Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 44:
Chương 44
Trans: Cola
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghiêm Liệt chuyển đệm của mình ra ngoài phòng khách, chọn một vị trí gần kề cửa sổ, như vậy vén rèm cửa sổ ra là có thể nhìn thấy mặt trời của hôm sau mọc lên từ sau lừng tòa nhà cao tầng.
Phương Chước ôm đến hai chiếc chăn mới mua cho cậu, rồi phụ cậu trải ga giường.
Đợi hai người sửa soạn xong xuôi thì đã là ba giờ sáng.
Dù đã có hai lớp chăn bông thì ở trong căn phòng trọ không có máy sưởi này vẫn thấy hơi lạnh lẽo. Cộng thêm không có túi sưởi, nằm trên giường phải mất một lúc lâu mới có thể ủ ấm tay chân.
May là ban nãy đã uống chút rượu, men rượu chảy trong người cậu phát nhiệt, giúp cậu chống đỡ sự xâm nhập của chút khí lạnh.
Nghiêm Liệt không cởi áo khoác, ngồi tựa vào tường, gỡ bao tay ra bấm điện thoại.
Đã qua thời gian ngủ của đồng hồ sinh học, lúc này Phương Chước hoàn toàn không buồn ngủ. Nhưng không khí bên ngoài chăn lạnh thấu xương, cô co người thành một cụm không muốn nhúc nhích.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn vẫn đang rung không ngừng, ngay sau đó bên đối diện bức tường vọng lại ba tiếng gõ dè dặt, chỉ cần nghĩ cũng biết tên gàn dở nào nửa đêm nửa hôm đến tìm người ta nói chuyện là ai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Chước vốn định giả vờ như đã ngủ, do dự hồi lâu cô vẫn cầm điện thoại ra đọc lướt qua tin nhắn.
Quân Hữu Liệt Danh: Cậu ngủ rồi à?
Mặt trời nhỏ: ? Chưa.
Quân Hữu Liệt Danh: Nói chuyện tí đi?
Mặt trời nhỏ: Lạnh.
Quân Hữu Liệt Danh: Cậu chui vào trong chăn gõ chữ, một lúc lại chui ra hít thở.
Phương Chước nói thầm vì sao tớ lại phải làm chuyện ngu ngốc như vậy? Nhưng một bàn tay để ở ngoài chăn, chưa đầy mấy phút đã lạnh đến cứng cả lại.
Mặt trời nhỏ: Cậu không thể ngủ sao?
Quân Hữu Liệt Danh: Không ngủ được.
Mặt trời nhỏ: ?
Quân Hữu Liệt Danh: Cậu có thể đừng nói cụt lủn thế không? Nhắn tin trên QQ không phí lưu lượng đâu.
Nhưng nó phí sức ở tay!
Quân Hữu Liệt Danh: Hôm nay là lần đầu tiên tớ uống rượu, sao nó còn có thể giúp tinh thần tỉnh nhỉ? Bây giờ tớ phấn khích cực kỳ luôn.
Quân Hữu Liệt Danh: Cậu nói xem có phải tớ say rồi không?
Mặt trời nhỏ: Cậu chưa say.
Mặt trời nhỏ: Nhưng cậu đúng là đang mượn rượu làm loạn [Đầu trọc]
Quân Hữu Liệt Danh: [Hehehe]
Quân Hữu Liệt Danh: Tớ vừa lướt mấy shop trên mạng, lướt đến một shop bán ổ gà, vì sao lại gợi ý cho tớ cái shop như vậy nhỉ?
Quân Hữu Liệt Danh: [Hình ảnh] cậu nghĩ A Thốc sẽ thích chứ?
Đó là một chiếc ổ gà được đan bằng mây tre.
A Thốc có thích hay không thì Phương Chước không biết, nhưng Phương Chước đã phát hiện Nghiêm Liệt cực kỳ yêu thích những đồ vật dành cho gà.
Thỉnh thoảng nhớ ra là mua nhà cho gà, nếu nhớ ra thì ngay cả nó là gà trống hay gà mái thì cậu cũng chẳng bận tâm.
