Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 23:
Editor: Limoncello
Kỳ nghỉ sau thời gian làm việc luôn dễ dàng khiến người ta mệt mỏi, cảm xúc của Phương Dật Minh không được tích cực cho lắm. Ông ta im lặng ngồi vào vị trí, mở máy tính, lúc người phụ nữ đi ngang qua, lễ phép nói tiếng “Cảm ơn” với bà, sau đó thuận tay bỏ quả cam lên góc bàn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có người lột ra ăn, khen ngợi: “Cam này ngọt ghê, nước cũng nhiều, còn ăn ngon hơn cam tôi mua ở siêu thị nhiều. Chị Hứa, chị mua ở đâu vậy?”
Người phụ nữ đứng bên cạnh Phương Dật Minh, cười vang: “Là con gái của lão Phương bán đó! Trái cây nhà nông, 4 đồng một cân, cũng khá tiện. Nếu mọi người muốn mua thì có thể hỏi xem chỗ lão Phương còn hay không.”
Phương Dật Minh và các đồng nghiệp khác nghe vậy cũng sửng sốt, nhất thời cũng khó liên hệ lời nói của bà và người trong đó với nhau.
Phương Dật Minh luôn là một người nho nhã trong đơn vị, rất chú trọng hình tượng. Lúc đi làm cũng không bao giờ mặc đồ tây xộc xệch, trông có vẻ rất để ý chất lượng sống. Hơn nữa gương mặt lại kiên nghị cứng rắn, ngũ quan ngay thẳng tuấn tú, từ ánh mắt đầu tiên đều có thể khiến lòng người có hảo cảm. Mặc dù đối xử với đồng nghiệp không được xem là thân thiện lắm thế nhưng nhân duyên và danh tiếng vẫn luôn không tệ.
Đồng nghiệp cười nói: “Chị Hứa chị nhớ lầm à? Anh Phương làm gì có con gái chứ? Hơn nữa sao trong nhà anh Phương lại có thể bán cam chứ?”
Người phụ nữ đặt tay lên bàn Phương Dật Minh, đầu móng tay sơn màu đỏ gõ gõ mặt bàn, liếc nhìn ông từ trên cao. Rõ ràng trên mặt là nụ cười hiền lành, nhưng từ góc nhìn của Phương Dật Minh thì cứ cảm thấy có chút châm chọc.
“Rất lớn rồi, năm nay học lớp 12. Nghe nói trước kia sống với bà ngoại ở nông thôn, không ai chăm sóc mới dọn về. Khoảng thời gian trước còn tới đưa ô cho lão Phương nữa mà. Đúng không, lão Phương?”
Sắc mặt của Phương Dật Minh không tốt lắm, trong lòng vô cùng kháng cự và bất mãn, dù bị ngu cũng biết người phụ nữ này nhắm vào ông ta, thế nhưng lại không biết nguyên nhân bà làm khó mình là gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ông không lên tiếng nói theo, cũng không phản bác, mọi người cũng biết hơn phân nửa là sự thật rồi. Lập tức tràn đầy khiếp sợ và xấu hổ, thế nhưng không biết cảm xúc nào nhiều hơn.
Đồng nghiệp mở miệng đạp mìn khi nãy bất đắc dĩ cười gượng hai tiếng, không dám tiếp tục để đề tài ngừng ở vấn đề dễ dàng khiến người khác hiểu lầm này nữa, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục nói: “Vậy cam này ở đâu tới vậy? Anh Phương mang từ quê lên sao?”
“Ai da, hình như tôi nhớ lầm rồi, anh xem xem. Mới có hai ngày trước thôi mà.” Người phụ nữ đập tay, ảo não nói: “Không phải cam trong nhà lão Phương.”
Mọi người âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chưa kịp đổi tình hình, người phụ nữ nói thêm một câu: “Là cậu của con gái lão Phương mang lại đây.”
Mọi người im lặng, bắt đầu vùi đầu chơi đùa với bàn phím trên bàn.
“Ngày hôm qua tôi ra ngoài, thấy cô nhóc ngồi bán ở ven đường. Bây giờ con bé và cậu đang sống ở nông thôn, nghe nói chân cẳng của người lớn không tiện lắm, con bé giúp mang cam lại đây bán. Ngồi một mình ở đầu đường, vừa đọc sách vừa bán, mà ngồi cả ngày cũng không bán được. Nếu không phải tôi tình cờ đi ngang qua thì cũng không biết phải ở đó bao lâu nữa.”
