Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 25:
Chương 25
Editor: Lemonade
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đề thi tháng lần này hơi khó, lúc Phương Chước đi ra đã nghe không ít bạn học đang than thở.
Cô từ phòng thi trở lại lớp học của mình, đặt giấy nháp và túi bút lên bàn, trong đầu vẫn còn nhớ đến bài thi và ý tưởng giải đề của mình.
Dường như không có vấn đề gì, bài thi số học hôm nay giống như chocolate trong quảng cáo vậy, trơn tru như tơ lụa, cô hiểu được từng chỗ một.
Điều này làm cho Phương Chước rất vui vẻ, dù sao bình thường đối với cô, may mắn chính là xa xỉ phẩm.
Nghiêm Liệt cũng nhanh chóng trở về, lấy điện thoại trong bàn ra bấm mở máy, nhìn thấy cô đang háo hức nhìn về phía mình thì rất thân thiết hỏi một câu: “Muốn đối chiếu đáp án à?”
Phương Chước cũng rất xoắn quýt, cô sợ giá trị may mắn của mình nửa đường đứt gãy, cầm sách nhìn một hỏi, thật sự không rõ tâm trạng thì mới nói: “Cậu có thể ép buộc tôi đối chiếu.”
Nghiêm Liệt: “…?” Cậu có loại sở thích này nữa à?
Nghiêm Liệt đang muốn đùa cô một câu về định nghĩa của từ “ép buộc” nhưng hai cây pháo nhỏ Thẩm Mộ Tư và Triệu Giai Du đã hùng hổ tiến vào. Vừa vào lớp là vây quanh anh, túm cổ áo anh lớn tiếng nói: “Liệt Liệt, câu cuối cùng đề số hai, mày nói cho tao biết đáp án là một phần hai hay là hai.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Chước yên lặng nói “vô nghiệm” thì đã ngay lập tức nghe Nghiêm Liệt ở một bên nói: “Không phải số nào hết. Mày bị gì vậy? Mày không biết lấy phạm vi giá trị à? Sao mày vẽ hình được vậy?”
Hai cây pháo nhỏ lập tức yên tĩnh vài giây, sau đó đồng loạt nổ lên, ôm lấy nhau gào khóc kêu to, không cách nào tiếp nhận chuyện mình lại bị lừa lần nữa.
Vì thế Phương Chước càng vui vẻ, cảm thấy hôm nay chuyện gì cũng như cô dự đoán, cực kỳ may mắn.
Nghiêm Liệt nhìn cô cả người đầy ánh sáng vô hình, xấu xa ghé vào tai cô, nhắc nhở: “Bạn cùng bàn, kết quả bài thi tiếng Anh.”
Khóe môi hơi cong của Phương Chước ngay lập tức hạ xuống, biểu cảm cũng bắt đầu sầu khổ.
Trong thế giới của người trưởng thành, vui sướng đều ngắn ngủi vậy sao?
Nghiêm Liệt ở một bên cất tiếng cười to, không để ý tới mắt lạnh của Phương Chước, cười vô cùng láo lếu.
Lúc anh cười rất là kỳ quái, hơn nữa rất giỏi thay đổi thái độ, sau một lát lại quay sang an ủi Phương Chước, dáng vẻ rất tốt bụng nói: “Không sao đâu. Cậu học thuộc lòng bài văn đó thì ít nhất có thể áp dụng hơn nửa cái đề rồi. Liệt Liệt dạy cậu tuyệt chiêu nhỏ, ít nhất có thể giúp cậu tăng 10 điểm.”
Phương Chước không có lòng tin gì với môn tiếng anh, cô cũng không biết nguyên nhân thi tốt hay thi kém là gì.
Tinh túy của môn học này khó có thể tìm ra được, nhưng là một ngôn ngữ do các từ đơn cấu thành mà ra. Rất nhiều lúc ta có thể dựa vào cảm giác đề mài mò ra đáp án… Đương nhiên mò sai cũng không lạ gì.
Giống với Nghiêm Liệt vậy.
Phương Chước nghĩ như thế, lạnh lùng liếc qua anh.
“Tại sao cậu lại dùng ánh mắt này liếc tôi?” Nghiêm Liệt cho rằng cô không tin, vỗ ngực bảo đảm nói, “Tôi nói thật.”
Phương Chước nói nhỏ: “I know.”
Bài thi số học được chấm nhanh nhất.
