Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 30:
Chương 30
Trans: Cam Đá
Thẩm Mộ Tư bị đè trên tường, dù người phía sau không dùng sức, nhưng mặt của cậu ta vẫn bị đụng một cái. Quan trọng là ngay giây phút đầu tiên Nghiêm Liệt không thả cậu ta ra, không biết ngẩn người cái gì mà cứ luôn kẹp tay cậu ta lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Mộ Tư chờ rồi cứ chờ, vùng vằng nói: “Liệt Liệt cậu làm gì vậy hả? Cậu muốn giết người diệt khẩu ở đây hả?”
Lúc này Nghiêm Liệt mới giống như bừng tỉnh buông tay ra, lui về sau một bước.
Anh rõ ràng không phải ở đúng trạng thái, không giống với ân cần như ngày thường, chỉ đứng cứng ngắc tại chỗ, cúi đầu không nhìn rõ được sắc mặt.
Triệu Giai Du cũng đi qua, thở hổn hà hổn hển, trong lòng cũng sợ hãi giống vậy.
Quan tài ở phía sau lưng vẫn lắc lư, âm thanh u ám âm trầm phát ra hai lần sau cùng cũng kết thúc, bầu không khí kinh khủng cũng bớt đi hơn phân nửa.
Ngụy Hi nói với vẻ tức giận: “Bánh Kem Mộ Tư, tôi không phải bị quan tài dọa, là bị tiếng hét của cậu dọa đó! Linh hồn nhỏ bé của tôi đuổi theo từ đằng sau, sao mà cậu gà thế hả?!”
Thẩm Mộ Tư ấm ức ôm cánh tay nói: “Cũng là tôi tìm ra cái chìa khóa kia mà, chẳng phải cần có lá gan lớn mới chơi căn phòng bí mật sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu ta nhanh chóng di dời mâu thuẫn, lớn tiếng chỉ trích: “Hơn nữa hai người bọn họ ăn mặc kiểu này, người hiểu biết thì bảo là đồ đôi, người không biết thì cho rằng đứng canh giữ cánh cửa địa ngục ở đây, tớ cũng là bị dọa sợ cho mất hồn mà!”
“Đúng á, các cậu đứng ở cửa làm gì vậy hả? Gọi các cậu mấy lần, sợ quá sao?” Lúc này Ngụy Hi mới nhìn về hướng bọn họ, phất tay nói,”Không sao, Phương Chước cậu đi theo tôi, cách cái bánh kia xa một chút là được.”
Ngụy Hi tiến lên trước muốn dẫn Phương Chước đi, Nghiêm Liệt ở bên cạnh cả người căng chặt, vội vàng từ phía sau giữ cô lại, ngón tay lạnh toát, ra sức nắm chặt cổ tay của cô.
Phương Chước ngoảnh lại, đối diện với ánh mắt của Nghiêm Liệt.
Trong ánh mắt đó, quả thật chứa đựng sự bất lực cùng sự yếu ớt, gọi bằng câu “Hoàn toàn đáng thương” cũng không quá đáng.
Có lẽ tư duy của Phương Chước có chút nhảy vọt, ở một mức độ nào đó cô đột nhiên hiểu được niềm yêu thích Nghiêm Liệt dành cho A Thốc.
Ai có thể từ chối một con gà nhíp khi nó bày ra thỉnh cầu như này với bạn chứ?
Cô rút tay khỏi Ngụy Hi, chặn ở trước mặt Nghiêm Liệt, nói kiểu giải thích: “Tôi không sợ ma, Nghiêm Liệt đang dạy tôi cách chơi căn phòng bí mật, thuận tiện xem một chút coi có đầu mối thất lạc nào không.”
Mấy người nghe thấy giọng nói của cô, giọng nói quả thực vững vàng, ung dung bình tĩnh, không có quá nhiều nỗi nghi ngờ.
Triệu Gian Du nói: “Đầu mối thất lạc cũng trải quá rộng, tôi thấy chúng ta vẫn nên tìm chìa khóa trước, mở cửa phòng ra, tìm kiếm xem đường ra chỗ nào.”
Phương Chước nói một tiếng được, đi vào căn phòng phía trước chung với bọn họ.
Căn phòng rất hẹp, còn chưa đến mười mét vuông, cộng thêm bày bố đồ dùng gia đình, tám người cùng đứng một chỗ có hơi chật chội.
