Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 22:
Chương 22
Trans: Cam Đá
Lúc này cả người đều có chỗ đau, Phương Chước lần lượt kiểm tra vết thương trên người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bàn tay trái có chỗ trầy da, không nghiêm trọng. Trên trán hình như bị xước một chút.
Cô chuẩn đưa tay lên sờ, đột nhiên Nghiêm Liệt xông đến, chộp cánh tay cô lại giữ chặt không cho cô lộn xộn. Gương mặt hầm hầm liên tục lắc trước mặt cô, hỏi tới: “Cậu không sao chứ? Chóng mặt không? Có khó chịu không?”
Xung quanh vang lên tiếng ong ong, có quá nhiều âm thanh khiến cô choáng váng: “Tôi không sao. Cậu chờ đèn xanh rồi mới qua hả?”
Nghiêm Liệt không trả lời câu hỏi của cô, tự mình nói: “Bây giờ tôi đưa cậu đến bệnh viện.”
Phương Chước cảm thấy anh làm lố quá, nghe thấy bệnh viện lập tức nói với vẻ nghiêm túc: “Thế này mà muốn đến bệnh viện sao? Mua băng cá nhân dán còn thấy lãng phí.”
Lúc còn bé trầy trụa xốc nẩy bình thường biết bao, cô cảm thấy hoàn toàn không cần thiết…
Nghiêm Liệt không nhìn ánh mắt cô, như thể muốn chặn suy nghĩ đó lại, tầm mắt nhìn thẳng đến trán của cô, nói: “Trên đầu cậu chảy máu rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Chước muốn sờ vào, nhưng tay bị Nghiêm Liệt vững vàng đè xuống, cô không còn cách nào khác là bỏ cuộc.
Cô cảm thấy có lẽ không nghiêm trọng, bởi vì không cảm thấy máu chảy xuống, phần lớn chỉ là trầy xước. Đang định nói thì mí mắt tối sầm, có thứ gì đó rơi trên lông mi.
Bên cạnh có người đưa khăn giấy tới, Nghiêm Liệt cẩn thận lau lau vết máu, không chạm trúng vết thương của cô. Thế nhưng hình như máu chảy có vẻ ngừng lại được.
Phương Chước mở to một mắt, trong tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc của Nghiêm Liệt.
Khi anh không cười có vẻ rất lạnh lùng hà khắc. Gương mặt cúi thấp, khóe môi mím mím, giống như đang nổi giận.
Nhưng mà tại sao anh lại nổi giận với mình?
Nghiêm Liệt thu miếng khăn giấy lại, lôi kéo cô rồi nói: “Tôi gọi một chiếc xe.”
Phương Chước chống cự lên tiếng: “Không cần. Qua một lúc là ổn rồi, cũng có phải chưa từng té đâu.”
Sắc mặt Nghiêm Liệt đã không thể dùng từ u ám để có thể hình dung, anh không nói chuyện, chỉ cố chấp đi về hướng bên cạnh. Phương Chước bước theo hai bước, nói với vẻ thỏa hiệp: “Vậy thì, hay là ngồi xe bus đi.”
Nghiêm Liệt quay đầu lại, giống như nhẫn nại và dịu dàng lúc ban đầu chỉ tạm thời xuất hiện, âm vực bất giác cao lên: “Cậu còn muốn vác theo cái gương mặt có thể đóng phim ma để ngồi xe bus à?!”
Phương Chước trầm mặc hai giây, đính chính: “Trong nước không quay phim ma.”
Nghiêm Liệt hít một hơi thật sâu, giống như cố gắng hết sức kiềm chế, nhưng không có hiệu quả lắm.
Vẫn là người đi đường ở phía sau nói cho bọn họ biết gần đây có một bệnh viện chính quy, có vậy mới xoa dịu được bầu không khí.
Căn phòng quá yên tĩnh, tâm tư của Phương Chước không ngừng bay xa giống như đám người bên ngoài phòng.
