Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 43:
Chương 43
Trans: Cam Đá
Sự bốc đồng và tính tùy hứng là những quà tặng kèm của tuổi trẻ, sau cái tết thứ mười tám Phương Chước được sinh ra, nó đã xuất hiện muộn màng trong cuộc đời cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước lúc đó, Phương Chước sẽ không xuất hiện ở những ngõ ngách xa lạ của thành phố chỉ vì một suy nghĩ thoáng qua, cũng không cho phép mình thỏa mãn bao nhiêu sở thích vô bổ và xa hoa, cũng như không mục đích đi cùng ai đó vào nửa đêm đi dạo trong nửa giờ hoặc hơn.
Đây dường như là những đặc quyền của Nghiêm Liệt, anh chất chứa rất nhiều sự vô tội.
Vô số những phút giây, đủ loại ảo tưởng phi thực tế, những kỳ vọng không cách nào thực hiện được… Đây là những di chứng thời niên thiếu tới muộn của Phương Chước.
Tuy nhiên, khi tia lửa lạnh cuối cùng ở chân trời bị triệt tiêu, và hàng ngàn ngôi sao bị che lấp trong lớp bụi trắng từ pháo hoa, Nghiêm Liệt vẫn không bày tỏ nguyện vọng của mình.
Đám đông tan đi, giống như sóng gió quái dị trên biển dịu đi.
Giọng nói của Nghiêm Liệt lại trở nên rõ ràng, “Không phải nguyện vọng, mà là mục tiêu.”
Tóc anh bị gió bên bờ sông làm rối tung, lộ ra vầng trán nhẵn nhụi, anh cong mắt nói: “Chờ ngày nào đó khi nó thành hiện thực, tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Chước cạn lời: “Vậy tại sao bây giờ cậu lại nhá hàng trước cho tôi?”
Nghiêm Liệt nói lời vô trách nhiệm, “Để kiểm tra sự kiên nhẫn của cậu!”
Phương Chước cười hỏi: “Cậu muốn tôi cho cậu thử nghiệm khả năng chịu đòn của cậu phải không?”
Nghiêm Liệt xoay người bỏ chạy.
Chạy một đoạn đường, anh quay đầu lại, đứng núp cách đó một đoạn, cười ha ha hỏi: “Nhân tiện, trong kỳ nghỉ tôi có hỏi cậu một câu, còn chưa nói xong.”
Phương Chước nói: “Nói mau!”
Nghiêm Liệt hỏi một cách khiếm nhã, “Chờ khi cậu có tiền rồi, trong nhà có ngại có thêm một người không?”
Phương Chước im lặng một lúc, sau đó nghiêm túc nhìn anh và nói: “ Đồ ngốc. Không có tiền cũng có thể nuôi thêm một người.” Tiếp đó thì khẽ cau mày, nói với vẻ ảo não: “Nhưng nuôi cậu hơi tốn tiền chút.”
Nghiêm Liệt lớn tiếng phản bác: “Tôi không có! Cậu nói bậy!”
Đèn đường xuyên qua bóng cây loà xoà, cô gái đi dưới cái bóng hắt xuống của con đường rợp bóng cây, rũ mắt gõ Wechat. Nhập một dòng, ngẫm nghĩ rồi lại bấm xoá và chỉ gửi một biểu tượng cảm xúc.
Người bạn bên cạnh nghiêng người tới gần, hỏi: “Cậu đang nhắn tin cho ai vậy?”
“Có ai đâu, hôm nay tớ gặp một em trai trong bữa tiệc tối, là con trai của bạn bố tôi. Cậu ấy khá đẹp trai nhưng rất lạnh lùng.” Cô gái thoát khỏi giao diện trò chuyện, gửi một vài lời chúc phúc ở các nhóm khác rồi nói với vẻ thản nhiên: “Năm sau đã phải lên đại học rồi, tớ đã giới thiệu cho cậu ấy vào đại học B, nhưng cậu ấy cứ một mực phớt lờ mình.”
Người bạn tỏ vẻ quan tâm, nói: “Bây giờ mới học năm thứ ba trung học à? Một tên nhóc ở tầm tuổi này cao ngạo lạnh lùng thì có điểm nào để đặc biệt và thu hút kia chứ? Học lớp mười hai là đủ buồn bực lắm rồi.”
