Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 27:
Chương 27
Editor: Lemonade
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Vân Trình muốn đi dạo loanh quanh trong trường một chút. Ông đi rất chậm, hai người cũng đi chậm theo ông. Không phải vì ông đi đứng không tốt mà là ông cảm thấy bất kỳ ngọn gió phong cảnh nào cũng đều hết sức cảm xúc.
Diệp Vân Trình học trung học đã là chuyện của hai mươi năm trước.
Khi đó trường cấp hai ở nông thôn cũng chỉ có một thầy giáo dạy. Đừng nói máy vi tính, ngay cả lớp học tốt một chút cũng không có.
Phía sau trường học tiếp giáp nghĩa địa, kế bên là ngọn núi bị phá một nửa. Mỗi ngày họ đều đi vào trường từ cửa chính, vòng qua cây quế ở giữa, đi vào trong lớp học bốn mùa lọt gió, dùng một tấm bảng đen cũ kỹ gian khổ học tập.
Thầy giáo nói giọng quê rất nặng nên giọng phổ thông rất kém, lúc nào cũng sẽ đọc “số” thành “sóc.”
(*) Số ( 数 /shǔ/); Sóc ( 朔 /shuò/: Từ này có nghĩa là mồng một)
Khi đó, đối với ông mà nói thì đi học là chuyện gian khổ.
Canh ba ngủ, canh năm dậy. Mùa đông lạnh lẽo, mùa hè nóng bức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đoạn thời gian thanh xuân đó của ông bao phủ bằng sương trắng mờ ảo, ngay cả lúc mặt trời nóng nhất trong tháng bảy tháng tám cũng chẳng soi rọi rõ được.
Ông khó tưởng tượng được tương lai, cũng không có cách nào gồng gánh cuộc sống một mình, vậy nên lựa chọn bỏ học.
Nhưng rồi lúc đó ông cũng biết rằng, rời khỏi trường học ông càng không có tương lai.
Thời điểm đó ông không thể nghĩ được tương lai mình sẽ phát triển theo hướng nào.
Cũng không nghĩ ra hai mươi năm sau trường học có thể biến thành dáng vẻ này.
Ông giống như một người chưa từng đi học, lần đầu tiên bước vào trường. Đối diện với xã hội ngày càng thay đổi, trong lúc ông trì trệ không tiến lên đã thay đổi rồi.
Tốt quá.
Diệp Vân Trình nghĩ. Thế giới đã trở nên rộng lớn, cho dù nghèo khó cũng không cần đối mặt với bầu trời cằn cỗi nữa. Chỉ cần đưa tay ra lập tức sẽ có người giúp bạn.
Đi học có thể làm thay đổi cuộc sống. Dù cho họ không còn nữa thì con bé cũng có thể ngạo nghễ sống, đi làm bất cứ chuyện gì con bé muốn làm.
May thay Phương Chước sinh ra trong thời đại này.
Nghiêm Liệt đi trước giới thiệu cho ông: “Cái tòa đầy dây leo là lớp học nhạc, cố gắng xây tương đối cao, nhưng mà dụng cụ thì chưa hoàn chỉnh, có lúc có thể nghe thấy âm thanh họ đàn dương cầm hoặc hát rất hay. Kế bên chỗ đó trước kia là bãi rác, sau này xây thành phòng thiết bị, chỉ cần đồ trong kho có thì học sinh có thể tới mượn bóng.”
Diệp Vân Trình và Phương Chước đều lộ ra biểu cảm kiến thức mới mẻ.
Nghiêm Liệt khiếp sợ nhìn về phía Phương Chước. Không đến nỗi, Chước Chước, thật sự không để nỗi đó đâu.
Cậu bị gì vậy?!
Phương Chước vờ như không thấy ánh mắt của anh.
Mặc dù cô tới đây đã hơn một năm nhưng vẫn chưa có ai dẫn cô đi dạo qua hệ thống trường. Cô luôn quanh quẩn ở ngã ba nên không hiểu nhiều về trường học lắm.
Ba người đi nửa vòng rồi đi đến siêu thị kế bên.
Lúc này trong trường đã khá đông người. Học sinh dẫn phụ huynh đi khắp nơi, còn có vài học sinh đang trực đeo băng rôn đỏ phụ trách chỉ đường.
Họ đi từ cửa qua, thấy phụ huynh của Thẩm Mộ Tư ở phía đối diện.