Chẳng mấy chốc cô nghe Nghiêm Liệt hỏi: “Bác sĩ, bác sĩ khám thêm cho cô ấy đi, đầu của cô ấy thật sự không sao chứ? Sao mà giống như… không thông minh cho lắm ấy?”
Phương Chước ngẩng đầu nói: “Tôi đang tính sổ.”
Nghiêm Liệt: “Cậu tính cái gì?”
Phương Chước nhíu mày, nói với vẻ rất thất vọng: “Thua lỗ.”
Cơn giận của Nghiêm Liệt bị hai chữ này của cô mài cho bay biến, dịch sang một bên ghế, ngồi đối diện với cô, hai tay khoanh ngực, ngẫm nghĩ xem rốt cuộc là trong đầu cô chứa cái gì.
Phương Chước biết chắc chắn anh cảm thấy cô nhỏ mọn, tham tiền.
“Cậu chỉ cần không để ý tới nó thì nó sẽ nhanh chóng lành thôi.” Phương Chước trình bày kinh nghiệm quý báu, “Đây là phương pháp chữa trị tự nhiên. Mọi người lúc còn bé ai cũng như thế này cả.”
Nghiêm Liệt nói: “Tôi để ý tới nó thì nó lành chậm hơn chắc?”
Phương Chước: “Ý tôi là cậu không để ý tới nó thì vẫn sẽ lành thôi.”
Nghiêm Liệt nói với vẻ bực dọc: “Bác sĩ, bác sĩ nói đi.”
Bác sĩ không trả lời, chỉ cầm lấy miếng băng gạc nhỏ, ấn lên bên cạnh miệng vết thương, đau tới mức Phương Chước xuýt xoa một tiếng, Nghiêm Liệt cũng nhíu nhíu mày theo.
Xử lý xong, bác sĩ mới nói câu trêu chọc: “Khó trách ở sau gáy em có mấy cái túi.”
Phương Chước: “…?”
Nhìn thấy anh ta bắt đầu thu dọn khay, Phương Chước lại hỏi: “Có tốn tiền băng gạc không ạ?”
Bác sĩ nhấc mi mắt lên, hỏi với vẻ chế nhạo: “Sao nào? Em lại còn muốn lấy chút quà tặng à?”
Phương Chước nói: “Em muốn bác sĩ băng bó nó nhìn nghiêm trọng chút, có vậy thì em sẽ không cần phải học tiết thể dục, cũng không cần tập thể dục buổi sáng, có thể có thêm chút thời gian ở trong lớp học bài.”
Bác sĩ bị tinh thần cầu tiến trong học tập của cô đánh động, nói: “Phải thu tiền.”
Phương Chước nhanh chóng bỏ cuộc: “Vậy thôi ạ.”
“Người trẻ tuổi cả ngày đầu óc toàn nghĩ mấy chuyện kì cục không.” Bác sĩ bị cô chọc cho bật cười, “Tôi viết cho em toa thuốc xác minh, em đi thanh toán trước. Vết thương không được chạm nước, chú ý nghỉ ngơi, về nhà ngủ nhiều thêm chút. Tìm bác sĩ y tế chỗ các em thay băng là được rồi.”
Phương Chước: “Dạ.”
Nghiêm Liệt bảo Phương Chước ngồi nghỉ ở bên ngoài khu nghỉ ngơi, nhìn thấy gương mặt vốn chả có tí huyết sắc lại càng thêm nhợt nhạt của cô, anh không nhịn được nói: “Sao cậu lại bị té vậy? Lúc đó tôi nhìn thấy cậu, tại sao lại sơ ý như thế? Đi đường thẳng mà cũng té được.”
Anh không nói thì không sao, vậy mà còn chủ động nhắc tới, Phương Chước cũng không khách sáo cất lời: “Đều là lỗi lầm của cậu.”
