Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 28:
Editor: Limoncello
Thẩm Mộ Tư thấy Phương Chước không ngừng dán lên cửa nhìn quanh bên trong, dùng tay chọc chọc phía sau lưng cô, nói: “Cậu đừng lo quá, thế giới của người trưởng thành đưa đẩy rất khéo.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghiêm Liệt cười vỗ rớt tay cậu: “Mày phải nói là hữu hảo chứ.”
Phương Chước thu hồi tầm mắt, đứng dựa tường chờ ở bên ngoài.
Nghiêm Liệt tới gần cô, bỏ tay vào trong túi, lấy một viên kẹo que ra. Anh đã mua nó lúc nãy ở siêu thị.
Icon dâu tây được in lên vỏ rất bắt mắt, anh rất hào phóng mà chia sẻ cho Phương Chước, sau đó tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại.
Hương vị ngọt nhẹ lan tỏa khắp khoang miệng, Phương Chước cúi đầu gấp giấy gói kẹo, làm phẳng bốn cạnh, dùng động tác này để loại bỏ những suy nghĩ vụn vặt trong đầu mình.
Mấy người Ngụy Hi tụ vào nhau nói đùa mấy câu, tới gần cô, đứng ở bên cạnh cô, cúi đầu nhìn cô gấp giấy hạc.
Ngụy Hi sờ sờ mũi, uốn lưỡi mười tám lần trong đầu, mới mở miệng nói: “Cậu của cậu đối xử rất tốt với cậu.”
Phương Chước gấp xong, đặt trong lòng bàn tay nhìn xem, sau đó hủy nó đi, gật đầu nói: “Đúng là rất tốt với tôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy sao trước kia cậu ấy không giúp cậu?” Ngụy Hi kiên nhẫn nói một câu uyển chuyển với cô: “Hình như bố của cậu cũng…… có vẻ không dễ nói chuyện lắm.”
Phương Chước ngẩng đầu, giải thích: “Mới vừa nhận thân.”
Mấy người đều mờ mịt “À” một tiếng.
Phòng trưởng nói: “Hình như cậu ấy rất thân với Liệt Liệt?”
Nghiêm Liệt thính tai, xen mồm nói: “Cũng mới vừa nhận thân!”
Dù gì cũng chỉ cách một bức tường, cửa sau cũng không khóa, cuộc trò chuyện của mọi người vẫn truyền vào trong phòng học.
Vài vị phụ huynh ngồi ở gần cửa quay đầu nhìn bọn họ, sau đó tò mò nhìn về phía Diệp Vân Trình, phân biệt bọn họ nói thật hay đùa.
Ngụy Hi nhìn qua, cổ quái nói: “Chẳng lẽ hai người thuê à.”
“Không phải, cậu ruột của tôi, nhưng khoảng thời gian trước chúng tôi mới gặp mặt.” Phương Chước nói úp mở: “Bởi vì đủ loại nguyên nhân nên không qua lại.”
Bọn họ cái hiểu cái không gật đầu, không đi sâu vào đề tài này nữa.
Phương Chước lại xoay người nhìn nữa, thấy trạng thái của Diệp Vân Trình rất tốt. Nghe nghiêm túc, đôi mắt sáng ngời có hồn.
Tuy ông không phải người hay nói nhưng cũng không từ chối giao tiếp. Hơn nữa ông thích đọc sách, kiến thức gì cũng từng đọc. Chỉ cần muốn nói chuyện phiếm với ai đó thì cũng có thể tìm được đủ loại đề tài. Cho dù không nói tiếp nữa thì cũng là một người nghe chất lượng. Không cần Phương Chước quá mức lo lắng.
Phương Chước nghĩ lại, cảm thấy cô lo lắng nơi xa, nhưng mà vẫn hy vọng Diệp Vân Trình có thể cần mình, giống như cần một người nhà như cô vậy. Đúng là cảm giác để ý vi diệu này mới có thể khiến đáy lòng của cô bất an và cô đơn.
Gia đình của cô luôn rất kỳ quái, không bình thường như ghế thiếu chỗ tựa vậy. Cô có thể chấp nhận việc không đầy đủ, nhưng vẫn hy vọng có thể tốt lên một chút.
Nhưng chuyện liên quan đến người nhà, cô có tài năng dễ khiến người ta không thích lắm. Dẫn tới việc cô không thể nào tự an ủi bản thân.
Có lẽ cô vẫn chưa đủ trưởng thành.
Phương Chước nâng mí mắt, liếc đuôi mắt về phía nam sinh cách đó không xa.
Nghiêm Liệt có thể xử lý mấy vấn đề này rất tốt. Anh có thể khiến người lớn thích mình dễ như trở bàn tay.
Chủ nhiệm lớp chỉ tổng kết học kỳ một cách ngắn gọn, sau đó thống kê sở trường của mỗi học sinh và thống kê vinh danh lên PowerPoint, cho các phụ huynh xem từng slide, tranh thủ giải quyết minh bạch mọi chuyện.
