[vtđd]_ánh dương rực rỡ

Chương 17


Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 17:

 
Chương 17
 
Trans: Cola
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghiêm Liệt vẫn nhớ cái cớ để đến nhà Phương Chước của mình, vừa đến trước nhà, bỏ ba lô xuống, anh liền hỏi Tiểu Thốc của mình thế nào rồi, bảo Phương Chước tìm nó cho anh xem.
 
Nói đùa gì vậy? Mặt người còn chưa nhận ra, huống chi là gà?
 
Phương Chước cảm thấy lực chú ý của bạn nhỏ quá tuổi này quá mức tập trung, không muốn nghe thấy lời trách móc của anh, đành bắt bừa một con trong lồng gà ra, nói với anh đó chính là A Thốc.
 
Nghiêm Liệt nửa tin nửa ngờ nhận lấy chú gà, nhìn đầu chú gà một hồi.
 
Mặc dù thời gian một tuần rất dài với chú gà con, đủ để nó nhanh chóng lớn lên và thay đổi ngoại hình, nhưng Nghiêm Liệt vẫn dựa vào đôi mắt hỏa nhãn kim tinh của mình, tìm kiếm trong sân trường nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc tìm ra được A Thốc thật.
 
“Đây mới là linh vật nè!” Nghiêm Liệt nhìn thấu âm mưu của cô, nói bằng giọng thất vọng: “Vậy mà cậu dám lừa tớ?!”
 
Phương Chước gặp phải chuyện lạ lùng, “Chậc.”
 
Nghiêm Liệt hỏi: “Có phải cậu muốn mưu hại gà của tớ không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Là gà của tớ.” Phương Chước sửa lại, “Tiền tớ bỏ ra, gạo tớ mua.”
 
Nghiêm Liệt nói: “Tớ cho cậu tiền, do cậu không lấy thôi.”
 
Phương Chước thật lòng tò mò, hỏi: “Rốt cuộc nó có gì đặc biệt? Vì nó trụi lông sao? Vì sao cậu muốn gặp nó vậy?”
 
Nghiêm Liệt suýt chút nữa đã hò lên, người anh muốn gặp không phải một con gà, anh cũng không phải biến thái! Bá Nha và Tử Kỳ còn muốn gặp nhau mỗi ngày kia kìa, rốt cuộc cô ấy có coi mình là bạn không vậy?!
 
Diệp Vân Trình nghe thấy tiếng cãi cọ của hai người, thò đầu ra nhìn, vội vàng hỏi: “Hai đứa cãi nhau đấy à?”
 
“Dạ đâu có.” Phương Chước ngoảnh đầu lại đáp: “Bọn con đang thảo luận vấn đề liên quan đến gà.”
 
Nếu nói đến mệnh đề mâu thuẫn về gà, chắc hẳn chính là vấn đề quả trứng và con gà. Nhưng con gà của họ vẫn phải nuôi thêm một hai tháng nữa mới có thể bắt đầu đẻ trứng.
 
Đợi đến khi hai người về phòng, Diệp Vân Trình chia cho mỗi người một quả trứng luộc.
 
Phương Chước vô cùng ghét ăn thứ này, nhân lúc Diệp Vân Trình không để ý, cô nhét quả trứng vào trong tay Nghiêm Liệt.
 
Nghiêm Liệt cầm quả trứng trong tay, anh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên vì Phương Chước ngay cả chút tiền nhắn tin cũng không nỡ bỏ mà lại bằng lòng chia trứng cho mình, anh cảm thấy rất cảm động, hỏi: “Cậu đây là đang xin lỗi tớ sao?”
 

Phương Chước nghĩ ngợi giây lát, hỏi lại: “Vì sao cậu đã 18 tuổi đầu mà vẫn có thể đơn thuần, đáng yêu như vậy?”
 
Nghiêm Liệt: “…” Đây có tính là công kích cá nhân người khác không nhỉ?
 
Một lát sau, Phương Chước ý thức được có thể Nghiêm Liệt đang ngấm ngầm nói mình nhỏ nhen, cô lại cố tình bổ sung thêm một câu: “Tớ còn chia cho cậu bánh trung thu đấy.”
 
