Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 21:
Chương 21
Editor: Lemonade
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dường như do Phương Chước ngủ cả ngày rồi nên lúc này hoàn toàn không buồn ngủ.
Cô cũng không biết tại sao mình có thể ngủ lâu như vậy. Có lẽ là do thần kinh căng thẳng nên lúc được thư giãn thì mệt mỏi áp lực quá độ cũng bắt đầu giải phóng, vùi lấp cô trong giấc mộng mơ màng, sau khi tỉnh dậy thế giới lại trở nên mới tinh trong vắt.
Cô cảm thấy trạng thái bây giờ rất tốt, vì thế đóng chặt cửa sổ, bật đèn lên rồi lấy sách tiếng Anh trong balo ra học từ vựng.
Sáng hôm sau Phương Chước đưa sổ tay cho Diệp Vân Trình.
Cô gõ cửa một cái, đưa đồ tới rồi hỏi: “Cần con đọc cho cậu nghe không?”
Diệp Vân Trình hơi thất thần nhìn bìa một lúc, sau đó ôm nó vào lòng, nói: “Không cần đâu, cậu tự đọc được.”
Ông đặt quyển sách vào giữa bàn rồi thuận thế ngồi xuống, ông không mở ra mà hết sức bình tĩnh nhìn cây xanh ngoài cửa sổ.
“Thật ra chị ấy đã sớm buông xuôi rồi. Lần đó chị rất bình tĩnh, mặc dù nhìn hơn tiều tụy nhưng trạng thái tinh thần rất tích cực. Cậu cho rằng chị ấy sẽ ở lại nên kéo chị đến phòng chị, nói với chị rằng thật ra mọi người vẫn luôn đợi chị, vẫn luôn là người một nhà. Cuối cùng chị nói với cậu, chị sắp không ổn rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Vân Trình cười một tiếng: “Thật ra thì cậu mới là người không quên được. Cậu cảm thấy chị không tha thứ cho cậu, chị ấy muốn so đo với cậu. Lúc rời đi chị ấy khóc rất dữ dội, lúc quay lại thì đã ở dốc bên kia cuộc đời. Chị ở cùng với cậu không bao giờ được tốt đẹp.”
“Phải không?” Phương Chước đứng ở sau lưng ông, nhàn nhạt nói, “Sau khi gặp cậu con đều gặp may. Có lẽ là bà ấy truyền hết cho con rồi.”
Diệp Vân Trình quay đầu, cười nói: “Vậy thì quá tốt.”
Lúc Phương Chước muốn ra ngoài, ông còn nói: “Cậu cũng vậy.”
Kỳ nghỉ trôi qua rất nhanh. Ngoại trừ tổng vệ sinh sân nhỏ thì mấy ngày sau cũng chẳng có gì làm nên lại giải đề.
Trước một ngày khi kỳ nghỉ kết thúc, Phương Chước đeo balo lên nói muốn ra ngoài một chuyến.
Cô cầm một túi trứng gà ta, còn thêm mười ký cam. Những thứ này đều là nông sản địa phương, người trong thôn mua tiện hơn người bên ngoài một chút.
Diệp Vân Trình thấy cô cầm túi lớn túi nhỏ trong tay, khó hiểu hỏi: “Con định đi đâu vậy?”
Phương Chước nói: “Con đem đến thành phố A bán thử.”
Diệp Vân Trình dở khóc dở cười nói: “Con phải thử trước? Sao có thể bán được chứ! Không thể tùy tiện bày sạp đâu.”
Phương Chước nói: “Không nhất thiết đâu cậu.” Diệp Vân Trình thấy cô khăng khăng phải đi, coi như là trải nghiệm cuộc sống nên cũng không cản cô, chuẩn bị cho cô một bình nước.
Nghiêm Liệt cũng nói muốn đi, thuận đường về nhà dọn theo chút đồ, ngày mai quay về trường học luôn.
Anh rất tò mò Phương Chước đi đâu bày sạp nên ngồi chung xe với cô về thành phố rồi lại cùng cô đi xuống xe.