Người phụ nữ mỉm cười đi về hướng chỗ làm việc của mình, giày cao gót vang lên tiếng vang thanh thúy trong phòng, giọng của bà dường như còn có vẻ cố tình nâng âm lượng, cẩn thận nghe thì mới thần tràn đầy lời dị hoặc: “Con nít bây giờ tiết kiệm quá, một bộ quần áo cũng mặc tới mấy năm, nhìn là biết cũ rồi, dù là đồng phục cũng mua cũ, giày còn không được mới nữa. Chủ yếu con bé còn rất tự giác, ra ngoài kiếm kế sinh nhai còn vẫn muốn đọc sách. Vừa hiếu thảo hiểu chuyện lại xinh đẹp, tôi thật quá hâm mộ. Khi nào con trai của tôi có thể bằng một nửa con bé thì từ trong mơ tôi cũng cười tỉnh!”
Các đồng nghiệp cảm thấy bầu không khí hơi nặng nề, nghẹn không thở nổi. Bàn phím gõ thành một dãy ký tự vô nghĩa, sau đó ấn xóa sạch. Lén trao đổi ánh mắt, liên tiếp liếc qua hướng Phương Dật Minh.
Phương Dật Minh ngẩng đầu nói: “Tháng trước tôi mới vừa cho nó 5000 rồi.”
“Phải không?” Người phụ nữ ngồi xuống, kinh ngạc nói: “Một học sinh như con bé, sao lại cho nó nhiều tiền như vậy? Vị kia ở nhà anh đồng ý à?”
Người ba này lúc trước đối xử với Phương Chước lạnh nhạt mà che giấu không hết. Ai mà không phải người lăn lộn nhiều năm trong xã hội chứ? Sao có thể không nhìn ra chút tình cảm giả vờ đó chứ.
Nhưng đối với chuyện nhà của người khác luôn luôn coi như không biết, cùng lắm là bàn tán một hai câu sau lưng.
Phương Dật Minh biết mình nói không lại bà, nhất thời cũng không tìm thấy lời giải thích thích hợp, chỉ có thể ngậm miệng lại. Một hồi nữa mới nói: “Nó không nói với tôi rằng nó thiếu tiền.”
Sau đó mặc kệ cái nhìn của người khác, dốc lòng vùi đầu vào công việc.
Nhưng hiệu suất làm việc của ông ta cũng không cao. Tài liệu tổng kết viết vài tiếng đồng hồ cũng chưa sửa sang xong, trong đầu chỉ lặp lại thái độ quyết liệt và lời nói tàn nhẫn của Phương Chước trước khi rời đi, cho rằng cô đã ấp ủ ý đồ trả thù.
Ông ta cảm thấy Phương Chước thật quá quắt, nếu có yêu cầu gì thì có thể nói trước với mình, vì sao phải làm chuyện như vậy? Lợi dụng lòng tốt của người khác, dựa vào vẻ ngoài đơn thuần của bản thân để bôi đen bố của mình, nó là loại con cái gì thế?
Nghĩ tiếp, quả nhiên Phương Chước và mẹ của nó không giống nhau chỗ nào, không biết học đâu ra thói con buôn, trở nên đáng sợ như vậy.
Ông ta càng nghĩ càng tức giận, lồng ngực nổi lửa. Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu chung quanh càng khiến ông ta như đứng đống lửa, ngồi đống than, dường như mỗi một giây bình tĩnh đều sai lầm. Đến nỗi khóe mắt nhìn quả cam kia cũng thấy ghét.
Ông ta thuận tay bắt lấy, ném vào trong ngăn kéo, dùng sức đóng lại, nhắm mắt làm ngơ.
Thời gian giữa trưa, Phương Dật Minh xin nghỉ, nói muốn đến trường học thăm Phương Chước, giải thích một chút hiểu lầm trong nhà với cô rồi cầm cặp da vội vàng rời đi.
Trung học A cách đơn vị công tác của ông ta không xa không gần, ông ta lái xe, thong thả đi một đường, khoảng nửa giờ đã đến bãi đỗ xe gần đó.
Lúc đi đến cổng trường, ông ta cũng bình tĩnh hơn đôi chút, sờ sờ cằm, khống chế gương mặt từ vô cảm thành hiền lành.
Nhưng khi ông ta đi vào khu dạy học, mới hoảng hốt phát hiện mình không biết Phương Chước học ở lớp nào.
Ông ta chỉ nhớ mang máng là lớp 5 hay 6 gì đó nhưng không chắc lắm. Lấy ra điện thoại ra xem mới phát hiện mình cũng không có lưu số điện thoại chủ nhiệm lớp của cô.