Thẩm Mộ Tư chỉ vào quan tài nằm ở giữa, nói với vẻ rất đầy đủ kinh nghiệm: “Trong này chắc chắn có dụng cụ, hay là mở chìa khóa thùng đồ bảo hiểm, còn không thì mở chìa khóa của địa đạo.”
Ngụy Hi bám sát rạt lên tường, đường nét gương mặt dữ tợn: “Ai đi lấy cái này hả? Triệu Giai Du!”
Triệu Gia Du thoáng do dự, lấy can đảm ra trận.
Cậu ta dùng phương pháp lúc trước để mở quan tài, cùng lúc khi tấm ván mở ra, một hình nhân màu trắng bật dậy.
Một lần nữa Triệu Mộ Tư mang theo tiếng hét chói tai, vùi đầu vào tường không dám nhìn tiếp, âm thanh bén nhọn khiến mọi người không ngừng hoảng sợ.
Phương Chước cảm nhận rõ ràng cơ thể Nghiêm Liệt hơi run một chút, rồi lảo đảo tựa vào tường, giống như dùng sức mạnh vô cùng lớn để kiềm chế mình không ngất xỉu tại chỗ.
Cô không cách nào hiểu được sở thích của người trẻ tuổi thời đại này. Trong sự hoảng sợ của Thẩm Mộ Tư có lẽ còn chứa một chút phấn khích, còn Nghiêm liệt hình như không có.
Cho nên, vì sao anh lại muốn chơi cái game này?
Vì Nghiêm Liệt nên trong lòng Phương Chước mới sinh ra cảm xúc dao động, còn sợ hãi hơn nhiều so với cảm giác căn phòng bí mật mang tới.
Cô quả thật nhìn không vừa mắt nổi, một mình tiến lên, mò mẫm một hồi trên thân thể người dụng cụ, thuận lợi từ trước ngực nó lấy ra một cái chìa khóa cổ xưa.
Âm thanh nhanh chóng ngừng lại, cảm giác sợ hãi vẫn còn vương lại trên người họ, từng cọng lông trên da đều dựng thẳng đứng.
Mấy cô gái thở phào, nói với vẻ sùng bái: “Phương Chước ơi, cậu tuyệt vời quá!”
“Cũng tàm tạm. Bình thường thôi.” Cô đưa chìa khóa cho Triệu Giai Du, để bọn họ tìm chỗ mà mở khóa.
Mấy người bọn họ đánh trống lảng, cầm chìa khóa đến chỗ thùng đồ bảo hiểm quấy phá. Lấy đèn pin đập vào nút khóa, còn chưa nghiên cứu ra kết quả, một cái tủ ở ngay góc phòng rung lắc hai lần, bị mở ra từ bên trong.
Trước tiên là một bàn tay khô khốc chìa ra, tiếp theo là một NPC tóc tai bù xù bò ra ngoài.
Bởi vì ánh sáng mờ tối, mấy người bọn họ thảo luận rất say mê, ngoại trừ Phương Chước, không ai phát hiện ra rủi ro này.
Cô liếc mắt nhìn trên người NPC một cái, lặng lẽ di dời tầm mắt.
NPC đi vòng qua cô, lởn vởn sau lưng nhóm người, liên tục phát ra mấy âm thanh kỳ quái, không thể nhận ra cảm giác tồn tại, có chút gì đó ma quỷ.
Vì để đảm bảo hiệu quả của game, radio phía trên bắt đầu mở một đoạn nhạc trầm. Con người Thẩm Mộ Tư vừa qua loa vừa mù mắt, chỉ biết gương to mắt nhìn hoa văn trần nhà, không phát hiện ra bất kỳ điều gì lại tiếp tục bàn luận.
Tôn nghiêm của NPC giống như bị khiêu chiến, anh ta bỏ qua màn diễn phức tạp, áp dụng kỹ xảo đơn giản nhất, bật ra tiếng gào thét, khiến mọi người lần lượt quay đầu lại.
Hành động đúng tiêu chuẩn của Thẩm Mộ Tư trong nháy mắt đã kéo đến cơn sóng lần hai, mọi người cùng xô đẩy nhau, hoảng loạn không nhường đường bỏ chạy ra cửa.
Nghiêm Liệt cứ đứng sát tường mãi, vào một khắc kia sải dài bước chân đến chỗ Phương Chước.
