Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 40:
Chương 40
Trans: Cola
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên phía Phương Chước vừa mới được nghỉ Tết, Diệp Vân Trình đã lên kế hoạch sắm đồ Tết trước thời hạn.
Quầy bán hàng của ông nhìn có vẻ mất ít vốn nhưng thực tế đã đầu tư không ít, ít nhất đối với ông nó cũng vượt khỏi dự toán.
Tiền thuê nhà, đồ Tết cần chuyển, tiền điện nước, tiền ăn uống chi tiêu, lương của Tiểu Mục… vô vàn khoản chi tiêu cộng dồn lại gần như đã vét sạch khoản tiền tiết kiệm của ông.
Có một khoảng thời gian, ngay cả tiền mua thức ăn ông cũng cần phải tính toán chi ly. Khi mua sắm nguyên liệu bắt buộc phải liên tục xác nhận dự báo thời tiết để đảm bảo ngày kế tiếp bán hàng sẽ không gặp phải trời mưa, khiến đồ ăn bị tồn đọng, sau một đêm chỉ có thể vứt bỏ.
Mãi cho đến khi Tết đến xuân về, người đi đường nhiều lên, ông cũng không cần mua thêm dụng cụ mới, mới tích cóp được một chút tiền.
Khi Phương Chước khoác balo về nhà, Diệp Vân Trình đang ngồi ghi chép chi tiêu ở trong phòng khách.
Ông làm việc gì cũng quen sắp xếp đâu vào đấy, tiền xu được sắp xếp thành từng chồng to nhỏ ngay ngắn, chữ trên hóa đơn cũng được viết nắn nót, trông còn sạch đẹp hơn cả bài thi của Phương Chước.
Đợi đến khi ông ghi hết cả khoản chi tiêu lặt vặt trên Alipay vào hóa đơn, bỏ bút xuống thì Phương Chước mới lên tiếng hỏi: “Sao vậy ạ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Vân Trình nhìn con số ở cuối hai cột, im lặng một lúc mới nói: “Sắp hồi vốn rồi.”
Phương Chước bỏ balo xuống, cười nói: “Đúng là chuyện tốt.”
“Phải, là chuyện tốt.” Diệp Vân Trình nói, “Xe hàng nâng cấp đã tốn quá nhiều tiền. Nhưng đứng từ góc độ kế toán mà nói, khoản tiền này đáng lẽ nên tính là tiền khấu hao tài sản cố định, chia đều vào mỗi tháng. Vì thế chúng ta vẫn có lãi.”
Xe hàng của ông vốn mua cũ từ nơi khác rồi cải tạo lại, không có chức năng hâm nóng, dùng được một thời gian cảm thấy hạn chế quá lớn nên ông quyết định đổi sang bản hoàn chỉnh. Như vậy sang nong ông có thể bán đồ ăn nóng, cũng không cần lo lắng vấn đề giữ ấm đồ ăn.
Vì ông chú trong chất lượng sản phẩm, bây giờ danh tiếng truyền miệng của cơm cuộn rất tốt, bán thâm một số sản phẩm tuyển chọn, tin chắc rằng doanh số có thể ổn định.
“Nếu chúng ta có thể thuê một tiệm nhỏ thì tốt rồi.” Diệp Vân Trình nói sâu xa: “Như vậy chúng ta có thể buôn bán rộng hơn, có thể khai thác nguồn khách hàng, mà cũng chẳng sợ trời mưa.”
Ngọn cỏ nhỏ bé nảy mầm trong quá trình lớn lên nhanh chóng, nó hy vọng có một nơi che mưa chắn gió, đây gần như là sự mưu cầu đã khắc vào tận xương của bất cứ ai trên đời này.
Diệp Vân Trình ngẩng đầu, tự cười nhạo mình: “Bây giờ có phải cậu đã trở thành người có dã tâm bừng bừng không?”
Phương Chước bật cười thành tiếng, ngón tay áng chừng tỉ lệ, nói: “Có xíu xiu mà thôi.”
“Vậy cậu sẽ dã tâm thêm xíu xiu nữa vậy.” Diệp Vân Trình cười híp mắt, cười nói với cô: “Sang năm chúng ta hiện thực hóa việc bán đồ ăn nóng, nhon học phí. Đợi sau khi con lên đại học, cậu sẽ tiến bộ cùng con, xem có thể thuê cửa tiệm cách trường trong vòng hai cây không.”
Phương Chước nói một cách kiên định: “Sẽ có ạ.”
Diệp Vân Trình lại cầm bút lên, lật giấy ra mặt sau, ghi suy nghĩ của mình ra, nhắc nhở bản thân.
Ông hỏi: “Vậy năm mới Chước Chước có dã tâm nhỏ nào không?”
Phương Chước nghĩ một hồi, nói: “Có một mục tiêu không hẳn là to.”