Trái lại, con trai sống ở ký túc xá nào, chăn màu nào ông ta cũng biết rõ, mà từng hành động cử chỉ của Phương Chước đều rất khó tác động đến tâm trạng ông ta.
Dù sao một người là con trai mình nuôi lớn từ nhỏ, một người chỉ là người thân chung sống vài lần.
Khu lớp 12 có tổng cộng mười mấy lớp, Phương Dật Minh chỉ cần đứng bên cửa sổ, tìm kiếm qua từng lớp học.
Phương Chước vẫn rất dễ nhận ra. Phương Dật Minh đảo sơ qua bên trong thì rất nhanh đã tìm được một nữ sinh đang nghiêm túc nghe giảng ở dãy cuối cùng.
Ông ta nhìn bảng tên lớp, trong lòng thầm nói thì ra là lớp 1.
Phương Dật Minh vòng đến trước cửa, gõ gõ, đẩy vào, chủ động nói: “Chào cô giáo, tôi cần tìm Phương Chước một chút.”
Mấy chục cặp mắt đồng loạt quét về hàng cuối cùng của phòng học.
Trên đầu Phương Chước dán miếng băng gạc, thứ đồ đó khiến sắc mặt vốn tái nhợt của cô càng thêm u ám.
Giáo viên thấy cô ngồi không nhúc nhích, cầm bài thi đến hỏi: “Anh là gì của em học sinh đó?”
Phương Dật Minh lùi ra sau một bước, nói: “Tôi là bố của nó. Tôi đến để nói vài câu với con tôi.”
Lúc này Phương Chước mới chậm chạp đứng dậy, đi xuyên qua con đường sát mép tường. Phương Dật Minh vừa thấy bộ dáng không có sức sống này của cô thì hơi bực bội, muốn thúc giục cô nhanh một chút nhưng miễn cưỡng chịu đựng, khó khăn lắm mới đợi cô đến gần, kéo cô ra cuối hành lang nói chuyện.
Ông ta cố tình né tránh vết thương trên đầu Phương Chước, đen mặt nói: “Mày đánh nhau với người ta à?”
Phương Chước: “Con không có.”
Phương Dật Minh không hỏi nhiều, suy nghĩ mở miệng: “Phương Chước, dù sao tao cũng là bố của mày, mày có ý kiến gì thì có thể tìm thẳng tao, không nên dùng thủ đoạn như vậy. Nếu mày thật sự trở về xin tiền tao thì tao vẫn sẽ cho.”
Phương Chước lẳng lặng nhìn ông ta, hỏi: “Ý bố là sao?”
“Mày nói gì với động nghiệp tao?” Cho dù Phương Dật Minh đã xây dựng tâm lý rồi nhưng vẫn không khỏi tức giận: “Mày mới học lớp 12, sao phải chạy ra đường buôn bán? Tình hình của cậu mày thế nào? Có phải cậu ta xúi giục mày cái gì hay không? Trước kia mày có gặp nó chưa mà đã tin lời nó!”
Phương Chước ngắt lời: “Không liên quan đến cậu.”
Phương Dật Minh chất vấn: “Vì sao mày lại nói với đồng nghiệp tao là tao bạc đãi mày?”
Phương Chước vẫn không lạnh không nhạt nói: “Tôi không nói như vậy.”
“Nhưng mày để cho người khác nghĩ như vậy! Mày buôn bán trên đường làm gì? Có đứa nhóc nào mà làm chuyện như mày không hả?”
“Người khác nghĩ như thế nào không liên quan đến chuyện của tôi.”
Phương Dật Minh không kìm nén được, phẫn nộ không chỗ phát tiết bắt đầu dâng lên từ cổ ông ta, chậm rãi nghẹn đỏ mặt.
Pass chương sau: duocancangathidau
Ông ta lạnh lùng nhìn chăm chú vào người trước mặt, còn chưa nói lời dạy dỗ, một giọng nói đã chen vào.
“Phương Chước.” Chủ nhiệm lớp đi tới hỏi: “Sao vậy?”
Phương Chước xoay người, lắc đầu nói: “Không có gì ạ.”
“Phụ huynh nhà em à?” Chủ nhiệm lớp nói: “Em vào học trước đi, chương trình lớp 12 nặng, để cô nói chuyện với phụ huynh em.”
Phương Chước không hỏi ý kiến của Phương Dật Minh, đi thẳng về.
Chủ nhiệm lớp vươn tay: “Chào anh, có phải ngài Phương không?”