“Bạn học Phương Chước, bạn bắt đầu nói chuyện huyên thuyên rồi sao?” Nghiêm Liệt nói rồi bật cười, “À, nếu như cậu bảo té là do nhìn thấy tôi, vậy đúng thật là lỗi của tôi. Cậu làm gì chú ý tới tôi như vậy? Gọi tôi một tiếng không phải ok rồi sao?”
Phương Chước không ngờ anh là người không cần mặt mũi tới vậy, hết lần tới lần khác khiến cô không tìm ra được lý do đàng hoàng để phản bác, lại nói: “Là phương tiện công cộng không ổn.”
Đầu của cô như cục gạch chất lượng kém không thấm nước vậy, đã thế giờ còn toác cả ra.
Nghiêm Liệt cảm thấy có chút buồn cười, lúc này di động vang lên, anh cầm lên nhìn, nhận ra đó là Diệp Vân Trình.
Anh chuyển màn hình cho Phương Chước nhìn, Phương Chước nói: “Đừng nói cho ông ấy biết.”
Sau đó Nghiêm Liệt cầm điện thoại đến bên cửa sổ ấn nút nghe.
Ở đầu bên kia Diệp Vân Trình lo lắng nói: “Liệt Liệt à, con có biết Phương Chước ở đâu không? Sao nó còn chưa quay về nữa chứ? Nếu như không bán hết đồ thì thôi đừng bán nữa, còn không lo về, trời cũng đã tối rồi.”
“Cậu ấy ở trên đường đụng mặt giáo viên chủ nhiệm, bọn con trò chuyện một hồi. Giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy cô ấy có một mình, tuần sau lại có bài thi tháng nên bảo cô ấy đến chỗ một bạn học khác cùng nhau phụ đạo rồi ạ.” Nghiêm Liệt nói, “Cho nên hôm nay cô ấy không về, tuần sau xem tình hình rồi mới về.”
Diệp Vân Trình cảm thấy có chút gì đó không đúng, cho nên không tiếp lời ngay lập tức, nhưng cũng không vạch trần, chỉ nói một câu: “Vậy đó hả. Nhưng mà đồng phục của nó vẫn còn ở nhà.”
Nghiêm Liệt nói: “Ngày mai con đến lấy cho cô ấy.”
Diệp Vân Trình: “Thế thì được.”
Nghiêm Liệt cầm điện thoại quay lại, Phương Chước thì đang nghiên cứu bệnh trạng của mình, định đọc hiểu chữ viết ngoáy của bác sĩ.
Anh rút cuốn sổ lại, đợi khi Phương Chước nhìn tới, nói với vẻ nghiêm trang: “Tôi nói với ông ấy cậu đến nhà tôi, hôm nay không về.”
Phương Chước khó hiểu lên tiếng: “Tôi đến nhà cậu làm gì chứ? Tại sao cậu lại viện ra cái cớ đó? Ông ấy chắc chắn sẽ đoán ra được!”
Nghiêm Liệt nhìn cô chằm chằm một hồi, lấy lời cô từng nói để chống lại cô: “Tại sao cậu đã mười tám tuổi rồi mà vẫn còn đơn thuần đáng yêu thế hả?”
Phương Chước: “…”
Thù cũ đã báo xong, Nghiêm Liệt rất vui vẻ, nói xong không cho Phương Chước cơ hội phản kích đã hí ha hí hửng cầm hóa đơn đi thanh toán.
Xếp hàng, nộp tiền xong, Nghiệm Liệt cầm biên lai đi ra thì phát hiện Phương Chước đang đứng ở phía sau mình, ngửa đầu nhìn hoa văn trên trần nhà.
Anh kéo người đến cửa lấy thuốc, lãnh hai ống thuốc mỡ.
Có lẽ bác sĩ nhìn ra được tình hình kinh tế của Phương Chước không tốt mấy, không thu toàn bộ tiền, toa thuốc cũng tính giá rất rẻ, cuối cùng tất cả chỉ tốn hơn ba mươi đồng.
Anh nhét hết tất thảy vào ngăn nhỏ trong ba lô của Phương Chước, đeo lên lưng.
