[vtđd]_ánh dương rực rỡ

Chương 15


Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 15:

 
Editor: Limoncello
 
Phương Chước ngồi nghỉ ngơi một lát, hơi thở dồn dập cũng mau chóng bình phục.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lát nữa chính là đại hội thể thao của giáo viên và lễ bế mạc, tạm thời không thể về phòng học. Cô ngồi không cũng không có việc gì, đơn giản cầm giẻ lau lau chùi bàn ghế khu nghỉ ngơi một lượt.
 
Đến khi cô giặt sạch giẻ lau trở về, bầu trời tối đen từ lâu cũng đổ mưa. Từng giọt nhỏ bé tạo thành cả một màn mưa nghiêng nghiêng mù mịt.
 
Lúc này trên sân thể dục đang trong giai đoạn cuối của hội thao học sinh, chạy tiếp sức.
 
Phương Chước đứng dưới tấm bạt che nắng một lát, phát hiện mưa không hề có dấu hiệu dừng, bạn học bên cạnh lặng lẽ lấy điện thoại kiểm tra dự báo thời tiết, nói rằng có khi cơn mưa này sẽ đổ tới lúc chạng vạng mất.
 
Phía nhà trường không kêu tạm dừng, lại còn thông báo trên loa, đẩy nhanh tiến độ cuộc thi chạy tiếp sức. Muốn tranh thủ mưa còn nhỏ, đường chạy vẫn chưa ướt hết mà kết thúc đại hội thể thao một cách hoàn chỉnh.
 
Người trẻ tuổi sợ là cũng không biết cái gì là rét lạnh, chỉ cảm thấy hừng hực ý chí với cuộc thi cuối cùng, không bị một chút ảnh hưởng nào. Mặc chiếc áo ba lỗ mỏng manh làm nóng người dưới cơn mưa phùn.
 
Chủ nhiệm lớp kêu người đi tìm mấy cái dù, tạm thời che chắn cho tuyển thủ dự thi một chút, chỉ huy những người khác dọn bàn ghế về phòng học trước, thời gian còn lại cho tạm thời tự học, cụ thể là nghe theo thông báo sắp xếp. 
 
Sau khi cuộc thi tiếp sức chấm dứt, trọng tài vội vã thống kê kết quả thi đấu, lễ bế mạc đại hội thể thao kết thúc vội vã như dự tính 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Có điều bọn học sinh cũng không cảm thấy tiếc nuối, trên đường trở về còn than thở, nói mưa năm nay quá độc, nghẹn ba ngày không mưa, lại tới đúng ngay lúc này.
 
Thẩm Mộ Tư quay đầu lại hưng phấn hỏi: “Cô ơi, cô không cần chạy bộ với cấp trên, có phải rất vui hay không?”
 
Chủ nhiệm lớp đi theo sau đám học sinh, nghe vậy thì miễn cưỡng cười một chút, bản thân cũng không biết là vui hay buồn nữa.
 
Bởi vì cô ấy đăng ký 800m, tham gia thì có cơ hội bắt lấy 200 đồng tiền thưởng. Vì thế cô ấy đã hồi hộp nửa ngày, trong lòng rất không muốn. Nhưng hiện tại không chạy bộ, lại phải khổ sở vì 200 đồng tự dưng biến mất cả buổi nữa. Thật sự là quá mệt.
 
Đây là ví dụ thực tế của việc con người bán đứng linh hồn vì tiền tài.
 
Cơn mưa thu khiến thời tiết lập tức lạnh lên.
 
Chủ nhiệm lớp sợ trước đó đám học sinh chảy quá nhiều mồ hôi, trúng gió sẽ cảm mạo nên kêu bọn họ mặc thêm hai lớp áo. Thuận đường tặng bài thi cho bọn họ nóng người.
 
Phương Chước mặc đồng phục của mình lại, phát hiện không biết cổ tay áo dính bùn từ khi nào, lập tức nổi thói sạch sẽ, cầm xà phòng đi đến hồ nước bên cạnh rửa sạch.
 
Ngoài WC có một hồ nước hẹp dài, bây giờ không có người nào. Phương Chước đưa bàn tay xuống vòi nước, để chất lỏng lạnh lẽo xua tan nhiệt độ trên làn da, cảm thấy vô cùng thoải mái.
 
Khi ngước mắt lên, từ trong gương trông thấy bóng dáng Bạch Lộ Phi do dự đi tới.
 
Phương Chước chỉ nhẹ nhàng lướt qua, sau đó tiếp tục cụp mắt, tỏ vẻ không thấy. Chàng trai dừng lại ở phía sau cô, đứng ở vị trí cách cô hơn nửa thước. 
 
“Phương Chước.” Cậu ta kêu một tiếng, thấy đối phương không trả lời thì tiếp tục hỏi: “Vì sao cậu lại không để ý tới tôi?”
 
Phương Chước không khỏi bội phục nghị lực của cậu ta, đồng thời lại có chút phiền. Sự khác biệt lớn nhất giữa người với người cũng chỉ quá như thế. Rõ ràng đều là người, rõ ràng đều nói tiếng Trung Quốc nhưng lại gặp chướng ngại ngôn ngữ nặng nề.
 
