Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 29:
Chương 29
Trans: Cam Đá
Cuối tuần cả bọn định ra ngoài chơi, địa điểm chơi trốn khỏi mật thát ở trung tâm thành phố lân cận, Phương Chước không thể lại mặc đồng phục nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đồ mặc đi chơi của cô không nhiều, không có khó khăn khi lựa chọn, sau khi do dự vài giây thì mặc vào chiếc áo hoodie màu đen. Hai tay trống không đi đến hành lang, bị một cơn gió sớm mai trong hành lang thổi qua, lại cảm thấy hơi lạnh, quay về mang thêm vào một chiếc áo khoác không cổ màu trắng.
Nghiêm Liệt cũng ở trong trường, hẹn cô xong vẫn đứng dưới lầu ký túc xá tụ họp.
Lần này Phương Chước ra ngoài sớm mười phút, xuống lầu đã thấy người đứng ở đó. Nghiêm Liệt giẫm chân lên bồn hoa ở sát ranh, thân người lắc lư lảo đảo, đang ngây người chán muốn chết.
Hai người đối mặt nhìn nhau, sững sờ một lúc. Bởi vì hôm nay Nghiêm Liệt cũng mặc áo hoodie màu trắng khoác thêm áo khoác màu đen, hai kiểu trông tương tự nhau. Đứng chung một chỗ, nhìn sơ thì màu sắc hài hòa có chút bắt mắt.
Trong lòng Phương Chước thầm nói, đổi áo khoác rồi đội nón lên, hai người có thể cos hắc bạch vô thường luoon.
Nghiêm Liệt có lẽ cũng có suy nghĩ tương tự như Phương Chước, ánh mắt khẽ dừng lại trên người cô, nhanh chóng chuyền dời, lại giấu đầu hở đuôi mà quay lại nhìn, cười cười lên tiếng: “Duyên phận.”
Anh từ trên bồn hoa nhảy xuống, tâm trạng cực tốt ngoắc tay nói: “Đi thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Buổi sáng ngày nghỉ, trường học là một mảnh yên tĩnh, vỉa hè không bóng người trông như ảnh chụp, chỉ để lại một cái bóng đen trắng của hai người đi đường.
Tối hôm qua lá cây bạch quả rơi xào xạc xuống mặt đất, bị gió thổi bay đi bốn phương tám hướng. Phiến lá nằm giữa đường còn chưa bị vấy phải bùn bẩn, vẫn là chiếc quạt nhỏ vàng óng ánh. Phương Chước đi từ phía bên kia qua.
Nghiêm Liệt thả chậm bước chân, rất kiên nhẫn đứng ở một bên chờ cô.
Khi hai người đi ra khỏi trường, bảo vệ trực ban ở cửa nhìn chằm chằm hai người bọn họ một lúc, ánh mắt chòng chọc kia cứ chọc vào sau lưng Phương Chước, chờ khi đi một đoạn xa rồi vẫn phảng phất như còn nhìn theo.
Nghiêm Liệt đối chiếu với bản hướng dẫn trên bản chỉ đường ở trước mặt. Sau khi xe bus đến, ra hiệu bảo Phương Chước lên trước. Anh ngồi cùng hàng ghế ở cuối cùng với cô, chỗ mà nắng không thể chiếu tới.
Cảnh vật ngoài cửa sổ đột nhiên chớp nhoáng, sườn mặt của Nghiêm Liệt bị quang ảnh loang lổ hắt lên lồng ghép vào nhau.
Sau khi thông báo trạm dừng phát ra mấy lần, anh cúi đầu bấm tin nhắn, chờ xuống xe bus, mấy người Ngụy Hi đã đến trước đứng ở trạm dừng kế đó đón bọn họ.
Thẩm Mộ Tư, Triệu Giai Du, cộng thêm Ngụy Hi và hai bạn cùng phòng, tổng cộng năm người.
Nhìn thấy bọn họ một trước một sau đi đến, Ngụy Hi lộ vẻ kinh ngạc, đầu ngửa ra sau, nói với vẻ không xác định: “Hai người có hẹn trước hả?”
Phương Chước nói: “Đều ở trong trường, đương nhiên là hẹn xong rồi đi cùng với nhau.”
Ngụy Hi nửa tin nửa ngờ gật đầu.
Trong tay Thẩm Mộ Tư cuộn một tờ bướm quảng cáo, thúc giục mọi người vừa đi vừa nói, trên đường đi dùng kĩ năng cao minh chừng mực của tờ bướm kia, cố hết sức đề cử cho mọi người chơi căn phòng bí mật chủ đề pháo đài cổ. Chưa đầy mười phút đi đường, cuối cùng đã đến cửa hàng mà cậu ta nhớ mãi không quên.
