Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 39:
Chương 39
Trans: Cola
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỳ nghỉ Tết năm nay được sắp xếp khá sớm, sau khi Tết nguyên đán kết thúc, nhà trường lập tức tổ chức kỳ thi toàn thành phố, để mọi người tìm được trạng thái trước khi kỳ nghỉ.
Phương Chước không có khái niệm gì về cuộc thi toàn thành phố, cô cũng chẳng coi trọng bảng xếp hạng ở tỉnh thành phố. Nói theo nhận thức của cô, đó chỉ là thủ tục trên giấy tờ, không thực tế bằng việc xếp loại của lớp.
Chỉ cần cô có thể giữ thành tích ở mức trung bình trở lên, cô nhất định có thể thi đỗ ngay lần tuyển sinh đầu tiên — Đây là nhận thức đến do những người xung quanh cô truyền thụ lại bao nhiêu năm qua.
Vì kỳ thi này chấm bài thống nhất toàn thành phố nên kết quả lần này có khá chậm.
Phương Chước thi xong lập tức biết mình phát huy không tốt lắm, sau khi nghe giáo viên giảng qua về đề bài, cô đã biết được đại khái nên cũng chẳng ôm quá nhiều mong đợi.
Câu cuối cùng trong đề Toán, thực ra cô biết làm, các bước giải cụ thể cũng không hẳn là khó nhưng các bước giải quá phức tạp.
Cô rất thê thảm, ngay từ bước tìm đạo hàm đầu tiên cô đã phạm phải lỗi sai sơ đẳng, dẫn đến những kết quả phía sau cũng sai cả nút.
Vận may trong bài thi Vật lý cũng không tốt lắm, rõ ràng đề bài không khó, ấy vậy mà cô phải nhìn ảnh mấy lần mới phản ứng ra, lúc phân tích quá trình chuyển độn còn bỏ sót một điều kiện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khong biết phải hình dung trạng thái trong lần thi này của cô như thế nào, có lẽ cũng tương tự như đổ nước vào axit sunfuric đậm đặc vậy, nước nổi trên bề mặt, nổ “tách tách” hết sạch ra ngoài.
Nghiêm Liệt phân tích vấn đề với cô, nói là sự căng thẳng của cô đã ảnh hướng đến tốc độ phản ứng của cô. Có điều đó không phải vấn đề to tát, có thể củng cố khắc phục.
So sánh các môn với nhau, tỉ lệ “lật xe” của Ngữ văn và Tiếng Anh nhỏ hơn nhiều, lần đầu tiên Phương Chước cảm thấy vui vẻ vì hai môn học này.
Cuối cùng điểm thi Tiếng Anh được công bố, lần đầu tiên trong đời Phương Chước thi được hơn 90 điểm.
Cô giáo Tiếng Anh rất xúc động. Vốn tưởng rằng thành tích của Phương Chước chính là một chiếc xe bò có chết cũng chẳng kéo lại được, không ngờ chỉ trong vòng một học kỳ Phương Chước lại có sự tiến bộ lớn như vậy.
Hơn nữa cô ấy còn đặc biệt tìm riêng Phương Chước để phân tích bài thi. Sự tiến bộ của Phương Chước cực kỳ ổn định, những câu hỏi mà Phương Chước không biết làm thì đều không đúng, chỗ có thay đổi lớn nhất là lượng từ vựng được nâng cao và khả năng vận dụng ngữ pháp cơ bản.
Cứ như thế, dù không biết làm gì, cô chỉ cần viết lại các từ đơn trong bài văn Tiếng Anh một lượt một cách chính xác. Nếu khoản đoán đề ăn may hơn một chút thì điểm số của cô có thể tăng lên năm sáu điểm, không chừng còn có thể đột phá mức điểm ba con số.
Ai lại không thích một học sinh siêng năng thông minh chứ?
Cô giáo Tiếng Anh phân tích bài thi một cách tổng quát xong, cảm xúc vẫn chưa thể bình ổn lại, cô ấy dứt khoát cho Phương Chước chia sẻ cho mọi người về kinh nghiệm thành công của mình.
