[vtđd]_ánh dương rực rỡ

Chương 42


Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 42:

 
Chương 42
Trans: Cam Đá
 
Phương Chước tùy ý đổi một đôi giày, chạy nhanh xuống lầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngay khi cửa an ninh được mở ra, Nghiêm Liệt lao đến kéo cô rồi đi về phía cổng của tiểu khu.
 
Phương Chước cảm nhận được cơn gió lạnh lướt qua, hơi lạnh phả vào mặt khiến cô dừng câu hỏi định nói, liếc sang bên cạnh và thấy cái bóng của một chiếc xe đạp đậu dưới ngọn đèn đường.
 
“Không kịp nữa rồi!” Nghiêm Liệt liếc nhìn đồng hồ, “Tôi không gọi xe được nên đi xe đạp đến đây!”
 
Trán ướt đẫm mồ hôi, nhưng hai má ửng hồng, không biết có phải vì phấn khích hay vì oi bức.
 
Anh xoay xe một cách lưu loát, đặt một chân xuống đất, nhìn lại thấy Phương Chước vẫn ngơ ngác đứng bên cạnh, bèn đặt một chân xuống rồi nhanh chóng cởi bỏ chiếc khăn quàng cổ, quàng hai vòng qua cổ Phương Chước. 
 
“Sao cậu không mặc thêm quần áo khi ra ngoài? Trời về đêm có gió lớn lắm.” Nghiêm Liệt chỉnh lại góc khăn, chải tóc cho cô, “Được rồi! Xuất phát!”
 
Trên chiếc khăn vẫn còn vương lại mùi hương nồng đậm của Nghiêm Liệt, Phương Chước hít một hơi, có ảo giác giống như mình đang được bao bọc. Mặc dù cô thở chậm lại, nhưng hơi nóng phả ra từ lớp vải mềm gần như làm tê liệt dây thần kinh của cô, cô chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì đã ngồi lên ghế sau xe đạp rồi. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghiêm Liệt chờ đợi, đeo găng tay vào, vẫn không đợi được động tác tiếp theo của Phương Chước, không khỏi nhắc nhở: “Cậu ôm tôi này, nếu không tôi sẽ luôn lo lắng cậu bị ngã.” 
 
Anh quay đầu lại, gương mặt lúc nói chuyện bị một lớp hoa tuyết mỏng manh che phủ mờ ảo, cười với vẻ cợt nhã: “Tôi có chỗ nào khiến cậu không có cảm giác an toàn?”
 
Phương Chước kéo chiếc khăn lên, che nửa khuôn mặt, sau đó từ từ ôm chầm lấy anh, thẳng thừng thúc giục: “Tốc độ.” 
 

Nơi bắn pháo hoa là gần Quảng trường Nhân dân, đối diện với sông, mất khoảng hai mươi phút để đi xe đến đó. 
 
Thời điểm băng qua tháp đồng hồ, Phương Chước thấy kim chỉ trên hiển thị “11:10”.
 
Gần con phố này không có nhiều người đi bộ, nhưng nếu tiếp tục đi về phía trước thì có thể dẫn đến các khu mua sắm sầm uất ở trung tâm thành phố, từ xa đã có thể nhìn thấy ánh đèn rực rỡ trên các tòa nhà cao tầng.
 
Khi sắp đến ngã tư đèn giao thông, Nghiêm Liệt bất ngờ tấp vào lề và dừng lại.
 
Phương Chước nhìn qua vai và thấy một cảnh sát giao thông mặc đồng phục sọc huỳnh quang đang đứng ở ngã tư phía trước, thường xuyên nhìn về phía họ.
 
Nghiêm Liệt đỡ thân xe, sau khi làm nguội đầu óc anh mới nói một câu: “Gay go rồi.”
 
Phương Chước: “?”
 
“Hình như xe đạp không được chở người. Trừ khi là trẻ mẫu giáo.” Nghiêm Liệt ngoảnh lại, rõ ràng là chột dạ nhưng cũng không dám thay đổi sắc mặt, hỏi: “Ảnh hậu, người cho rằng anh cảnh sát giao thông kia có thể tin không?”  
 
Phương Chước: “…”
 
Liệt Liệt vừa nghĩ đến, Chước Chước đã sợ hãi.
 
“Không phải,” Phương Chước hỏi, “Trước đây cậu không biết? Là cậu cố ý sao?”  
 
Nghiêm Liệt cất giọng kêu oan: “Tôi thực sự chỉ mới nhớ ra, ghế sau xe đạp của tôi thường không chở người! Cậu là người hiếm hoi đó.”


 
Phương Chước thực sự là khó mà thấy vui vẻ với trường hợp, cảnh tượng này.