Lúc đó Nghiêm Liệt còn đang theo Diệp Vân Trình học nấu cơm, hai người nghe thấy tiếng cùng quay lại nhìn cô.
 
Cái vẻ mặt ù ù cạc cạc giống hệt nhau, như thể hai người họ mới là người thân của nhau.
 
Phương Chước lắc đầu, “Không có gì, hai người cứ tiếp tục.”
 
Cô đi ra chuồng gà thêm nước cho chúng.
 
Một tuần không nhìn thấy, trong sân đã có thêm một đống đất, chất đống ở gần cửa, đó chính là chỗ đất mà Phương Chước nói là muốn lấy về để thực hiện kế hoạch trồng cây vào lần trước. Chỉ là trong đống đất này vẫn còn lất chút đá nhỏ, phải sàng lọc lại một lần, chắc hẳn Diệp Vân Trình vẫn chưa có thời gian làm.
 
Dường như thời gian trôi qua rất nhanh, Phương Chước cảm thấy vừa mới về nhà mà trời đã sắp sửa tối rồi.
 
Nghiêm Liệt xem tivi cùng họ một lúc, lại giúp đỡ làm chút việc nhà.
 
Mặc dù Diệp Vân Trình đã cố gắng giữ nhà cửa sạch sẽ, nhưng cơ thể của ông có rất nhiều chỗ bất tiện. Chỗ trên cao hoặc góc cửa sổ rất khó quét dọn đến. Còn có mấy bóng điện cũ rích vẫn chưa tìm được cơ hội thay mới. Nghiêm Liệt đều giúp ông làm hết, còn thay đổi vị trí vật dụng trong nhà theo chỉ dẫn của ông.
 
Lúc nào Nghiêm Liệt cũng rất chu đáo, biết làm thế nào để giúp đỡ người khác một cách thích hợp, khiến người ta cảm thấy thoải mái mà không bị động chạm.
 
Mới có nửa ngày trôi qua, Diệp Vân Trình đã rất thích anh, không phải kiểu thích hời hợt bề ngoài với học bá, mà là sự niềm nở với mỗi một đứa trẻ chững chạc và hiểu chuyện.
 
Ông đã hỏi nhà Nghiêm Liệt làm gì hai lần, nghỉ hè không về nhà có khiến bố mẹ lo lắng không, lần nào Nghiêm Liệt cũng cười cười nói lảng sang chuyện khác. Ý thức được hỏi như vậy có thể khiến đối phương cảm thấy không vui, Diệp Vân Trình mới không hỏi nữa, quay sang hỏi han chuyện trường học của hai người.
 
Người quen chung duy nhất giữa hai người chỉ có Phương Chước, thế là chủ đề sau đó về cơ bản đều xoay quanh cái tên này. Người bị bọn họ nhắc đến đang xới đất ở vườn sau nhà, làm một người làm vườn cần mẫn.
 
Thực ra hai người không quá hiểu Phương Chước, nhưng sau khi trao đổi những thông tin có hạn, họ đều cảm nhận được bước tiến dài.
 
Phương Chước không thích ăn bánh trung thu nhân thập cẩm, cũng không thích ăn trứng luộc.
 
Diệp Vân Trình nghiêm túc ghi nhớ.
 
… Bánh trung thu thì thôi, còn trứng luộc thì lần sau nhất định phải tận mắt nhìn con bé ăn mới được.
 
Ngày sinh nhật thật sự của Phương Chước hóa ra là vào 28 tháng 9, sinh cùng ngày với Khổng Tử, chẳng trách lại thích học hành như vậy.
 
Nghiêm Liệt nghĩ bụng, đó chẳng phải là mấy ngày diễn ra thế vận hội sao?
 
Anh đã bỏ lỡ sinh nhật của Phương Chước hai lần, có thể phải tặng hai bộ đề Đại học mới có thể bù đắp được.

 
Hai người đàn ông nói chuyện vô cùng vui vẻ.
 
