[vtđd]_ánh dương rực rỡ

Chương 16


Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 16:

 
Chương 16
 
Trans: Cola
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa mới tờ mờ sáng Phương Chước đã dậy. Tấm rèm mỏng được kéo lại, che khuất một nửa ánh sáng, cô thò đầu nhìn ra ngoài, phát hiện trưởng phòng đã dậy, đang ngồi buộc tóc bên bàn.
 
Nữ sinh nọ giơ tay ra hiệu cho cô bây giờ mới có 7 giờ. Sau đó xách hành lý lên, nói lời tạm biệt bằng khẩu hình với Phương Chước đang ngồi đực mặt trên giường, hớn hở ra khỏi phòng.
 
Phương Chước cũng xuống giường sửa soạn lại đồ đạc, sau khi xác nhận đã chuẩn bị xong xuôi, cô rón rén đẩy cửa ra.
 
Ngoài trời đang đổ mưa, trải qua một đêm, mặt đất hoàn toàn lầy lội, bầu không khí ẩm ướt mang theo chút hương vị tươi mát.
 
Phương Chước che ô đi đến dưới ký túc xá nam để chờ người. Cô đứng bên bồn hoa, chọn một vị trí khá khuất.
 
Khi ra ngoài cô đã cố tình đi đôi giày bẩn sắp phải giặt, thấy người khác nhón chân dè dặt đi trên đường, cô có chút vui vẻ vì không phải đi đứng cẩn thận, cô đưa một chân ra giẫm vào trong vũng nước.
 
Tia nước bắn ra một đường cong rất cao, bắn vào đôi giày trắng đột nhiên xuất hiện.
 
Phương Chước sửng sốt, ánh mắt nương theo mặt giày chầm chậm dịch lên trên, đối diện với khuôn mặt vô cảm của Nghiêm Liệt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh nhấc chân lên, hất qua hất lại, không thể giũ nước bẩn ra khỏi mặt giày, trái lại khiến nước mưa càng thấm ướt mặt giày hơn. Còn chưa kịp hỏi “Cậu làm gì thế?”, Phương Chước hoàn hồn lại đã bỏ chạy rồi.
 
“Phương Chước!” Cô nghe thấy tiếng Nghiêm Liệt gọi cô ở sau lưng. Nước mưa lạnh lẽo lẫn trong cơn gió táp vào da thịt, chiếc ô trong tay không chịu khống chế lật ngược ra đằng sau.
 
Một đôi tay từ phía sau đỡ lại, đẩy chiếc ô sắp lật nhào trở lại rồi che lên đỉnh đầu cô, nói với vẻ bất lực: “Đừng chạy lung tung thế, tôi có mắng cậu đâu, thiệt tình.”
 
Phương Chước chột dạ đứng lại, cầm ô một cách cẩn thận, đi về phía căng tin như thể muốn ăn cơm.
 
Cô chẳng áy náy được bao lâu, đoạn đường trước mặt lại xuất hiện một vũng nước. Tên hẹp hòi và thù dai nào đó lập tức xông lên đằng trước, giẫm mạnh chân một cái khiến nước bắn tung tóe lên giày của Phương Chước.
 
Có chút lạnh lẽo.
 
Phương Chước ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói một câu: “Ấu trĩ.”
 
Nghiêm Liệt ở bên cạnh cười nghiêng ngả, như thể anh đã làm một chuyện rất có ý nghĩa.
 
Hôm nay trời mưa nên không thể đi xe, họ phải đi bộ đến trạm xe bus.
 

Ra khỏi căng tin, Phương Chước đeo balo ra sau lưng, định duỗi tay lấy ô, Nghiêm Liệt thấy chiếc balo sau lưng cô nặng trĩu xuống, động tác vô cùng nhanh nhẹn, chủ động nói: “Tôi cầm giúp cậu.”
 
Vừa mới nhấc lên, còn nặng hơn anh tưởng tượng. Nghiêm Liệt sửng sốt nói: “Cậu để cái gì bên trong thế?”
 
Phương Chước đáp: “Sách.”
 
Nghiêm Liệt lại nhìn đồ trên tay cô, là một chiếc túi giấy lớn màu trắng.
 
“Cũng là sách luôn.” Phương Chước nói, “Tớ thích sách đấy, làm sao?”
 
Nghiêm Liệt lấy làm lạ hỏi: “Cậu thế này rõ là thích làm bài tập mà nhỉ?”
 
Người khác mang bài tập về nhà là để cho phụ huynh xem, nhân tiện để bản thân yên tâm, vậy mà Phương Chước lại làm vậy thật.
 
Phương Chước hỏi: “Tủ quần áo của cậu có nhiều quần áo không?”
 