 
May mắn thay, anh cảnh sát giao thông nhìn thấy đã tự giác dừng lại và không đi về phía bọn họ nữa. Họ được miễn tiền phạt vào đêm giao thừa.
 
Nghiêm Liệt dời xe sang bên đường khóa lại, liếc mắt nhìn thời gian, cảm thấy đã đủ rồi, mới kéo Phương Chước lên, bắt đầu chạy.
 
Khi đi qua trước mặt cảnh sát giao thông, Nghiêm Liệt vẫy tay và hét lớn: “Cảm ơn đồng chí, chúc mừng năm mới! Làm thêm giờ vất vả rồi!”
 
Anh cảnh sát giao thông trẻ tuổi mỉm cười, tiễn anh bằng ánh mắt “Lần sau không được chiếu theo lệ này nữa đâu.”
 
Từ đầu phố đến cây cầu, vẫn còn khoảng hai km. Nhưng chung quanh toàn là nhà thấp tầng, chỉ cần đi thêm một chút nữa sẽ có thể nhìn thấy pháo hoa trên mặt sông, cùng lắm là vị trí xem không tốt.
 
Phương Chước chạy ngược gió đêm, trên người bắt đầu nóng túa ra mồ hôi. Cô ra hiệu cho Nghiêm Liệt giảm tốc độ và đi về phía cây cầu theo sau đám đông đang dần tụ tập.
 
Nghiêm Liệt bước một bước dài, trên môi ngâm nga một giai điệu không rõ, mắt anh đảo qua dòng sông lấp lánh, bầu trời đêm rộng lớn và sâu thẳm, nhưng anh không hề liếc nhìn về hướng của Phương Chước.
 
Hàng chân mày và đôi mắt của anh đầy rạng rỡ, vẻ mặt sáng sủa, tâm tình nhẹ nhàng, cho tới bây giờ anh ấy vẫn chưa buông tay Phương Chước ra, giống như đã hoàn toàn quên mất chuyện đó.
 
Phương Chước phối hợp cùng bước chân của anh, đầu óc đang thả lỏng trong tiết tấu hồi phục, nhìn một đôi nam nữ trên đường chụp ảnh bằng điện thoại di động của họ, cô tìm anh truy hỏi, “Tại sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi?”  


 
Nghiêm Liệt Anh tự tin nói, “Bình thường chẳng phải cậu cũng không trả lời tin nhắn của tôi?” 
 
Lúc này Phương Chước chắc chắn rằng Nghiêm Liệt đang trả thù. Không ngờ tên con trai này lại tính toán chi li như vậy.
 
Phương Chước biện hộ: “Tôi thực sự không phải vì nhỏ mọn.”

 
“Tôi tin cậu.” Kỹ năng diễn xuất của Nghiêm Liệt quá vụng về, phía trước ba chữ này anh nói quá dối trá nên bổ sung, “Bởi vì tôi cũng không phải thật sự nhỏ mọn.” 
 
Cậu chính là vậy. Phương Chước thầm mắng chửi trong lòng.
 
Khi họ đến cầu, đã 11 giờ 45, pháo hoa sẽ được bắn ở phía đối diện vào lúc 0 giờ.


 
Lúc này bên cầu có rất nhiều người đang đợi, Nghiêm Liệt kéo Phương Chước chạy vào trong đám người đang ùn ùn kéo đến, tìm một điểm tương đối cao, đứng trên dốc chờ giao thừa.
 
Phương Chước lấy điện thoại di động ra, lại nhìn thời gian, hỏi người bên cạnh, ” Tại sao cậu lại có thời gian đến đây? Cậu không phải nên đón giao thừa cùng với bố mẹ cậu sao?” 
 
“Bọn họ đều say cả rồi.” Tiếng ồn ào xung quanh quá lớn, Nghiêm Liệt tựa vào tai Phương Chước hỏi:” Vừa rồi cậu có ngửi thấy mùi rượu trên người tôi không?”
Thực tế thì khi nãy ngồi xe đạp, Phương Chước có ngửi thấy chút ít, nhưng cô nhờ tới vẻ chán ghét không hề giấu giếm mà Nghiêm Liệt đối với rượu bia, sợ anh tỏ ra bực bội tại chỗ nên vẻ mặt bình tĩnh nói, “Không có.”  
 
Dù sao hôm nay cũng là ngày cuối cùng của năm mới, không đầy mấy phút nữa sẽ kết thúc, hiện tại cô lại nói thêm vài câu nói dối trắng trợn thì sẽ không cần mang sang năm mới.
 
Nghiêm Liệt nhíu mày, nói với vẻ hơi đáng thương: “Trước khi nhìn thấy cậu, cả ngày hôm nay của tôi vô cùng xui xẻo!” 
 
