậu còn không tìm được sự sợ lúc bình thường.
 
Phương Chước điều chỉnh tốt cảm xúc, đi qua ra vẻ thoải mái mà nói: “Không sao đâu, bác sĩ nói rất nhanh sẽ ổn thôi.”
 
Tiểu Mục ngẩng đầu, khóc nức nở hỏi: “Thật vậy chăng?”
 
Phương Chước sờ sờ đầu cậu, nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng: “Thật đó.”
 
Hình ảnh như ảo như thật vừa mới thoảng qua kia, cùng với sự hốt hoảng xưa nay chưa từng có khiến Phương Chước đột nhiên ý thức được, nàng không hề mạnh mẽ như mình tưởng tượng.
 
Cuộc sống thay đổi quá nhanh, lên lên xuống xuống, tối sáng luân phiên. Có lẽ chỉ là một sự ngoài ý muốn cũng khiến cho người ta khó có thể chống đỡ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đồng thời cô cũng ý thức được, cho dù cô trở nên trưởng thành bao nhiêu thì có lẽ cũng không thể bình tĩnh đối diện với sự ra đi của Diệp Vân Trình.
 
Thì ra trưởng thành cũng không phải là mạnh mẽ đến mức không thể bị đánh bại, mà là có thể ưỡn ngực đối mặt với mọi chuyện mình không dám đối mặt. Không nhắm mắt, không trốn tránh, lâu lâu còn phải cười một cái tỏ vẻ mình vẫn ổn.
 

Một lần nữa cô vô cùng muốn mình mình lớn lên, lớn đến độ có thể bảo vệ người khác.
 
Phương Chước che giấu mọi tâm trạng trong lòng mình, cười an ủi Tiểu Mục: “May là anh có ở cạnh cậu, đưa cậu đến bệnh viện kịp lúc nên mới không có việc lớn gì.”
 
Tiểu Mục hỏi thêm một câu: “Thật vậy chăng?”
 
“Thật mà Phương Chước nói: “Chúng ta qua thăm cậu thôi.”
 
Đi vào trong phòng bệnh, Diệp Vân Trình vẫn chưa tỉnh lại, im lặng ngủ trên giường. Chân mày nhăn chặt, ngủ không ngon giấc một chút nào.
 
Mép giường chỉ có một cái ghế, Phương Chước bảo Tiểu Mục ngồi chờ ở chỗ kia. Cậu hơi tựa lên đầu giường, ngoan ngoãn không nói lời nào.
 
Phương Chước cũng không biết lúc này nên làm cái gì, sắp xếp suy nghĩ, quyết định tìm Lưu Kiều Hồng trước tiên. Cầm điện thoại trên tủ đầu giường, mở màn hình, trông thấy phía trên có mấy tin nhắn.
 
Đều là Nghiêm Liệt gửi, hỏi cô bị sao, giờ đang ở nơi nào. Nhắn bốn năm tin rồi, đến lúc giải lao mới ngừng hỏi, chắc là trực tiếp đi tìm giáo viên chủ nhiệm rồi.
 
Phương Chước đang chuẩn bị soạn một tin nhắn trả lời, đột nhiên giao diện có cuộc gọi mới nhảy ra, người gọi là chủ nhiệm.
 
Cô cầm điện thoại rời khỏi phòng bệnh, đi đến ban công ở cuối dãy, ngón tay ấn nghe máy.
 
“Phương Chước, bây giờ em đang ở nơi nào?”
 
Phương Chước báo tên bệnh viện, nói sơ qua tình hình của Diệp Vân Trình, tỏ vẻ có thể hai ngày này mình không thể nào trở về đi học được.
 
“Không sao là tốt rồi, chuyện khác cũng dễ nói chuyện. Đến lúc đó cô bảo lớp trưởng mang ghi chép sang cho em, em đừng lo.” Chủ nhiệm hỏi: “Chỗ em có đủ tiền không? Có người lớn ở cạnh không?”
 

“Em không biết, em vẫn chưa hỏi thăm viện phí.” Phương Chước nói: “Em gọi hỏi chú Lưu một câu, chắc chú ấy có giấy tờ của cậu em.”
 
Đang giờ giải lao, bên phía chủ nhiệm vô cùng ồn ào, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng của Nghiêm Liệt, anh nói: “Được rồi, tôi còn một tiết cuối nữa, học xong sẽ đến bệnh viện xem. Cậu cứ giữ điện thoại, có việc thì gọi cho tôi, biết chưa?”
 
Phương Chước nói biết rồi cúp điện thoại, nhắn cho Lưu Kiều Hồng.
 
Hành lang bệnh viện hẹp dài tối tăm, cho dù ban ngày mở đèn thì cũng mang lại cho người ta một cảm giác chật chội ngộp thở.
 
Sau khi đến ban công, tầm nhìn được mở rộng, không khí xua tan mùi bệnh viện, khiến đầu óc của Phương Chước tỉnh táo lên không ít.
 
