[vtđd]_ánh dương rực rỡ

Chương 31


Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 31:

 
Chương 31
 
Trans: Cola
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Chước bò men theo lối đi, đến điểm cuối cùng, cô chui từ một ngăn tủ ra bên ngoài.
 
Cánh cửa phòng khép hờ, cô nương theo giọng nói của Nghiêm Liệt mà tìm đến chỗ đó. Sau khi đi lòng vòng hai vòng để phân biệt phương hướng, cô lại không thể xác định rõ đông tây nam bắc nữa.
 
Có lẽ cảm nhận được sự tồn tại của cô, bên chỗ Nghiêm Liệt chợt yên tĩnh. Phương Chước tập trung tinh thần nghe ngóng một hồi, lại một lần nữa mất tung tích của Nghiêm Liệt, trái lại lại nghe thấy tiếng kinh hô và tiếng chạy dồn dập của bọn Thẩm Mộ Tư ở sau bức tường.
 
Chỉ có thế thôi sao, còn bảo là duyên phận?
 
Khuôn mặt Phương Chước đầy vẻ luống cuống, dứt khoát chạy bừa như một con ruồi mất đầu, rẽ vào một khúc ngoặt, đụng ngay phải Nghiêm Liệt đang nín thở tập trung tinh thần ở trong một góc.
 
Hai người đều ngây ra.
 
Phương Chước lập tức ngẫm lại, mặc dù cô mặc một bộ đồ dính máu rộng thùng thình, nhưng thật sự không có chút tố chất nào của nhân viên làm việc trong nhà ma mà.
 
Lẽ ra cô phải ngay lập tức xông lên, nhe nanh múa vuốt với Nghiêm Liệt rồi điên cuồng đuổi theo sau cậu, cùng cậu chạy đến điểm cuối cùng của mật thất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chứ không phải đứng ở chỗ này kiểm điểm lại bản thân.
 
May mắn là cậu chàng Nghiêm Liệt này có tố chất cực kỳ nhanh nhạy, không cần Phương Chước phải bỏ sức, cậu đã tự dọa mình sợ, xoay người bỏ chạy.
 
Phương Chước chờ cậu chủ động bỏ đi nhưng không biết vì sao cậu lại dừng lại, nhìn chằm chằm về phía cô đến ngây ngẩn.
 
Phương Chước nghĩ bụng cậu ấy thật đáng thương, ngay cả cái bóng đen ở dưới quê cũng dọa cậu sợ đến mức để lại bóng ma tâm lý. Ở trong mật thất không biết đã chịu bao nhiêu sợ hãi, cô quyết định không làm khó cậu nữa.
 
Đang định lên tiếng nói rõ, người ở phía đối diện đã hành động trước một bước, nhanh chóng chạy về phía cô.
 
Phương Chước vô thức định trốn đi, có điều không bì kịp lực bộc phát của Nghiêm Liệt, vừa mới lùi về sau một bước cô đã bị Nghiêm Liệt ôm chầm lấy.

 
Lực va chạm cực lớn suýt chút nữa đã khiến cô ngã ngửa ra sau, nhưng lại được cánh tay có lực của đối phương ôm lại.
 
Nghiêm Liệt tựa đầu lên bả vai cô, siết chặt người cô đến nỗi khiến cô sắp không thở nổi. Hơi thở nóng rực phả vào mang tai cô, ngay cả nhiệt độ trong vòng tay cũng nóng hầm hập.
 
Chắc chắn là do cậu quá sợ hãi.
 
Phương Chước không giỏi xử lý mấy chuyện như này lắm, trong đầu cô trống rỗng một khắc. Giống như chơi game bị lag mạng, cứ ngỡ đã chạy ra khỏi bản đồ này nhưng sau khi load lại thì nhận ra mình vẫn còn đứng ở chỗ cũ.
 
Cô đoán đại khái có lẽ Nghiêm Liệt đã nhận ra cô, ngay sau đó cô lại phát hiện chuyện này không phải chuyện gì quá quan trọng. Nếu Nghiêm Liệt tỏ ra đáng thương với cô, sự khoang dung của cô gần như sẽ bị phóng đại đến mức không còn giới hạn gì nữa.
 
Như vậy không được.
 
Cô thầm đếm mấy con số, định đếm đến mười là đẩy Nghiêm Liệt ra.
 
Nhưng khi cô đếm đến số sáu, những con số tiếp theo bắt đầu hỗn loạn.
 
Ở trong kho ký ức của cô, chuyện ôm ấp không thường xuyên xảy ra.
 
Nói chính xác hơn thì cô cảm thấy đó là một nhu cầu cần phải loại bỏ trước tiên trong quá trình phát triển của nhân loại.
 
Nếu phải nhớ lại chuyện trước đây, có lẽ vào lúc cô còn rất nhỏ, bà cô từng an ủi cô như thế này.
 
Có điều tình thương của người già thường rất ngắn ngủi, như thể sợ lâu hơn một chút sẽ khiến cô nghiện vậy.
 