Nghiêm Liệt ngây người, suýt chút nữa  câu này của cô là định mắng người, nhưng nhìn vẻ mặt của cô không giống như đang bảo anh là người đại diện của “tủ đồ như tính cách”*.
 
*Câu gốc (品如衣柜) là ngôn ngữ mạng, ám chỉ một người có tính lẳng lơ, dâm đãng.
 
Quả nhiên, cô lại hỏi một câu rất nghiêm túc: “Cậu mua nhiều quần áo như vậy là vì thích thay quần áo sao?”
 
Vấn đề tâm linh này đã khiến Nghiêm Liệt nghẹn họng.
 
Phương Chước thấy anh ngây người, có chút thất vọng với IQ của anh, đành tự hỏi tự đáp: “Là vì những lúc không thể không mặc quần áo, có thể có chút lựa chọn tự do đó.”
 
Mỗi một điểm của Phương Chước đều rơi vào chuyện mà Phương Chước hoàn toàn không thể tưởng tượng được, điều này khiến anh lộ ra vẻ mặt mâu thuẫn nửa hiểu nửa không, tự hoài nghi chính mình. Nên sau khi Phương Chước đã đi xa, anh vẫn còn yên lặng lĩnh ngộ đạo lý sâu sắc này.
 
Đúng là một logic tuyệt vời.
 
Nghiêm Liệt đã từng đi nửa quãng đường về nhà Phương Chước, anh thông thạo cùng cô bắt tuyến xe bus đến dưới cây cầu lớn, đợi xe van để đi vào trấn.
 
Cả ngày nay tâm trạng của anh đều rất tốt, vừa khoác balo vừa cầm ô, dù đến nơi này mất hơn một tiếng đồng hồ, bước chân của anh vẫn nhanh nhẹn, dáng vẻ phơi phới, miệng ngâm nga bài hát mà Phương Chước chưa từng nghe.
 
Hai người đứng đợi dưới cầu chẳng bao lâu thì mưa đã tạnh. Sau khi mây đen tản đi, một góc bầu trời xanh nhạt lộ ra, ánh nắng dìu dịu hắt xuống, chiếu vào khung cảnh thôn quê trong xanh.
 
Trên cây cỏ còn đọng nước, tỏa ra hơi mát khiến người ta sảng khoái.
 
Nghiêm Liệt nhìn cây leo trên vách núi, trong số đó còn bung nở một loài hoa không biết tên, anh hào hứng hỏi Phương Chước đây là hoa gì.
 
Phương Chước bất lực nói: “Sao tớ biết được? Chắc là hoa dại.”

 
Nghiêm Liệt nói: “Chúng cố gắng nở hoa như vậy, sao có thể tùy tiện gọi chúng là hoa dại được? Chắc chúng cũng có tên của riêng mình.”
 
Dường như lúc nào anh cũng có những suy nghĩ kỳ quái và trẻ con, nghe có vẻ rất ngớ ngẩn nhưng không khiến người ta ghét một chút nào.
 
Nghiêm Liệt lấy điện thoại ra, mở camera ra chụp lại để phân biệt.
 
Phương Chước rất tò mò với chức năng này, ghé đầu đến xem.
 
Nhưng tiếc là vòng tròn trên ảnh xoay mãi xoay mãi, cuối cùng kết quả hiện ra lại là một loài hoa khác thường thấy.
 
“Xem ra vẫn phải học hỏi thêm rồi.” Nghiêm Liệt xoay người lại, nói: “Tớ thấy mấy người trong tạp chí khoa học hình như cái gì cũng biết, giỏi ghê á.”
 
Phương Chước gật đầu “ừm” một tiếng.
 
Nghiêm Liệt nhìn điện thoại, than vãn: “Mày như này là không được đâu, chẳng biết phấn đấu gì cả.”
 
Phương Chước: “…”
 
Nghiêm Liệt cười một lúc, cất điện thoại đi, phóng mắt nhìn ra điểm cuối của con đường, hỏi: “Còn bao lâu nữa xe đến?”
 
“Chắc là nhanh thôi.” Phương Chước cũng không biết thời gian cụ thể, có điều mấy lần trước khá may, đợi cùng lắm là hơn nửa tiếng là xe đến rồi.
 
Nghiêm Liệt nói: “Thế chẳng phải lúc có mình cậu thì buồn chán lắm sao?”
 
Phương Chước hỏi: “Vậy chẳng lẽ lúc cậu ở nhà một mình cũng thấy buồn chán lắm ư?”
 
“Ừ.” Nghiêm Liệt thẳng thắn trả lời: “Vì thế tớ sẽ đi tìm chuyện khác để làm.”
 