Bố Thẩm chính là kiểu người đàn ông trung niên không chú trọng quản lý vóc dáng mà Nghiêm Liệt nói.
Tướng mạo ông ôn hòa thân thiện, lúc không nói chuyện thì biểu cảm cũng như cười híp mắt, vẻ ngoài có hơi giống vị Phật Di Lặc nổi tiếng.
Thẩm Mộ Tư thấy bạn học ở phía xa xa, giơ tay lên chào hỏi một tiếng: “Liệt Liệt!”
Mọi người gặp nhau.
Thẩm Mộ Tư không giỏi che giấu, khi thấy chân của Diệp Vân Trình thì lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó cố ý dời tâm mắt qua một bên, rơi vào mặt Nghiêm Liệt rồi trừng mắt to mắt nhỏ với anh.
Ngược lại bố Thẩm rất tự nhiên, bắt tay Diệp Vân Trình hàn huyên nói: “Anh chính là phụ huynh của bạn học Nghiêm Liệt à? Anh giỏi quá! Dạy được đứa trẻ hiểu chuyện như vậy.”
Phương Chước há miệng một cái.
Học bá có thể tự do tùy thích mượn cậu của người khác hay sao?
Bố Thẩm nhìn về phía cô, nói tiếp: “Đây là bạn học mới đúng không? Cô bé dáng dấp xinh đẹp ghê. Bánh Kem cũng nhắc con với chú rồi, nói con tự lập, đặc biệt… A? Khoan đã, ba người có hơi giống nhau, là họ hàng à?”
Phương Chước mạnh mẽ gật đầu: “Dạ.”
Mặt bố Thẩm đầy “quả nhiên là như vậy” nói: “Chú nói mà! Nhưng mà sao không nghe Bánh Kem nói Nghiêm Liệt có bạn học là bà con ta?”
Thẩm Mộ Tư kéo tay áo bố của cậu một cái, bố Thẩm quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”
Thẩm Mộ Tư cau mày, mặt đầy sầu khổ sửa lại: “Đây là bố của Phương Chước. Bố xấu hổ quá đi.”
Bố Thẩm: “…”
Phương Chước cũng chỉnh lại: “Đây là cậu tôi.”
Thẩm Mộ Tư: “…”
Diệp Vân Trình vịn vai Nghiêm Liệt, cười nói: “Mấy đứa này ngoan lắm, hôm nay tôi họp cho hai đứa nó.”
Nghiêm Liệt đắc ý nói: “Cậu thấy sao? Làm phụ huynh con vui không? Trước kia có người còn trả tiền cho con để được hưởng thụ kiểu vui vẻ này, đáng tiếc là bị con từ chối rồi.”
Thẩm Mộ Tư quen cùng anh nói nhảm, tự động nói thêm câu: “Tao cũng muốn làm bố của mày.”
Vừa dứt lời thì ót của cậu đã bị bố cậu vỗ một cái.
“Chú ơi đánh nhẹ một chút, không có sao đâu ạ.” Nghiêm Liệt thân thiết nói, “Đầu của học sinh lớp 12 khá quý giá, thật ra thì con đề nghị đạp ngay vào mông nó đi.”
Thẩm Mộ Tư hừ một tiếng, cảm thấy anh thật ngây thơ nên trừng mắt với anh.
Nhưng mà biểu cảm vô cùng châm chọc mà cậu học được dùng không đúng chỗ, lúc nghiêng đầu qua thì không những không có lực sát thương mà còn tỏ ra chút ngây ngô nữa.
Cậu thấy Nghiêm Liệt thế mà còn cười thì giận đến mức kêu lên rồi hất vai anh một cái.
Nghiêm Liệt cười tươi hất lại, sau đó nhìn Phương Chước nói: “Đi thôi, anh Liệt Liệt mua kẹo cho hai đứa ăn.” Sau đó kéo hai người qua siêu thị nhỏ bên phố.
“Mấy đứa nhỏ thân thiết quá.” Bố Thẩm nhìn bóng lưng của họ, “Tình bạn của học sinh thời này khó có được lắm. Sau này bước vào xã hội thì không dễ dàng.”
Diệp Vân Trình cười một tiếng.
Mi mắt ông rất dịu dàng, ánh mắt bình tĩnh, nhạt tựa khói trắng trên núi xa. Bố Thẩm thấy ông không đáp lời, biết ông không có gì để nói thì nhìn nhiều hơn một chút, lại cười nói: “Con trai tôi tên là Mộ Tư. Ban đầu lúc tôi đặt nên cho nó, tôi thấy cái tên Mộ Tư này hay biết bao. Vừa có ý thơ vừa mang nội hàm, còn lưu loát dễ đọc nữa.”