Buổi tối sau khi thi xong môn cuối cùng thì bài thi đã được phát ra, nhưng mà chưa có thống kê kết quả.
Thẩm Mộ Tư quả nhiên là tuổi nhỏ, không chịu ngồi yên nên chạy đến văn phòng nhìn bài thi, sau khi trở về lại buồn bực không vui, ghé vào bàn không muốn nhúc nhích.
Bởi vì vừa thi tháng xong nên thầy cô bộ môn cũng không sắp xếp nhiều bài tập lắm.
Nghiêm Liệt ngồi chơi game, không quen với sự im lặng đã mất từ lâu nên tiến lên vỗ vai Thẩm Mộ Tư một cái, có ý đồ gia tăng tình phụ tử với nhau.
“Con à, đừng có buồn quá, lần này bố thi cũng không tốt cho nên không trách con đâu.”
Thẩm Mộ Tư tức giận la lên: “Phiền bố cút xa ra một chút! Bố sắp đạt điểm tối đa rồi kia kìa.”
“Vậy hả?” Nghiêm Liệt dùng giọng điệu không muốn sống nói, “Lần này không được tối đa à?”
Phương Chước rất lo lắng anh thiếu đánh như vậy, sắp thi đại học đến nơi rồi mà chết giữa đường.
Nghiêm Liệt không hề để ý đến con trai mình đang đau lòng, cúi đầu hỏi: “Bài thi bạn cùng bạn bố thì sao? Con thấy không?”
Thẩm Mộ Tư nói: “Tao không biết số báo danh của cậu ấy.”
Phương Chước đọc số.
Thẩm Mộ Tư rất thích nhìn thành tích của người ta, mới có vài phút thôi đã phấn chấn trở lại, chạy lên văn phòng xem điểm cho cô.
Năm phút sau, bạn học Bánh Kem mang dáng vẻ nản lòng quay về. Phương Chước ngay lập tức hiểu, ổn rồi.
“Cậu khá cao, lần này cậu thi tốt lắm.” Bánh Kem Mộ Tư nói, “Nhưng tôi còn chưa tính cho cậu, tôi thi có 120 thôi.”
Phương Chước an ủi cậu: “Điểm tiếng Anh của cậu chắc chắn cao hơn tôi.”
Thẩm Mộ Tư mở to mắt: “Cậu có thể nói lời này với đứa nào trong lớp cũng được.”
Phương Chước: “…?” Đứa nhỏ này không ngoan lắm nhỉ.
Rất nhanh Phương Chước đã biết điểm của mình do người khác truyền ra. Bởi vì cô thi được 148 điểm, trước mắt đang đứng đầu, cao hơn Nghiêm Liệt 2 điểm.
Cô luôn học toán rất tốt, dù không đạt hạng nhất nhưng luôn nằm trong top đầu. Mọi người cũng không kinh ngạc mấy, chỉ cảm thấy lần này cô phát huy rất siêu, kiểu đề thi khó như vậy mà cuối cùng cũng có thể giải được.
Mấy môn tự nhiên còn lại không chênh lệch nhiều với thành tích hằng ngày của cô, thuộc trình độ tuyệt đối sẽ không kéo điểm cô xuống.
Giữa trưa hôm sau, điểm thi tiếng Anh làm Phương Chước thấp thỏm không yên đã có.
Thành tích đỏ tươi bên trên góc phải, con số bên trên làm cho cô ngay lập tức vui tươi hẳn lên.
Rốt cuộc cô cũng thoát khỏi lời nguyền vừa đạt tiêu chuẩn, không chỉ thoát khỏi mà còn vượt qua 10 điểm, số điểm cuối cùng là 85.
Tuy rằng chuyện này tuyệt đối không liên quan tới thành tích xuất sắc, dù sao bạn cùng bàn của cô còn cao hơn cô hai mươi mấy điểm, nhưng đối với Phương Chước mà nói đây thật sự là tiến bộ vượt bậc.
Nghiêm Liệt cũng không nhìn tới bài của mình mà lại giục cô lấy bài thi của cô ra, khoanh lại mấy chỗ sai, nghiêm khắc dạy dỗ: “Không đúng là không được, đúng rồi thì xem chỗ chưa đúng. Cậu mau nhìn xem chỗ nào không đúng, tôi khoanh vùng lại cho cậu.”
