Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 41:
Chương 41
Trans: Cola
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày hôm nay của Nghiêm Liệt có thể nói là tai họa.
Buổi sáng, cậu cùng bố mình đón tiếp thăm đối tác làm ăn ghé đến chơi nhà, mang theo một đống quà.
Nghiêm Liệt vốn đang chơi điện tử trong phòng sách thì bị Nghiêm Thành Lý gọi ra ngoài phòng khách.
Hai bên ngồi xung quanh bàn trà, bắt đầu cuộc trò chuyện vừa niềm nở vừa tâng bốc nhau. Nghiêm Liệt ngồi một bên, buồn chán xem chương trình lạ hoắc trên tivi đến ngây ngẩn. Khi người nọ nhắc đến tên mình, cậu đã kịp đáp lại hai tiếng, để chứng minh sự tồn tại của mình.
Cậu kìm nén sự bực bội của mình, không để lộ ra ngoài.
Đây là khởi đầu của thảm họa, ngay từ lúc ấy cậu đã cảm thấy hôm nay sẽ là một ngày không đẹp.
Đến chiều, hai người chải chuốt tỉ mỉ dẫn anh ra ngoài ăn cơm Tất niên.
Họ đã đặt trước một phòng trong nhà hàng, cùng ăn một bữa cơm với mấy người bạn thân thiết của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời gian của bữa cơm diễn ra cực kỳ chậm. Một đám nói chuyện oang oang, chúc rượu lẫn nhau. Ai cũng cười đến mức đỏ bừng mặt trong bầu không khí náo nhiệt của bữa cơm linh đình, kể về những kỷ niệm thanh xuân sau bao nhiêu năm, có điều Nghiêm Liệt hoàn toàn không hề ăn nhập với bầu không khí này.
Cậu chẳng nghe lọt tai chuyện gì cả, gắp món ăn ở trước mặt ăn hai miếng, cảm thấy nhạt nhẽo vô vị. Sau đó cậu lại yên lặng chờ thêm nửa tiếng nữa rồi lấy điện thoại ghép đội chơi game với Triệu Giai.
Trên bàn cơm có một nữ sinh trạc tuổi cậu, ngồi cách cậu không xa, chốc chốc lại liếc mắt về phía cậu, mấy lần hỏi cậu có muốn nước ngọt không.
Nghiêm Liệt đang cố gắng giữ tâm thái bình tĩnh của mình, không thừa sức mà quan tâm ý định muốn bắt chuyện của đối phương.
Một chú ngồi cùng bàn vội vàng giới thiệu, Nghiêm Liệt không thể giả bộ được nữa, mởi bỏ chút hơi sức ra kết bạn Wechat với cô ta.
Nữ sinh hỏi: “Năm nay em thi đại học à? Đã nghĩ xong muốn thi đại học nào chưa?”
Nghiêm Liệt cảm thấy hôm nay ngay cả trò chơi cũng không được suôn sẻ, cậu và Triệu Giai chung team, ghép ngẫu nhiên phải một đồng đội chơi rất dở, liên tục thua trận. Cậu mím môi, hai giây sau mới trả lời: “Đại học A.”
“Đại học A đúng là không tệ, nhưng đại học B tốt hơn đúng không? Chị nghe chú nói thành tích của em không tồi, em có định học đại học B không?” Nữ sinh chống một tay lên bàn, nghiêng người sang nói chuyện với cậu, “Chẳng phải công việc làm ăn của chú tập trung chủ yếu ở tỉnh B sao? Chị cũng học đại học ở tỉnh B, nếu bạn đến đó học, không chừng đàn chị có thể quan tâm em đấy.”
Hai chữ “Thất Bại” lóe sáng giữa màn hình, Nghiêm Liệt bực bội hít một hơi. Lúc này cậu mới quay đầu sang, đáp lại: “Em thích đại học A.”
“Vì sao?” Nữ sinh hỏi, “Em có cảm tình đặc biệt với đại học A ư?”
Giọng của Nghiêm Liệt đều đều, khiến người ta không nghe ra cảm xúc của cậu, chỉ biết cậu không phải một người cực kỳ thân thiện.
Cậu nhìn chằm chằm vào giao diện trò chơi trong màn hình, trả lời ngắn gọn: “Ừm, bạn bè đều học ở đó.”
Nghiêm Thành Lý để ý động tĩnh bên này, vỗ vai anh rồi nói: “Nó chỉ được cái nết này, không thích nói chuyện, chỉ thích đọc sách, trầm lắm đúng không mọi người?”
Mấy người cười rộ lên, khóe môi Nghiêm Liệt hơi mím lại khó phát hiện ra.