Cô gái mỉm cười, ngẩng đầu lên và nói: “Tớ biết cậu chỉ thích những người đẹp trai rồi.”
“Tớ thích người phóng khoáng thú vị một chút, nhưng đáng tiếc Em thích vui vẻ hoạt bát, nhưng tiếc là phần lớn những người kiểu này đều là kiểu thấy ai cũng đối xử tốt bụng, không có cách nào yêu đương nghiêm túc.” Người bạn thúc khuỷ tay vào người cô gái, hất hất cằm về phía trước, nói thì thầm, “Cậu nhìn anh bé đẹp trai ở đằng trước kia, lúc nãy cùng xem pháo bông với bọn mình, tớ đã quan sát anh ấy rất lâu, không biết bây giờ đang học năm mấy đại học.”
Cô gái nhìn về hướng và thấy một khuôn mặt quen thuộc mà cô vừa nhìn thấy vài giờ trước. Khuôn mặt không liên quan đến “cao lạnh lùng” lúc này mới nở nụ cười sảng khoái và ấm áp, không chút do dự mà đem lòng tốt của mình dành cho người trước mặt.
Ánh mắt hai bên giao nhau trong giây lát, có lẽ đối phương cũng đã nhìn thấy cô ta. Có thể anh ấy không nhận ra cô ấy, hoặc cũng có thể anh ấy không để tâm. Anh ấy nhanh chóng rời mắt trong giây tiếp theo và tiếp tục nói chuyện với người trước mặt.
Làn sương trắng phảng phất theo hơi thở của hai người cùng hòa quyện trong không khí, họ chậm rãi bước đi trên ánh sáng màu cam tinh khôi. Sự hòa hợp nhẹ nhàng đến mức có chút khó tin.
Cô gái sững sờ một lúc, bấm mở giao diện trò chuyện lúc nãy, thu hồi biểu tượng cảm xúc rồi xóa ô chat như không có chuyện gì xảy ra.
Người bạn thoáng thấy thao tác của cô ta, lập tức trêu ghẹo: “Sao vậy? Phát hiện tên con trai cao ngạo lạnh lùng kia không có hào quang thiếu niên giàu có và sức hút?”
Cô gái sắc mặt không thay đổi lên tiếng: “Chả sao cả, nghĩ kĩ thấy cậu ta còn nhỏ quá, không thể để cậu ấy hiểu nhầm, lở dở việc học hành của cậu ấy.”
“Thế cũng phải.” Người bạn than thở, “Không tìm thấy người nâng niu trong long bàn tay, chi bằng chúng ta đi mua trà sữa nhé?”
…
Nghiêm Liệt không muốn về nhà, vì vậy Phương Chước đành phải đưa anh trở về. Cả hai tìm thấy chiếc xe đạp bị bỏ rơi giữa chừng và đẩy nó đến nhà thuê của Diệp Vân Trình.
Đêm nay Nghiêm Liệt không ăn nhiều, lúc này cơn tức giận của anh đã tan biến, tiếng bụng đói vang lên ục ục.
Phương Chước bảo anh đợi ở bên bàn, lấy đồ ăn đi hâm nóng.
Nồi vừa đổ đầy nước thì Diệp Vân Trình trong bộ đồ ngủ đã bước ra.
“Cậu ơi, con đánh thức cậu à?” Nghiêm Liệt đứng dậy nói: “Chúc mừng năm mới!”
Diệp Vân Trình vẫn còn ngái ngủ, ngạc nhiên trôi qua mới mỉm cười: “Chúc mừng năm mới, sao trễ thế này mà cháu còn ở đây?”
Nghiêm Liệt nói cười vui vẻ: “Đến ăn ké bữa cơm ạ!”
Diệp Vân Trình ngồi xuống bàn, hỏi: “Con đã ăn sủi cảo chưa? Trong ngăn đá vẫn còn một số chưa ăn hết, bây giờ có thể lấy nấu cho con ăn.”
Nghiêm Liệt xắn tay áo lên và nói, “Được rồi. Để con tự nấu.”