Phương Chước gật đầu một cái, từ đáy lòng thừa nhận anh dạy học có hiệu quả, nghe lời lấy bút đỏ ra đánh dấu mấy chỗ ngữ pháp.
Lúc chiều giáo viên tiếng Anh tới giải bài thi, lúc tổng kết còn cố ý nhắc tới Phương Chước.
Cô là một giáo viên mới tốt nghiệp mấy năm, có lẽ Phương Chước là người chơi hệ hóa đá ngồi trong hố vạn năm cuối cùng cũng xuất đầu một chút, làm cho cô ấy nhớ lại mấy năm nhiệt tình với nghề. Cô đặc biệt kích động, còn khen ngợi Phương Chước mấy câu.
Do cô còn trẻ nên khi khen ngợi cũng không có nhiều kỹ thuật do năm tháng lắng đọng lắm.
Cô ấy không khen Phương Chước có thiên phú tiếng Anh, cũng không khen cô văn hay chữ tốt, vốn từ rộng lớn mà quay qua quay lại cũng chỉ “Cực kỳ nỗ lực!”, “Cố gắng đã được đền đáp!”
Giống đề văn bị ép viết, khen đến nỗi Phương Chước có hơi xấu hổ.
Nghiêm Liệt thấy biểu cảm của Phương Chước không phải cực kỳ hưởng thụ, khó chịu một hồi rồi cũng giơ tay lên hỏi: “Cô ơi, cô không khen em ạ?”
Giáo viên tiếng anh tạm dừng, uống miếng nước rồi cười nói: “Em còn thiếu người khen sao?”
“Thiếu chứ!” Nghiêm Liệt nói, “Thành tích của Phương Chước là minh chứng cho tình bạn giữa chúng em! Em cũng rất cố gắng đó!”
“Vậy hy vọng tình bạn của hai đứa ngày càng ngày sâu đậm nhé.” Giáo viên tiếng Anh vui đến nỗi không lựa lời, “Lớp 12 chỉ còn nửa năm thôi, hai đứa cố gắng một chút, nhanh lên một chút, gia tăng tình cảm một chút!”
Phương Chước: “…?” Suy nghĩ kỹ lại thì cô thấy không ổn lắm.
Bài thi ngữ văn phát ra chậm nhất.
Đối với môn học này, điểm cao hay điểm thấp cũng không ổn lắm, Phương Chước cũng sắp quên mất chuyện này.
Hai ngày sau, cuối cùng chủ nhiệm lớp cũng cầm bài thi đi vào. Bà không phát ngay mà trước hết tổng kết lại, sau đó yêu cầu mọi người lấy giấy ra để bắt đầu giải thích.
Bởi vì một tiết giảng chưa xong nên bà trực tiếp tham ô sang tiết tự học. Sau khi phân tích đọc hiểu xong thì đi tới đề nghị luận.
Đề nghị luận lần này có một chút ý thơ.
Tỉnh của họ ra đề luôn rất trừu tượng, suy nghĩ của giám khảo thì quanh co làm cho người ta khó mà hiểu tường tận. So đề này với đề trước thì có thể nói là đơn giản hơn.
Đề cho một đoạn hội thoại ngắn làm dữ liệu, sau đó yêu cầu học sinh sáng tác dựa trên đề “Nếu bạn biến thành một loại thực vật.”
Cô chủ nhiệm giảng nghĩa rộng của đề, buồn cười nói: “Có vài em học sinh làm lạc đề, nhưng tổng thể cũng ổn. Viết về tứ quân tử* là nhiều nhất, chọn hoa cỏ vô danh không tốt. Nhưng có đứa viết hoa bỉ ngạn nữa. Làm gì vậy? Ở hoàng tuyền đưa đón người ta à?”
(*) Chỉ cây mai, lan, trúc, cúc.
Mọi người cười to.
Cô chủ nhiệm nói: “Không phải tôi nói không thể, vẫn là câu nói cũ. Nếu anh chị viết quá lập dị mà lại không đủ sức thuyết phục thì rất dễ bị điểm thấp. Ví dụ như lần này, viết như thế là không ổn.”
Bà rút ra mấy bài văn điểm cao, coi như văn mẫu mà đọc cho mọi người nghe một chút.
Đọc xong bài thứ hai thì đến bài của Phương Chước.
