[vtđd]_ánh dương rực rỡ

Chương 26


Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 26:

 
Editor: Limoncello
 
Bài thi của Nghiêm Liệt được phát xuống. Phương Chước rất muốn nhìn xem vị có ngôn ngữ trên trời này viết cái gì, ngón tay sờ đến góc bàn của anh, còn chưa kịp chung vui với anh thì người từ phía sau đã giơ tay che trước mặt, không cho cô xem.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghiêm Liệt cười nói: “Cậu đoán được tôi viết cái gì không?”
 
Phương Chước không đoán được suy nghĩ của anh, nhưng thấy thái độ khoe khoang đầy mặt của anh thì cảm thấy chắc hẳn là một loại thực vật mới mẻ độc đáo. Rồi nghĩ đến gà của anh nuôi cũng ngốc, sao mình có thể giải thích được sở thích của trai thẳng ở tuổi này chứ?
 
Nghiêm Liệt thúc giục: “Cậu đoán đi. Cậu cảm thấy thế nào?”
 
Phương Chước đành phải nhỏ giọng nói: “Cỏ đuôi chó à?”
 
“……?” Vẻ mặt Nghiêm Liệt không chớp mắt cái nào: “Có phải trong thế giới của cậu không có bất cứ loại cỏ dại kỳ quái nào hay không?”
 
Phương Chước cảm thấy mình được gợi ý: “Một cây lương thực à?”
 
Nghiêm Liệt vừa tức giận vừa buồn cười: “Tôi ở trong lòng cậu chính là như vậy sao?!”
 
Phương Chước hốt hoảng: “Chẳng lẽ hoa bỉ ngạn kia lại là của cậu à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nghiêm Liệt hít sâu một hơi, buông vũ khí đầu hàng ánh mắt vô tội đầy chân thành của cô, đưa tay ra cho cô xem.
 
Rất tiêu chuẩn, rất theo phong trào, rất ngay thẳng, tả cây trúc.
 
Nghiêm Liệt nói: “Tôi vẫn phải khuất phục dưới quy tắc giáo dục thi cử, được chưa? Nếu không thì thành tích của tôi sao mà ổn định được?”
 
Phương Chước hiểu ngầm gật đầu, liếc sơ qua thân bài, phát hiện điểm của học bá cao là do viết đề tài bình thường một cách xuất chúng.
 
Cho dù cùng viết cây trúc, dưới đầu bút tinh tế rắn rỏi của Nghiêm Liệt đã khiến cây trúc của anh tăng ba phần khí khái.
 
Không giống Phương Chước. Chủ đề là cỏ bèo tấm [1], chữ viết là cỏ lông heo.
 
[1] Ảnh minh họa ở cuối chương
 
Nghiêm Liệt hỏi chút: “Có phải cậu thấy hơi thất vọng không?”
 
Sao lại phải thất vọng?

 
Phương Chước thắc mắc: “Chẳng lẽ cậu muốn làm cỏ đuôi chó hơn à?”
 
Nghiêm Liệt như bị cô chọc tức, nghẹn cả buổi mới nói được một câu: “Sao cậu có thể thẳng thắn như vậy hả?”
 
“Cậu đang chê bai tôi đó hả?” Phương Chước nói: “Cậu không thẳng sao? Cậu vẫn phải công nhận sắt thép cũng thẳng đó, tôi cũng chưa từng nói cậu như vậy bao giờ.”
 
Cô tỏ thái độ “Thật ra tôi vẫn bao dung cậu”.
 
Nghiêm Liệt há mồm muốn nói, lại bị cô đổ oan đến không lời nào để nói.
 
Trai thẳng nhiều năm như anh,không ngờ lại gặp được một người ngay thẳng như thế, chắc hẳn đây chính là báo ứng của anh rồi.
 
Anh tức xong rồi thì chế nhạo một câu: “Nét chữ này của cậu, nên về tiểu học luyện viết thư pháp đi.”
 
Phương Chước yên lặng lấy sách bài tập ra.
 
Không lâu sau, cô xoay người hỏi: “Tiểu học luyện thư pháp như thế nào?”
 
Nghiêm Liệt: “……”
 
Đánh vào bông còn thoải mái hơn là tức giận với cô. Làm người vẫn nên đối xử tốt với mình một chút.
 
