Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 38:
Chương 38
Trans: Cola
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Chước cầm điện thoại, chẳng hiểu sao lại ra ngoài ban công không một bóng người, ngồi xổm trong góc, nghĩ đi nghĩ lại rồi gửi cho Nghiêm Liệt một chữ.
“Tách.”
Nghiêm Liệt đang đứng trong màn mưa tầm tã, lạnh đến nỗi không thể thở nổi, cảm giác trong túi áo rung lên một cái. Cậu không lấy điện thoại ra ngay, mà vẫn cụp mi nhìn mấy người đang chạy ào ào trong mưa.
Cậu tưởng đó là tin nhắn quảng cáo trên Wechat, nhưng vì quá nhàm chán nên một lúc sau cậu vẫn lấy điện thoại ra xem, không ngờ lại là tin nhắn được gửi đến từ số của Diệp Vân Trình.
Ngay cả câu nghi vấn cũng không được tính. Chỉ có một chữ nhưng lại giống như có ai đó ấn nút tạm dừng thế giới của cậu cách đó hàng chục kilomet.
Trong tay Phương Chước, nhất định có một chiếc điều khiển cảm xúc của cậu.
Nghiêm Liệt bật cười, ngón tay nhanh chóng gõ chữ.
Nghiêm Liệt: Mất một hào rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sắc mặt Phương Chước đen sì, suýt chút nữa đã đập đồ rồi bỏ đi.
Anh chàng này thật biết nói chuyện.
Ngón tay Nghiêm Liệt gõ chữ, biết rằng nếu mình không nhanh chóng nhắn gì đó có chút ý nghĩa, cô gái kia có thể sẽ lặn mất tắm.
Nghiêm Liệt: Vậy tóm lại câu hỏi mà cậu phải mất tiền để lót đường là gì vậy?
Một phút sau.
Phương Chước: Cậu mình hỏi, lúc nào thì trả đệm giường cho cậu được?
Nghiêm Liệt: Không cần đâu, họ không ở đó, với lại có vứt đi họ cũng chẳng biết.
Cảm xúc của Phương Chước rối bời, đắn đo không biết có nên nhắn một chữ “Ồ” hay không thì màn hình lại nhảy ra một tin nhắn.
Nghiêm Liệt: Mất hai hào rồi.
Phương Chước muốn cầm điện thoại đập vào mặt đối phương.
Sao lại phải giục cô? Làm như cô đang tiêu tiền không bằng, khiến cô rất căng thẳng.
Phương Chước gõ chữ rất chậm, vì không quen bàn phím điện thoại nên mỗi một vần ghép cô phải tìm từ đầu đến cuối một lượt. Vì vậy mỗi lần gõ chữ trả lời, cô lúc nào cũng trưng ra khuôn mặt nhăn nhó nghiêm trọng.
Nhưng đợi cô trả lời là chuyện mà Nghiêm Liệt cảm thấy rất có ý nghĩa. Vì mỗi một chữ đều là kết quả sau khi cô ngẫm đi nghĩ lại, lúc cô nhắn tin còn chuyên chú hơn cả khi cô học bài.
Nghiêm Liệt xoay người, tựa lưng lên cửa sổ, đưa bàn tay bị cóng đến đỏ bừng, đã hơi khó để xòe rộng ra dán lên mặt, tay còn lại chốc chốc lại lướt trên màn hình, không để màn hình tối đi.
Lần này Phương Chước nhắn lại nhanh một cách bất ngờ.
Phương Chước: Cậu không vui.
Qua quýt đến mức ngay cả dấu hỏi chấm cũng chẳng buồn gõ.
Nghiêm Liệt: Vì sao?
Lần này thời gian chờ đợi khá lâu.
Phương Chước: ? Vì sao tớ lại biết vì sao cậu gặp bố cậu lại không vui? Có điều tớ thấy chú Phương cũng không vui, nguyên nhân thì cậu biết đấy. Nếu cậu bằng lòng giãi bày với tớ, tớ sẽ không ngại đâu, hơn nữa tớ sẽ xóa nội dung tin nhắn ngay không để người khác đọc được, cậu có thể tin tưởng nhân phẩm của tớ.
Ngón tay Nghiêm Liệt để cách màn hình, nghĩ ngợi rất lâu vẫn không hạ tay xuống.
Cậu phải nói gì đây?
Cuộc sống của cậu sung sướng, quan hệ trong gia đình toàn vẹn. Mặc dù bố mẹ thường xuyên không ở nhà nhưng chưa từng có sơ sót gì với cậu về mặt kinh tế. Xung đột và không vui đã dừng lại ở mười mấy năm trước, ngay cả người lớn cũng bỏ qua như chưa có chuyện gì, hướng về cuộc sống mới.
So với Phương Chước, sự buồn bực của cậu có vẻ không được kiên cường như vậy.
Cậu không muốn Phương Chước cảm thấy cậu là một người tính toán chi ly.
Trong lúc đang đắn đo, mẹ Nghiêm đẩy cửa bước ra ngoài, gọi tên cậu rồi nói phải về rồi.
