Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 45:
Chương 45
Trans: Cola
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghiêm Liệt là một người hay phạm quy, những lời nói vô tâm của anh không được suy nghĩ kỹ càng, dễ khiến người ta mất phương hướng.
Lúc ấy Phương Chước không lên tiếng, nhưng vẫn không tự chủ được mà nghĩ lại theo mạch suy nghĩ của đối phương, mọi thay đổi đã bắt đầu từ khi nào nhỉ.
Có lẽ bắt đầu tự sự quan tâm cố tình tỏ ra như chưa có chuyện gì ở ngoài cửa hàng tiện lợi, cũng có thể là vì một ngọn đèn đột nhiên tỏa sáng ở trong thành phố mê cung. Cũng có thể là chiếc ô màu xanh da trời nghiêng sang trong màn mưa dày đặc, có thể là từ một khuôn mặt tươi cười đặc biệt, dịu dàng đến nỗi không chân thực.
Bắt đầu từ lời đùa giỡn không phân rõ thật giả, mà lại kết thúc ở sự kiềm chế muốn nói rồi lại thôi.
Khi Phương Chước ôm ấp vô vàn suy nghĩ khó hiểu chìm vào giấc ngủ, cảnh tượng trong mơ vẫn toàn là khung cảnh như được dòng suối mát dội qua.
Mát lạnh, sạch sẽ trong lành, chỉ còn lại mùi hương thanh mát mang theo hơi nước.
Vào một buổi sớm tinh mơ sau cơn mưa, trước sườn núi nở đầy những đóa hoa trắng nhỏ xíu, Nghiêm Liệt tỏ vẻ nghiêm túc, cười nói: “Loài hoa nỗ lực nở rộ như thế, sao có thể tùy tiện gọi là hoa dại? Chúng cũng có tên của mình.”
Mọi sự cố gắng, tất cả những ước mơ nhỏ nhoi không đáng nhắc đến, cũng có tên gọi của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù bây giờ vẫn chưa được biết đến, cũng có thể được người ta tán thưởng.
Ngày thứ hai sau khi kỳ nghỉ Tết kết thúc, Tiểu Mục đã quay lại. Phương Chước không có chỗ ở, về quê ở mấy ngày.
Một thời gian không để ý, chú gà trong vườn đã lớn đến độ cô không thể nhận ra được nữa.
Phương Chước xắn tay áo, bắt từng con để phân biệt, phát hiện ra lớp lông trọc lông lốc không phải là di truyền. Sau khi trở thành chú gà trống béo tốt, nó hoàn toàn đã hòa nhập vào quần thể gà.
Mà trước đây Diệp Vân Trình từng nói, chiếc ổ gà dành riêng cho A Thốc cũng đã sớm không còn thuộc về nó nữa rồi.
Gà là một loài vật hiếu chiến bẩm sinh, dù A Thốc được cưng chiều nhất không phải chú gà biết đánh nhau nhất, hẳn là nó không bảo vệ được cái ổ của mình.
Phương Chước có chút suy nghĩ nguy hiểm, may mà trước khi thực thi Lưu Kiều Hồng đã tiện đường qua nhà, cho cô mượn điện thoại, bảo cô tìm kiếm sự trợ giúp từ người bên ngoài.
Trước tiên Phương Chước tùy ý chọn một con gà, chụp cho nó mấy bức ảnh từ dưới lên trông rất bá đạo, gửi cho Nghiêm Liệt.
Nghiêm Liệt trả lời lại rất nhanh, hơn nữa nội dung không nằm ngoài dự đoán của cô.
Nghiêm Liệt: Lớn nhanh quá, không hổ danh à A Thốc! Con gà này nuôi tốt thật đấy!
Được rồi.
Anh chàng này vốn dĩ ngay cả gà trống gà mái cũng không thể phân rõ, không hổ danh là Nghiêm Liệt.
Tình cha con của hai người họ cũng coi như đi đến điểm cuối rồi.