Phương Chước thấy rất cảm động, nhưng đáng tiếc Nghiêm Liệt lại không nhìn rõ người mình bám vào là ai, chuyển hướng một cái rồi lại xông ra ngoài.
Mấy giây sau, trong căn phòng chỉ còn Phương Chước và nhân viên công tác.
Hai người trố mắt nhìn nhau.
Anh trai chỉnh sửa lại mái tóc giả của mình, gương mặt hé lộ, nói với vẻ chần chừ: “Em đây là bị dọa quá sợ hay là…?”
Phương Chước nói: “Không đến nổi vậy. Khá là nhàm chán.”
Anh trai: “…” Đây quả thật là sỉ nhục cho sự chuyên nghiệp của bọn họ mà!
Phương Chước đổi sang cách nói uyển chuyển khác: “Không thú vị lắm.”
Cô đi đến trước thùng bảo hiểm, nhìn hai lần, không nhịn được bèn nói: “Cho nên khối nam châm lúc trước bọn tôi tìm được rốt cuộc chả có tác dụng gì sao?”
Anh trai chuẩn bị ra ngoài đuổi theo người ta, nghe vậy dừng lại một chút, nói: “Có tác dụng chứ, nếu không bọn tôi bày dụng cụ làm gì chứ? Bức tường kia cũng sắp bị người chơi đục hỏng rồi.”
Phương Chước lại hỏi: “Còn cái khung thì sao?”
Anh trai rầu rĩ nói: “Bọn tôi không thể đưa ra quá nhiều gợi ý cho em được, như vậy sẽ không còn thú vị nữa.”
Phương Chước hỏi một cách chân thành: “Thú vị gì chứ?”
Anh trai im lặng.
Nhưng Phương Chước loáng thoáng nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi.
Phương Chước càng nghĩ càng thấy không đúng. Bố trí phòng, tiền điện nước, tiền nhân công, có tính toán thế nào thì cũng không thể nào hai trăm cho một chủ đề. Nhưng giá một người hơn hai trăm thì cũng vượt quá tiêu chuẩn.
Khi bò được nửa đường, Phương Chước đè nén trái tim lo lắng, hỏi kiểu thăm dò: “Game này của các anh bao nhiêu tiền?”
Anh trai định quay đầu lại, nhưng mà lối đi quá chật hẹp, anh ta vừa chuyển hướng, đầu suýt nữa đập vào vách tường.
“Em không biết à?” Anh trai nói, “Bây giờ có chương trình giảm giá, nhóm bảy tám người là một nghìn hai á.”
Đây quả thật là chuyện khủng bố nhất Phương Chước từng nghe thấy, nghe câu này xong cảm thấy sức sống muốn bay mất một nửa.
Cô im lặng một hồi lâu, mở miệng nói chuyện lần nữa giọng nói hơi khán, hỏi: “Các anh kinh doanh thế này bao lâu rồi?”
Anh trai không cảm thấy khác thường, nhớ lại nói: “Tiệm này mở cửa cũng hơn hai năm rồi. Nhưng mà chủ đề này thì mới ra mắt hồi tháng trước.”
Phương Chước hỏi: “Có vui không?”
“Vui chứ!” Anh trai nói, “Tiệm của bọn tôi rất nổi tiếng ở thành phố A, có rất nhiều phiên bản đều là do bọn tôi nghĩ ra. Có một số tiệm còn không có liêm sỉ, cho người qua tiệm bọn tôi để phiên bản của chúng tôi.”
Phương Chước nói với cảm giác phức tạp: “Đổi lại là tôi, tôi cũng thấy vui.”
Cướp tiền người khác, ai có thể không vui.
“Quá mắc.” Trong lòng Phương Chước chảy máu, ở phía sau không ngừng nhắc luôn miệng, “Mắc quá đi.”
“Suỵt…” Anh trai ra dấu bảo, “Phía trước có người.”
Phương Chước vẫn còn đang chìm đắm trong tâm tình đầy bi kịch của một nghìn hai trăm đồng, lắng nghe tỉ mỉ, mới nghe rõ được Nghiêm Liệt đang gọi tên cô.
“Ở bên này có một người, có lẽ là đi lạc ra ngoài.” Anh trai đè thấp giọng nói, “Chỗ này giao lại cho em, tôi đi đến phía trước.”