Diệp Vân Trình còn muốn nhờ Nghiêm Liệt dạy Phương Chước làm bài tập, ngay cả bàn học cũng dọn dẹp xong xuôi. Cho đến khi Phương Chước sắp bát đũa xong, gọi hai người ăn cơm, ông mới đột ngột ý thức được bây giờ trời đã tối.
 
Ba người ngồi trên bàn cơm vuông vắn, ánh đèn màu cam nhạt tỏa ra ánh sáng ấm áp. Hóa ra giữa hai người không mấy hoạt bát có thêm một Nghiêm Liệt lại khiến bầu không khí càng trở nên hòa hợp hơn.
 
Dường như anh chàng này có thể nhanh chóng hòa hợp với mọi hoàn cảnh.
 
“Thật ngại quá.” Diệp Vân Trình áy náy nói: “Bạn học đến chơi nhà, cũng chẳng tiếp đãi hẳn hoi được, còn bắt cháu đỡ đần suốt cả ngày.”
 
Nghiêm Liệt chân thành nói: “Dạ không đâu, con thích nói chuyện với cậu lắm!”
 
Diệp Vân Trình nở nụ cười thoải mái, nhiệt tình chuyển thức ăn cho anh, “Ăn nhiều một chút, trứng gà ta người ta tặng, thơm lắm đấy!”
 
“Cảm ơn cậu!”
 
Cảm giác kỳ quái trong lòng Phương Chước càng nặng hơn một chút, cô liếc Nghiêm Liệt một cái, nghi ngờ anh đến đây để lừa gạt phụ huynh.
 
Diệp Vân Trình thúc giục: “Mau ăn đi, chuyến xe cuối cùng vào 8 giờ đến 8 giờ 30, không có thời gian cố định, nếu lỡ chuyến là không còn xe nữa đâu. Đi từ đây chậm nhất vẫn phải mất hai mươi phút đấy.”
 
Ăn cơm xong, Diệp Vân Trình lại hỏi: “Liệt Liệt, con quen đường không?”
 
Nghiêm Liệt đi qua lấy túi đồ, đang chuẩn bị đi, nghe thấy thế bèn dừng động tác lại, tỏ ra ngơ ngác.
 
Nửa đoạn đường trước anh cực kỳ nhớ vì đi cùng Phương Chước, nhưng đoạn đường từ cổng làng đi vào anh lại hàn huyên với Diệp Vân Trình, hơn nữa tinh thần có chút phấn khích, quả thực không nhớ rõ lắm.
 
Phương Chước tìm được một người mù đường giống mình, cảm thấy được an ủi rất nhiều. Nhất là tên này nửa đêm canh ba còn tìm đến cô hai lần, còn nói gần nói xa cà khịa cô.
 
Phương Chước đứng ra đề nghị: “Tớ đưa cậu đi đến đó nhé.”
 
“Cậu chắc chứ? Đến lúc đó sẽ không bắt tớ đưa cậu về chứ?” Nghiêm Liệt nói, “Tớ có bản đồ rồi, không cần đâu.”
 
Phương Chước bất mãn, “Đến giờ này rồi, cậu nói cảm ơn là được rồi.”
 
Diệp Vân Trình nói: “Thế thì Chước Chước tiễn một đoạn đi, cậu rửa bát xong sẽ đi đón cháu, cả hai nhớ mặc áo khoác nhé, bên ngoài lạnh đấy.”
 
Có thể là vì hai hôm nay mưa suốt cho nên trời cũng tối rất nhanh. Giờ mới 7 giờ hơn mà đã sắp sửa không nhìn thấy đường cái rồi.
 
Buổi tối trời lạnh, gió lại to, Nghiêm Liệt mặc chiếc áo khoác mà Diệp Vân Trình khăng khăng bắt anh mặt thêm. Anh đi đằng trước, dẫn Phương Chước đi khỏi con đường nhỏ rồi lấy hai chiếc đèn pin từ trong balo, soi trái rồi soi phải.