·
 
Vì tuần này là một tuần ngắn nên toàn bộ thời gian nghỉ ngơi chỉ được khoảng một ngày, Phương Chước không muốn lãng phí nửa ngày quý giá trên xe nên cũng không trở về.
 
Cô mượn điện thoại Nghiêm Liệt, báo một tiếng cho Diệp Vân Trình.
 
Cô đã không về hơn nửa tháng, chắc hẳn Diệp Vân Trình sẽ rất lo lắng. Phương Chước soạn một tin nhắn rất dài, giải thích tình hình sắp tới của mình, thuận tiện thông báo kết quả thi luôn.
 
Sau khi Diệp Vân Trình nhận được thì rất vui. Nói đúng ra chỉ cần Phương Chước xuất hiện, cho dù là bất cứ việc râu ria nào cũng khiến ông ấy vô cùng vui vẻ.
 
Hai người trò chuyện qua tin nhắn vài câu, sắp xếp chuyện linh tinh một lần, Phương Chước mới gọi qua.
 
Nghiêm Liệt cảm động vì hành động tiết kiệm tiền điện thoại giúp mình của cô, sau đó cảm thấy đời này để Phương Chước tự do nhắn tin, trò chuyện thoải mái với mình sợ là không có hy vọng gì. Trừ khi cô có thể mua một chiếc smartphone, thêm một chiếc thẻ nhớ dung lượng lớn nữa.
 
Nghe có vẻ cần gấp. Vào đại học cần phải dùng điện thoại liên lạc nhỉ?
 
Nghiêm Liệt ngậm kem trong miệng, ngồi trên khán đài trống trải kế sân thể dục, trong đầu toàn là suy nghĩ lung tung.

 
Tiếng thông báo vang lên, Diệp Vân Trình nghe máy.
 
Phương Chước hàn huyên hai câu với ông, hỏi gần đây cuộc sống của ông ấy thế nào, thân thể có khỏe không, sau khi nhận được câu trả lời mới nói tiếp: “Tuần sau trường con sẽ họp phụ huynh.”
 
Diệp Vân Trình sửng sốt, nói: “Sao lại là lúc này?”
 
Các trường học khác đều sẽ khá để ý đến đại hội đếm ngược 100 ngày cho kỳ thi đại học không ngừng tới gần, tiếp thêm sức mạnh cho học sinh. Truyền thống xưa này của Trung học A lại không giống vậy.
 
Càng tới gần kỳ thi đại học, bọn họ càng không muốn cường điệu mấy chuyện hình thức.
 
Làm gì có phụ huynh và học sinh nào không biết tầm quan trọng của việc thi đại học? Không thể đi trêu chọc bọn họ thần kinh nhạy cảm của họ nữa.
 
Trường học chỉ yên lặng gia tăng áp lực, gia tăng bài tập, kéo dài thời gian học.
 
Chủ nhiệm lớp đặt tên cho nó là “Nước ấm nấu ếch xanh” (*), đến khi nấu chín, bưng lên bàn mới biết nó có phải đồ ăn hay không.
 
(*) Có thể hiểu là khi gia tăng dần dần thì sẽ không cảm nhận được có gì khác, thay vì đột ngột giao nhiều bài tập í
 
Cho nên người khác làm trăm ngày, Trung học A thích làm hai trăm ngày.
 
Sau khi Diệp Vân Trình nghe Phương Chước giải thích xong cũng không nói chuyện nữa, dường như đang suy nghĩ tìm lời.
 
Tiếng hít thở ở mic cũng không còn vững nữa, Phương Chước nghe ra ông đang do dự, dường như có thể nghĩ đến trạng muốn nói lại thôi, chặn hết những lời bên miệng lại, bổ sung: “Cô nói lớp 12 tốt nhất là có thể tới đủ.”
 
“Ừm.” Diệp Vân Trình nói: “Nếu không cậu hỏi chú Lưu của con xem thử? Nếu cậu ấy có rảnh thì nhờ cậu ấy đi nghe giúp cậu.”
 
Phương Chước nhíu mày, điều chỉnh tư thế ngồi thẳng lên.
 
Nghiêm Liệt không rõ, vì sao chỉ là một chuyện đơn giản như vậy mà bọn họ lại phải nói lâu thế. Chạm chạm vào cánh tay Phương Chước, gần gũi dán ở bên cô, kêu cô mở miệng nói.
 
