[vtđd]_ánh dương rực rỡ

Chương 18


Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 18:

Chương 18
Trans: Cola
Tiểu Mục là hàng xóm của Diệp Vân Trình, đã sống ở nơi này từ khi còn rất nhỏ.
 
Trước đây được Lưu Kiều Hồng giới thiệu đến trấn làm việc, hai ngày trước không biết vì sao lại quay về, dạo gần đây vẫn luôn tự nhốt mình trong nhà.
 
Sau khi Phương Chước ra khỏi nhà, anh ta cũng lặng lẽ ra ngoài, định nhân lúc ngoài được không có ai đi ra cổng làng lấy gói hàng, trùng hợp đi ở phía sau hai người, kết quả bị bọn họ dọa cho hồn bay phách lạc, ấm ức nhặt chiếc giày rồi vòng về, giữa đường giao cho Diệp Vân Trình mà anh ta tình cờ bắt gặp, bây giờ lại về nhà tự nhốt mình trong phòng rồi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Diệp Vân Trình đã nhận lời đi lấy gói hàng cho anh ta, ba người lại vòng lại tiệm tạp hóa ở chỗ cổng làng một chuyến.
 
Phương Chước nghe được hai câu, cảm thấy người kia có thể nói là lạ lùng, cổ quái, vô lý đùng đùng. Lẳng lặng đi theo hai người bọn họ thì cũng đành, lúc bị soi đèn pin vào phản ứng cũng nhanh một cách kỳ lạ, suýt chút nữa dọa Nghiêm Liệt chết sững, còn cô cũng rơi mất giày vì chuyện này.
 
Ít nhất họ cũng bật đèn pin đàng hoàng, dù thế nào cũng không thể nói là lén lút, có gì đáng sợ cơ chứ?
 
Tối nay hai người bị một phen hú vía, hệ thống ngôn ngữ gặp chướng ngại chứ không phải không muốn lên tiếng nói chuyện. Nhất là Nghiêm Liệt, vẻ mặt trầm trọng, bước chân đờ đẫn, nghe Diệp Vân Trình đi đằng trước giải thích, anh cúi đầu, hồn phách không biết đã bay đến phương trời nào.
 
Phương Chước nhìn bóng lưng ủ rũ của anh, không nhịn được giơ tay vuốt đầu anh, anh hơi xoay người lại, để lộ ra vẻ mặt cứng đờ không thể coi là đang cười được.
 
Phương Chước lại nhét chiếc đèn pin vào lòng bàn tay để không của anh, để bàn tay đã siết chặt đến tái mét được thả lỏng.
 
Khi cơ thể tiếp xúc, nhiệt độ quá thấp của đối phương khiến Phương Chước nảy sinh ảo giác bị tê cóng.
 
Có thể là vì trong tay có thêm đồ vật, khá có cảm giác an toàn, sống lưng gồng căng của Nghiêm Liệt cuối cùng cũng không còn căng thẳng như vậy nữa.
 
Thực ra nghĩ kỹ lại, cả sự việc này rất khôi hài, Phương Chước cảm thấy hơi buồn cười nhưng không thể cười lớn thành tiếng.
 
Đợi đến khi đến cửa nhà, cô phá lệ để ý một chút, phát hiện ánh đèn bên nhà bên cạnh vẫn tối tăm như cũ, không thể nhìn ra dấu hiệu có người sống ở đó. Căn nhà cũ rất đơn sơ và dột nát, không biết bao nhiêu năm không sửa sang lại. Nhưng khu đất trước căn nhà lại rất lớn, có điều đằng sau lại trồng mấy cái cây lớn sinh trưởng nhanh, giống như một căn nhà ma trong màn đêm đen xì.
 
Phương Chước quay về phòng, vén tay áo lên, quả nhiên trên cổ tay có thêm mấy vết màu đỏ, là do Nghiêm Liệt túm tay cô để lại vết đỏ trong lúc hoảng sợ.
 
Kỳ thực trong lúc chạy thục mạng Phương Chước có gọi anh mấy lần, nhưng Nghiêm Liệt đang ở trong trạng thái kinh hãi tột độ từ chối tiếp nhận thông tin từ thế giới bên ngoài, còn trở nên bất an hơn vì giọng nói của Phương Chước, vì thế cô mới chạy theo anh.
 