Cậu không biết mình bị làm sao, lúc nào đi cùng với bố là tình hình luôn trở nên rất tồi tệ.
Cậu không thể cảm nhận được chút ấm áp khi ở bên cạnh bố, mà chỉ có sự mệt mỏi vì phải ứng phó.
Hai người lớn cũng không cảm nhận được cảm xúc của cậu. Nếu cậu chỉ tỏ ra không vui một chút thôi là họ sẽ càng lấy làm lạ hơn, hỏi: “Vì sao con phải tức giận?”
Tựa như người sống ở hai thế giới khác nhau, giao tiếp với nhau bằng ngôn ngữ và quy tắc khác nhau.
Lúc ra khỏi nhà hàng, Nghiêm Thành Lý đã uống say mèm.
Lâu lắm rồi ông không quay lại thành phố A, vừa quay lại nơi này ông lập tức nhớ ngay đến quãng thời gian lập nghiệp thất bại thảm hại trước đây.
Có lẽ đàn ông chính là như thế, sau khi thành công quay lại đối diện với trắc trở trong quá khứ, sẽ có một loại bùi ngùi đặc biệt, rất dễ khiến cảm xúc xúc động muốn giãi bày quá khứ với người khác, dường như như thế mới có thể bù đắp những cay đắng vào thời trai trẻ.
Nhưng Nghiêm Liệt không có chút hứng thú nào với quá khứ của bố mình.
Cậu gọi người lái xe thay, dìu người chân nam đá chân chiêu vào trong xe rồi đóng cửa xe lại.
Mùi rượu trong không gian kín bưng dần nồng nặc hơn, mỗi lần Nghiêm Liệt hít thở, cậu đều cảm thấy đầu phát ra từng đợt đau đớn.
Mẹ Nghiêm Liệt cởi áo khoác ra, tựa vào lưng ghế cho tỉnh rượu.
Hơi ấm trong xe chầm chậm phả ra, khiến người ta càng uể oải hơn.
Đường phố ngoài cửa xe rực rỡ đèn hoa, nhìn nơi nào cũng toàn là đèn lồng và câu đối chúc mừng màu đỏ.
Ngày hôm nay, thế giới này, dường như nơi nào cũng rất náo nhiệt, khiến cậu nổi bật như một kẻ ngoại tộc.
Đợi đén khi xe dừng trước cửa nhà, Nghiêm Thành Lý đã hoàn toàn say bí tỉ, Nghiêm Liệt gọi ông hai tiếng ông chỉ xua xua tay, nói mớ mấy tiếng mơ hồ.
Nghiêm Liệt chẳng còn cách nào khác, đành phải cõng ông về phòng.
Mẹ Nghiêm Liệt theo sát phía sau, thở dài, bóp trán để hòa hoãn cơn say, dặn dò cậu: “Con chăm sóc bố con một chút, mẹ đi tắm cái đã,”
Nghiêm Liệt trầm mặc đưa người đến giường, cởi áo khoác và giày rồi lại cởi cà vạt cho bố mình, sau đó lấy khăn ướt lau mặt cho ông.
Người uống say tay chân vô cùng nặng nề, một cái vung tay đột ngột có lực rất lớn. Nghiêm Liệt ngửi mùi rượu trên người ông, mọi cảm xúc tốt đẹp đều rơi rụng sạch, không ngừng tụt về giới hạn âm trên trục hoành.
Quá là tồi tệ.
Đúng là một năm tồi tệ.
Cậu hoàn toàn không cần hai người này phải bỏ công bỏ việc, hi sinh sự nghiệp để “vất vả” ở bên cậu.
Thứ tình cảm mà ngay từ hồi nhỏ đã không bồi dưỡng được, vì sao lại cho rằng sau khi người ta chín chắn hiểu chuyện là có thể cho đi một cách vô điều kiện như thế?
Nghiêm Liệt đi ra ngoài ban công, táp nước lên mặt.
Dòng nước lạnh lẽo mang theo hơi ấm của cậu, cũng làm tê liệt xúc giác của cậu, hơi thở run cầm cập vì lạnh ép cậu dằn ngọn lửa bực bội trong lồng ngực xuống.
Đến khi cậu không ngửi thấy mùi rượu nữa, cấu mói dừng hành vi tự ngược này lại.
Ngón tay đã đỏ bừng lên, trở nên cứng đơ khó cử động.
Cậu tựa lưng vào mặt tường ngoài ban công, thở ra một hơi nặng nề, lấy điện thoại ra mở khóa màn hình.
Trên màn hình vẫn còn hai tin nhắn của Phương Chước.
Tin nhắn đầu tiên gửi đến một tiếng trước, lúc họ vừa ra khỏi nhà hàng.