Phương Chước lại gửi những bức hình tương tự cho Diệp Vân Trình, không ngờ ông lại nói rất khẳng định: “Đây không phải A Thốc, màu lông đuôi của A Thốc đậm hơn, rất dễ nhận. Cậu còn buộc dây vào chân nó, con nhìn kỹ lại xem.”
Phương Chước dựa theo chỉ dẫn tìm được chú gà tốt số kia ra, buộc lại sợi dây màu đỏ rực rỡ cho nó.
Sau khi bớt thời gian dọn dẹp sân vườn, cô lại không kiềm chế được, dựa vào bức ảnh trên Taobao mà Nghiêm Liệt từng cho cô xem, đắp cho A Thốc chiếc ổ gà mới.
Không biết vì sao, những suy nghĩ trong lúc nổi hứng của Nghiêm Liệt đến cuối cùng đều đến tay cô đi thực hiện.
Nhưng tiếc là tạm thời không có cơ hội gửi ảnh ổ gà cho Nghiêm Liệt xem.
Nghiêm Liệt sống trong thôn, không quá thân thiết với hàng xóm xung quanh, ban ngày không có việc gì làm cô sẽ quét dọn vệ sinh, tối đến ở trong phòng làm bài tập. Vào lúc tám chín giờ mỗi ngày, nhân lúc trước khi tiệm tạp hóa ở phía đối diện đóng cửa, cô sẽ gọi điện thoại cho Diệp Vân Trình báo bình an.
Cô đã quen với nhịp độ sống như vậy, dù có đơn điệu thì cũng không cảm thấy nhàm chán.
Sau hai ngày ở dưới quê, một người hàng xóm bên cạnh nhờ cô đến sửa máy tính giúp.
Đến bản thân Phương Chước cũng chưa chạm vào máy tính mấy lần chứ nói gì đến sửa, nhận được lời nhờ vả cô có chút e sợ. Nhưng hai ông bà già không biết chữ, hiểu biết về máy tính chỉ giới hạn ở chức năng “Mở máy”, “Tắt máy”. Sau khi liên tục nhờ một người có học như cô qua đó xem, Phương Chước không từ chối được đành qua đó.
May mắn là vấn đề không quá nghiêm trọng, Phương Chước mượn điện thoại của họ, mày mò theo hướng dẫn hơn một tiếng, thuận lợi sửa xong máy tính cho họ.
Nhìn chương trình khôi phục rồi chạy như bình thường, Phương Chước cũng thở phào một hơi dài.
Cô không có hứng thú với tất cả đồ điện tử.
Bà cụ gọt một quả táo cho cô, nhét vào trong tay cô, vốn còn định nấu cơm trưa cho cô nhưng bị cô từ chối khéo léo.
Lúc đưa cô ra ngoài cửa, hai ông bà đi bên cạnh cô, dùng ngôn ngữ nửa địa phương nửa phổ thông nói với cô: “Cô bé đúng là người có học, hôm nay cảm ơn cháu lắm. Lần trước ông bà tìm người sửa máy tình đã mất hơn hai trăm tệ, chưa được mấy ngày lại hỏng rồi, mà rắc rối quá, ông bà làm gì biết sửa mấy cái này? Ban đầu đã nói đừng mua rồi mà họ cứ khăng khăng mua…”
Phương Chước mời bọn họ quay vè, đi ngang qua một căn viện trống ở giữa căn nhà, nhìn thấy mấy món đồ thủ công mây tre đan cắm trên một giá gỗ. Có chuồn chuồn, dế mèn và các loại côn trùng nhỏ. Kỹ thuật đan khéo léo, sống động như thật.
Cô nghĩ Nghiêm Liệt nhất định sẽ thích mấy món đồ trẻ con này, vì anh chính là một người như vậy.
Cực kỳ nhõng nhẽo, còn thích làm nũng.