Bởi vì thời gian đã không còn sớm, cô ấy đưa mỗi vị phụ huynh một tờ phiếu thay tiền mặt ở nhà ăn, sau đó nhắc nhở thời gian mở đại hội vào buổi chiều, xong xuôi mới tuyên bố kết thúc.
Bọn học sinh tràn vào như ong vỡ tổ, dẫn bố mẹ mình đi ăn cơm trưa.
Diệp Vân Trình không nhanh không chậm đứng lên, chờ bên cạnh đi hết người rồi mới rút gậy ra đi đến chỗ Phương Chước.
Phương Chước hỏi: “Có thu hoạch được gì không ạ?”
“Đương nhiên là có!” Diệp Vân Trình hào hứng nói: “Cậu học được mấy món ăn bổ não mới, đợi trở về sẽ làm cho hai đứa ăn!”
Phương Chước nịnh bợ hỏi: “Là cái gì ạ?”
Diệp Vân Trình nói: “Nấu trứng gà.”
Phương Chước: “……” Thôi đi.
Diệp Vân Trình bật cười: “Trứng gà rất dinh dưỡng, không thể không ăn.”
Nghiêm Liệt đi từ phía sau đến, cười nói: “Cơm trưa cũng rất quan trọng, không thể không ăn.”
Diệp Vân Trình: “Liệt Liệt nói rất đúng.”
Vì thế ba người đi thẳng đến nhà ăn.
Nhà ăn của Trung học A rất lớn, hơn nữa còn chia rất nhiều khu vực, lúc này cho dù ồn ào nhưng cũng không tính là quá mức chen chúc.
Diệp Vân Trình siết chặt phiếu cơm vừa phát trong tay, bị Nghiêm Liệt cầm lấy. Phương Chước tìm vị trí sát tường, dẫn Diệp Vân Trình ngồi xuống, bản thân thì tìm Nghiêm Liệt múc cơm phụ.
Nhà ăn ở Trung học A đã tu sửa hai năm nay, trông mới tinh. Trên bức tường trắng có một bức tranh vẽ tay to lớn, màu sắc sặc sỡ, phía dưới viết một khẩu hiệu bằng chữ Khải màu đen “tiết kiệm lương thực”.
Bức tranh tinh xảo kết hợp với khẩu hiệu bình thường, cứ cảm thấy phong cách có chút tương phản.
Diệp Vân Trình quan sát bốn phía một vòng, cảm thấy rất mới lạ, lúc cúi đầu xuống bàn thì vội vàng dịch một chút ra sau.
Chắc là học sinh nào đó mới ăn xong, nhân viên công tác còn chưa kịp dọn, trên mặt bàn bằng gỗ còn sót lại một ít dầu mỡ.
Ông cởi áo gió trên người xuống, cẩn thận gấp phẳng, đặt lên chiếc ghế kế bên. Lộ ra chiếc áo sơmi hơi nhăn bên trong.
Đúng là ông mượn quần áo, thế nên phải cẩn thận một chút.
Lúc ông sửa sang xong rồi thì mấy người đi ngang qua ngồi xuống đối diện ông.
Diệp Vân Trình nhận ra là bạn học của Phương Chước, thế nên gật đầu cười cười với các cô ấy.
“Bố mẹ bọn con trốn đại hội buổi chiều nên đi luôn rồi, chỉ còn lại bọn con thôi.”
Ngụy Hi bưng một khay đầy đồ ăn, đặt từng món lên bàn.
“Phiếu cơm không dùng thì sẽ quá thời hạn, cho nên con gọi nhiều một chút, không thể lãng phí. Chú ăn cùng luôn nhé.”
Diệp Vân Trình thừa dịp Phương Chước không có ở đây, hỏi thăm bọn họ: “Phương Chước ở trường học có tốt không con?”
“Khá tốt ạ!” Ngụy Hi hỏi: “Chú, chú nói về mặt nào ạ?”
Diệp Vân Trình trầm ngâm: “Con bé trông có vẻ không biết chung sống với người khác lắm.”
Ngụy Hi mở miệng ăn cơm, đăm chiêu rồi nói: “Đúng là có một chút.”
Cô ấy nói thêm: “Có điều Chước Chước nỗ lực kiên định, học tập nghiêm túc. Không gây chuyện, không làm ra vẻ, còn xinh đẹp nữa, bọn con đều rất thích cậu ấy. Dù sao đâu phải ai cũng hay offline như con đâu.”
Phòng trưởng buồn cười: “Cậu cũng biết à?”
Ngụy Hi không chịu thua nói: “Tớ biết thì sao? Chuyện đó có thể sửa à?”
Tẩm Thất Trường không cho cô ấy véo, giơ đũa ở giữa không trung, cẩn thận trả lời: “Chú ơi chú yên tâm đi, lớp bọn con rất đoàn kết, sẽ không bắt nạt bạn cùng lớp. Hơn nữa Chước Chước chơi thân với Nghiêm Liệt, Nghiêm Liệt là đại ca lớp bọn con, mấy đứa con trai rất nghe lời cậu ấy đó.”
Diệp Vân Trình cười ngẩng đầu, tầm mắt đảo ra sau cô ấy.