Sau khi trở về căn phòng sáng sủa, trạng thái của Nghiêm Liệt cũng phục hồi không ít, hồi phục chức năng tích điện giống như pin quang năng, còn có thể tỏa nhiệt lượng ra ngoài, sau đó bắt đầu tỏ ra ngượng ngùng một cách muộn màng.
 
Phương Chước đụng phải Nghiêm Liệt vừa mới rửa mặt xong ở cửa nhà vệ sinh.
 
Mái tóc của anh ướt sũng, mặc một chiếc áo ngủ quá thùng thình không thuộc về anh, cả người nhìn có vẻ ấm áp và dịu dàng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không nghĩ ra phải nói chuyện gì, Nghiêm Liệt giơ tay lên chào, “Hi?”
 
“…” Phương Chước: “Hi.”
 
Diệp Vân Trình đi qua, nhìn hai người chào nhau như vừa mới gặp nhau, trong đầu ông chợt nảy ra một câu hỏi.

 
Hai đứa này bị làm sao vậy?
 
Ông đi đến kéo cổ áo Nghiêm Liệt, ngắm nghía bộ dạng của anh, nói với vẻ hơi tiếc nuối: “Áo ngủ hơi rộng, ngại quá, cậu thích mua đồ ngủ rộng.”
 
Hai người cao xấp xỉ nhau, tạng người Diệp Vân Trình gầy hơn một chút nhưng bộ đồ ngủ này mặc lên người Nghiêm Liệt ít nhất cũng phải rộng hơn hai cỡ.
 
Nghiêm Liệt cười nói: “Không sao, cháu cũng thích mặc đồ rộng rãi.”
 
Vì bỏ lỡ chuyến xe cuối cùng, Nghiêm Liệt đành ở lại nơi này, nhưng trong nhà Diệp Vân Trình không chăn dư.
 
Chăn sạch thì có nhưng đều bị nhét trong tủ lâu lắm rồi nên có mùi ẩm mốc khá nặng. Diệp Vân Trình nghĩ nhất định Nghiêm Liệt sẽ không ngủ quen, bèn hỏi anh có muốn ngủ cùng mình không.
 
Giường trong nhà phần đa đều là những chiếc giường do tổ tiên truyền lại, đều làm bằng gỗ thật, không có ưu điểm nào khác ngoài rộng rãi.
 
Nghiêm Liệt vui vẻ nhận lời.
 
Lúc nằm lên trên giường, Nghiêm Liệt có chút không quen.
 
Để tiện ra ngoài nên Diệp Vân Trình nằm ở mé ngoài giường, cũng lâu lắm rồi ông không ngủ cùng người khác. Thấy Nghiêm Liệt cũng giống như nhìn thấy Phương Chước, cảm thấy anh vẫn là đứa trẻ đáng được yêu thương. Ông chu đáo đắp chăn cẩn thận cho anh, nói một tiếng rồi tắt ngọn đèn trên đỉnh đầu.
 
Cửa sổ ở nơi này vẫn dùng loại kính rất rẻ tiền, Nghiêm Liệt nằm nghiêng, mở mắt nhìn ánh trăng yếu ớt bên ngoài hắt vào cửa sổ nhỏ hình chữ nhật.
 
Anh cảm thấy nơi đây có một cảm giác yên bình đặc biệt, rõ ràng đây là lần đầu tiên anh đến đây nhưng chẳng hiểu sao lại trùng khớp với ảo ảnh không tên mà anh tưởng tượng ra.
 
Anh nằm bên bờ cát, tiếng hít thở của Diệp Vân Trình giống như thủy triều bên bờ biển, ở phòng bên có đồng loại có thể nói chuyện với anh, bàn chân đặt trên nền cát mềm rất nhẹ rất nhẹ, cả thế giới đều nhuộm một màu xanh thẳm.
 
Cảm giác yên tâm khiến anh có giấc ngủ say mà lâu rồi chưa có, thẳng đến sáng hôm sau bị Diệp Vân Trình gọi dậy.
 