Giờ này, Lưu Kiều Hồng đang ở bên ngoài tuyên truyền, sau khi điện thoại được nối, âm thanh tràn đầy sức sống vang lên: “Sao vậy anh Diệp? Có chuyện tốt gì à?”
 
Phương Chước nghe thấy giọng chú ấy, vô thức cảm thấy chua xót, kêu lên: “Chú Lưu.”
 
Lưu Kiều Hồng thấy không đúng, tìm một nơi yên tĩnh, nói: “Là Phương Chước à, chẳng phải khi này con nên ở trường học rồi sao?”
 
“Cậu nằm viện rồi.” Phương Chước hít hà một hơi: “Phải cắt bỏ túi mật.”
 
“Vậy à…” Giọng của Lưu Kiều Hồng rất bình tĩnh, chỉ có suy tư chứ không hồ bối rối: “Không sao, tiểu phẫu thôi. Bây giờ con đang ở bệnh viện sao?”
 
Tâm trạng của Phương Chước cũng dần bình tĩnh lại, trả lời: “Đúng vậy. Con muốn hỏi chút chuyện bảo hiểm y tế, con không hiểu cái này lắm. Tình hình của cậu thì có thể chi trả khỏi bao nhiêu tiền?”
 
Lưu Kiều Hồng cười gượng hai tiếng, nói: “Con không cần lo lắng chuyện tiền nong, chú nhớ cắt bỏ túi mật không nhiều đâu. Ông Tần trong thôn bị nhiễm trùng túi mật mới làm phẫu thuật, tìm chuyên gia, cũng chỉ tốn 2 vạn 3, bảo hiểm y tế của ông ấy chi trả 80%, cậu của con được 95%. Bây giờ chú đi xin trợ giúp tạm thời cho con, lát nữa sẽ mang đến cho, con không cần tiêu tiền. Nếu có vấn đề thì con vào bệnh viện lớn, kể rõ tình huống ra, bệnh viện lớn sẽ làm phẫu thuật cho cậu của con trước. Những chuyện khác thì đợi chú đến rồi nói tiếp.”
 
Phương Chước gật đầu: “Bác sĩ nói, kiểm tra xong sẽ làm phẫu thuật.”

 
“Vậy là tốt rồi, không sao hết.” Lưu Kiều Hồng nâng cao giọng, giả vờ tức giận: “Sao anh Diệp lại thế này? Viêm túi mật cấp tính, còn nghiêm trọng đến mức phải giải phẫu. Chú bảo anh ấy để ý đến sức khỏe của mình, anh ấy cứ không thèm để bụng, đợi anh ấy hết bệnh rồi thì chú phải nói nữa. À, con có mua bảo hiểm chưa? Chú nói con này, bắt buộc phải mua bảo hiểm y tế đấy.”
 
Phương Chước không chắc lắm, nói: “Chắc trường học đã đăng ký rồi nhỉ?”
 
Lưu Kiều Hồng nghiêm mặt nói: “Con hỏi giáo viên lại, xác định rõ ràng. Con không có hộ khẩu nhà nghèo, không thể bỏ lỡ phúc lợi tốt như bảo hiểm y tế.”
 
Trong điện thoại tạm dừng hai ba giây.
 
Lưu Kiều Hồng nói: “Không sao, có phải con xem tin tức thấy có những trường hợp chữa trị không được mà thấy lo không, đất nước thay đổi rất nhanh, trong mấy năm nay có rất nhiều chính sách giúp đỡ người nghèo có lợi cho dân. 15 năm bắt đầu thực hiện chiến dịch giúp đỡ người nghèo, tình hình như cậu của con thì đất nước rất quan tâm, nếu không công việc của chú Lưu là không làm mà có ăn à?”
 
Phương Chước cười một chút, chậm chạp đáp: “Vâng.”
 
Cô nhìn về phía hành lang, một bóng đen dần hiện rõ dưới ánh sáng, Tiểu Mục nói bác sĩ và y tá đang tìm người, Phương Chước nhanh chóng cắt đứt điện thoại, chạy về phòng bệnh.
 
Nhân viên y tế giải thích kỹ càng tỉ mỉ, Phương Chước ghi chú hết những việc cần để ý, sau đó theo hướng dẫn của họ mà ký tên. Không lâu sau bên phòng giải phẫu có phòng trống, Diệp Vân Trình được đẩy đi.
 
Sau khi giường ngủ trống rỗng, người nhà các bệnh nhân bên cạnh chủ động tới bắt chuyện với Phương Chước.
 
Một bà dì hơi béo rửa sạch một quả táo cho Phương Chước, bảo cô trở về sửa sang lại đồ dùng cá nhân, nói cho cô nghe không ít vấn đề cần quan tâm của người bệnh, nói một lát nữa sẽ dẫn cô đến nhà ăn một lần.
 