 
“Cậu ra ngoài còn mang theo đèn pin cầm tay sao?” Phương Chước ngạc nhiên hỏi: “Còn mang tận hai cái?”
 
“Tớ hơi sợ bóng tối.” Nghiêm Liệt soi đèn pin xuống đất, rất thận trọng với đường xá xa lạ dưới quê để tránh giẫm vào hố.
 
Phương Chước tỏ vẻ nghi hoặc hỏi: “Cậu sợ tối á? Vậy sao cậu suốt ngày đi chơi ở ngoài vào buổi tối thế?”
 
Nghiêm Liệt bị cô hỏi cho nghẹn họng, câm nín hồi lâu anh mới nói: “Bình thường tớ đều chơi trong quán xá.”
 
Anh nói: “Với lại tớ rất ghét ở trong nhà một mình.”
 
Cơ sở hạ tầng ở thành phố A khá hoàn thiện, nhà của anh lại nằm gần khu trung tâm thành phố, dù đã là tối muộn thì cũng không tối tăm như thế này.
 
“Có phải cậu đang cho là tớ lừa cậu không? Tớ sợ tối thật mà.” Nghiêm Liệt nói: “Thực ra tớ không sợ tối lắm đâu, tớ sợ ma ấy mà.”
 
Phương Chước mới phát hiện ra thực ra Nghiêm Liệt rất thích làm nũng.
 
Lúc làm nũng giọng anh rất lanh lẹ, dịu dàng, ngay cả ánh mắt cũng đầy vẻ đáng thương. Không biết kỹ năng diễn xuất của anh quá tốt, hay là bản tính của anh vốn là như vậy. Được màn đêm che khuất, anh càng trở nên thoải mái không chút kiêng dè.
 
Phương Chước nghe thấy mình thỏa hiệp: “Được rồi.”
 
Nghiêm Liệt nói: “Vậy cậu đi gần tớ một tí.”
 
Phương Chước đi lên đằng trước, sóng vai cùng anh rồi lấy một chiếc đèn pin trong tay anh, cùng anh soi sáng con đường.
 
Nghiêm Liệt đi rất chậm, qua một lúc lâu sau, anh lại bắt chuyện với cô.
 
“Tớ cảm thấy cậu rất cừ, chuyện gì cũng biết.”
 
Đầu Phương Chước đầy mờ mịt, ngay cả cô cũng không biết mình cái gì cũng biết.
 
“Tớ biết gì cơ?”
 
Nghiêm Liệt đáp: “Các loại kỹ năng sống.”
 
Phương Chước không hiểu mô tê gì, “Cậu muốn vào rừng rậm thám hiểm à? Hay chuẩn bị sinh tồn nơi hoang dã? Ngưỡng mộ kỹ năng sống của tớ làm gì?”
 
Nghiêm Liệt khẽ bật cười, điểm gây cười của anh luôn khiến Phương Chước cảm thấy rất kỳ quái.
 
Hai người đi được một đoạn đường, nụ cười trên mặt Nghiêm Liệt dần trở nên cứng nhắc.
 
Anh càng lúc càng nôn nóng, chốc chốc lại nghi thần nghi quỷ ngoái đầu nhìn ra đằng sau, hoặc giơ tay sờ vào cổ mình.
 
Vào lúc sắp đến cổng làng, Nghiêm Liệt thực sự không nhịn được nữa, quay đầu soi đèn pin vào một chỗ đen xì xì. Ánh đèn màu vàng đột nhiên lướt qua, người anh chợt cứng đờ, chớp chớp mắt, dáng vẻ rất căng thẳng.
 
Anh bất chợt lại gần Phương Chước, kéo tay áo của cô, hạ giọng nói: “Đằng sau có người.”
 
Phương Chước liếc anh một cái, rút tay áo ra khỏi tay anh, “Đừng đùa.”
 

“Thật mà!” Yết hầu Nghiêm Liệt chuyển động, “Không tin cậu quay lại nhìn đi.”
 
Phương Chước nói: “Tớ không.”
 
Nghiêm Liệt cuống quýt nói: “Cậu nhìn đi! Thật mà!”
 