Ông tìm cho anh một bàn chải đánh răng mới, bảo anh bê cốc nước ra ngoài cửa đánh răng.
 
Anh ngái ngủ đi ra ngoài, nhìn thấy Phương Chước cũng đang đứng đực ra ở ngưỡng cửa.
 
Hai người đi đến chỗ vòi nước lấy nước, cùng ngồi xổm bên bờ ruộng đánh răng.
 
Chẳng bao lâu sau, Lưu Kiều Hồng đến. Có thể là để ứng phó với thời tiết dở dở ương ương dạo gần đây, ông đã mặc hai chiếc áo khoác trông rất lôi thôi. Khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Nghiêm Liệt, ông thoáng ngẩn ra, vô thức rút cái chân mới bước một nửa trở lại.
 
Nghiêm Liệt huých khuỷu tay vào người Phương Chước, cô chủ động lên tiếng gọi người: “Cậu ơi! Chú Lưu tìm cậu!”
 
Diệp Vân Trình chống gậy đi ra, nhân viên nhà nước làm công tác xóa đói giảm nghèo ở hương trấn vẫn giữ vẻ mặt hoài nghi cuộc đời.
 
“Sao mới không gặp có một chốc mà nhà hai người đã có thêm một người rồi?” Lưu Kiều Hồng hỏi: “Rốt cuộc nhà anh có mấy đứa trẻ?”
 
Diệp Vân Trình liếc hai người một cái, nở nụ cười tươi rói, “Giống à?”
 
Lưu Kinh Hồng nghiêm túc ngắm nghía gương mặt của Nghiêm Liệt một lát, cảm thấy chàng trai tuấn tú này như từng quen biết, dù cho cũng chẳng không nhau bao nhiêu, nhưng ông vẫn gật đầu, đáp: “Giống.”

 
Diệp Vân Trình gọi một tiếng, Nghiêm Liệt bưng mặt Phương Chước xoay mặt cô lại, ba người cùng nở một nụ cười tiêu chuẩn, khiến Lưu Kiều Hồng bật cười ha hả.
 
Lúc này Diệp Vân Trình mới giải thích: “Đây là bạn học của Phương Chước, hôm qua quay về đã muộn, lỡ mất chuyến xe cuối cùng.”
 
“Đời trước của cậu nhóc cũng là người nhà anh sao?” Lưu Kiều Hồng nói, “Nhìn thấy giông giống!”
 
“Tôi cũng muốn thế.” Diệp Vân Trình tỏ ra vui vẻ, nói bằng giọng tự hào: “Thành tích của cậu nhóc rất được, đứng nhất trong lớp, đứng thứ ba toàn trường, bạn cùng bàn của Chước Chước.”
 
Cái giọng điệu khoe con cái nhà mình này khiến Nghiêm Liệt có chút xấu hổ, có điều tính cách của cậu trước giờ vẫn luôn cởi mở. Sau khi súc sạch bọt kem đánh răng trong miệng, anh cất tiếng chào hỏi.
 
Lưu Kiều Hồng sáng mắt lên, khen ngợi: “Được lắm!”
 
“Vào nhà nói chuyện.” Diệp Vân Trình vẫy tay, “Hai đứa các con cũng nhanh lên, cháo đã nấu xong rồi đấy.”
 
Ông dẫn người vào trong phòng, vừa nói vừa rót nước nóng.
 
Trước đây Diệp Vân Trình nói với Phương Chước rằng muốn tìm việc gì đó để làm, không phải nói chơi, ông đã suy nghĩ về chuyện này rất nghiêm túc.
 
Mấy công việc lao động trí óc không ổn lắm, ngay cả bằng tốt nghiệp cấp ba ông còn chưa lấy được, người ta sẽ không tin tưởng ông.
 
Những công việc khác ông cũng không làm được, thời gian làm việc từ 9h sáng đến 5h chiều không thích hợp với ông lắm. Tình hình sức khỏe không ổn định, sợ rằng đến lúc đó xin nghỉ bị trừ tiền, còn không được nhiều tiền thưởng.
 
Vì thế ông chỉ có thể chọn công việc như hộ kinh doanh cá thể tương đối tự do.
 