Bà cụ phát hiện ra cái nhìn của cô, chủ động gỡ một cái xuống tặng cho cô, “Cháu thích cái này à? Thích thì cứ lấy đi, về già rảnh tay, tùy tiện đan ấy mà.”
Phương Chước cầm trong tay, xoay một vòng, ngẩng đầu cười nói: “Cảm ơn ạ.”
Cô đã có thể đoán được Nghiêm Liệt sẽ nói gì, chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ mà nói: “Ôi, đẹp thế! Cậu muốn tặng tớ thật sao? Phương Chước, cậu tốt quá đi!”
Vì thế đây chính là quà mừng năm mới của Nghiêm Liệt.
Năm sau Diệp Vân Trình bắt đầu buôn bán món kho, mang theo chiếc xe đẩy bản nâng cấp của ông.
Lợi nhuận của công việc mới tương đối cao, nhưng cũng vô cùng vất vả, công đoạn chuẩn bị thực phẩm phải tiêu tốn rất nhiều thời gian.
Diệp Vân Trình chưa từng nói cho Phương Chước những tin tức tiêu cực, chỉ nói chuyện vui cho cô. Chẳng hạn hôm nay tiền buôn bán lại tăng, chẳng hạn như có một người khách cũ, tổ chức buổi ăn uống cho công ty, đặt họ trước hai trăm tệ tiền món kho. Công việc làm ăn của họ đang phát triển ổn định.
Kỳ nghỉ đông kết thúc cực kỳ nhanh, học sinh cấp ba chẳng có bao nhiêu thời gian thư giãn.
Sau khi Phương Chước làm xong hết đầy một balo toàn đề thi thì cũng sắp sửa đến thời gian đi học lại. Trước khi quay về trường, cô đến phòng trọ xem qua một chút.
Khi đến thành phố A thì cũng đã là bảy tám giờ tối, Phương Chước đứng ngoài phòng trọ gõ cửa, bên trong không có ai đáp lại. Cô lại ngồi đợi ở cửa một lúc, vẫn không thấy người về.
Có điều lúc sáng cô đã gọi điện cho Diệp Vân Trình, khoảng sáu rưỡi, lúc đó họ đã ra ngoài quầy hàng rồi.
Phương Chước bấm thời gian, đợi Diệp Vân Trình về nhà, nhất định còn phải làm món kho, vậy thì ông vốn chẳng có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi.
Thỉnh thoảng chân của Diệp Vân Trình sẽ lên cơn đau dữ dội, đặc biệt là vào những ngày mưa, ông hoàn toàn không thể lao lực trong thời gian dài, Phương Chước không khỏi lo lắng. Nhưng vì giờ giấc đã quá muộn, cô chỉ có thể để lại lời nhắn cho họ, quay về trường trước.
Cô đứng cạnh quầy hàng dặn dò mấy câu, nói mình đã biết chuyện họ lén tăng ca vào hôm qua, bảo bọn họ sau này không được như vậy nữa.
Diệp Vân Trình bị cô càm ràm một trận, khóc dở mếu dở, nói: “Sao con lại giống phụ huynh hơn cả cậu thế? Cậu là bậc cha chú của con, con còn nhớ không đấy?”
Phương Chước: “Vì hai người đều không nghe lời.”
Tiểu Mục ở bên cạnh vội nói: “Anh không có không nghe lời.”
Phương Chước cười nói: “Đúng, Tiểu Mục ngoan nhất.”
Đợi cô ăn trưa xong, quay trở lại trường thì đám học sinh đã đến được quá nửa rồi.
Chỉ chưa đầy nửa tháng, cả người Ngụy Hi đã tròn trịa hẳn lên. Phương Chước đi vào phòng học, chạm mặt cô ấy lập tức ngẩn ra một lát, còn chưa kịp mở lời thì đã bị đối phương giành nói trước.
Ngụy Hi kích động nói: “Không được nói! Tớ biết tớ béo lên rồi! Nhưng cậu không được nói!”
Phương Chước: “… Tớ chỉ muốn nói sắc mặt của cậu đã tốt lên rất nhiều.”