Diệp Vân Trình mở cửa tủ lạnh, chỉ vị trí cho anh rồi lấy sủi cao ra.
“À phải rồi, còn có rượu trứng nữa.” Ông nhớ ra và nhiệt tình giới thiệu, “Trong tủ lạnh còn nửa chai rượu gạo. Cậu sẽ đi chưng một chén rượu trứng cho con nhé.” Nghiêm Liệt vội vàng từ chối, anh lên tiếng: “Con không uống rượu!”
Diệp Vân Trình hỏi, “Bộ con bị dị ứng với cồn à?”
Nghiêm Liệt mơ hồ nói, “Thế thì không phải ạ.”
“Vậy thì uống nhấp môi, món này rất là bổ.” Giọng nói ấm áp của Diệp Vân Trình giải thích một cách nhỏ nhẹ, “Nó ngọt ngọt, khác với vị rượu thông thường, uống rất ngon. Không tin con đi hỏi Chước Chước kìa.”
Phương Chước bật máy hút khói, làm chứng: “Uống thật sự rất ngon.”
Nghiêm Liệt vẫn còn đang nghĩ cách từ chối thì Diệp Vân Trình đột nhiên đưa tay lên chạm vào gương mặt anh, một cảm giác lạ lẫm khiến anh giật mình.
Anh kiềm chế không né tránh, khi nhìn thấy khuôn mặt đầy lo lắng của Diệp Vân Trình, lập tức lẩm bẩm: “Để thổi gió cho hai đứa, ở ngoài chơi trễ tới vậy, mặt suýt đông cứng rồi này, càng cần phải đuổi cái lạnh đi. Nhấp môi chút đi.”
Nghiêm Liệt mấp máy môi, không còn cách nào để suy nghĩ thêm nữa, đành vô thức đồng ý.
Hai cái bếp được nổi lửa, mùi rượu từ từ toả ra từ nơi kẽ hở, khác hẳn với mùi hương Nghiêm Liệt đã ngửi thấy lúc trước, nó mang theo một mùi ngọt ngào thơm ngát.
Phương Chước đứng bên bồn rửa tay nhìn đốm lửa, bỗng dưng nói ra một câu chả biết phải giải thích làm sao: “Nghiêm Liệt thích đồ ngọt.”
Diệp Vân Trình nói, “Thật không?”
“Thật ạ.” Phương Chước nói một cách chắc chắn, “Còn thích ăn bánh kem, điểm tâm lúc trước cậu làm cho con đều là cậu ấy ăn hết đó ạ.”
Nghiêm Liệt: “…Cậu đang tố giác hả?”
“Có gì đâu hả? Thích ăn thì cậu làm cho con.” Diệp Vân Trình nhớ rõ tất cả các chi tiết, “Chước Chước thích ăn cay, mặn và thịt, để cậu làm cho con ăn. ”
Phương Chước quay lại và nở một nụ cười mãn nguyện. Nghiêm Liệt hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt trẻ con của cô như vậy.
Anh dựa vào cửa tủ lạnh, cảm nhận được hơi ấm của bếp lò, trong lòng tự hỏi, tại sao ngôi nhà này lại ấm áp đến vậy? Anh thực sự thích nơi này.
Sau khi thức ăn được hâm nóng, được bưng ra bàn khi còn đang bốc hơi nóng.
Phương Chước cũng ngồi ăn cùng một chút, Diệp Vân Trình không đói nên cũng không động đũa, nhưng ông không rời đi, ông ngồi ở một bên nhìn bọn họ ăn.
Ông hỏi: “Tối nay con có về không?” Nghiêm Liệt ngập ngừng nói: “Con sẽ không về đâu.”
“Vậy con ngủ phòng khách hay ngủ với cậu?” Diệp Vân Trình nói, “Nệm của con vẫn còn ở đây nè, mai đưa về cho con nhé?”
Nghiêm Liệt nói, “Con sẽ ngủ ở phòng khách. Nệm cứ để ở đây ạ, chừa một cái hố cho con.”
Diệp Vân Trình duỗi tay, cười cười lên tiếng: “Vậy sau này cậu phải thuê một căn nhà to hơn. Còn có cả con và Tiểu Mục, nhà chúng ta đông người hơn rồi.”