“Có phải cậu hiểu lầm hay không? Tôi đã trở về suy nghĩ rồi, tôi chỉ muốn nói, tôi rất nghiêm túc, tôi không hề nói đùa…” Cậu ta như cắn phải đầu lưỡi, khó khăn nói ra: “Tôi thật sự thích cậu!”
 
Thái độ của Bạch Lộ Phi chân thành hơn lần trước rất nhiều, vẻ mặt cũng không thèm đòn nữa, Phương Chước nhìn xuyên qua gương đến xem gương mặt bối rối của cậu ta, giơ tay tắt vòi nước.
 
Cô hoang mang hỏi: “Tôi không muốn yêu đương và tôi không thích cậu. Rốt cuộc là cậu nghe không hiểu hai câu này chỗ nào hả?”

 
“Vì sao?” Bạch Lộ Phi không thể hiểu được: “Tôi đối xử với cậu không tốt sao? Tôi có thể mua đồ cho cậu, ăn cơm với cậu. Lần trước cậu mắng tôi như vậy tôi cũng không tức giận với cậu. Cậu cũng sẽ không gặp sai lầm gì, vì sao lại không để ý tới tôi một chút?”
 
Phương Chước cảm thấy câu nói thích của cậu ta khá buồn cười. Không phải còn trẻ thì sẽ không hiểu chuyện. Rõ ràng cậu ta không hiểu, không thân quen với Phương Chước, chỉ biết khuôn mặt của cô không tệ, kinh tế thiếu thốn, bên cạnh không có bạn thì mới nói thích cô, không ngừng xuất hiện ở bên cạnh cô. Hoàn toàn không để bụng Phương Chước đang nghĩ như thế nào, còn hy vọng mình có thể thích cậu ta nữa chứ.
 
Phương Chước không muốn để ý cậu ta, bởi vì cậu ta cũng không hề để ý gì mình.
 
Lời cậu ta nói quá ngây thơ, ngây thơ đến mức khiến Phương Chước cảm thấy bị xúc phạm.
 
Cô xoay người, nhìn Bạch Lộ Phi, nhắm mắt lại ngẫm nghĩ một lần, mở miệng nói: “Tôi đã nghiêm túc nói với cậu một lần rồi, tôi rất bận, tôi có rất nhiều chuyện phải làm, không có hứng thú tham gia vào cuộc sống của cậu.”
 
Phương Chước bình tĩnh trình bày, không hề châm chọc, không hề tức giận: “Cuộc đời của tôi không hề ngắn đến nỗi một hai nhất định phải yêu đương ở năm lớp 12. Cũng không dư sức trả lời đi trả lời lại một vấn đề của cậu. Sau này đừng đến tìm tôi nữa.”
 
Không biết câu nào chọc giận cậu ta, môi Bạch Lộ Phi giật giật, ngực nghẹn cơn tức, không bình tĩnh hỏi: “Cậu thích Nghiêm Liệt đúng không?”
 
Đây đã là người thứ ba nói như vậy, Phương Chước cảm thấy có chút bực bội, không lập tức trả lời. Nhưng sự chần chờ trong nháy mắt rơi vào mắt Bạch Lộ Phi đã trở thành chột dạ cam chịu.
 
Cơ môi của cậu ta xệch xuống, nụ cười trở lạnh, tàn nhẫn nói: “Vậy cậu cho rằng Nghiêm Liệt sẽ thích cậu sao? Một đôi giày của cậu ta có khi còn cao hơn tiền sinh hoạt một năm của cậu! Cậu ta đối xử tốt với cậu, có khi cũng chỉ là quan tâm tùy tiện. Cậu lại cảm thấy cậu ta sẽ thích cậu sao? Không có khả năng. Trong trường học nhiều người thích cậu ta như vậy, cậu ta đều đối xử qua loa. Cậu có cái gì? Lúc cậu ăn cơm, chỉ một chút canh cũng phải người do khác bố thí cho cậu!”
 
Phương Chước sửng sốt, bên tai rầm một tiếng, sắc mặt lập tức trắng bệch. Nhưng thái độ của cô luôn luôn rất bình tĩnh, lúc này cũng che giấu rất khá, khổ sở hay tức giận cũng không thể hiện nhiều ra ngoài.
 
Thật ra mà nói, từ khi cô lẩn tránh giao tiếp, một thân một mình thì cũng đã lâu cô không có tâm trạng như thế.
 
Cô không tự ti, nhưng cô chán ghét người khác cười nhạo gia đình cô, sự bần cùng, sự dốt nát của cô.
 
Những người không được bố mẹ kỳ vọng, không chịu số phận, ngay cả khi may mắn cũng chỉ ở sau lưng người khác thì thứ duy nhất có được và sẽ không bị ai cướp đi chính là tôn nghiêm.
 
Có lẽ ở trong mắt Bạch Lộ Phi, nỗ lực của những người như bọn họ vốn dĩ không đáng nhắc tới. Trong thế giới của cậu ta, từ trợ giúp đồng nghĩa với “bố thí”.
 