Ra khỏi bệnh viện, ánh nắng mặt trời chói mắt ở bên ngoài nháy mắt chiếu tới khiến Phương Chước híp mắt lại.
Cô vẫn còn nhớ chuyện chính, hỏi thăm: “Đi thôi, tôi dẫn cậu đi ăn.”
Nghiêm Liệt cảm thấy luôn luôn không có cách nào ăn khớp giữa logic và quan điểm của cô.
“Chẳng phải cậu đã lỗ vốn rồi sao?” Anh nói với vẻ tò mò, “Bị thương rồi còn không chịu ngồi taxi, thế mà bằng lòng mời tôi đi ăn?”
Phương Chước nói: “Đây là hai việc khác nhau, tôi đã đồng ý dẫn cậu đi ăn.”
Nghiêm Liệt quả thật cảm thấy được quan tâm mà đâm ra sợ.
Trước kia anh cho rằng Phương Chước đối với mình là vắt chày ra nước, không ngờ dù thiếu hụt tài chính mà cô vẫn mời mình ăn. Đây có phải là điều chứng minh cho quan hệ hữu nghị của bọn đã có bước nhảy vọt không?
Xem ra anh vẫn rất đáng giá.
Phương Chước dẫn anh đến một tiệm mì, gọi cho anh một bát hoành thánh với cả một bát mì trộn tương, mình thì mua một cái bánh nướng.
Cô không muốn ăn cho lắm, cứ luôn cảm thấy đầu hơi choáng váng, ăn nhiều sẽ thấy buồn nôn, gắng gượng ăn một cái bánh, lại húp chút canh nóng trong tiệm.
Nghiêm Liệt ăn rất trân trọng, cảm thấy ăn một ngụm là ví tiền của Phương Chước lại xẹp đi một đồng, không nghiêm túc thưởng thức sẽ có lỗi với phần hi sinh này.
Sau khi đặt đũa xuống, Nghiêm Liệt phồng má, ý cười nhẹ nhàng, nói: “Có phải tôi là người đầu tiên cậu mời ăn?”
Phương Chước nhìn ánh mắt anh, cảm thấy anh mới là người bị đập đầu, đứng lên nói: “Về trường thôi.”
Vì chiều ngày mai mới chính thức đi học, trong trường vẫn rất vắng vẻ, nhìn quanh cũng chỉ có vài ba người đang đi, cổng lớn cũng chỉ mở hé một đường.
Lúc hai người đi vào, trước mặt đã đụng phải cô chủ nhiệm.
Chủ nhiệm nhìn thấy miếng băng gạc trên đầu Phương Chước, cả kinh nói: “Phương Chước, đầu của em bị làm sao thế?”
Phương Chước không muốn hồi tưởng lại cho lắm, chuyển ánh mắt cho Nghiêm Liệt, ý bảo anh giúp mình giải thích.
Nghiêm Liệt nói: “Hôm nay Phương Chước vào trong thành phố bày sạp, muốn bán ít đồ nông sản trong nhà của cậu để kiếm ít tiền.”
“Ừ.” Sắc mặt cô chủ nhiệm nghiêm trọng, chìa tay ra sờ sờ lên đầu Phương Chước, lạnh giọng nói, “Bị cảnh sát đô thị đánh?”
Nghiêm Liệt nói: “Sau đó đi WC, quay lại thì bị té lộn mèo một cái.”
Cô chủ nhiệm: “…??”
Nghiêm Liệt nén cười: “Vâng!”
Phương Chước trừng mắt với anh một cái, không thật sự vui vẻ: “Em có thể đi được chưa ạ? Em muốn về ngủ.”
Nghiêm Liệt đưa ba lô cho cô, cô chủ nhiệm nhìn sắc mặt của cô quá lo lắng, đích thân đưa cô về.
Sáng ngày hôm sau là ngày đầu tiên kết thúc kì nghỉ. Phương Dật Minh vào phòng làm việc như thường lệ, phát hiện một nữ đồng nghiệp đang phát cam.