Phương Chước nép mình trong lòng bà, chưa từng đếm qua số sáu lần nào. Sự yếu đuối của cô chưa bao giờ giành chiến thẳng cả.
 
Vậy mà chỉ mấy giây ngừng lại ấy, lại khiến cõi lòng cô quặn thắt, khó lòng mà quên được.
 
Phương Chước không tính thời gian chính xác, nhưng cô cảm thấy thời gian mà Nghiêm Liệt đứng im đã đủ để cô đếm đến số sáu mấy chục lần rồi, hoặc nhiều hơn.
 
Đây không phải sự lưu luyến bình thường, đứng từ góc độ giải đề mà nói, đáng lẽ phải trừ bỏ chuyện này đi.
 
Khi Phương Chước giơ tay lên, dường như Nghiêm Liệt đã cảm nhận được, chủ động buông cô ra. Không cho cô thời gian nói chuyện, xoay người chạy ngay đi.

 
Ở đằng sau bức tường, mấy người bị NPC đuổi cho chạy té khói.
 
Ngụy Hi định đi tìm Triệu Giai Du để chơi cùng, vì ngoài Nghiêm Liệt ra thì cậu bạn này có vẻ là chàng trai bạo dạn nhất. Ai dè hai kẻ nhát gan là cậu ta và Thẩm Mộ Tư đang ôm chặt lấy nhau, sợ đến mức mặt mày nhăn nhó. Lúc Ngụy Hi đến gần, thậm chí họ còn khoác tay nhau chạy trối chết.
 
Ngụy Hi bỗng không thấy sợ nữa.
 
Trên đời này còn có con ma nào đáng sợ hơn những tên nam thẳng kia? Bên cạnh cô có tận mấy người kia kìa.
 
Cô nghiêm mặt lấy bộ đàm ra, nói vào bên trong: “Alo, ông chủ, bạn bè của cháu đâu rồi? Hai người chạy mất thì cũng đã đành, vừa vào phòng lại lạc thêm người nữa, một người bạn khác đi tìm rồi, họ đã quay về chưa ạ?”
 
Trong lúc luống cuống Nghiêm Liệt đã lôi Triệu Giai Du chạy cùng mình. Chạy được một nửa mới nhận ra kéo nhầm người, sắc mặt lấp tức tái mét, vội vàng xoay người quay về tìm bạn, kết quả đến bây giờ vẫn chưa về được.
 
Tín hiệu được kết nối, giọng nói uể oải của ông chủ vang lên: “Đang nhìn họ các cháu đây.”
 
“Không cần chú nhìn bọn cháu! Mau trả bọn họ lại cho bọn cháu!” Ngụy Hi nói với vẻ kích động: “Trong nhóm chúng cháu chỉ có hai người họ là bạo gan thôi! Không có bọn họ thì bọn cháu không chơi được trò mật thất này!”
 
Bên đầu kia của bộ đàm im lặng một lát, sau đó vẫn là giọng nói thiếu đòn của ông chủ: “Không tiện lắm.”
 
Mấy nữ sinh đồng loạt lên án: “Có gì mà không tiện lắm! Các người mở mật thất hay là mở nơi buôn người? Trả người lại cho chúng tôi!”
 
“Nếu gặp khúc rẽ có thể đổi sang mục tiêu khác không? Cháu trả hai người lại cho các chú!”
 
Ông chủ hờ hững nói: “Không được.”
 
Mật thất cuối cùng này chưa vượt qua thành công, thậm chí toàn gặp phải rắc rối.
 
Không biết là vì bọn họ quá xui xẻo, hay là nhân viên trong nhà ma này quá kính nghiệp, bất kể đi đến chỗ nào cũng có thể gặp được NPC.
 
Ban đầu họ còn phối hợp tỏ vẻ sợ hãi một chút, nhưng đến cuối cùng gần như ai nấy cũng tê liệt cảm xúc rồi.
 
Hai tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua, vì sau đó không có khách nào, và cũng xuất phát từ sự đồng cảm với người chơi, ông chủ đã miễn phí nửa tiếng kéo dài của bọn họ, để bọn họ giao lưu tình cảm với NPC bên trong.

 
Sau đó thấy bọn họ thực sự không tìm được manh mối để qua cửa, ông ta mới cho người vào dẫn bọn họ đi một vòng hết cơ quan này, rồi dẫn họ ra ngoài.
 
Mấy người quay về trước quầy lễ tân, ai nấy cũng có vẻ mặt ủ rũ.
 
Thẩm Mộ Tư cúi gằm mặt, thở dài thườn thượt. Nhân vật chính trong buổi sinh nhật càng buồn hơn, cô ấy không cảm nhận được một chút đãi ngộ đáng có của tiểu tiên nữ.
 
Nghiêm Liệt đang nhàn nhã ngồi bên bàn ăn nghịch điện thoại, thấy họ ra ngoai, anh giơ tay lên vẫy họ.
 
Ngụy Hi sửng sốt nói: “Nghiêm Liệt, sao cậu lại ở đây?”
 