Chủ tiệm là một người đàn ông trung niên, dưới cằm còn chừa lại một nhúm râu, uể oải nằm trên quầy hàng nhìn máy tính. Thấy có khách đến vẫn khép hờ mắt như cũ, chỉ là gõ gõ vào cuốn sách giới thiệu, ý bảo bọn họ tùy tiện. Trái lại ở bên cạnh có một nhân viên trẻ tuổi chạy đến giới thiệu cho bọn họ.
Khi bọn họ nói chuyện hỏi ý kiến nhau, Phương Chước quét tầm mắt khắp cửa tiệm một vòng.
Trên tường dán không ít tờ quảng cáo, dựa vào số lượng người và sự bố trí, giá cả niêm yết đủ loại từ bảy tám chục cho tới hơn một trăm. Phương Chước tính toán giá cả chia theo từng người, cảm thấy vẫn có thể tiếp nhận.
Ngẫm nghĩ, lại cảm thấy hơn hai trăm có thể chọn được hai NPC chơi cùng trong hai tiếng đồng hồ, chi phí nhân công cũng không đáng là bao.
Quả nhiên thế giới của người trưởng thành thật khó khăn.
Thẩm Mộ Tư nói phiên bản cao cấp gì đó, ý là gần đây cửa tiệm này đưa ra một cái mật thất người thật xâm nhập vào. Sẽ có hai cho đến ba NPC, đề cử một nhóm sáu cho đến tám người, cung cấp thời gian vượt ải là hai tiếng đồng hồ.
Nói một cách bình dân thì chính là kiểu game nhà ma kèm mật thất.
Cả hai kiểu Phương Chước đều chưa từng chơi, nhưng ý nghĩa của nhà ma thì đại khái cũng hiểu được, ngay giây phút đầu tiên nhìn về Nghiêm Liệt.
Cái người sợ ma này lẽ nào sẽ đồng ý chơi kiểu game này?
Thẩm Mộ Tư nghe thấy cực kỳ phấn khích, hình như không biết người anh em tốt của mình còn có chút điểm yếu. Triệu Giai Du cũng không có phản ứng gì, chụm đầu lại cùng với cậu ta giải thích tình hình cụ thể.
Vì thế tầm mắt Phương Chước đảo quanh một vòng, nhìn về hướng Nghiêm Liệt một lần nữa, nháy mắt với anh tỏ ý thắc mắc.
Nghiêm Liệt cười khẽ, hiểu ngầm trong lòng rồi nói: “Tôi phụ trách giải bí mật, cậu chịu trách nhiệm bảo vệ cho tôi, thấy sao?”
Thẩm Mộ Tư dừng lại bài diễn thuyết dõng dạc hùng hồn, sợ bọn họ từ chối, gấp rút tỏ thái độ và nói: “Tôi bảo vệ cho cậu! Liệt Liệt, cậu cứ bám sát vào tôi là được! Chị Chước đi theo Giai Du!”
Nghiêm Liệt nói: “Chị Chước của cậu không sợ ma.” Thẩm Mộ Tư nghiêng đầu, lôi kéo mấy người bạn chơi cùng: “Vậy Liệt Liệt cậu đi chung với chị Chước! Ngụy Hi các cậu đi theo tớ!”
Thật ra Ngụy Hi không tin tưởng cậu ta lắm. Tên nhóc này chỉ chưa đến nước viết bốn chữ “Mồm to chơi kém” lên mặt mà thôi.
Nghiêm Liệt lấy điện thoại ra, đi qua quét mã thanh toán. Ông chủ đưa một cặp bộ đàm cho bọn họ, anh không lấy, ý bảo để người bên cạnh cầm lấy.
Thẩm Mộ Tư muốn lấy, bị Ngụy Hi đi trước một bước kéo đi, cô nói: “Tôi cầm cho, có cảm giác an toàn. Bị ông chủ giải tán vẫn còn có thể bảo ông chủ đưa các cậu ra ngoài.
Thẩm Mộ Tư thì sao cũng được, cậu ta cảm thấy mình chả cần dùng đến, hỏi: “Nếu như chiến thắng có thể cho tớ phần thưởng không?”
Nghiêm Liệt cười nói: “Kiểu gì thì tớ cũng không giành với cậu.”
Nhân viên xác nhận xong phòng chơi, quay lại dẫn bọn họ vào sân chơi. Thẩm Mộ Tư và Triệu Giai Du nhất thời phóng vèo qua giống như ngựa hoang đứt dây cương.
Nghiêm Liệt chủ động lùi ra sau khỏi nhóm người, chờ Phương Chước đi đến, bước đi sóng đôi cùng cô.
Phương Chước nói thầm thế này thì phải làm sao đây? Hôm nay cô không mang theo balo, không có dây đeo của balo để anh nắm. Hiện tại dáng vẻ Nghiêm Liệt quả thật có chút căng thẳng, dường như muốn đi sát theo sau lưng cô.
Bộ đàm đang phát ra âm thanh, một đoàn người đi một vòng cong cong quẹo quẹo trên con đường lót gạch, đến được cánh cửa mật thất.