Trong thôn ít người, mức độ tiêu dùng thấp. Trong vòng mấy km quanh đó chỉ có một tiệm tạp hóa, bình thường làm ăn khá hẩm hiu, coi như miễn cưỡng sống qua ngày. Năm hết Tết đến muốn đi mua đồ đạc, phải đến phiên chợ trong trấn bên trên, có điều các loại của hàng trong chợ cũng gần như đã bão hòa, ông không thể xen vào được.
 
Diệp Vân Trình có một ý định, ông cảm thấy muốn kiếm tiền thì vẫn phải đến chỗ nào có đông người. Dĩ nhiên cũng là nơi ở gần Phương Chước một chút, vì thế ông đã để mắt đến thành phố A.
 
Mặc dù chưa quyết định cuối cùng sẽ làm gì, nhưng động lực hành động của ông rất lớn, ông đã tìm được một chiếc xe bán hàng cũ từ một con đường tắt khác, dạ gần đây đang tiến hành sửa sang lại.
 
Ông chỉ có số tiền tiết kiệm mấy ngàn tệ, ở một mức độ nào đó, túi tiền khô quắt cũng được xem như đã đưa ra quyết định giúp ông.
 
Sự lựa chọn hàng đầu của ông là đi mua thực phẩm. Mua rau rợ, trái cây, hoặc mua một chút đồ ăn như đồ ăn sáng, món kho, đồ ngọt. Tiền vốn thấp, tính lưu động cao, có thể rút lui bất cứ lúc nào. Có điều những ngành nghề này đều có quy tắc ngầm của riêng mình, ông tự tiện gia nhập thị trường sẽ không chiếm được thị trường mà còn có khả năng bị loại bỏ.
 
Dân thành thị có cách sống của dân thành thị, ông thực sự cảm thấy rất lạ lẫm với sự phát triển của thành phố A.
 
“Ông có nhiều hiểu biết, giúp tôi nghĩ cách xem, làm công việc gì mới được.”
 
Diệp Vân Trình cảm thấy mình đọc nhiều sách như vậy mà chẳng dùng được vào việc gì. Khi ông muốn tạo dựng lại, xã hội đã chẳng còn ăn nhập với ông nữa rồi. Hầu hết kinh nghiệm của ông đều không phát huy được tác dụng. Rõ ràng đã từng này tuổi, mà cứ như tên gà mờ mới ra xã hội, chẳng trách chẳng làm được trò trống gì.
 
Lưu Kiều Hồng nghiêm túc nghe ông nói xong, cười cười rồi cảm khái một câu như đang hỏi ngược lại: “Anh Diệp, Phương Chước về nhà tốt quá rồi, con người anh cũng khác hẳn đi.”
 
Trong số những đối tượng xóa đói giảm nghèo mà Lưu Kiều Hồng phụ trách, người mà ông lo lắng nhất chính là Diệp Vân Trình, ông rất sợ vào một ngày nào đó đến đây ông sẽ không nhìn thấy người này nữa.

 
Diệp Vân Trình không giống những người nghèo khó khác, ông ấy từng được đi học, có học thức, cũng không ham chơi lười làm. Ông ấy đã nỗ lực rất nhiều mà chẳng tính toán cái nhận lại.
 
Trước đây khi mà giáo dục ở địa phương vẫn còn khó khăn, trường tiểu học duy nhất trong thôn không có đủ giáo viên, ngày nào ông ấy cũng phải đi mất hơn nửa tiếng đồng hồ để đến dạy thay, mỗi tháng chỉ lấy mấy trăm tệ tiền lương. Sau này cơ thể suy kiệt, cũng cố gắng ở yên trong nhà, không đi làm phiền người khác.
 
Ông có thể nói gì với một người không biết quý trọng sức khỏe của mình cái gì đây?
 
Con người ta vẫn cần có những lúc ra sức nỗ lực thì mới có thể trở nên mạnh mẽ.
 