Không thể bị cậu ấy lừa gạt nữa.
Phương Chước dùng sự im lặng để bày tỏ ý phủ định, hi vọng Nghiêm Liệt tự mình hiểu được.
Điện thoại vẫn còn rung, cùng với từng dòng tin nhắn nhảy ra ngoài màn hình, không ngừng khiêu khích thần kinh của Phương Chước trong màn đêm tĩnh lặng.
Quân Hữu Liệt Danh: Thực ra tớ muốn chọn cho cậu một món quà năm mới, nhưng không biết cậu sẽ nhận cái gì.
Quân Hữu Liệt Danh: Không biết cậu có nhận hay không, không biết cậu bằng lòng nhận cái gì, nhưng tớ muốn tặng.
Có vẻ còn khá là ấm ức.
Thấy đối phương không có chút ý định dừng lại, Phương Chước không nhịn được nữa. Cô với lấy chiếc áo khoác bên giường, khoác lên người, lạnh đến nỗi run cầm cập, lại vội vang ôm chặn chạy nhanh ra khỏi phòng.
Lúc cô ra ngoài, Nghiêm Liệt đang hà hơi nóng vào tay, ngẩng đầu nhìn thấy cô, cậu ngồi thẳng người lại, cười hỏi: “Ý? Cậu cảm nhận được lời vẫy gọi của tớ sao?”
Phương Chước nói: “Cậu phiền quá đi mất!”
Diệp Vân Trình đã đi ngủ, hai người hạ giọng rất nhỏ để nói chuyện.
Phương Chước dịch người lên trước một chút, vén chăn của mình ra, dành cho Phương Chước chút không gian.
Phương Chước ngồi xuống, nói bằng giọng bất đắc dĩ: “Nói đi, cậu còn có gì muốn nói.”
Nghiêm Liệt tiếp tục cúi đầu gõ chữ.
Phương Chước dằng mất điện thoại của cậu, buồn cười, nói: “Có gì mà không thể nói trước mặt tớ thế? Tớ không mang điện thoại ra đây!”
Nghiêm Liệt đáp: “Tớ đang tìm đơn hàng chờ xử lý của tớ, còn có giỏ hàng của tớ!”
Phương Chước đứng dậy, Nghiêm Liệt vội vàng kéo chăn của cô lại, nhận sai: “Được rồi, tớ không tìm nữa.”
Hai người ngồi lặng lẽ, sau lưng là màn đêm tịch mịch vô biên.
Nghiêm Liệt ấp úng một hồi, thở ra một hơi rồi thẳng thắn nói: “Thực ra tớ không có chuyện quan trọng nào, chỉ là không ngủ được, muốn tìm cậu nói chuyện.”
Phương Chước nói: “Cậu nói đi.”
Nghiêm Liệt lại không biết mình nên nói gì nữa.
Không thể nghĩ ra nổi.
Khi Phương Chước ở bên cạnh, cho cậu cơ hội thì cậu lại chẳng thể nghĩ nổi. Cảm thấy chỉ cần ngồi như vậy đã tốt lắm rồi, cậu lo nhỡ buông lỏng quá sẽ nói ra những lời lạ lùng, không đúng thời điểm.
Phương Chước đợi một lúc vẫn không thấy cậu mở lời, cô dịu giọng lại, chủ động hỏi: “Vì sao cậu không về nhà? Dù cậu có trải thảm ở trong nhà mình thì cũng thoải mái hơn ngủ ở chỗ này nhỉ?”
Nghiêm Liệt ngây người một lát, lấy hơi rồi mới đáp: “Không muốn về.”
“Nếu cậu thấy không vui thì có thể không trả lời.” Phương Chước không quay đầu qua nhìn cậu, cô dùng ngữ điệu bình tĩnh đến mức như đang tự lẩm bẩm một mình, hỏi: “Bố mẹ cậu đối xử không tốt với cậu sao?”