“Aiz, quê mùa* quá nên sau này mới biết có bánh kem Mộ Tư**! Anh ăn bánh đó chưa?” Bố Thẩm cười vang nói, “Nhưng mà sau đó suy nghĩ một chút thì Bánh Kem Mộ Tư cũng nghe rất hay. Anh nhìn nó trắng trẻo non nớt, không có tâm tư gì, dùng từ của giới trẻ bây giờ là rất ngọt ngào, đúng không?”
(*) “土鳖”: Rùa, mình nghĩ là than thở chậm chạp, đi sau thời đại.
(**) Bánh kem Mộ Tư là Bánh mousse ý mọi người ( 慕斯蛋糕)
“Bạn học nhỏ rất dễ thương, biệt danh cũng rất đáng yêu.” Diệp Vân Trình cũng giải thích một câu, “Mẹ của Phương Chước tên là Diệu Linh. Tên Diệu Linh là do thầy trong thôn lật từ điển đặt cho chị ấy, có nghĩa là mặt trời. Sau đó chị sinh Phương Chước rồi đặt cho con bé cái tên này. Chước có nghĩa là rực rỡ, sáng ngời, chiếu sáng cả bầu trời.”
“Mặt trời, chiếu sáng cả bầu trời.” Bố Thẩm suy nghĩ một chút, nói, “Mẹ con bé chắc chắn rất yêu thương con bé.”
Diệp Vân Trình nghiêm túc nói: “Đúng vậy.”
Ý nghĩa của mặt trời là chiếu sáng bầu trời, dù mây đen che khuất, mặt trời lặn đi.
Hai người đang nói chuyện thì ba đứa bé từ siêu thị đi ra.
Thẩm Mộ Tư cầm cả đống kẹo trong tay, ăn rất thỏa mãn. Nghiêm Liệt và Phương Chước đi chầm chập phía sau, trong miệng cũng ngậm hai cây kẹo mút.
Bố Thẩm nói: “Tôi định đi đến ký túc xá của nó xem một chút, không biết thằng nhóc này biến phòng mình thành cái dạng gì rồi. Tôi nghe theo chỉ thị của mẹ nó, dọn dẹp lại cho nó một chút.”
Thẩm Mộ Tư kêu lên: “Con không có! Lớp trưởng bị bệnh sạch sẽ, mỗi tuần đều bắt tụi con giặt vớ, còn đếm số lần nữa.”
Cậu khổ không thể tả, nhịn không được tố cáo, “Bệnh thần kinh! Tại sao vớ không thể mang hai ngày?!”
Từ trước tới giờ bố Thẩm không hề đứng chung chiến tuyến với cậu, vui vẻ nói: “Bố cảm thấy vậy rất tốt. Bố phải mua kẹo cho lớp trưởng của mấy đứa ăn đây.”
Thẩm Mộ Tư vui mừng nói: “Lớp trưởng của tụi con không ăn kẹo.”
Có Phương Chước ở đây nên đi đến ký túc xá của nam không thích hợp. Đúng lúc vừa hết thời gian, Diệp Vân Trình phải đến lớp họp phụ huynh.
Học sinh cũng tập trung chỗ này.
Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng văn kiện, vẫn luôn giải thích với phụ huynh ở dưới một câu.
Diệp Vân Trình đi vào, ngồi xuống chỗ ngồi của Phương Chước. Ông suy nghĩ một chút, dời ghế vào giữa hai cái bàn, như vậy mới có thể thể hiện ông là phụ huynh của hai đứa nhỏ.
Ông phải đặt cây gậy ở trong tầm tay mới có thể an tâm. Vì vậy ông đặt nó dựa trên đùi, không dễ thấy nhưng cũng không làm người đi qua bị vấp ngã.
Mặt bàn đã được dọn dẹp, bên trên không có sách vở, chỉ có một tờ lời nhắn chủ nhiệm lớp viết cho phụ huynh.
Diệp Vân Trình cầm lên, nhìn tờ giấy nhiều lần giống như nghiên cứu.
Thành tích của Nghiêm Liệt là tốt nhất, Phương Chước thì là người cố gắng nhất trong lớp. Hai người đều là học sinh thầy cô rất yên tâm.