Tình huống đó, ngay cả Phương Chước cũng ngỡ rằng mình đã giành được giải Trạng nguyên của toàn thành phố.
Các bạn học cùng vỗ tay hoan hô, Phương Chước không thể từ chối sự nhiệt tình của mọi người, đứng dậy.
Hai tay cô buông thõng để lên bàn, ngẫm nghĩ lại một lượt, cảm thấy sự tiến bộ của mình kỳ thực không có kỹ năng gì quá cao siêu, dù được trau chuốt lại một cách điệu nghệ thì cũng chẳng tìm ra được lí do nào hay ho cả, cô tổng kết được một câu một cách khó khăn: “Cố gắng học thuộc từ mới.”
Vẻ mặt khi nói của cô rất nghiêm túc, nhưng nghĩ nát óc vẫn không thể nghĩ ra được điều gì khác, chỉ để lại một câu nghe có vẻ đối phó để chữa cháy.
Nghiêm Liệt dẫn đầu mọi người vỗ tay trước tiên, kịp thời xua tan sự lúng túng dồn ứ lại vì bầu không khí im lìm.
Phương Chước thở phào, lại nói: “Cảm ơn mọi người.”
Nghiêm Liệt chỉ vào mình ra hiệu.
Phương Chước vội vàng bổ sung thêm một câu: “À đúng rồi, còn phải tìm một người bạn cùng bàn tốt nữa.”
Cô giáo Tiếng Anh cười vang, nhớ lại một chuyện, nhân cô hội nói ngay.
“Cô biết rồi, một thầy giáo trong tổ giáo viên lớp 11 từng nhắc nói với bọn cô. Thầy ấy nói dịp Tết dương đúng vào thời gian trực ca của thầy ấy. Hơn tám giờ tối thầy ấy bắt gặp hai học sinh trong trường, trời lạnh như thế mà vẫn kiên trì học từ mới ở dưới đèn đường, khiến thầy ấy vô cùng cảm động. Cô vừa đoán là biết ngay là hai người các em!”
Hai người họ chưa kịp phản ứng, giáo viên Tiếng Anh lại nói đùa hai câu, đúng lúc đó chuông tan học vang lên
Buổi chiều các thầy cô phải dự cuộc họp đoàn thể.
Cô giáo Tiếng Anh mở một đoạn phim, cho bọn họ trích ra một câu thoại có ấn tượng trong đoạn phim, sau đó tự chọn một chủ đề có liên quan đến bộ phim, viết thành một bài văn ngắn rồi nộp lên. Mọi người nộp xong, lập tức vội vàng ra về.
Bộ phim nói về cái gì Phương Chước đã chẳng còn tâm trí để ý nữa, tiếng nhạc nền du dương vừa vang lên, cơn uể oải do ngủ không đủ giấc một thời gian dài gây nên khiến cô nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi cô ngủ dậy, giờ tự học đã gần kết thúc, cô vội vàng cầm vở định ghi lại một câu.
Cảnh quay trong phim vô cùng duy mỹ, nhưng vì đã bỏ lỡ quá nhiều tình tiết ở đoạn trước nên Phương Chước không thể hiểu được.
Trên màn hình xuất hiện một dải cát vàng, những con sóng trắng bắn tung tóe vì táp vào bờ, cùng với một người đang chạy trên bờ biển.
Khung cảnh nhạt màu nhưng rất đẹp. Phương Chước vô thức nhớ đến chuyện Nghiêm Liệt nói muốn đi ngắm biển. Cô nghiêng đầu nhìn cậu, phát hiện ra quả nhiên cậu xem rất tập trung, cả khuôn mặt đều phản chiếu ánh sáng trong xanh của nước biển trong màn hình.
Lúc này những lời bộc bạch vang lên, nữ chính trong phim kể lại câu chuyện bằng chất giọng bình tĩnh và uể oải:
Ngày hôm ấy cùng anh lặn xuống biển, nhìn gợn sóng trên mặt nước, em mới ý thức được, hóa ra trong tuổi thanh xuân của em, mặt trời cũng có thể nở hoa.