“Không có chỗ nào không tốt…” Nghiêm Liệt ngửa đầu ra sao, trầm ngâm nói: “Không nói rõ được.”
Phương Chước không biết mối quan hệ trong gia đình bình thường phải như thế nào, nhưng cô biết, rõ ràng đó không phải kiểu gia đình được Nghiêm Liệt thích.
Cô nhớ đến thời điểm chạm mặt Nghiêm Thành Lý, Nghiêm Liệt gần như có biểu hiện mất kiểm soát. Cô đối chiếu lại với hồi ức, phân tích kỹ càng một lượt, cảm thấy Nghiêm Thành Lý có lẽ là một người không giảo giao lưu, khá là độc đoán, ngay cả một người khéo léo như Nghiêm Liệt cũng không thể nào giải quyết.
Phương Chước hỏi: “Cậu đã từng nói với chú ấy chưa? Rằng cậu không thích.”
Nhịp thở của người bên cạnh trở nên dài và sâu, khi Phương Chước tưởng là cậu đã ngủ, cậu mới thấp giọng đáp: “Không thể nói, họ không hiểu được.”
Phương Chước mờ mịt, “Vậy sao?” Thế thì Phương Dật Minh lại biết tự mình biết mình.
Một lúc sau, Nghiêm Liệt khẽ nói: “Tớ nói cho cậu nghe, nhưng đến ngày mai cậu phải quên sạch sành sanh nhé.”
Phương Chước đáp: “Được.”
Nghiêm Liệt: “Chỗ nào nghe không hiểu cũng không được hỏi vì sao.”
Phương Chước: “Được.”
Nghiêm Liệt đắn đo, không biết phải bắt đầu thuật lại từ chỗ nào.
“Họ có rất nhiều chuyện quan trọng, tất cả đều được xếp trước tớ, từ nhỏ tớ đã bắt đầu như vậy rồi. Họ để một mình tớ ở trong nhà, đến tận nửa đêm về nhà sau khi uống say bí tỉ.”
Họ lúc nào cũng có kinh nghiệm, nỗi khổ của người từng trải, không để cảm xúc của con trẻ vào trong lòng.
“Cuộc sống ép buộc” là một lí do rất hay, như vậy họ đã có quyền có thể không thấu hiểu cho cậu, nhưng lại có thể yêu cầu cậu thấu hiểu bọn họ.
Nhưng cậu vốn dĩ cũng là một người ích kỷ, cậu không thể rộng lượng như vậy.
“Khi con người rơi xuống đáy vực thì làm chuyện gì cũng đều không suôn sẻ, họ sẽ mượn rượu để cãi vã, đánh lộn, đập phá đồ đạc trong nhà. Nhưng khi trách mắng đối phương thì lại tỏ ra vô cùng tỉnh táo. Tớ không biết men say rốt cuộc là thứ gì mà có thể khiến con người chỉ còn lại mặt xấu xa.”
Phương Chước cũng chưa từng uống say bao giờ, không hiểu vì sao có người dám đánh mất lý trí, đến mức không thể tự kiểm soát bản thân, nhưng trực giác mách bảo hẳn là không phải như vậy.
Cô là một người lắng nghe rất có tâm, chỉ gật đầu với mọi lời giãi bày.
Nghiêm Liệt giơ tay bóp thái dương, ở chỗ da nào đó vẫn còn cảm giác gồ ghề rõ ràng, đã bị tóc mái che mất.
Cậu rất thích sờ vết thương này, sau đó nghiền ngẫm một vài chuyện vẩn vơ, đây đã trở thành thói quen của cậu, nó có thể khiến cậu nhanh chóng trở nên lý trí và lạnh lùng.
“Hồi nhỏ tớ từng sống cùng bà tớ mấy năm, không gần gũi với bọn họ. Họ từng thử vun đắp tình cảm với tớ, trong một khoảng thời gian rất ngắn ngủi. Sau đó họ nhận ra chuyện đó không thành công, tớ không phải một đứa trẻ nghe lời nên họ đã từ bỏ, toàn tâm toàn ý theo đuổi sự nghiệp của mình.”