Phương Chước viết về cây cỏ lăn. Mở bài là cây cỏ lăn có một sức sống mạnh mẽ, viết nó trải qua khó khăn gian khổ mà không từ bỏ, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ trong hoàn cảnh hết sức ngặt nghèo, sau đó một đường mưu sinh.
Thân bài còn trích dẫn mấy câu thơ cổ và điển cố nổi tiếng. Kết bài rất chặt chẽ, kết cấu hoàn chỉnh nhưng không thiếu khí thế, mấy thầy cô không hẹn mà cùng cho điểm cao.
Sau khi chủ nhiệm lớp đọc xong vẫn cảm thấy bài văn này rất hay, còn có mấy câu nói sâu sắc động lòng người, tình cảm cũng rất đầy đủ. Bà cảm thấy có lẽ đây chính là những gì Phương Chước đã trải qua, vậy nên từng dòng văn đều để lộ ra nét cứng cỏi.
Bà đọc thêm vài lần, khen một câu “tình cảm chân thành, hành văn lưu loát” rồi đặt bài thi sang bên cạnh. Lúc ngẩng đầu lên thì phát hiện Nghiêm Liệt đang giơ cao tay phải.
Tâm trạng của bà tốt, gọi anh rồi hỏi: “Làm gì vậy? Muốn khen ngợi bạn cùng bàn của em à?”
Nghiêm Liệt đứng lên nói: “Chủ nhiệm, em vẫn không cảm thấy tình cảm chân thành tha thiết. Phương Chước không phải là cây cỏ lăn đâu.”
Phương Chước ngẩng đầu lên, ngước mắt nhìn anh. Thấy dù trên mặt vui vẻ nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ nghiêm túc.
Chủ nhiệm buồn cười nói: “Cái gì vậy? Không phải là em cảm thấy có phải hay không, đây là bài văn của người ta!”
“Cây cỏ lăn còn được gọi là cỏ lông heo, tên này khó nghe lắm ạ.” Nghiêm Liệt nghiêng đầu hỏi Phương Chước, “Cậu cảm thấy thế nào? Bạn cùng bàn.”
Phương Chước bị anh thuyết phục trong một giây, lập tức sửa lời nói: “Tôi cũng cảm thấy không phải. Nếu không thì tôi sửa lại.”
Nghiêm Liệt giơ tay, không đợi chủ nhiệm đồng ý đã tự cố ý nói: “Em cảm thấy cậu ấy là hoa hướng dương.”
“Hoa hướng dương không có nhiều sức sống như vậy!” Chủ nhiệm lớp bất đắc dĩ nói, “Nghiêm Liệt, làm loạn à à? Bỏ hết mấy cái câu thả thính đi nghe.”
Nghiêm Liệt trơ mặt nói: “Nhưng hoa hướng dương một lòng hướng dương mà cô.”
(*) Chơi chữ, hướng dương tức là hướng về phía mặt trời.
Phương Chước trầm tư một chút, phát hiện mình rất thích mấy ý tưởng kỳ diệu của Nghiêm Liệt. Dường như không có căn cứ gì nhưng mà lại rất có lý. Mỗi một cái đều làm cho người ta cảm thấy bừng bừng sức sống.
Chủ nhiệm lớp tức giận đến mức cầm phấn muốn chọi lên anh, “Tôi để cho anh thưởng thức kỹ thuật viết bài và luận điểm của người ta, ai lại cùng anh một lòng hướng dương hả!”
Nghiêm Liệt gây rối xong, vẻ mặt còn không biết sai mà đứng đó cười khẽ.
Cô chủ nhiệm hết cách với anh. Bà sắp xếp lại bài thi trên bàn rồi để cho học sinh hàng đầu phát xuống.
Lớp học nhanh chóng ồn lên, các kiểu âm thanh ầm ĩ hòa cùng một chỗ.
Cô chủ nhiệm uống nước, nhìn nhóm nhãi con làm bà đau đầu, líu lưỡi nói: “Ngồi xuống hết đi, đừng có mà lộn xộn, dưới mông anh chị chôn bom à?”
Lúc sắp kết thúc, bà lại thông báo một tiếng: “Còn nữa, tuần sau đừng quên họp phụ huynh nha. Lớp mười hai rồi, tới được thì tới, mấy đứa hiểu ý cô không? Cơ hội để cho giáo viên bộ môn vắt óc khen mấy đứa không nhiều lắm, nhất định phải tới đó!”