Tin nhắn thứ hai gửi đến vào mười lăm phút trước, bên trên viết một dòng mã số Quý Thần Chương.
Nghiêm Liệt dừng mắt một lúc ở mã số này, lúc hoàn hồn lại, cậu sửng sốt bấm chọn sao chép, dán vào thanh tìm kiếm trong phần mềm. Đồng thời bấm vào nút chắc chắn, tìm thấy một tài khoản tên là “Mặt trời nhỏ”.
Ảnh đại diện của đối phương là một mặt trời hình hoạt hình, cái biểu cảm cười giả tạo kia cực kỳ có linh tính, Nghiêm Liệt nhìn chằm chằm một lúc lâu, chẳng hiểu sao lại cảm thấy mắc cười.
Đợi đến khi cậu chuyển sang giao diện chính, đối phương đã chấp nhận lời mời kết bạn của cậu.
Quân Hữu Liệt Danh: Chước?
Mặt trời nhỏ: Liệt?
Nghiêm Liệt có chút phấn khích.
Cậu không cần phải cảm thấy xót tiền vì Phương Chước gửi một tin nhắn phải tốt một ít tiền nữa rồi.
Thế là cậu gửi liền một lúc mấy icon, bày tỏ sự vui sướng của mình.
Có lẽ Phương Chước không chịu được hành vi spam của cậu, gửi mỗi một dấu chấm lửng.
Nghiêm Liệt thả lỏng ngón tay, chờ cô nhập chữ.
Mặt trời nhỏ: Cậu đang làm gì thế?
Nghiêm Liệt xoay người lại, chĩa điện thoại ra ngoài cửa sổ, chụp một bức ảnh rồi gửi cho cô.
Chẳng bao lâu sau, Phương Chước trả lời lại.
Mặt trời nhỏ: Đừng gửi ảnh, không đủ lưu lượng.
Quân Hữu Liệt Danh: …
Okay, vẫn nên keo kiệt như trước thì hơn.
Nghiêm Liệt cười thành tiếng, giơ tay vuốt mặt thật mạnh, xua tan cảm xúc chán chường.
Quân Hữu Liệt Danh: Ghét người khác uống rượu vãi, vì sao đến Tết cứ phải chuốc rượu nhỉ? Uống say rồi còn gì vui vẻ nữa?
Phương Chước nhìn bát rượu vàng nguyên chất trước mặt, cảm thấy khó mà trả lời câu hỏi của cậu một cách khách quan.
Diệp Trình Vân lau tay đi từ trong bếp ra ngoài, thấy cô ngồi ngây ra thì giục giã: “Mau uống đi, mau uống đi cho nóng. Suýt chút nữa cậu đã quên béng đi, may mà lúc nằm mơ thì nhớ ra. Trừng gà ngâm rượu nguyên chất cực kỳ bổ cho cơ thể. Đây là rượu vàng mà nhà chú Lưu của con tự ngâm đó, vị vừa thơm vừa ngọt trong. Uống xong thì ngủ sớm chút, nhân lúc đang là kỳ nghỉ thì nghỉ ngơi cho tử tế, biết chưa?”
Phương Chước nhíu mày, gõ một câu trả lời ngược với lòng mình.
Mặt trời nhỏ: Đúng vậy, chẳng tỉnh táo một chút nào.
Quân Hữu Liệt Danh: Sao cậu lại tải QQ?
Mặt trời nhỏ: Cậu tớ muốn đi ngủ nên đưa điện thoại cho tớ mượn, bảo tớ căn đúng 12 giờ gửi hộ ông ấy mấy tin chúc mừng.
Mặt trời nhỏ: Qu 12 giờ là tớ phải xóa QQ rồi.
Nghiêm Liệt dở khóc dở cười.
Hóa ra cái này còn có chức năng giới hạn thời gian.
Quân Hữu Liệt Danh: Thế thì chẳng phải phải mất rất nhiều tiền sao? Hay là cậu để app lại đi, kết bạn QQ của người khác để chúc mừng cũng được.
Mặt trời nhỏ: [icon đau khổ]
Mặt trời nhỏ: Giờ tớ mới biết hóa ra tin nhắn của cậu tớ có gói khuyến mại, mỗi tháng sẽ có 200 tin nhắn miễn phí.
Quân Hữu Liệt Danh: ???
Mặt trời nhỏ: Vì thế tớ cũng có thể gửi cho cậu một tin nhắn.
Mặt trời nhỏ: Nhưng không thể gửi quá nhiều, vì không có thời gian đếm, nếu ngày nào đó gửi quá hạn mức tớ sẽ rất khó chịu.