Đó là quãng thời gian tồi tệ nhất mà cậu từng trải qua, thậm chí có thể nói là quãng thời gian hỗn loạn.
Thậm chí cậu đã từng hoài nghi, lúc ấy bố mẹ cậu lựa chọn rời thành phố A để phát triển một lần nữa, một nguyên nhân trong số đó chính là không biết phải đối mặt với cậu như thế nào.
Nghiêm Liệt nói bằng giọng điệu rất mỉa mai: “Tớ cũng chẳng phải cái máy bán hàng tự động, chỉ cần bọn họ bỏ tiền xu vào là tớ có thể đưa ra hàng hóa mà họ mong đợi. Thực ra ngay từ ban đầu, họ đã chẳng có bao nhiêu trông mong vào tình thân của tớ.”
Phương Chước đang cố gắng cân nhắc, chỉ là không lên tiếng. Suy cho cùng cô không giỏi giải quyết chuyện như vậy, không biết nên đưa ra lời an ủi ra làm sao.
Dựa vào kinh nghiệm xã giao có hạn của cô, lúc này cách tốt nhất và cũng là các phổ biến nhất có lẽ là chia sẻ cho Nghiêm Liệt sự tồi tệ của Phương Dật Minh, để chứng minh trên đời này người đen đủi không chỉ có mình cậu ấy. Nhưng Phương Chước biết Nghiêm Liệt không hề cần sự an ủi như thế.
Nghiêm Liệt nói: “Tớ không hiểu.”
Họ từng gian khổ là sự thật. Hồi họ còn trẻ quả thực đã vất vả nửa đời người vì tiền bạc.
Chuyện Nghiêm Liệt không hiểu chính là, mục tiêu khó khăn như vậy, họ đã dùng mấy năm, mười mấy năm để đạt được, vì sao đến lượt cậu, sự kiên trì của họ đã bắt đầu mất tác dụng? Tựa như cậu là người chẳng hề quan trọng, không đáng để đầu tư.
“Bỏ đi.” Nghiêm Liệt nói, “Họ chỉ hi vọng tớ có thể tự trở nên hiểu chuyện mà thôi.”
Cuối cùng Phương Chước cũng tìm thấy một điểm để cô có thể hùa theo, vội nói: “Cậu đã hiểu chuyện lắm rồi, cậu con trai lý tưởng… tớ không có ý muốn làm bố cậu đâu.”
Nghiêm Liệt xởi lởi không so đo lời nói sai của cô, gọi tên cô trong đêm: “Phương Chước.”
“Hửm?”
Nghiêm Liệt quay người qua, nhìn vào mắt cô, hỏi: “Có phải cậu cảm thấy, tớ có suy nghĩ này nghe rất… bi lụy?”
Phương Chước nói to hơn một chút: “Được, cậu bắt đầu đổ oan cho tớ rồi đấy à?”
Nghiêm Liệt cong khóe môi, “Thế tớ cho cậu một cơ hội để biện bạch đấy.”
“Tớ không cần nhé!” Phương Chước nói, “Không có là không có, vì sao tớ phải biện bạch?”
Nghiêm Liệt trượt người vào trong chăn, nằm lên chiếc gối mềm mại, lại gọi một tiếng.
“Phương Chước.”
“Ừm?”
Nghiêm Liệt hỏi rất nghiêm túc: “Vậy là cậu sẽ kiên nhẫn thu nhận độ hảo cảm của tớ sao?”
Phương Chước hỏi: “Bây giờ tớ có bao nhiêu?”
Nghiêm Liệt ngẫm nghĩ giây lát, nói: “Rất rất nhiều.”
“Thế thì được.” Phương Chước hỏi: “Còn khá dễ lấy nữa, lúc nào thì tớ có thể thu đây?”
Nghiêm Liệt lục lại ký ức trong đầu một lượt, khẽ bật cười thành tiếng, nói: “Tớ tự đưa.”