Phương Chước nói, “Ngược lại tôi có thể chia sẻ một ít may mắn cho cậu, dù rằng tôi chẳng có bao nhiêu.” May mắn của cô có giá trị, đều được tích lũy kể từ sau khi gặp được Nghiêm Liệt và gần đây tăng lên đặc biệt nhanh.
 
Nghiêm Liệt nhìn chằm chằm vào gò má của cô và hỏi: “Giống như cậu còn chưa có 200 tệ, nhưng có thể đãi tôi bữa trưa 20 tệ không?”
 
Phương Chước nghiêm túc nói, “Anh thanh niên ơi, anh muốn quá nhiều rồi.”
 
Nghiêm Liệt cười một cách ngông cuồng.
 
Chỉ còn một phút nữa là đến giao thừa. Người trên cầu càng náo nhiệt. Nhiều người đã lấy điện thoại di động ra và đếm ngược những phút cuối cùng.
 
Nghiêm Liệt cười mệt rồi, nghiêm túc nói với Phương Chước: “Cảm ơn cậu. Trước khi gặp cậu, tôi thật sự không được vui cho lắm. Tôi cứ tưởng năm nay cứ thế mà kết thúc năm cũ rồi… Cậu có thể đồng ý cho một nguyện vọng năm mới của tôi không?”
 

Phương Chước liếc mắt nhìn anh một cái, không nói gì.
 
“Không được sao?” Nghiêm Liệt nhẹ giọng hỏi cô, “Không khó, không tốn tiền cũng không được sao?”
 
“Tôi muốn nuôi gà cho cậu, cùng cậu đi ngắm biển rộng, mua quà sinh nhật cho cậu. Hiện tại còn muốn cậu đồng ý một nguyện vọng khác.” Gương mặt Phương Chước đầy vẻ cáu kỉnh kêu lên, “Tại sao cậu đưa ra nhiều yêu cầu với tôi quá vậy? Không thể nào lần lượt từng cái à?”
 
Nghiêm Liệt sững sờ, tròng mắt lóe lên tia sáng: “Cậu đều nhớ hết cả sao?” Phương Chước nói, “Hiện tại về 0 cả rồi!”
 
“Không được!” Nghiêm Liệt lớn tiếng nói: “Giữ lại! Lưu chết trong kho luôn! Nếu như cậu quên thì mỗi ngày tôi sẽ đọc hết một lượt cho cậu nghe!”
 
“Là chính cậu quên đó!” Phương Chước nói với vẻ vô cùng tức giận, “Ngươi còn nhớ linh vật gà của cậu không? Lúc đó tôi đã bảo cậu đừng mua!” 
 
Đúng lúc đó, pháo hoa xé toạc bóng đêm, phóng nhanh vào trong không khí, và lúc cao nhất vô số tia lửa bùng lên, với các màu chói lọi đỏ, vàng, lam và xanh lá, chiếu sáng cả màn đêm.
 
Năm cũ kết thúc với tiếng reo vui, đầu năm mới mở ra ánh hào quang.
 
Nghiêm Liệt bật cười lớn, đưa tay lên che tai cô giữa tiếng còi xe qua lại và tiếng ồn ào của thành phố.
 
Phương Chước không nghe thấy gì nữa, cô ngẩng đầu nhìn lên theo quỹ đạo của pháo hoa, nhìn vô số ánh sáng thiên hà rơi xuống rồi tàn lụi giữa không trung, miệng há hốc vì kinh ngạc.
 
Thế giới bừng sáng với màn bắn pháo hoa lần đầu tiên cô nhìn thấy, rồi trở nên im lặng xung quanh người đầu tiên đi cùng cô trong đêm giao thừa.
 
Cô nhìn theo hướng ánh sáng, cuối cùng ánh mắt rơi trên khuôn mặt của Nghiêm Liệt, con ngươi đen láy của đối phương tràn ngập ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, ánh sáng chói lóa nóng bỏng cùng đối diện tầm mắt với cô.
 
Cô nhận ra điều đó, nghe thấy Nghiêm Liệt dường như đang nói “Chúc mừng năm mới” với cô, cuối cùng dừng lại ở một nụ cười thẳng thắn và rạng rỡ.
 
Nỗi đau khi thất bại, nỗi buồn trong cuộc sống, nỗi sợ hãi không rõ, sự không cam lòng hay sự bất bình từng trải qua… Tất cả những điều nhỏ nhặt và vô ích đã rút khỏi kho ký ức của cô vào lúc này, dành ra không gian ghi chép cho những việc còn chưa hoàn thành với Nghiêm Liệt.
 
Phương Chước thỏa hiệp nói: “Kho lưu trữ đã bắt đầu, cho nên nguyện vọng vậy năm mới của cậu là gì!”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.