Nghiêm Liệt đã đến gần, bỏ mâm đồ ăn xuống, không đứng đắn nói: “Tôi mới không có mặt một lát thôi mà các cậu nói tôi thế à?”
Ngụy Hi nói: “Bọn tôi đang khen Chước Chước, bị cậu chen ngang rồi á!”
Thẩm Mộ Tư và Triệu Giai Du nhảy nhót theo ở phía sau, thuận tiện ngồi xuống theo.
Một cái bàn dài rộng lớn nhanh chóng trở nên chen chúc.
Phương Chước đưa chén đũa tới trước mặt Diệp Vân Trình, thấy Ngụy Hi ở đối diện giơ tay lên, chờ mong hỏi: “Chú, cuối tuần là sinh nhật con, Chước Chước có thể đi ra ngoài với bọn con không?”
Diệp Vân Trình nhìn về phía Phương Chước, vẻ mặt của cô hơi ngơ ngác, bởi vì trước kia chưa có ai mời cô cả.
Ông cười cười, nói: “Chước Chước muốn đi thì được.”
Phương Chước còn chưa trả lời, Nghiêm Liệt đã nói trước: “Cuối tuần tụi tôi cũng đến trung tâm thành phố, có tiện đường không? Vừa nãy Bánh Ngọt còn muốn kéo tôi chơi Trốn Khỏi Mật Thất nữa.”
Thẩm Mộ Tư dùng sức gật đầu, gương mặt kích động: “Ải khó Trốn Khỏi Mật Thất! Trước mắt vẫn chưa thấy ai chơi qua trên diễn đàn hết, chúng ta đi thử đi! Nghe nói thắng sẽ có thưởng đặc biệt!”
Vốn dĩ Ngụy Hi vẫn chưa chuẩn bị lịch trình nên nghe vậy cũng cảm thấy cũng không tồi.
Nghiêm Liệt hỏi: “Phương Chước cậu muốn đi không? Tôi chỉ cậu chơi?”
Phương Chước bị hai lời mời liên tiếp làm lung lay, không biết Trốn Khỏi Mật Thất là cái gì, chần chừ nói: “Đi nhé?”
Thẩm Mộ Tư lập tức vui vẻ: “Tụi mình gom đủ nhóm rồi, cảm ơn chị Chước!”
Phương Chước nghe không hiểu gì, cúi đầu ăn.
Bởi vì đã hẹn bạn cuối tuần nên Phương Chước cũng không thể về với Diệp Vân Trình.
Đại hội buổi chiều không cần phải tham gia, có lẽ sẽ lâu hơn một giờ, không tiện lắm, Phương Chước bảo Diệp Vân Trình đi về trước.
Một đám người quay chung quanh ông, đi từ nhà ăn đến khu dạy học, rồi đến cổng trường.
Bọn họ nhiệt tình dào dạt nói mấy vấn đề râu ria, chặn dáng người không được tiện của Diệp Vân Trình.
Dường như người trẻ tuổi có sức nói mãi không dừng. Còn có một ít nhẹ nhàng ăn ý.
Ánh sáng mùa thu ấm áp thoải mái, ánh vàng rực rỡ chiếu xuống, mang theo mùi hương hoa quế nồng đậm.
Đi trên nền đường bằng phẳng bằng xi măng khiến Phương Chước nghĩ tới giấc mơ mình từng gặp. Bọn họ hái một mặt trời mùi hoa quế, lênh đênh trên mặt biển xanh thẳm vô tận.
Bây giờ trông có vẻ cũng không ma mị như thế.
Mãi cho đến khi ra khỏi cổng trường, bọn họ mới kề vai sát cánh rời đi.
Phương Chước khăng khăng muốn đến trạm xe buýt với Diệp Vân Trình.
Bọn họ đi rất chậm, trên đường không nói gì nhưng Diệp Vân Trình ngẩng đầu, trong ánh mắt như chất chứa mặt trời, rực rỡ lấp lánh.
Đứng song song trước biển quảng cáo, Diệp Vân Trình nói: “Con có rất nhiều bạn bè.”
Phương Chước không biết định nghĩa chính xác của bạn bè là cái gì, tiêu chuẩn là cái gì. Tính ra, giữa bọn họ cũng không giao lưu với nhau nhiều lắm.
Nhưng Phương Chước chân thành gật đầu.
“Bạn bè con rất tốt.” Diệp Vân Trình thấp giọng nói: “Thật tốt quá.”
Phương Chước tới gần ông, vòng qua cánh tay ông.
“Thật tốt quá.” Diệp Vân Trình cúi đầu cười nói: “Cậu yên tâm rồi.”
Phương Chước nói: “Có cái gì không yên tâm?”
Xe buýt dừng lại đây, Phương Chước muốn đưa ông đi lên.
Diệp Vân Trình đi đến trước bậc thang, xoay người ôm cô, truyền nhiệt độ cơ thể lên người cô, sau đó mới lên xe.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Chước Chước: Làm sao mới có thể khiến người lớn thích?
Liệt Liệt: Chẳng phải cậu khiến tôi thích là được rồi sao?