Nghiêm Liệt cười cười, không trả lời lại.
 
Ngụy Hi hỏi tiếp: “Vậy Phương Chước đâu rồi?”
 
Đúng lúc đó Phương Chước đi từ đằng sau ra ngoài, phủi bộ quần áo bám bụi rồi cởi áo khoác vắt lên khuỷu tay.
 
Mấy người bạn vây quanh cô, hỏi: “Cậu đi đằng nào thế? Bọn tớ lật tung cả bản đồ lên cũng không tìm thấy cậu đâu!”
 
“Không đánh lại bọn họ được.” Phương Chước nói, “Nên tớ đã chọn về phe bọn họ.”
 
Ông chủ lắc điện thoại, cười nói: “Nhân viên làm thêm, tôi vừa chuyển tiền vào tài khoản cho cháu rồi đấy.”
 
Phương Chước gật đầu.
 
Ngụy Hi suy nghĩ hai giây, tỉnh ra mới nói: “NPC vừa nãy đuổi tớ suốt hóa ra là cậu! Sao cậu lại đánh vào nội bộ quân địch thế?”
 
Phương Chước hỏi: “Chơi vui không?”
 
Thẩm Mộ Tư miễn cưỡng nói: “Chơi vui!”
 
Ngụy Hi cười lạnh: “Không có lần sau đâu đấy.”
 
Mọi người chơi xong đều hơi mệt, đến nhà hàng mà Ngụy Hi đã đặt chỗ trước ăn một bữa cơm, Phương Chước và Nghiêm Liệt phải quay về trường.
 
Hai người ngồi trên xe bus, một người nhìn ra ngoài cửa sổ xe, một người nhìn chăm chú vào chiếc tivi ở trước mặt, đã hơn mười phút mà chẳng ai nói câu gì.
 
Lần này họ không chọn được vị trí đẹp, nửa bên mặt của Nghiêm Liệt bị ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào.
 

Rõ ràng họ không ngồi gần nhau nhưng Phương Chước dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của cậu. Dù đã ra khỏi đường hầm bí bách đó, cảm xúc của cô vẫn còn vương lại một chút ở nơi đó.
 
Đây không phải sự yên lặng bình thường.
 
Khi đoạn quảng cáo trước đó phát đến lần thứ ba, Phương Chước khẽ động đậy, thò tay vào trong túi, nói: “Tiền, một thời gian nữa sẽ trả cậu sau nhé.”
 
Cuối cùng Nghiêm Liệt cũng được giải thoát khỏi trạng thái cứng đơ như tượng, quay đầu sang, điều cậu nói đến trước là: “Tớ không thể tiêu tiền cho cậu sao?”
 
Lại nói: “Đã nói là tớ mời mà, dù sao cũng là tớ mời cậu.”
 
Ngay sau đó cậu lại nói thêm một câu: “Lần trước cậu đã mời tớ ăn cơm rồi.”
 
Phương Chước nhất thời không biết nên trả lời câu nào của cậu trước.
 
“Tớ chỉ mời cậu ăn mỗi một bát mì.”
 
“Sinh nhật cậu tớ còn chưa tặng quà nữa chứ.” Trong đầu Nghiêm Liệt chợt bật ra rất nhiều lí do, cậu đưa hết lí do này đến lí do khác ra, cho dù chúng chẳng có miếng logic nào, “Cậu có hai trăm tệ đã sẵn lòng mời tớ ăn bữa cơm hai mươi tệ, tớ chỉ mời cậu chơi trò chơi mà thôi, còn cậu còn lỗ mất một nửa, tớ cảm thấy cậu bị thiệt rồi.”
 
Phương Chước lại gặp phải tình huống không biết tiếp lời cậu ra sao, cô giơ tay gãi đuôi lông mày, lại một lần nữa nhìn về phía màn hình tivi.
 
Trong lúc hai người im lặng, Nghiêm Liệt phát hiện mình vẫn nên là người nhượng bộ thì hơn.
 
“Sinh nhật tớ là ngày mười sáu tháng bảy.” Cậu nói, “Đừng hỏi tớ thích cái gì, tớ không tự chọn quà đâu đấy nhé.”
 
Phương Chước nói: “Được.”
 
Xe bus vang lên thông báo bằng giọng nữ lạnh lùng, điểm xuống tiếp theo là trường trung học A.
 
Phương Chước kiểm tra lại đồ đạc trên người, chuẩn bị đứng dậy.
 
Nghiêm Liệt bám tay vào lưng ghế đằng trước, đột nhiên than thở một câu: “Khi nào thì mới thi đại học đây nhỉ.”
 
Phương Chước xoay người sang nhìn cậu. Ánh mắt cậu dõi về phương xa, khóe môi hơi mím lại, thấp giọng nói như đang oán thán: “Tự dưng không muốn về chỗ kia nữa.”
 
Phương Chước tính ngày giúp cậu, nói: “Còn một trăm chín mươi bảy ngày nữa.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.