“Là gì thế?” Diệp Vân Trình cười nói: “Thi đỗ đại học A sao?”
“Con muốn nhon tiền, mua một cái chi giả.” Phương Chước cụp mi, nói bằng giọng ngưỡng mộ: “Lần trước cháu nhìn thấy một người ở trên đường, cực kỳ lợi hại, có thể tự do đi lại giống như người bình thường, còn có thể chạy nhảy nữa.”
Diệp Vân Trình ngây người, quay đầu lại nhìn cô. Khóe môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng chẳng nói nên lời, nhưng ánh mắt dần trở nên dịu dàng, khóe mắt rươm rướm ánh lệ theo cánh mũi phập phồng, tiến lên ôm chặt lấy Phương Chước.
“Chi giả bây giờ đúng là tuyệt vời.” Phương Chước nép trong lòng ông, nói lí nhí: “Cái gì cũng có thể thay đổi.”
Diệp Vân Trình khẽ nói: “Một ngày nào đó, cậu cũng sẽ biến thành một người lợi hại.”
Phương Chước gật đầu, “Vâng.”
Hai người lặng lẽ ôm nhau một hồi, Diệp Vân Trình buông cô ra, nhấc tay lau khóe mắt.
Phương Chước định gom tiền lẻ trên bàn lại nhưng bị ông đè tay lại.
“Cậu vẫn chưa chia xong.”
Phương Chước nghi hoặc, nói: “Phân gì cơ? Không gom lại ạ?”
Diệp Vân Trình cười lắc đầu, đẩy quyển sổ ghi chép ra giữa, ra hiệu cho cô xem trang tính ở mặt sau.
“Kiếm được tiền rồi, cái gì nên tiêu thì vẫn phải tiêu.” Diệp Vân Trình nói, “Hai ngày nữa tiền trợ cấp sẽ được gửi đến, sau đó chú Lưu của con sẽ giúp chúng ta xin một số quà thăm hỏi Tết, như gạo này, dầu mỡ này còn có chăn đệm nữa. Hai ngày nữa con nhứ về nhận nhé.”
Phương Chước đáp: “Vâng.”
Diệp Vân Trình hỏi: “Bây giờ trời lạnh rồi, chăn nhà ta vẫn không đủ, cậu phải mua cho con và Nghiêm Liệt một cái mới. Con thích vỏ chăn ga màu gì? Còn Liệt Liệt thì sao nhỉ?”
Phương Chước thấy ông nhắc đến Nghiêm Liệt, không khỏi nhớ lại dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi của Nghiêm Liệt lúc mình chuẩn bị rời khỏi trường.
Tất cả mọi người đều đang hân hoan vui mừng, nôn nóng muốn ùa ra khỏi cổng trường, chỉ có cậu kéo chiếc túi nhỏ màu đen treo sau balo của Phương Chước, nói ngập ngừng: “Nếu cậu có tiền rồi…”
Nếu cô có tiền, thì sẽ sao?
Thực ra câu này đáng lẽ không nên dùng từ “nếu”, mà nên dùng từ “sau này”.
Nhưng Nghiêm Liệt chưa kịp nói hoàn chỉnh cả câu, có lẽ ngay cả bản thân cậu cũng không biết phải hình dung như thế nào.
Ánh mắt của cậu lúc đó, có đôi chút cô độc lạc lõng, không giống với dáng vẻ thường ngày của cậu lắm.
“Phương Chước.” Diệp Vân Trình thấy cô ngây người, gọi hai tiếng, “Đang nghĩ gì thế?”
Phương Chước sực tỉnh, “Chắc Nghiêm Liệt không ăn Tết cùng chúng ta đâu, bố mẹ cậu ấy về rồi.” Diệp Vân Trình gật đầu, không hỏi quá sâu mà chỉ hỏi: “Bố mẹ nó ở thành phố A bao lâu?”
“Con không biết.” Phương Chước nói, “Để con hỏi xem sao.”
Cô lấy điện thoại ra, gõ một mẩu tin nhắn.
Người bên kia trả lời lại rất nhanh.
Nghiêm Liệt: Ăn Tết xong.
Nghiêm Liệt: Cậu Diệp tốt thật đấy, nhưng tớ có thể tự mang theo chăn, không cần tốn tiền.
Phương Chước: Bây giờ cậu đang ở đâu?
Nghiêm Liệt: Tớ đang chơi bóng rổ với bọn Bánh Ngọt với lớp trưởng, tối đi ăn đồ nướng, muộn hơn chút thì đi xem phim, cậu muốn nhập bọn cùng bọn tớ không?
Tốt quá, cuộc sống vô cùng phong phú.
Phương Chước thầm nghĩ, quả nhiên là ảo giác của cô.
Chưa được bao lâu sau, bên Nghiêm Liệt lại gửi đến một tin nhắn.