Phương Chước đưa mắt nhìn về phía trước, lại nghiêng đầu sang nhìn anh, hỏi với vẻ đắn đo: “Vì sao trong nhà cậu chẳng có ai thế?”
 
Nghiêm Liệt nhướng mày lên, đáp không mấy chắc chắn: “Vì họ không về nhà chăng?”
 
Phương Chước hạ giọng, dè dặt như cơn gió mát xuyên qua bụi hoa đằng sau, hỏi: “Bao lâu rồi?”
 
Nghiêm Liệt rất muốn cười, cố gắng nghiêm mặt, ra vẻ nghiêm túc nói: “Thưa ngài, chuyện này nghiêm trọng lắm sao? Vẫn có thể xử lý chứ?”
 
Phương Chước há miệng, muốn nói lại thôi, không thốt ra tiếng nào. Nghiêm Liệt thấy cô cúi đầu, nhìn chằm chằm vũng nước trước mặt, trên khuôn mặt trắng trẻo dần dần có thêm biểu cảm kỳ lạ, như đang tức giận.
 

Núi rừng tĩnh lặng, khách nhân trầm mặc.
 
Sóng nước mênh mông, gió thổi lồng lộng.
 
Màu cỏ xanh biếc hắt lên bầu trời xanh xám.
 
Nghiêm Liệt rất thích cảm giác như thế này, tĩnh lặng nhưng không cảm thấy cô đơn.
 
Anh cũng rất thích nghe Phương Chước nói chuyện, chất giọng lanh lảnh mà khẽ khàng, trong trẻo, sinh động giống như cây cối trong vùng núi non này.
 
Anh không đợi được đáp án của cô, lại hỏi: “Sao thế?”
 
“Không biết trả lời ra sao.” Phương Chước nói với vẻ vô cùng buồn chán: “Phiền.”
 
Đây là nguyên nhân cô không thích nói chuyện với người khác lắm, dường như không phải người cùng hưởng chế độ giáo dục 9 năm bắt buộc vậy.
 
Đương nhiên cũng không nhất định phải như thế.
 
Nghiêm Liệt hơi ngẩn ra, một giây sau bật cười ha hả.
 
Tiếng cười sảng khoái của anh bay bổng trong không khí, Phương Chước nhẫn nhịn nhưng đối phương vẫn không chịu tiết chế lại.
 
 Cô cảm thấy mình đang bị người ta thoải mái cười chê, vẻ u ám trên khuôn mặt càng trở nên sầm sì, tức tối nói: “Có gì hay mà cười?”
 
Đúng lúc đó có một luồng đèn pha màu vàng cam từ dưới cầu chiếu qua, Phương Chước thẹn quá hóa giận nói: “Tớ đi đây, cậu cứ ở lại đây tiếp đi.”
 
Nghiêm Liệt vội vàng theo cô lên xe, trong xe chẳng có mấy người, chỗ trống vẫn còn hơn nửa.
 
Phương Chước chọn vị trí gần cửa sổ, Nghiêm Liệt ngồi bên cạnh cô, ít nhiều cũng bình thường hơn một chút.
 
Anh kề lại gần Phương Chước, ánh mắt phát sáng, nhìn tinh thần có vẻ phấn chấn, hỏi cô: “Vì sao cậu không trả lời tin nhắn của tớ? Cũng là vì không nghĩ ra được phải trả lời thế nào ư?”
 
“Không phải.” Phương Chước ù ù cạc cạc hỏi: “Có gì mà không nghĩ ra được chứ?”
 
Nghiêm Liệt hỏi đến tận cùng, “Thế thì vì sao?”
 
Phương Chước trả lời ậm ờ, “Cậu nhắn mấy chuyện quan trọng thì tớ sẽ trả lời ngay.”
 
Nghiêm Liệt: “Vì sao?”
 
Phương Chước bực lên, đành nói thẳng, “Phí tin nhắn rất đắt.”
 
Nghiêm Liệt nghệt mặt ra, rõ ràng không lường được nguyên nhân này.
 
Là Phương Chước vắt cổ chày ra nước, hay là tình bạn của họ không đáng một đồng?
 
Anh tỏ ra rất ấm ức, nói: “Có thể dùng QQ mà.”

 
Phương Chước nói: “Đừng, đó là điện thoại của cậu tớ.”
 
“Vậy tìm cho cậu điện thoại riêng nhé?” Nghiêm Liệt nói, “Chiếc điện thoại tớ mới đổi tuần trước vẫn dùng được. Để không ở đó mãi thì pin hỏng mất, hay là cho cậu mượn dùng tạm nhé?”
 