Phần cách âm ở đây làm cực kỳ tốt, Phương Chước hoàn toàn không thể nghe thấy âm thanh huyên náo của thành phố, ngược lại có thể nghe thấy âm thanh âm ỉ giống như tiếng dòng điện chạy. Tiếng đối thoại dừng lại, tiếng bước chân đột ngột trở nên yên ắng.
Không gian hoàn toàn kín mít và ánh sáng bất thình lình trở nên u tối, tạo nên bầu không khí hết sức nặng nề, khiến cho Phương Chước cảm thấy có chút quỷ dị, kéo tay Nghiêm Liệt đứng tựa vào tường.
Nhân viên cười cười vẫy tay với bọn họ, nhanh chóng khép cánh cửa gỗ lại, thông báo bắt đầu tính giờ.
Cái đầu nóng của Thẩm Mộ Tư còn chưa nguội lại, bật đèn pin đi trước dẫn đường. Đối diện với một cánh cửa đóng chặt, quay đầu hô to “Mau chóng tìm chìa khóa.”
Phương Chước hoàn toàn lạ lẫm với trò chơi, không biết thú vui tiêu tiền để nhốt mình lại thì có gì là vui thú.
Nghiêm Liệt nhẫn nại giải thích cho cô, kéo cô đi tìm kiếm, chẳng mấy chốc trên tường lõm xuống một khối nam châm, sau đó lại dùng nó để đi tìm dụng cụ khác.
Phương Chước không thể hiểu nổi: “Hình như chả cần suy luận gì?”
“Thấy vui là được rồi, vui chơi thật ra cũng là một kiểu kích thích.” Nghiêm Liệt cười nói, chẳng qua giọng nói chút run rẩy, “Thật ra chơi thêm vài lần, lần mò ra được bí kíp thì sẽ dễ dàng hơn nhiều. Có không ít kiểu ẩn giấu đầu mối cũng tương tự như vậy.
Phương Chước cảm thấy, loại game mang tính kích thích như này quả thật có sức hấp dẫn giới hạn với hai người bọn họ.
Một người sợ hãi quá độ, một người thì quá to gan.
Nghiêm Liệt trước mắt vẫn còn xem như bình tĩnh, chủ động nói: “Tôi dẫn cậu đi chơi.”
Thẩm Mộ Tư chờ người đã sớm đi xa, đi đến chỗ khác để tìm chìa khóa.
Thầy Nghiêm dẫn Phương Chước đi thăm dò cả nửa ngày cũng không thể tìm ra được chỗ nào có thể dùng được khối nam châm này.
Không lâu sau, không biết sao bên chỗ Thẩm Mộ Tư đã tìm ra được chìa khóa, thuận lợi mở được cánh cửa, cao giọng hô hoán bọn họ qua.
Giáo trình của thầy Nghiêm thất bại, cầm khối nam châm trong suy tính rồi cười gượng: “Ha ha, chỉ là chút đồ vặt vãnh.”
Gợi ý pass chương sau: nghiệm x của phương trình 3x + 2 = 8 (đáp án là một số)
Phương Chước: “…”
Chơi game cái gì chứ? Nhìn một mình Nghiêm Liệt chơi một mình là đủ rồi.
Nghiêm Liệt rõ ràng là không thật cam tâm, muốn lật bàn, trở nên to gan. Dám đứng cách xa Phương Chước ba bước, đi trước dẫn đường.
Anh tính tìm đầu mối bị thất lạc, nên không có cách nào đi theo bước chân của đồng đội, chỉ đứng ở hành lang kế bên nghiên cứu hết lần này tới lần khác.
Trên bức tường còn chưa quét sơn treo một loạt tranh u ám, dùng nhiều khung tranh khác nhau, bày ra cao thấp lộn xộn.
Nghiêm Liệt cau mày nhìn bức tranh, Phương Chước sờ cằm nhìn anh biểu diễn.
Không yên tĩnh giống như bọn họ, đám người Thẩm Mộ Tư liên tục ồn ào náo động.
Bọn họ đấu đá lung tung xông vào một căn phòng nhỏ, ở bên trong phát hiện có một cỗ quan tài.
Triệu Giai Du rảnh tay, vô tình bấm mở cơ quan, từ trong quan tài bật ra một bộ xương cốt kèm theo tiếng nhạc, khiến cho mấy người bọn họ hoảng sợ hét lên, xoay người bỏ chạy.
Chạy được nửa đường, nhìn thấy hai người trắng đen sau song sắt, lại gào lên kinh hoàng.
Trong lúc sợ hãi Thẩm Mộ Tư không còn nhận ra ai nữa, giang hai cánh tay lao thẳng về bọn họ. Lúc sắp sửa ôm lấy Phương Chước, bị Nghiêm Liệt kéo một cái, đè lên trên tường.