Nghiêm Liệt: Về đến nhà an toàn rồi chứ?
Phương Chước: Tớ ăn Tết ở thành phố A, đã về đến nhà từ lâu rồi.
Tiểu Mục đã đến nhà bác cả anh ấy để ăn Tết, phòng để không vừa hay Phương Chước có thể ở lại.
30 Tết người đi lại trên đường rất nhiều, Diệp Vân Trình muốn buôn bán thêm một ngày nữa.
Ông biết cơm cuộn vào ngày này sẽ không bán chạy lắm, trái lại đồ ăn vặt, trà sữa lại rất được ưa chuộng. Sau một hồi nghĩ ngợi, ông quyết định làm món kho.
Diệp Vân Trình tốn một đống tiền mua mười mấy cân chân giò heo, chân gà, cánh gà v.v, cộng thêm một số đồ ăn chay. Chuẩn bị sơ chết từ buổi trưa, đến tối bỏ lên nồi hầm, sáng sớm hôm sau trực tiếp cùng Phương Chước đẩy xe hàng ra bán.
Thao tác làm món kho cầu kỳ, nhưng bán thì đơn giản. Hơn nữa vào ngày ba mươi Tết chịu ảnh hưởng của không khí lễ hội, người đi đường khá vui vẻ.
Có rất nhiều người nhìn thấy bóng dáng một lớn một nhỏ đứng chờ ở dưới ngọn đèn sặc sỡ, không tự chủ được đi đến mua mấy miếng, để họ có thể quay về ăn Tết sớm hơn một chút.
Cộng thêm mùi từ nồi kho thực sự vô cùng thơm ngon, Diệp Vân Trình đã trở thành gương mặt quen thuộc ở khu vực lân cận, hai người ra khỏi nhà lúc sáu giờ hơn, chưa đầy mười tiếng đã bán sạch đồ.
Số tiền kiếm được ngày hôm nay cũng nhiều hơn trước đó rất nhiều, đặc biệt Phương Chước còn được một bạn nhỏ tặng cho một quả bóng bay.
Cô buộc bóng bay lên đầu xe, hớn hở đẩy xe về nhà, cùng Diệp Vân Trình chuẩn bị cơm Tất niên.
Hai người thì một người nấu cơm, một người phụ giúp, phối hợp ăn ý. Nhưng vì đồ dùng trong bếp quá ít, lúi húi mãi đến sáu giờ mới ăn cơm tối.
Hai người đều không ăn được quá nhiều, ăn được mấy cái bánh chẻo thì cũng đã lưng bụng, món cá hay móng heo trên bàn đều không động đũa bao nhiêu.
Vả lại vì hai người đều không giỏi tìm chuyện để nói, dù bữa cơm này rất ấm cũng nhưng hơi yên ắng.
Phương Chước cảm thấy chủ yếu là vì không có chương trình đón Tết làm nhạc nền, thiếu đi tiếng hỏi han của người dẫn chương trình là thiếu mất linh hồn ngày Tết. Dù sao thì cùng nhau chê bôi chương trình cũng có thể náo nhiệt hơn một chút.
Diệp Vân Trình đột nhiên cảm khái một câu: “Có Liệt Liệt ở đây thì tốt rồi, ở đây có mấy món nó thích ăn.”
“Con cũng thích ăn.” Phương Chước nói, “Chỉ tội ăn không xuể thôi.”
Diệp Vân Trình đặt bát đũa xuống, cười nói: “Không sao, ngày mai chúng ta không nấu cơm, nhất định có thể ăn hết. Con đói thì ăn sau, không cần cố quá.”
Vì tối qua Diệp Vân Trình không có thời gian ngủ nghỉ, ăn cơm xong không chống đỡ được cơn buồn ngủ nên đã về phòng đi nghỉ trước.
Phương Chước ngồi trong phòng khác, mượn ánh đèn để học bài. Nhưng chưa học được bao lâu, sự chú ý của cô cuối cùng bị tiếng nhạc vọng xuống từ trên tầng cắt ngang, cô dứt khoát lấy điện thoại ra nghịch một lúc.
Cô nghĩ giây lát, gửi cho Nghiêm Liệt một tin nhắn.
Phương Chước: Cậu ăn cơm Tất niên chưa? Ăn gì đó?
Nghiêm Liệt không trả lời lại.
Đợi mười phút, Nghiêm Liệt vẫn không nhắn lại.
Phương Chước dựa theo hướng dẫn, tải trò Tiêu Tiêu Lạc về giết thời gian.
Chơi được nửa tiếng, cô lại đổi sang giao diện tin nhắn, phát hiện bên phía Nghiêm Liệt vẫn không có động tĩnh.
Phương Chước nhíu mày, đổi sang tư thế khác, vào trong cửa hàng ứng dụng tải phần mềm QQ.