Phương Chước ngẫm lại câu này, cảm thấy lời thoại này cực kỳ nên thơ, có nhiều sự lãng mạn của người châu Á. Nó không hẹn mà trùng với ý tưởng hoa quế mặt trời của cô trước đây, thế là cô quyết định trích câu thoại này.
Nhưng câu thoại này quá dài, cô không thể nhớ nổi, viết được mỗi hai từ đơn cô đã phải tìm sự trợ giúp của Nghiêm Liệt, nhờ cậu thuật lại phần phụ đề.
Nghiêm Liệt đọc hết chữ này đến chữ khác giúp cô viết ra được câu thoại. Viết xong, cậu hỏi một câu như đang ám chỉ điều gì đó: “Cậu có biết câu thoại này truyền đạt ý nghĩa gì không?”
“Dĩ nhiên là tớ biết.” Phương Chước nói như đó là một lẽ hiển nhiên: “Thực ra tớ là một người rất lãng mạn.”
Lãng mạn vào tận xương tủy, mới có thể mơ mộng giấc mơ lãng mạn như thế.
Nghiêm Liệt: “…??” Một người thẳng đuột sao lại dám nói những lời như này?!
Phương Chước ngó lơ sự phản đối trên khuôn mặt cậu, hỏi: “Vậy cậu trích câu gì thế?”
Nghiêm Liệt tiện tay cầm quyển vở ở bên cạnh đưa cho cô xem.
Chỉ có ba từ đơn.
“You complete me.”
Phương Chước đọc lại hai lần vẫn không hiểu lắm, hỏi cậu: “Bạn hoàn thành tôi? Có phải câu này muốn chỉ đàn ông và phụ nữ, mỗi người chỉ có một nửa không?”
“Sự lãng mạn của cậu đâu rồi?” Nghiêm Liệt bĩu moi, ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho cô ghé tai đến.
Phương Chước cảm thấy cậu rất kỳ quặc, lắm chiêu trò nhưng vẫn kề tai lại gần cậu.
“Ý nghĩa của câu này là…” Nghiêm Liệt cách cô chưa đến mười centimet, giải thích rõ ràng từng chữ một: “Em lấp đầy cuộc đời anh.”
Chất giọng tươi sáng thanh trong vang lên, khiến Phương Chước có một thoáng ngẩn ngơ. Hơi thở nóng ấm phả ra, có một phần phả vào tai cô, cô cảm thấy da thịt chỗ đó của mình đã nóng bừng lên như ngọn lửa.
Phương Chước sờ tai như thể chưa xảy ra chuyện gì, kéo giãn khoảng cách với đối phương, rề rà đáp một tiếng “ồ”.
Ánh đèn vẫn tối tăm, không khí vẫn lạnh lẽo như thế. Những cảm xúc rung động bất thường cũng nhanh chóng dịu xuống.
Một lúc sau, Phương Chước hỏi một cách lưỡng lự: “Chủ đề mà chúng ta trích có phải hơi sai sai không? Bọn họ cũng có ý này sao?”
Nghiêm Liệt: “Kệ đi.”
Cậu không quan tâm mặt trời có thể nở hoa vào mùa xuân hay không, bây giờ cậu chỉ cảm thấy sự phiền não của mình tựa như đóa hoa trong mùa đông. Bạn cảm thấy nó đã biến mất rồi, nhưng nó lại bất chợt nảy ra ở một nơi không biết tên.
Đợi đến khi xuân về, nó lại nở khắp núi đồi.
Mùa xuân phiền não của cậu, phải đợi đến ngày kỳ thi kết thúc thì nó mới chính thức ghé đến.
Một kỳ nghỉ đông hơn một tuần, Phương Chước không thể ở lại trường, cô sẽ cùng cậu Diệp Vân Trình về nhà.
Còn cậu cũng không thể viện cớ được nữa, phải quay về nhà của Nghiêm Thành Lý, làm một học sinh xuất sắc trầm mặc kiệm lời.
Còn chưa bắt đầu mà cậu đã cảm thấy kỳ nghỉ đông này dài quá đỗi.