“Con đang làm gì mà đứng ở bên ngoài lâu như vậy?” Cô hỏi, “Chiều nay mấy giờ con đi học?”
Nghiêm Liệt gõ một câu cuối cùng vào khung chat, đáp lại: “Bây giờ con phải quay về trường rồi.”
Mẹ Nghiêm nói một câu như đang oán thán: “Sao lại chạy ra ngoài nghịch điện thoại?”
Đúng lúc đó người đàn ông trung niên cũng bước ra, nghe thấy thế bèn nói đùa: “Có phải yêu đương rồi không? Trẻ tuổi lại đẹp trai như thế, nhất định rất được yêu mến ở trường.”
Bố Nghiêm đứng ở phía sau, nghĩ đến chuyện gì đó, vẻ mặt thay đổi, cười nói: “Học sinh lớp mười hai thì yêu đương cái gì? Hơn nữa nó là đứa trầm tính, làm gì có nữ sinh nào thích một đứa vô vị như nó?”
Nghiêm Liệt cất điện thoại, đi về phía bọn họ, chỉ cười mà không giải thích.
Phương Chước giúp Diệp Vân Trình thu dọn đồ đạc một lúc, đợi mưa tạnh, cô cũng lên xe quay về trường học.
Đợi đến khi cô vào lớp, Nghiêm Liệt đã ngồi ở bên trong rồi.
Nhìn tâm trạng cậu có vẻ không tốt lắm, tay xoay cây bút, lơ đãng ngồi đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn cửa lớp một cái.
Lúc Phương Chước đến nơi đã thoáng nhìn thấy ông Nghiêm đang nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm ở trong văn phòng, hẳn là Nghiêm Liệt đang xem xem bố mình đã về hay chưa.
Phương Chước bỏ balo xuống, hỏi: “Cậu ăn chưa?”
Nghiêm Liệt quay đầu lại, nói: “Chưa ăn no.”
Xem đi, Phương Chước nghĩ bụng, dù biết thừa là cậu vừa ra ngoài ăn cơm, nhưng câu “Đã ăn chưa?” vẫn là một chủ đề vạn năng.
“Vẫn còn một số nguyên liệu vẫn chưa bán hết, tớ làm xong rồi mang qua đây này.” Phương Chước lấy hai cuộn cơm cuộn ra, đặt trong tay để phân biệt nhưng phát hiện ra mình không thể phân biệt rõ. Cô dứt khoát đưa chúng đến trước mặt Nghiêm Liệt, cho cậu chọn trước.
“Một cái có vị nước sốt, một cái có vị cay. Xem vận may của cậu có tốt không.”
Nghiêm Liệt tiện tay lấy một cái, cười nói: “Từ trước đến giờ tớ vẫn là Âu Hoàng*.”
*Từ này xuất hiện ở các trò chơi như “Warship Girls” dùng để chỉ người chơi may mắn.
Với dáng dấp và khí chất của ông Nghiêm, dù ngồi cũng rất có cảm giác áp bức.
Ông thả lỏng người, chỉnh lại áo xống rồi tự giới thiệu: “Chào cô giáo, tôi là Nghiêm Thành Lý.”
Giáo viên chủ nhiệm vội vàng nói: “Chào anh chào anh, tôi họ Cao.”
Nghiêm Thành Lý: “Ngại quá, bình thường vợ chồng tôi quá bận, cũng không sống ở thành phố A, Nghiêm Liệt đành phiền cô giáo quan tâm chiếu cố vậy.”
Giáo viên chủ nhiệm rót một chén trà nóng cho ông, nói khách sáo: “Nghiêm Liệt cực kỳ nghe lời, hoàn toàn không cần giáo phiên phải lo lắng nhiều, trái lại em ấy đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều việc. Có em ấy ở đây, nam sinh trong lớp chúng tôi đều dễ bảo.”
Nghiêm Thành Lý nhận lấy chén trà bằng cả hai tay, thuận đà đặt lên góc bàn, hỏi: “Bây giờ nó đã học lớp mươi hai rồi, thành tích thế nào cô giáo? Trạng thái vẫn tốt chứ?”
“Rất tốt.” Cô giáo ngồi đối diện ông, cười nói: “Tôi không nói ngoa, chỉ cần em ấy giữ được trạng thái hiện tại, em ấy thích trường đại học nào, chuyên ngành gì thì đều có thể điền nguyện vọng tùy ý. Em ấy đã có kế hoạch với tương lại đâu vào đấy.”
Nghiêm Thành Lý gật đầu, nói: “Vì vậy tiền đề là có thể giữ được trạng thái.”
Giáo viên chủ nhiệm lấy một tờ bảng điểm trong tập giấy tờ, cho ông Nghiêm nhìn, trấn an: “Anh cứ yên tâm. Nghiêm Liệt biết phân rõ nặng nhẹ, em ấy chín chắn hơn bạn bè đồng trang lứa từ sớm. Vẫn còn nửa năm nữa, tôi cảm thấy không có vấn đề gì.”