Quân Hữu Liệt Danh: Cảm ơn cậu nhé.
Mặt trời nhỏ: Tớ không phải người nhỏ nhen.
Câu này có cảm giác đang giấu đầu hở đuôi.
Phương Chước quyết định đánh trống lảng.
Mặt trời nhỏ: Nghe nói 12 giờ ở trung tâm thành phố sẽ có biểu diễn bắn pháo hoa.
Nghiêm Liệt vô thức nhìn lên trời.
Chỉ thấy trăng sáng sao thưa, màu trời không phải tối đen như mực, được ánh đèn rực rỡ tôn lên, tỏa ra ánh sáng xanh mờ nhạt.
Cách một khoảng không thể đo đạc, có tiếng cười hân hoan loáng thoáng vọng lại.
Cậu có một cảm xúc rất nôn nóng muốn được chia sẻ với Phương Chước. Còn chia sẻ cái gì, nhất thời cậu chưa thể hình dung được.
Mặt trời nhỏ: Hình như ở chỗ tớ không nhìn thấy.
Mặt trời nhỏ: Đến lúc đó cậu có thể gửi cho tớ [một cái] ảnh.
Cô nhấn trọng tâm rất đúng chỗ.
Phương Chước cầm điện thoại, chờ Nghiêm Liệt nhắn lại.
Nhưng rõ ràng lần này không phải tin nhắn điện thoại, vậy mà Nghiêm Liệt vẫn không trả lời lại.
Mặt trời nhỏ: Có phải mạng bên cậu không tốt không?
Năm phút sau, đối phương vẫn không có tăm hơi gì.
Phương Chước nhìn chằm chằm vào dòng “online bằng điện thoại” trên đầu khung chat, chìm trong suy tư. Cô lướt lên trên khung chat một chút, xác nhận ban nãy mình không nói điều gì khiến người ta giận.
Mặt trời nhỏ: Ngày kia Tiểu Mục về, tớ cũng phải về quê rồi, đến lúc đó sẽ gửi ảnh gà may mắn cho cậu.
Phương Chước không đợi được tin nhắn trả lời, cô chuyển sang giao diện trò chơi Tiêu Tiêu Lạc, chơi xong hai ván rồi quay lại khung chat, phát hiện Nghiêm Liệt vẫn không nhắn lại.
Đây chắc là màn trả thù nhỉ.
Chắc chắn là thế rồi.
Ngay cả chú gà may mắn mà cậu ấy cưng nhất cũng chẳng quan tâm nữa rồi.
Cô quyết định sau này nhắn tin vói Nghiêm Liệt, cuối câu sẽ thêm một dòng ghi chú: “Tin nhắn sau có thể tớ không trả lời lại được, không cần đợi tớ, vì tin nhắn rất đắt.”
Như vậy sẽ không làm người ta tổn thương.
Phương Chước cầm điện thoại đi đến bệ cửa sổ.
Khu họ sống không phải khu vực sầm uất, vì thế không được tính là náo nhiệt. Lúc này, ở trong khu chung cư đã chẳng có mấy người nữa.
Cô thử tìm kiếm phương hướng khu trung tâm thành phố, đối chiếu với khoảng cách trên bản đồ, xác nhận lại một lần nữa. Muốn đứng ở nơi này nhìn thấy pháo hoa gần như là điều không thể, cô không khỏi thở dài.
Mặc dù ban đầu cô không quá mong chờ, nhưng sau khi bị Nghiêm Liệt bơ đẹp, chẳng hiểu sao lại khiến cô để ý.
Phương Chước chọn số liên hệ của Lưu Kiều Hồng, gửi tin chúc mừng trước cho ông.
Phương Chước: Chú Lưu ơi chú Lưu, chúc mừng năm mới.
Lưu Kiều Hồng: Chước Chước? Năm mới vui vẻ nhé cháu ~ thay chú hỏi thăm cậu cháu nhé.
Phương Chước: Chú Lưu, chú đang làm gì thế ạ?
Lưu Kiều Hồng: Chú đang nghỉ ngơi! Vừa ăn bánh chẻo xong, hahaha!
Cách màn hình điện thoại, Phương Chước cũng có thể cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của ông.
Bên dưới bất chợt lóe lên một luồng ánh sáng trắng, lắc lư qua lại, thu hút sự chú ý của Phương Chước.
Cô nhón mũi chân nhìn xuống dưới, còn chưa nhìn rõ thì thứ kia đã vụt tắt.
Ngay sau đó điện thoại của Phương Chước rung lên một cái, người mất tích cuối cùng cũng trả lời lại.
Quân Hữu Liệt Danh: Tớ dẫn cậu đi xem, mau xuống dưới đi.