“Đúng vậy.” Phương Dật Minh liếc về hướng phòng học, thu hồi tầm mắt lại, mất hồn hỏi: “Phương Chước ở trường học có ổn không?”
Chủ nhiệm lớp cười nói: “Con bé khá tốt, nhưng thật ra tôi vẫn luôn muốn gặp phụ huynh của con bé một lần, lo lắng trong nhà con bé có gặp khó khăn gì không.”
Phương Dật Minh qua loa lấy lệ, nhếch khóe miệng nói: “Không đâu. Chỉ là trước kia nó lớn lên cùng bà ngoại, có vài thói quen chưa sửa được.”
“Phải không?” Chủ nhiệm lớp rút tay, đặt ở bên hông: “Tôi còn rất lo lắng cho Phương Chước, cuộc sống của con bé không được thuận lợi lắm.”
Phương Dật Minh nghiêm túc, thấp giọng nói: “Nó nói gì với cô giáo?”
“Con bé không nói gì với tôi, nhưng thân là giáo viên cũng có thể tự mình xem.” Chủ nhiệm lớp hỏi: “Anh có biết vì sao đầu của con bé bị thương không?”
Trên mặt Phương Dật Minh hơi xấu hổ: “Vừa nãy còn đang hỏi.”
Chủ nhiệm lớp gật gật đầu, mặt không đổi sắc nói: “Con bé quá đói bụng, đi trên đường té ngã một cái, đầu đập lên bậc thang, chảy rất nhiều máu.”
Phương Dật Minh kinh ngạc mở to mắt.
“Không có tiền ăn cơm, cho nên con bé nhân lúc nghỉ Quốc Khánh mà ra ngoài kiếm tiền.” Chủ nhiệm lớp nói: “Nếu giữa bố con hai người có hiểu lầm gì, tôi chỉ muốn nói rõ ràng sớm một chút, bây giờ con bé còn đang học, không nên sống như vậy.”
Phương Dật Minh bị cô ấy nói mà muốn cắm đầu xuống đất, sau đó bắt đầu hoài nghi suy đoán lúc trước của mình chẳng lẽ đã sai? Hơi không nghe được câu kế tiếp nữa nên đành phải tìm cớ vội vàng rời đi.
Chủ nhiệm lớp nhìn bóng dáng gần như chạy trối chết của ông ta, thở nhẹ lắc lắc đầu, than thở rằng đúng là trên đời này có đủ loại phụ huynh.
Sau khi chuông tan học vang lên, cô gọi Phương Chước vào văn phòng của mình.
Phương Chước vốn cho rằng chủ nhiệm lớp tin vào lời của Phương Dật Minh, muốn tìm cô để giáo dục tư tưởng gia đình nên không tình nguyện đi lắm. Sau khi vào văn phòng thì đứng dựa tường, vẻ mặt có vẻ muốn vờ điếc.
Chủ nhiệm lớp dở khóc dở cười nói: “Cậu của em gọi điện thoại cho cô, em cứ yên tâm học tập là được. Có vấn đề gì thì nói cho cô, bây giờ việc quan trọng nhất của em là lao đầu vào thi đại học.”
Phương Chước không ngờ còn có thể nghe thấy tên Diệp Vân Trình, kỳ quái hỏi: “Cậu nói cái gì vậy ạ?”
“Anh ấy nói không nhiều lắm.” Một tay chủ nhiệm lớp đè lên giáo án, nghĩ nghĩ, vẫn bổ sung một câu để cô an tâm: “Em sẽ không chuyển trường đâu. Trở về học đi.”
Phương Chước hiểu rõ.
Nói đỡ cho cô.
Từ nhỏ đến lớn, đọc sách mười mấy năm, đây là lần đầu tiên có phụ huynh nói đỡ với giáo viên giúp cô.
Thẩm Mộ Tư nhân lúc không có cô ở đây, đang ghé qua bàn Nghiêm Liệt nhỏ giọng tám chuyện: “Trong nhà Phương Chước thì ra không nghèo đến nỗi vậy nhỉ? Tao cho rằng nhà cậu ấy nghèo lắm.”
Vừa dứt lời, Phương Chước bước vào từ cửa sau.
Vẻ mặt của Thẩm Mộ Tư hoảng hốt, vội vàng đổi đề tài, hỏi: “Đầu của cậu còn đau không?”
Phương Chước ngồi xuống, nở nụ cười nhạt với cậu, nói: “Không đau.”
Thẩm Mộ Tư lại rùng mình một cái.
Hơi sợ hãi.
Đây là sát khí vào sáng sớm sao?