Có giọng nói chần chừ truyền ra từ loa:
 
“Có điều chú Lưu của con rất bận, mấy năm nay hương trấn giúp đỡ người nghèo đều rất bận, cậu ấy không chỉ tham gia hạng mục thoát nghèo mà còn phải tham gia quy hoạch, khai phá…… Có lẽ sẽ không có thời gian để tới.”
 
Phương Chước hỏi: “Cậu không tiện tới sao?”
 

Diệp Vân Trình cũng cẩn thận hỏi: “Cậu nên đi không?”
 
“Con không biết cậu có tiện hay không mà.” Phương Chước khó hiểu nói: “Gần đây cậu không thoải mái sao?”
 
Dường như hai người lại trở về trạng thái lúc lần đầu trò chuyện, tiến độ trở nên rất chậm rãi. Dường như mỗi một câu đều phải cân nhắc, mịt mờ thăm dò.
 
Diệp Vân Trình nói: “Để bạn học con thấy thì không hay lắm nhỉ?”
 
“Có cái gì không hay?” Phương Chước nâng cao tông giọng: “Chẳng phải cậu rất đẹp trai sao?”
 
Nghiêm Liệt cười ra tiếng, ở kế bên hùa theo: “Đó là đương nhiên, lấy mặt cậu con ra, dù thế nào cũng là hotboy trong thôn đấy? Ý con không phải người lớn khác không đẹp, nhưng cậu có biết tỷ lệ thay đổi dáng người của đàn ông trung niên cao bao nhiêu không?”
 
Phương Chước dừng một chút, nói: “Cậu của tôi năm nay chỉ mới 34 tuổi thôi.”
 
Nghiêm Liệt thực sự kinh ngạc.
 
Tuy rằng vẻ ngoài của Diệp Vân Trình rất tuấn tú, nhưng trên người ông luôn có một cảm giác lắng đọng của thời đại. Có lẽ là sự trầm tĩnh và nội tâm của ông khiến ông càng giống một trưởng bối, đến nỗi Nghiêm Liệt chưa từng tự hỏi vấn đề “tuổi của ông”, chỉ cảm thấy ông đáng để dựa dẫm.
 
Diệp Vân Trình cười nói: “Hai đứa cảm thấy cậu còn rất trẻ tuổi sao?”
 
Bởi vì thân thể khuyết tật và những nỗi bất hạnh cứ theo nhau kéo đến, ông luôn cảm thấy cuộc sống của mình sớm đã là khúc nhạc dạo đã định sẵn.
 
Bắt đầu từ khi còn nhỏ đến tận tuổi dậy thì, nhảy vọt qua thời kỳ trưởng thành, đáp xuống tuổi già nặng nề dáng vẻ cằn cỗi.
 
Nếu Phương Chước không có xuất hiện, ông 34 tuổi là như thế này, có lẽ 44 tuổi, 54 tuổi vẫn là như vậy. Cũng có lẽ sẽ không có cái 10 năm tiếp theo.
 
Hai tiếng “tuổi trẻ” với ông lại có vẻ hơi xa xôi. Lúc này lọt vào trong lỗ tai ông lại khiến ông cảm thấy hơi tê dại, giống như dấu hiệu trước khi cây khô gặp mùa xuân.
 
Nghiêm Liệt nói: “Là còn rất trẻ đó!”
 
34 tuổi, rõ ràng là độ tuổi nhiều cơ hội nhất của một người.
 
“Dù sao phụ huynh nhà con cũng không tới.” Nghiêm Liệt bắt lấy tay Phương Chước, đưa điện thoại lại gần, mềm giọng nói: “Cậu tới đi, thuận tiện họp giúp con luôn. Cậu mà không tới, chẳng phải bọn con sẽ thành cô nhi rồi sao?”
 
“Không được nói bậy.” Giọng điệu của Diệp Vân Trình vẫn nhẹ nhàng: “Vậy cậu đến với con bé sớm một chút nha?”
 
Nghiêm Liệt nhiệt tình nói: “Cũng không cần tới sớm như vậy đâu, đại hội mở buổi chiều. Có điều cậu tới sớm một chút, con có thể dẫn cậu đi dạo trường học. Mấy năm gần đây Trung học A có tiền, sửa chữa vài cái vườn hoa với khu dạy học, đi dạo rất thú vị.”
 