Có lẽ Phương Chước rất quý trọng nhân công không lấy tiền là anh, thấy anh tình nguyện xách đồ nặng hộ mình thì ngầm cho phép anh đi bên cạnh. Lúc xuống xe cô còn niềm nở chừa đường cho anh, để anh đi trước mặt mình.
Nhưng mà tốc độ qua cầu rút ván của cô gái xấu xa này cũng rất nhanh, đến nơi thì kêu anh bỏ đồ xuống, chút niềm nở kia cũng coi như chưa từng có.
Nghiêm Liệt cho rằng với cá tính của Phương Chước thì trước khi làm ăn cô sẽ khảo sát thị trường, lựa chọn địa điểm thích hợp, ít nhất thì cũng sẽ xác nhận xem chỗ này có thể bày sạp hợp pháp hay không.
Cuối cùng sau khi xuống xe cô chỉ chạy thẳng tới nơi này, dường như là đã chọn từ trước. Một chỗ không đông đúc lắm, tầm nhìn cũng chẳng rộng thoáng gì, có thể nói đây là vị trí không thích hợp lắm.
Ngược lại cách khá gần nhà anh.
Nói là bày sạp chứ thực ra Phương Chước chỉ đem đồ đặt trái đặt phải, sau đó ngồi ở ven đường lấy sách ra đọc.
Nghiêm Liệt không hiểu lắm nên ngồi xổm sau lưng cô.
Phương Chước quay đầu, rất vô tình nói: “Cậu đừng đứng bên cạnh tôi.”
Nghiêm Liệt hỏi: “Tại sao?”
Phương Chước cau mày: “Cậu như vậy sẽ ảnh hưởng tôi làm việc.”
Nghiêm Liệt lui về sau một bước, bi thương nói: “Cậu chê tôi à?”
“Không có học sinh nghèo nào ra ngoài làm ăn dẫn theo em trai đâu.” Lương tri của Phương Chước bỗng dưng sống lại, “Nếu không thì cậu đi chỗ khác dạo chút đi? Chờ tôi xong chuyện bên này thì tôi mời cậu…”
Ban đầu cô muốn nói mời Nghiêm Liệt uống trà sữa, nhưng mà trà sữa lại rất đắt, tận mười mấy hai mươi đồng, hoàn toàn là tiền mồ hôi nước mắt. Đầu óc cô vòng vo một hồi, lanh lẹ nói: “Mời cậu ăn quà vặt cậu chưa từng ăn.”
Nghiêm Liệt nhìn thấu toàn sự biến đổi nội tâm trên mặt cô, mỉm cười nói: “… Tôi cảm ơn cậu nhé.”
Phương Chước khiêm tốn: “Đừng khách sáo.”
“Vậy tôi về nhà một chuyện, cậu bán đồ xong… Bán chưa hết thì cũng đừng có đi, đi thì tôi không tìm được câu.” Nghiêm Liệt không yên tâm nói, “Nếu có người tìm cậu quấy rối thì cũng đừng có đánh nhau nha. Quản lý đô thị tới thì cũng đừng thừa nhận là cậu bày sạp.”
Phương Chước đồng ý, Nghiêm Liệt ngay lập tức mang balo đi về nhà, dọn dẹp qua loa một chút lại chạy xe quay về. Tới chỗ thì phát hiện ra Phương Chước vẫn còn ở đó, không biết tìm được khúc gỗ nhỏ ở đâu còn đồ bên người thì một cái cũng không thiếu.
Lúc này đã qua nửa tiếng.
Nghiêm Liệt không cảm thấy bất ngờ. Anh ngồi ở chỗ gần cửa sổ tiệm bánh ngọt đối diện, vừa chơi điện thoại vừa đợi nhận quà vặt của Phương Chước.
Phương Chước giống như đang chờ ai vậy. Nếu nói bây giờ cô đang ôm cây đợi thỏ thì Nghiêm Liệt chính là người viết câu truyện ngụ ngôn.