“Không cần!” Phương Chước kiên định nói: “Sẽ ảnh hưởng đến tốc độ học hành của tớ.”
 
Nghiêm Liệt thất vọng nói: “Thôi được rồi.”
 
Chiếc xe đi qua một cánh đồng ngập nước, cậu trai cuối cùng cũng yên tĩnh lại, nhìn phong cảnh bên ngoài qua cửa sổ xe.
 
Anh yêu cầu đổi chỗ với Phương Chước, ngồi sang ghế gần sát cửa, hào hứng ngắm nghía đồng ruộng xanh rì chẳng có gì hiếm lạ.
 
Phương Chước nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh, nhớ đến một chuyện đã xảy ra từ rất lâu trước đây.
 
Lúc đó có lẽ cô vẫn còn đang học tiểu học, nhà trường yêu cầu đến thăm nhà học sinh, thầy giáo dựa vào địa chỉ viết trên giấy tờ tìm đến nhà cô.
 
Tình cờ là hai ngày hôm đó cũng mưa như hôm nay, chỉ là mưa rất lớn, những cánh đồng chiêm trũng bên ngoài đều bị ngập lấp hết, bên đường toàn là nước bùn lầy lội. Có một số đoạn đường không bằng phẳng cũng không thể nhận ra giống vậy, người không quen đường có thể sẽ giẫm vào ổ gà.
 
Thầy giáo bị lạc đường trong thôn, bị hành cho vô cùng chật vật. Không tìm thấy nhà của Phương Dạng nên đành quay về, phàn nàn với bạn học ở trong lớp rằng: “Đó là nơi quỷ quái gì vậy?”
 
Lúc đó Phương Chước sợ ông ấy nên không dám đáp lại. Bởi vì tướng mạo của thầy hơi nghiêm khắc, cũng không cư xử thân thiện với cô lắm.
 
Cô không biết là lỗi của ai, cho là có thể là nơi mình ở không đúng. Cũng chẳng hiểu lời chế giễu của đối phương, chỉ biết đó là chuyện không tốt.
 
Sau này có một cô giáo trẻ đến nhà cô một chuyến. Cô giáo đứng trên bờ ruộng cao cao, nhìn cánh đồng hoa màu vàng vàng xanh xanh, nói một câu “Đẹp quá” rồi dắt tay cô về nhà khiến cô nhớ mãi. Ngay cả màu hoàng hôn ngày đó và bóng phản chiếu bên đường cũng khiến cô có ấn tượng sâu sắc.
 
Mấy năm sau, cô mới hiểu đó không phải chuyện không tốt, mà là do người đó không tốt.
 
Tiếng của Nghiêm Liệt kéo cô trở lại hiện thực, anh chỉ tay về một hướng, nhìn cảnh vật lướt qua thật nhanh ở bên ngoài, cười nói: “Nơi này trong lành thật, cứ như cảnh trong phim hoạt hình ấy, như kiểu tùy tiện chụp bức ảnh rồi đăng lên mạng là có thể nổi tiếng vậy.”
 
Phương Chước khẽ nói: “Thế ư?”
 
Vì sao hình mẫu mà cô thích đều có hết trên người Nghiêm Liệt vậy?
 
Nghiêm Liệt tự tìm niềm vui một hồi, cuối cùng cũng tiến vào trạng thái nghỉ. Sau khi năng lượng cạn kiệt, mí mắt nhũn ra chùng xuống, anh tựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi.
 
Chưa ngủ được bao lâu, Phương Chước đẩy vai anh, gọi anh dậy, dẫn anh chàng vẫn còn mơ màng xuống khỏi xe.
 
Lúc này Diệp Vân Trình vẫn luôn đợi ở cửa thôn, ngồi trên một chiếc ghế gỗ nhỏ. Thấy Phương Chước về nhà vào hôm nay, còn dẫn theo một người, ông ấy sửng sốt giây lát, chống gậy đi đến, không biết nên xưng hô thế nào.
 
Nghiêm Liệt nghe thấy Phương Chước chào một tiếng “Cậu”, anh lập tức tỉnh táo lại, nở một nụ cười tiêu chuẩn, nói liến thoắng: “Con chào cậu, con tên là Nghiêm Liệt, là bạn học của Phương Chước. Kỳ thi tháng lần trước con là người đứng nhất trong lớp, đứng thứ ba toàn trường. Mục tiêu của chúng con là cùng nhau tiến bộ!”
 
Phương Chước: “…?” Tự giới thiệu bản thân kiểu này sao?
 
Không ngờ Diệp Vân Trình nghe xong, thái độ lập tức trở nên niềm nở, cầm tay Nghiêm Liệt, kích động nói: “Chào cậu bạn!”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.