Phương Chước tưởng là Nghiêm Liệt đang giở trò đùa ấu trĩ, cố ý hù dọa cô gì đó, nhưng khi cô tập trung lắng nghe, láng máng nghe thấy tiếng bước chân không thuộc về hai người.
 
Phương Chước nhíu mày, chỉnh đèn pin lên mức sáng nhất, soi thẳng qua chỗ đó.
 
Một bóng đen lướt nhanh qua luồng ánh sáng, trốn vào bức tường cạnh đó, dù thân thủ nhanh nhẹn nhưng vẫn cực kỳ lộ liễu.
 
Hai người đều trầm mặc.
 
Phương Chước quay lại nhìn Nghiêm Liệt, muốn trấn an anh hai câu nhưng thấy sắc mặt trắng bệch của anh gần như cắt không còn giọt máu, hoàn toàn là vẻ mặt kinh hãi quá độ.
 
Anh không phát ra tiếng nào, chỉ túm chặt lấy tay Phương Chước, bắt đầu cắm đầu chạy biến.
 
Khoảnh khắc đó, Phương Chước đã tin anh thật sự sợ ma, cánh tay đột nhiên bị kéo đi, chạy đến mức văng cả giày dưới chân, đến cuối cùng chỉ có thể bên thấp bên cao mà chạy. Nghiêm Liệt vẫn không buông cô ra, thậm chí chỉ ước gì có thể vác cô lên vai mà chạy. Nhưng cả quãng đường anh không la hét một tiếng nào, sống chết đè nén âm thanh trong lồng ngực.
 
Hai người hoảng hốt chạy bừa, hoàn toàn không kịp phân biệt phương hướng.
 
Đợi đến khi cái đầu ấm của Nghiêm Liệt tỉnh táo trở lại, họ đã đứng ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
 
Nghiêm Liệt nghiêm mặt, nhìn dáo dác xung quanh, sau khi xác nhận không có ai đi theo, anh mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại nhìn Phương Chước.
 
Phương Chước đi chân trần, bất đắc dĩ nhắc nhở, “Anh Liệt à, giày của em rơi mất rồi.”
 
Trong lòng Nghiêm Liệt vẫn còn sợ hãi, dù anh đã hạ giọng nói với cô thì vẫn không giấu được tiếng khàn khàn: “Cậu không sợ sao?”
 
“Tớ chẳng sợ gì sất.” Phương Chước giơ tay lên, bắt lấy quai balo của anh, “Về thôi, không sao rồi, tớ ở đây mà.”
 
Nghiêm Liệt cúi đầu xuống, khép hờ đôi mắt, điều chỉnh lại nhịp thở, cuối cùng vẻ mặt cũng khá hơn một chút. Anh cũng không phân biệt rõ phương hướng nữa, may mà vẫn còn bản đồ chỉ đường. Anh lấy điện thoại ra, định căn cứ vào hệ thống định vị để quay lại cổng làng.
 
Nhưng tuyết đường con chưa hiện ra, anh vừa nhìn thời gian đã thấy 8 giờ hơn, không biết có bỏ lỡ chuyến xe cuối cùng trong tối nay không.
 
Hai người mò mẫm đi trong bóng tối, tìm kiếm chiếc giày trắng trong màn đêm đen như mực. Họ đã thuận lợi quay về nơi mà họ bắt đầu chạy thục mạng, nhưng lại không tìm được chiếc giày kia.
 
Phương Chước đang cảm thấy tiếc xót vì tài sản đã mất thì bắt gặp Diệp Vân Trình chống gậy đi qua đón cô. Chiếc giày kỳ quái được ông xách trong tay.
 
“Cậu cứ bảo sao con vẫn chưa về, hai đứa đã đi đâu vậy?”
 
Nghiêm Liệt không tiện trả lời, hai người đều tỏ ra vô tội.
 
“Cứ về nhà trước đã.” Diệp Vân Trình giở khóc giở cười, “Tiểu Mục khiến hai đứa sợ chết khiếp rồi nhỉ.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.