Tên truyện anh chưa nghĩ xong. Gọi là cạm bẫy Chước Liệt, hoặc hơn nữa là ánh dương rực rỡ.*
(*) 灼灼: Hai chữ này là sáng chói, rực rỡ, cũng là Chước Chước, tên của nữ chính.
Cửa tiệm của Chước Chước vẫn ế ẩm không bán được, giống như sự hứng thú với tiếng Anh của cô vậy, chỉ có thể một đường giảm giá mà thôi. Khi cô mãi chưa hiểu được tương quan ngữ pháp, chuẩn bị gọi Nghiêm Liệt về dạy kèm thì một người dừng lại trước mặt.
Quý bà trung niên cầm một cái túi đỏ trên tay, dưới chân là đôi giày bệt da màu đen, so với lần gặp mặt trước thì đã cắt một kiểu tóc mới.
Lúc bà đi ngang qua người Phương Chước thì ánh mắt cô vô thức liếc nhìn nữ sinh kỳ quái ngồi ven đường đọc sách này một cái, sau đó dừng lại, kinh ngạc nói: “Này, bé ơi, con là, là con gái của lão Phương đúng không?”
Phương Chước ngẩng mặt lên, gật đầu với bà một cái.
“Cô là đồng nghiệp với ba con đó, còn nhớ cô không?”
Người phụ nữ có ấn tượng rất sâu với cô, cảm thấy thành tích cô tốt, dáng dấp đẹp lại còn hiếu thuận nữa. Bà còn lấy đó là hình mẫu con nhà người ta nên quan tâm nói nhiều hơn một câu: “Con ngồi ở chỗ này làm gì? Chỗ này vừa lạnh vừa ướt. Nghỉ học không đi chơi với bạn à?”
Phương Chước nói: “Con bán ít đồ ạ.”
“Bán cái gì vậy?” Bà ngồi xổm xuống, kéo túi nilon ra rồi buồn cười nói, “Bán trứng gà à?”
“Trứng gà ta, một trứng ba đồng ạ.” Phương Chước nói, “Cam thì một ký bốn đồng.”
Người phụ nữ bật cười: “Lão Phương thật là, sao lại để con đi làm loại chuyện này chứ?”
Bà nhìn kỹ rồi “chậc” một tiếng, còn nói: “Cái này đều là trứng gà ta thật nhỉ? Con đem từ đâu đến vậy? Mấy ngày trước cô còn nghe anh ấy hỏi thăm, nói muốn tìm chỗ mua trứng gà ta, không phải xem trai con sắp thi cái gì à?
Vẻ mặt Phương Chước do dự, ậm ờ nói: “Con không biết ạ, con không ở chung với ông ấy.”
Người phụ nữ ngước mắt lên nhìn vẻ mặt cô một cái, biểu cảm hơi kinh ngạc những cũng không rõ mấy.
Phương Chước không nhìn mặt bà, chỉ cái túi rồi nhấn mạnh: “Thật là trứng gà ta đó ạ, con cầm từ nhà cậu con tới. Cô có muốn mua không?”
Người phụ nữ tiện tay lựa chọn, lại hỏi: “Cậu con à? Sao anh ấy để một mình con đến vậy?”
“Ông ấy không tiện lắm ạ.”
“Chỗ nào không tiện?”
“Dạ đi đứng không tiện.” Phương Chước nói, “Cậu ở cũng xa, tận nông thôn ấy ạ.”
Người phụ nữ như có chuyện suy nghĩ, nói: “À, như vậy à.”
Bà cầm ví tiền lấy hai trăm đồng bên trong ra rồi nhanh chóng nhét vào tay Phương Chước, nói: “Đồ cô cũng mua rồi, con nhanh quay về đi. Bên đường sao mà đọc sách được chứ?”
Phương Chước lấy một tờ trong số đó trả lại cho bà: “Con không có tiền lẻ.”
Người phụ nữ đã xách túi đứng dậy, hai tay xách đầy đồ nhưng cũng không đi tiếp, bà hào sảng nói: “Không cần đâu, chút tiền mọn thôi mà. Cô thấy đồ con bán rất tốt. Cầm tiền về nhà đi, coi chừng bên đường gió lớn đó.”