Phía sau tờ lời nhắn còn có một chút ý kiến uyển chuyển, cho cô bé chạy nước rút một chút, với sự thông minh của cô thì sẽ có không gian phát triển rất lớn.
Lần đầu tiên Diệp Vân Trình đi họp phụ huynh, thái độ hết sức trịnh trọng.
Nhóm Ngụy Hi rón rén đi tới, kéo Phương Chước đi tới hàng phía sau lớp học, hỏi nhỏ bên tai cô: “Anh đẹp trai đó là ai vậy? Là cậu với Nghiêm Liệt cùng thuê à?”
Phương Chước bị cô chọc cười, nói: “Là cậu ruột của tớ.”
“Cậu ruột cậu đẹp trai quá!” Ngụy Hi hỏi, “Nhà cậu còn thiếu đứa con nào không?”
Trưởng ký túc xá bịt miệng cô lại.
Ngụy Hi cười vài tiếng rồi đẩy tay cô ra.
Mấy người tụ lại thầm thì rất náo nhiệt.
“Tớ cũng không biết cậu còn một người cậu, hai người thân nhau sao?” Ngụy Hi hỏi, “Người lần trước tới là bố cậu hả? Cậu giống với cậu của cậu hơn.”
Phương Chước gật đầu một cái, sự chú ý của cô vẫn luôn đặt trên người Diệp Vân Trình, lo ông không được tự nhiên.
Không bao lâu sau có một vị phụ huynh khác cũng đi tới, ngồi kế bàn Phương Chước.
Ông nhìn xung quanh một chút, kéo ghế ra rồi bắt chuyện với Diệp Vân Trình: “Xưng hô như thế nào đây? Anh là phụ huynh của Nghiêm Liệt hay là phụ huynh của bàn cùng bạn thằng bé?”
“Hôm nay thì cả hai.” Diệp Vân Trình nghiêng người về phía trước nói chuyện với ông ta, “Hai đứa nhỏ thân lắm.”
“Haha, quả thật bạn bè của Nghiêm Liệt khá nhiều.” Phụ huynh kia nói, “Anh làm ở đâu vậy? Nhìn khí chất của ông giống thầy giáo lắm.”
Diệp Vân Trình dừng lại, ung dung nói: “Bây giờ tôi thất nghiệp.”
Phụ huynh hỏi chuyện lập tức cứng họng, lúc này mới phát hiện trên đùi ông đặt một cây gậy màu đen. Ông ta cười khan hai tiếng, suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm được chủ đề thích hợp để dời.
Phương Chước muốn bước lên nhưng bị Nghiêm Liệt kéo lại. Anh dựa lưng vào tường, chơi game bằng một tay, ánh mắt không nhìn cô bên này nhưng lại giữ khư khư cổ tay cô.
Một lát sau, cuối cùng anh cũng chơi xong ván game, quay đầu lại cười với Phương Chước một cái nhưng rồi vẫn không buông tay cô ra.
Diệp Vân Trình nói tiếp: “Tôi muốn mở một quán bán đồ ăn sáng ở thành phố A. Nhưng mà tôi chưa từng tới đây nên cũng không biết nhiều.”
“Còn tôi thì biết rõ thành phố A lắm. Tôi ở đây mấy chục năm liền, thành Đông thành Bắc đều đã từng sinh sống, trước khi xây đường cao tốc ở thành Đông thì tôi có cái cửa hàng ở đó, anh muốn mở chỗ nào?” Phụ huynh cười nói, “Nhìn không ra anh muốn làm ăn, cảm giác anh là một người có học thức.”
Diệp Vân Trình nói: “Ở nhà tôi đọc không ít sách, nhưng cũng không áp dụng được gì. Trước kia dạy ở trường nhưng bây giờ trường có giáo viên giỏi cả rồi.”
Hai người biến thị trường thành phố thành chủ đề nói chuyện, mấy phút sau bố Thẩm cũng đi tới, gia nhập chung với họ.
Chủ nhiệm lớp ngẩng đầu lên, quét một vòng bốn phía, nói: “Học sinh ra ngoài trước đi, chờ bên ngoài một lát, trong lớp nhiều người quá. Chúng ta nói nhanh thôi, sẽ cố gắng chừa lại thời gian ăn trưa cho mọi người. Căn tin trường A nổi tiếng lắm, mọi người có thể thử một chút. Sau khi cơm nước xong thì đến hội trường họp tiếp.”
Bước chân của Phương Chước do dự, bị Ngụy Hi đẩy luôn ra ngoài.