“Để tôi tính toán cho anh xem sao.” Lưu Kiều Hồng vui vẻ nói: “Chẳng phải năm ngoái vẫn đang chú trọng vào Internet sao? Dạo này chúng tôi đang làm dự án hỗ trợ sản nghiệp cho người nghèo, cũng muốn bắt tay vào khai thác thị trường trên mạng. Đến lúc đó sẽ lấy tư liệu cho anh xem xem. Anh có ý tưởng như vậy, nhất định có thể làm được!”
 
Lưu Kiều Hồng thở phào một hơi thật lớn, ngay sau đó lại nói với vẻ lo âu: “Chắc là anh cũng cần người giúp nhỉ? Tôi sợ một mình anh không làm xuể. Để tôi xem xem trong thôn có đứa trẻ nào thật thà chịu khó có thể giúp anh không.”
 
Phương Chước và Nghiêm Liệt đánh răng xong, chuẩn bị đi vào nhà, mới nhìn thấy nhà bên cạnh có thêm một người.
 
Đối phương rõ ràng là người cao to, thậm chí không thấp hơn Nghiêm Liệt vậy mà lại nấp ở sau tường không dám ra, mà chỉ thò đầu để lộ ra nửa người, không biết đã quan sát họ bao lâu.
 
Phương Chước chần chừ gọi: “Tiểu Mục?”
 
Chàng trai ở phía đối diện chắc hẳn đã hơn 20 tuổi, gương mặt tròn trịa, trắng trẻo, trên người mặc bộ quần áo đầy bụi bặm, cắt tóc húi cua. Vừa nghe thấy Phương Chước lên tiếng, anh ta lập tức xoay người chui vào trong nhà.
 
Phương Chước nhún vai với Nghiêm Liệt, cảm thấy hết sức hoang mang.
 
Chẳng bao lâu sau, Tiểu Mục lại quay lại, trong tay cầm mấy túi kem tràn đầy hương vị tuổi thơ.
 
Phương Chước hỏi: “Cho bọn em?”
 
Tiểu Mục gật đầu.
 
Thế là hai người đang định đứng dậy thì lại ngồi xổm xuống, tiếp tục vừa liếm kem vừa ngắm đồng ruộng bát ngát.
 
Tiểu Mục ngồi ở vị trí cách bọn họ hơn một mét, vừa ăn vừa đánh giá bọn họ qua khóe mắt, có chút hiếu kỳ, cũng có chút sợ hãi.
 
Nghiêm Liệt chỉ vào khóe môi mình, hỏi: “Mặt anh bị sao vậy?”
 
Tiểu Mục mấp máy khóe môi, vẻ mặt buồn bã, nói: “Đau.”
 
Nghiêm Liệt hỏi: “Ai đánh anh?”
 
Tiểu Mục chăm chú liếm kem, một lúc sau mới nói: “Không phải người tốt.”
 
Phương Chước chỉ vào căn nhà cũ ở đằng sau, “Anh sống một mình sao?”
 
“Ừ.” Tiểu Mục lấy can đảm nhìn về phía Phương Chước, nói: “Trước đây mối quan hệ của tôi và chú Diệp tốt lắm, chú ấy còn mời tôi ăn cơm.”
 
Phương Chước ngơ ngác đáp lại: “Ồ…”
 
Tiểu Mục cuống lên, nhưng không muốn đánh mất một người hàng xóm như Diệp Vân Trình, lại nhắc lại một lần nữa: “Mối quan hệ của chúng tôi rất tốt, chú ấy còn mời tôi ăn cơm.”
 
“Tôi hiểu rồi.” Phương Chước nói: “Tôi biết anh muốn nói gì.”
 
Tiểu Mục: “Ừm!”
 
Nghiêm Liệt kéo Phương Chước, đến gần Tiểu Mục.

 
Nụ cười của anh rất có tính mê hoặc, dù có chút căng thẳng nhưng vẫn nhẫn nhịn không tránh đi.
 
Nghiêm Liệt ôn hòa hỏi han như đang nói chuyện phiếm: “Này ông anh, anh làm việc ở đâu thế?”
 
Nhắc đến chuyện đau lòng, Tiểu Mục chẳng buồn ăn kem nữa, để không trong không khí, nói bằng giọng đau thương: “Không làm nữa.”
 