Sau đó cô còn muốn nói nhưng bà đã hùng hổ rời đi.
Nghiêm Liệt đi ra từ tiệm bánh ngọt, chạy đến con đường đối diện nhìn bóng lưng người phụ nữ, không dám tin nói: “Bán hết thật à? Bao nhiêu tiền?”
Phương Chước ung dung thong thả cất sách giáo khoa vào balo, đứng lên hoạt động tay chân cứng ngắc, bình thản nói: “Hai trăm.”
“Giỏi ghê, cậu nói cái gì với cô ấy?” Nghiêm Liệt liếc mắt nhìn giờ, “Nhưng mà đã qua hai tiếng rồi. Tôi ăn lót dạ ở tiệm bánh ngọt rồi.”
Động tác đeo balo của Phương Chước hơi dừng một chút, rất nghiêm túc nói: “Cái này không trả được.”
Nghiêm Liệt: “Tôi cũng đâu cần cậu trả!”
Phương Chước trả cái ghế đẩu lại cho cửa hàng kế bên, trở lại rồi nói: “Tôi đi tìm nhà vệ sinh đã. Cậu ở tôi ở đây một chút rồi tôi dẫn cậu đi ăn gì đó.”
Hai người đều không muốn nói tại sao phải đi cùng nhau. Giống như Nghiêm Liệt chưa từng nghĩ tới, rõ ràng mình đã về nhà rồi mà tại sao còn muốn đến đây một chuyến.
Cảm giác đó như đó là một chuyện rất bình thường.
Anh chờ Phương Chước đi ra, chạy về phía bên đường đối diện mua hai ly trà sữa.
Trước mặt còn có mấy người xếp hàng, lúc nhân viên đang pha chế thì có hai nữ sinh đi đến bên cạnh Nghiêm Liệt.
Hai cô là tân sinh viên của đại học gần đây, hơi xấu hổ nhưng cũng rất ngây thơ, bạo dạn bắt chuyện: “Anh ơi, anh chờ ai ạ?”
Nghiêm Liệt gật đầu.
Cô gái đưa điện thoại ra: “Có thể thêm Wechat không?”
Nghiêm Liệt lễ phép cười nói: “Không tiện lắm.”
“Sao lại không tiện?”
“Có người sẽ không vui.”
“Bạn gái anh à?”
Nghiêm Liệt vẫn mỉm cười không trả lời, cúi đầu xem điện thoại mình.
“Nếu cậu thật sự có bạn gái thì sao lại ngồi nửa ngày ở đây chứ? Không đi dạo phố cùng bạn gái à?” Cô gái bên kia chen miệng nói, “Trước đó tôi đã nhìn thấy cậu rồi. Thêm Wechat thôi mà, cậu trưởng thành rồi chứ?”
“Học sinh lớp mười hai không thể yêu sớm.” Nghiêm Liệt cũng không ngẩng đầu lên mà nói, “Hơn nữa tôi không thêm Wechat của cô gái khác đâu.”
.
Phương Chước từ nhà vệ sinh tòa nhà cao tầng đối diện đi ra thì phát hiện không thấy Nghiêm Liệt nữa. Cô tìm khắp nơi một hồi thì mới thấy anh đang đứng đối diện với hai cô gái.
Cách một làn xe chạy, dựa vào thị lực 5.0 của cô thì có thể nhìn thấy ba người đang trò chuyện vui vẻ.
Cô đi về phía bên kia, không chú ý đường dưới chân nên cũng không nhìn thấy mình đâm vào cún con. Cho đến khi đột nhiên tiếng chó sủa thì cô mới sợ hết hồn, bước chân nhích sang bên cạnh một chút, lại bất cẩn va phải gạch lâu năm không sửa sang lồi lên một góc rồi ngã xuống.
Nơi cô ngã xuống có bậc thang, cô cố gắng đưa tay ra đỡ, nhắm mắt lại, nghe thấy bên tai có người thét chói tai.
Lần ngã này làm cho cô hơi ngẩng ra, chầm chậm bình tĩnh lại rồi tự mình đứng dậy.