Diệp Vân Trình trả lời liên hồi: “Được được.”
 
Tối chủ nhật, lớp trưởng cầm đơn làm thống kê.
 
Phương Chước viết tên Diệp Vân Trình và phương thức liên hệ của ông ở sau tên của mình, muốn thuận tiện điền giúp Nghiêm Liệt thì bị bạn cùng bàn giơ tay ngăn cản, tự mình nghiêm chỉnh viết ở phía sau.
 
Lớp trưởng nhìn danh sách, kỳ quái “Hở” một tiếng.
 

Ngón tay của Nghiêm Liệt linh hoạt xoay bút, nâng cằm, khoe khoang nói: “Chưa từng thấy sao? Bạn cùng bàn tốt đương nhiên cũng phải có cùng phụ huynh.”
 
Lớp trưởng đẩy đẩy mắt kính, lạnh nhạt nói: “Chưa nghe nói bao giờ.” 
 
Sau đó không có hứng thú tránh ra.
 
·
 
Ngày họp phụ huynh, Diệp Vân Trình tới rất sớm. Lên chuyến xe đầu tiên, đến trường học trước 10 giờ.
 
Nghiêm Liệt nhận được điện thoại, dặn dò ông hai tiếng, nói với Phương Chước: “Đi, đưa đi đón cậu!”
 
Phương Chước đứng lên, trong lòng thầm so đo.
 
Sao càng so càng thấy Nghiêm Liệt giống cháu ngoại của Diệp Vân Trình hơn.
 
Chắc chắn ban đêm bọn họ dùng tin nhắn nói chuyện phiếm, quen thuộc xưng hô với nhau rồi.
 
Hôm nay Diệp Vân Trình mặc một chiếc áo gió sẫm màu, quần áo rộng thùng thình che đậy một góc gậy của ông, đường may khéo léo lộ ra đường cong vai lưng của ông, khiến ông trông có vẻ phong độ nhẹ nhàng.
 
Tuy chân cẳng không tiện, ông vẫn cố sức đứng thẳng, chờ bên cạnh bồn hoa, không hề chớp mắt mà nhìn cây xanh bên trong, đến gần mới có thể nhìn thấy ánh mắt mơ hồ của ông.
 
Phương Chước có lý do hoài nghi quần áo này là ông mượn người khác. Bởi vì vừa thấy bộ dáng không thuận tiện kia. Sau đó thấy ông chải vuốt chỉnh tề, có lẽ còn phun keo xịt tóc, đoán rằng có lẽ ông đã chỉnh trang từ lúc trời còn chưa sáng.
 
Diệp Vân Trình hôm nay đẹp trai đến nỗi không giống tham gia họp phụ huynh, giống như làm người mẫu đường phố hơn.
 
Phương Chước cảm thán một hồi, đi qua đường, trong đầu còn đang tìm từ ngữ thích hợp để hình dung. 
 
Người bên cạnh cô còn thẳng thắn hơn nữa, dường như anh có thể nói ra những lời từ đáy lòng của mình mọi lúc. Phương Chước đang muốn học hỏi anh một chút, Nghiêm Liệt cười xán lạn, dựng thẳng ngón cái, nhướng mày với người trước mặt, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra: “Cậu ơi!”
 
Diệp Vân Trình hoàn hồn, cúi đầu thẹn thùng cười một chút, lần nữa nhìn về phía bọn họ, bối rối hỏi: “Có phải cậu tới sớm quá hay không?”
 
Nghiêm Liệt nói: “Cũng không có, bọn con đang dọn dẹp phòng học. Có điều cô vẫn chưa tới, cậu muốn tìm cô nói chuyện phiếm thì có lẽ phải trễ thêm một chút.”
 
Thấy Phương Chước nhìn chằm chằm vào ông, Diệp Vân Trình cũng không nhịn được mà nhìn qua.
 
“Sao đấy?”
 
Phương Chước nghĩ nghĩ, vẫn thẳng thắn nói: “Rất hoạt bát. Rất đẹp.”
 
Diệp Vân Trình giơ tay xoa đầu Phương Chước, cười nói: “Con cũng rất hoạt bát, rất đẹp.”
 
Ông tiện tay sờ sờ vết sẹo vẫn chưa lặn mất trên trán Phương Chước, mím môi, vờ như không phát hiện, ôm lấy cô đi vào trường học.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.