Hai người còn chưa hỏi nguyên nhân, đúng lúc đó Lưu Kiều Hồng đi từ trong nhà ra. Tiểu Mục nhìn thấy ông ấy, sắc mặt chợt biến, túm áo Nghiêm Liệt rồi nấp sau lưng anh, muốn anh che chắn cho mình.
 
“Tiểu Mục?” Lưu Kiều Hồng nhận ra người, ngạc nhiên nói: “Cậu về từ khi nào vậy?”
 
Tiểu Mục ấp úng không dám mở miệng, Nghiêm Liệt tố cáo thay anh ta, “Anh ấy bị người ta đánh, không muốn đi làm nữa!”
 
“Sao lại thế được?” Lưu Kiều Hồng tức giận nói: “Thật là quá đáng!”
 
Nghiêm Liệt: “Đúng vậy!”
 
Phương Chước: “…”
 
Nghiêm Liệt tức giận vì chuyện bất bình, “Đánh hỏng cả mặt luôn rồi, bình thường nhất định càng ức hiếp người hơn!”
 
Lưu Kiều Hồng ngạc nhiên hỏi: “Cháu cũng biết chuyện này sao?”
 
Nghiêm Liệt nói mà mặt chẳng đổi sắc: “Anh ấy vừa nói cho cháu.”
 
Lưu Kiều Hồng bảo Tiểu Mục đi ra, an ủi anh ta: “Được rồi, tôi không để cháu về đi làm nữa.”
 
Lúc này Tiểu Mục mới yên tâm, bước ra từ sau lưng Nghiêm Liệt. Lúc cúi đầu xuống phát hiện kem của mình đã tan, vội vàng liếm ngón tay mình thuận theo que kem. Liếm được một cái rồi bất chợt dừng lại, vội vàng nhìn về phía hai người, sợ họ tỏ vẻ ghê tởm.
 
Nghiêm Liệt giơ tay lên, liếm ngón tay một cái.
 
Lâu nay Phương Chước ăn gì cũng thích nhanh nhanh chóng chóng, bây giờ trong tay chỉ còn lại một que kem dài. Trong ánh mắt ngóng chờ của Nghiêm Liệt, cô ngậm que gỗ rồi mút một cái.
 
Tiểu Mục như nhận được sự cổ vũ cực lớn, vui sướng hết cả người.
 
Nụ cười của Lưu Kiều Hồng có chút thương xót, ông vuốt đầu Tiểu Mục, bảo bọn họ vào nhà ăn sáng.
 
Sau khi ăn sáng xong, Phương Chước đứng rửa bát bên bồn nước, đột nhiên hỏi một câu: “Anh ta vẫn luôn như thế này sao ạ?”
 
“Phải.” Diệp Vân Trình nói: “Cậu ấy có phần bị tổn thương trí não, không được chữa trị kịp thời, nhưng là người rất ngoan.”
 
Phương Chước: “Người nhà anh ta đâu ạ?”
 
“Bố cậu ấy đã mất từ sớm rồi, lúc còn sống đối xử với mẹ cậu ấy chẳng ra làm sao, mẹ cậu ta thấy đứa con đẻ ra có chút vấn đề là bỏ đi mất rồi.” Diệp Vân Trình thở dài, “Sợ khổ đây mà.”
 
Phương Chước dừng động tác cọ bát lại, tiếp tục rửa dưới vòi nước.
 
“Ai cũng muốn sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.” Diệp Vân Trình cúi đầu, nói tiếp: “Chỉ là thế giới này không đối xử dịu dàng với bọn họ. Cũng không phải ai cũng may mắn trở nên lương thiện, dũng cảm. Chẳng còn cách nào khác.”
 
Phương Chước đóng vòi nước lại, không cầm lòng được mà nghĩ đến bản thân mình, hòn đá dưới đáy lòng bắt đầu lung lay, cô không nhịn được mà hỏi: “Vậy mẹ con thì sao?” Giọng cô rất khẽ, như sợ làm kinh động đến cái gì đó, “Con cũng khiến bà ấy trở nên bất hạnh hơn sao?”
 
Diệp Vân Trình sửng sốt quay đầu lại, nhìn cô nói: “Vì sao con lại nghĩ như vậy?”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.