Sắc mặt Ngụy Hi dịu đi, vẫn tỏ ra rầu rĩ nói: “Có lẽ vậy. Nếu cậu béo lên bốn năm cân, cũng sẽ tròn đầy giống tớ thôi.”
… Xem ra ăn Tết chính là cố gắng bồi dưỡng cơ thể rồi.
Phương Chước lùi sang bên cạnh, lách qua người cô ấy, lướt mắt quanh phòng học một vòng, nhanh chóng tìm được bóng dáng Nghiêm Liệt.
Nghiêm Liệt ngồi ở vị trí gần cửa sổ, đang giở sách bài tập cho Thẩm Mộ Tư.
Bạn học Bánh Ngọt đeo khẩu trang, giọng nói ồm ồm, nghe không được tự nhiên lắm.
Balo sau lưng cậu ấy còn chưa bỏ xuống, có lẽ vừa mới đến lớp. Cụp mắt nhìn Nghiêm Liệt, nói mà chẳng biết xấu hổ: “Liệt Liệt, cậu chép bài tập hộ tớ đi.”
Nghiêm Liệt tức đến bật cười vì cậu ấy, cuộn bài kiểm tra gõ vào đầu cậu ấy, “Cái câu biết chừng biết mực chính là nói người như cậu đấy, bây giờ ngay cả chép bài tập cũng không hài lòng nữa sao?”
“Tớ bị bệnh rồi!” Thẩm Mộ Tư nói rất to, tự cho là mình có đầy đủ lý do: “Tớ có thể cho cậu xem sổ bệnh án của tớ!”
Nghiêm Liệt: “Cậu có cho tớ xem cả gia phả nhà cậu thì cũng chẳng ích gì, chi bằng cậu nói với cô chủ nhiêm xem cô ấy có nhận không.”
Thẩm Mộ Tư đau khổ ôm ngực.
Nghiêm Liệt lừ mắt nhìn cậu ấy, “Thế có cần chép nữa không?”
Thẩm Mộ Tư nói lí nhí: “Cần chứ.”
Phương Chước ngồi xuống bên cạnh, nghe thấy bạn cùng bàn thấp giọng lẩm bẩm một cậu: “Đúng là không khiến người ta bớt lo được.”
Cô ưỡn ngực, chuẩn bị khoa món quà mừng năm mới của mình.
Cô bỏ balo xuống, kéo khóa, lấy món đồ mây tre đan từ bên trong ra.
Về lý tưởng mà nói, đáng lẽ nó là một chú chuồn chuồn xòe cánh. Nhưng có thể lúc ngồi xe không may đè vào, món quà này đã gặp chút ngoài ý muốn, có mối đan đã bung ra, trở thành một món đồ có hình thù kỳ quái.
Phương Chước cầm nó trong tay, chìm vào suy tư, thầm nghĩ lấy thì cũng lấy ra rồi, vẫn nhăn mày đưa nó đến trước mặt Nghiêm Liệt.
Nghiêm Liệt tỏ vẻ hiểu biết, tiện tay cắm nó vào bồn hoa trên bệ cửa sổ, nói vờ vịt: “Uây, có tình sáng tạo chưa, chẳng phải ngay cả bồn hoa cũng có phụ kiện của mình rồi sao? Cái cậu đan là bù nhìn nổ tung à?”
Phương Chước: “…”
Dáng vẻ nói dối của anh thật sự giống y như thật.
… Thế nên trước đây cậu ấy cũng lừa mình như vậy sao?
Nghiêm Liệt thấy vẻ mặt của cô không đúng, lấy món đồ trở lại, nghiêm túc ngắm nghía xong mới ngập ngừng hỏi: “Cái cậu đan không phải là tớ chứ?”
Anh lại ngắm một hồi, tự lừa dối mình: “Đúng là hơi giống thật.”
Phương Chước: “…” Cái tên không có nguyên tắc này.