Bọn họ thấy tình hình gia đình của Phương Chước có thể xem như “vô cùng khó khăn”, một người bệnh tàn tật, một người có chướng ngại trí lực, còn có một học sinh cấp ba, ai cũng cần được chăm sóc nên nói rất nhiều. Trước khi bác sĩ rời đi cũng nói mọi người quan tâm một chút.
 
Tuy cắt bỏ túi mật là tiểu phẫu nhưng y tá bảo sau khi mổ phải vô cùng cẩn thận, nằm viện quan sát hơn một tuần. Không để ý một chút thì có thể bệnh nhân sẽ bị cảm nhiễm, tổn thương, hoặc các loại biến chứng, vô cùng khổ.
 
Cho dù làm phẫu thuật không cần bao nhiêu tiền, thế nhưng vật lý trị liệu, điều dưỡng, ẩm thực sau đó lại phải tiêu tiền. Phương Chước nói Tiểu Mục chờ bên ngoài phòng giải phẫu, mình về nhà chuẩn bị một ít đồ vật, thuận tiện mang tiền tiết kiệm của Diệp Vân Trình đến đây.
 
Trên đường ngồi xe bus trở về, Phương Chước đã không thấy cảm xúc mãnh liệt nữa. Cô nhìn hàng cây xanh khô héo ở hai bên đường, đón từng đợt gió xuân, cảm thấy tâm trạng của mình giống như hồ nước trong tiểu khu vậy, chỉ hơi dao động nhỏ.
 
Cô lấy một túi nilon ở kho hàng dưới lầu, mang lên lầu.
 

Căn phòng cho thuê tràn ngập mùi hương món kho nồng nàn, nguyên liệu nấu ăn còn để trên bàn.
 
Phương Chước cẩn thận khóa cửa sổ lại, kiểm tra van bếp và chốt mở đồ điện, sau khi xác nhận đã an toàn mới trở lại phòng bếp, nấu một nồi cơm, sau đó múc hai chén đồ kho vào hộp giữ ấm, chuẩn bị mang đến bệnh viện ăn trưa, chỗ còn lại tạm thời cất vào tủ lạnh.
 
Cô nhớ rõ Diệp Vân Trình cất tiền và giấy tờ cùng nhau, giấu ở ngăn kéo phía dưới của ngăn tủ. Vào phòng ngủ, đầu tiên chuẩn bị quần áo đâu vào đấy, sau đó mới ngồi xổm trên mặt đất, tìm ngăn kéo.
 
Quá trình tìm kiếm rất thuận lợi, tiền được kẹp rải rác trong giấy tờ, sau khi cô rút ra thì cẩn thận đếm lại, tổng cộng chỉ có một ngàn hai, giữ để mua thức ăn hằng ngày. Bên cạnh có một tấm thẻ ngân hàng, Phương Chước không biết mật mã.
 
Cô nhanh chóng lật lại từ đầu lần nữa, xem xem mình có để sót hay không.
 
Giấy tờ này đã có rất nhiều năm, gần đây mới dùng liên tục.
 
Nguồn gốc kinh tế của Diệp Vân Trình cực kỳ đơn giản, lúc trẻ chỉ có dạy thay và các loại trợ cấp, lượng chi ra còn đơn giản hơn, ngoại trừ mua sắm nguyên liệu nấu ăn thì dường như không còn gì khác.
 
Phương Chước vẫn luôn hơi thắc mắc. Cuộc sống một mình của Diệp Vân Trình, bình thường không mua đồ gì dư, ngay cả dụng cụ trong nhà cũng không thay mới, vì sao lúc mới gặp mình lại khó khăn như vậy? Ngoại trừ số tiền chuyển cho trường học lần cuối ra thì không còn dư chút tiền tiết kiệm nào. Rõ ràng chú Lưu cũng rất chăm lo cho ông ấy.
 
Phương Chước lật vào giữa, nhìn thấy một cái tên quen thuộc.
 
Phương Dật Minh, phía sau là một dãy số tài khoản ngân hàng, sau đó là ghi chép chuyển khoản linh tinh, từ mấy trăm đến hơn một ngàn cũng có.
 
Vừa mới bắt đầu là mấy tháng chuyển một lần, sau đó quốc gia hỗ trợ lớn nên cũng thành một tháng chuyển một lần. Thỉnh thoảng có ngừng một thời gian vì bị bệnh nhưng vẫn luôn tiếp tục duy trì. Mãi đến lúc gửi thư cho Phương Chước, gọi cô trở về tảo mộ mới ngừng.
 
Tiền mấy tháng sau, ông giữ lại để sửa sang lại mồ mả.
 
Cảm xúc dâng cao của Phương Chước hoàn toàn sụp đổ, như bị một trận sóng thần ngang trời nuốt chửng hết.
 
Sao ông ta có thể như vậy?
 
Sao ông ta lại lấy tiền của Diệp Vân Trình?
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.