Nghiêm Thành Lý đổi sang tư thế khác, hai tay bắt chéo đặt trên đùi, giọng điệu nghiêm túc hơn, nói: “Bạn cùng bàn của nó bây giờ là học sinh nữ phải không?”
Giáo viên chủ nhiệm hơi khựng tay lại, sau đó thu tay lại, ngồi xuống một lần nữa, sắc mặt vẫn không thay đổi, “Anh nói Phương Chước sao? Em ấy là học sinh nỗ lực nhất trong lớp tôi.”
Nghiêm Thành Lý trầm ngâm giây lát, nói khéo léo: “Tôi biết nhất định thành phố A hi vọng có càng nhiều học sinh có thể có được thành tích tốt, có điều, làm một bậc phụ huynh, tôi vẫn có một mong muốn hơi ích kỷ là con mình có thể chú ý tập trung vào một mục tiêu.”
Cô giáo chủ nhiệm nói: “Bố Nghiêm Liệt, tôi cảm thấy có lẽ anh hơi nghiêm khắc rồi. Các em ấy là học sinh lớp mười hai, hầu hết đã mười tám tuổi rồi, không phải trẻ con không hiểu chuyện nữa. Các em ấy sẽ không phạm sai lầm chỉ vì khoảng cách bàn là nửa mét, một mét hay ba mét đâu.”
“Tôi chỉ đưa ra kiến nghị vậy.” Nghiêm Thành Lý nói rất chậm, mang theo sự chần chừ ngay cả bản thân cũng không chắc chắn, “Hai đứa nó là bạn cùng bàn, cùng học, cùng ở lại trường. Khoảng cách như vậy có hơi gần quá rồi.”
Ông đã nhìn thấy Nghiêm Liệt vui vẻ đi từ căng tin ra ngoài, cũng nhìn thấy nó chán nản nhìn bạn cùng bàn xuống xe.
Làm một người bố không quá mẫu mực, đôi khi ông cảm thấy Nghiêm Liệt rất xa lạ, đôi khi lại có thể vừa nhìn là hiểu thấu suy nghĩ của nó. Có lẽ đây chính là sự thần kỳ của gen di truyền.
Phương Chước bảo Nghiêm Liệt bẻ cơm cuộn ra trước để xem bên trong là vị gì, nhưng cậu lại cố chấp cắn một miếng.
Trong xác suất một phần hai, cậu đã chọn phải vị cậu không thể ăn được.
Vẻ mặt Nghiêm Liệt rất khó coi, cảm thấy vận đen của mình đã đến rồi.
Cậu kéo mũ người ngồi đằng trước, nói: “Bánh ngọt, vị cay này, cho cậu.”
Thẩm Mộ Tư quay lại, nhận lấy cuộn cơm trong tay cậu, than thở với vẻ khó xử: “Thôi được rồi, chẳng phải bố chính là người đảm nhận tiêu diệt đồ mà con cái không thích ăn sao?”
Nghiêm Liệt nói: “Vậy thì cậu trả tớ đây, tớ đưa đi cho con trai cả Du Du của tớ.”
Thẩm Mộ Tư cất cao giọng từ chối: “Không được!”
Phương Chước đặt cuộn cơm vẫn chưa bóc vỏ lên bàn của Nghiêm Liệt, hào phóng nói: “Cậu ăn cái này đi.”
Nghiêm Liệt định nói không cần đâu, thực ra cậu không đói lắm, thì nghe thấy Phương Chước nói: “Bạn cùng bàn không phải chính là để trả lại sự may mắn mà cậu bỏ lỡ lại cho cậu sao? Đừng buồn nữa, mau ăn đi.”
Nghiêm Liệt nuốt toàn bộ những lời chưa nói xuống, lẳng lặng mở giấy gói ra. Lúc ăn được một nửa, cậu lại nói với Phương Chước: “Không phải, chuyện này không phải chuyện của bạn cùng bàn.”
Phương Chước ngừng làm đề bài trong tay, nhún vai đáp: “Dù đó là ai thì có vấn đề gì sao?”
Giáo viên chủ nhiệm cầm bài thi vào lớp, nói: “Nghiêm Liệt, em đổi chỗ với Thẩm Mộ Tư.”
Thẩm Mộ Tư và Phương Chước sửng sốt ngẩng đầu lên cùng một lúc, Nghiêm Liệt lạnh lùng trả lời: “Em không muốn.”
Thái độ của cậu quá cứng rắn, cô giáo chủ nhiệm cũng không miễn cưỡng, vờ như không có chuyện gì xảy ra, sai người phát bài thi xuống dưới.
Đây là kết quả của “ván cờ” giữa phụ huynh và học sinh, cô ấy chỉ là một giáo viên chủ nhiệm không có thực quyền mà thôi.
Nghiêm Liệt dùng lực gạch mạnh một đường lên giấy, kể từ đó vẻ mặt của cậu chưa từng thoải mái bao giờ.
Phương Chước thầm nghĩ, nam thẳng đúng là không dễ an ủi.