Phương Chước thật sự rất không vui.
 
Trước tiên cô nghĩ đến Nghiêm Liệt.
 
Cho dù tuổi xấp xỉ nhau, cùng một trường, cùng giáo viên, bình thường chỉ cách một vách tường thì có người đã trưởng thành trầm tĩnh, có người vẫn tùy hứng.
 
Cô ngẩng đầu lên, muốn nói chuyện, phát hiện cổ họng đang khô rát.
 
Hiện tại, cô chỉ có thể cong môi nhếch đuôi mắt, cười lạnh ném sự trào phúng cho đối phương. Có điều khi cô nhìn thấy ánh mắt âm thầm né tránh, vẻ hối hận trên mặt của Bạch Lộ Phi thì cảm thấy nói mấy lời làm nhục cậu ta cũng lãng phí.
 
Bạch Lộ Phi là một người may mắn lớn lên trong hũ mật, không nhìn thấy được mưa gió và những người chống chịu với mưa gió bên ngoài túp lều ấm áp. Cho nên không biết chọc trúng chỗ đau của người khác là cảm giác gì, rồi lại có thể đâm đúng một đao xuống chỗ đó.
 
Thế nhưng theo sự phát triển của xã hội, người như vậy càng ngày càng nhiều.
 
Bọn họ chưa từng gặp qua cảnh nghèo khó, người bên cạnh ai cũng giàu có. Cái gọi là nghèo khó thì cũng chỉ là không mua được món đồ chơi ưa thích, không chiếm được lời khen mình hy vọng. Cho nên bọn họ hỏi Phương Chước, vì sao cô luôn cần người khác giúp đỡ? Vì sao cô không thể tự làm?
 
Bạch Lộ Phi không phải người đầu tiên, có thể cũng không phải là người cuối cùng.
 
Phương Chước không có cách nào trả lời. Cô không muốn nói cho những người này biết sự khó khăn của mình, không muốn lẽo đẽo theo chân bọn họ giải thích hoàn cảnh của mình. Cô chỉ muốn mau chóng bò dậy, tiếp tục bước đi, đến nơi bọn họ không thể nhìn cô từ trên cao xuống nữa, có thể nhìn thẳng mắt họ để nói chuyện với họ.
 
Có lẽ đây cũng là chuyện tốt, Phương Chước hy vọng sau này sẽ không có người nói vấn đề tương tự với cô như này nữa.
 
Cô xoay người, lần nữa mở ra vòi nước, giặt sạch bọt trên quần áo.
 
Bạch Lộ Phi luống cuống chân tay, nhẹ giọng nói ở sau: “Thực xin lỗi.”

 
Phương Chước hơi khom lưng, giặt tay áo, nhìn màu bùn nâu đậm dần dần nhạt đi, cuối cùng trở về màu trắng tinh vốn có.
 
Cô rất tập trung làm chuyện của mình, dường như đằng sau không có một ai khác.
 
Nhưng Bạch Lộ Phi lại cảm thấy mỗi một giây đều bị kéo dài rất lâu, tiếng nước ào ào biến thành lưỡi cưa tra tấn thần kinh của cậu ta, sự im lặng của Phương Chước càng khiến cậu ta hối hận. Cậu ta hơi luống cuống, lặp lại một lần: “Thực xin lỗi!”
 
Phương Chước vắt khô nước, kéo phẳng quần áo trên không trung, hơi gập lại một chút, treo trên cánh tay. Ánh mắt rất hững hờ, lạnh như băng, không thèm nhìn về phía cậu ta một cái nào, cứ thế lướt thẳng qua người cậu ta.
 
Đến khi bóng lưng cô biến mất, Bạch Lộ Phi còn ngơ ngẩn đứng tại chỗ.
 
Cửa WC nam bị đẩy ra, căn phòng vốn yên tĩnh không tiếng động truyền đến mấy tiếng bước chân nặng nề.
 
Nghiêm Liệt và đám Triệu Giai Du mới cầm quần áo ướt đi ra khỏi WC, không biết đã nhịn ở bên trong bao lâu.
 
Nghiêm Liệt liếc nhìn hướng Phương Chước rời đi, lại dùng một ánh mắt rất tàn độc nhìn Bạch Lộ Phi, vẻ mặt càng tối tăm đến xa lạ.
 
“Thằng ngu.” Anh dùng sức kìm giọng, tiếp tục giữ nguyên chút bình thản: “Đừng nói là tao bắt nạt mày, gọi lớp mày tới đi. Không phải vẫn luôn muốn đấu sao? Thua tao cút, thắng mày cút, mẹ nó đừng làm chuyện kinh tởm như vậy ở sau lưng.”
 
·
 
Phương Chước treo quần áo ướt lên ghế bên cạnh, lấy đề thi mới phát ra giải. Đến khi viết xong phần điền vào chỗ trống, nhìn sang bên cạnh mới phát hiện Nghiêm Liệt vẫn chưa trở về.
 
Lễ bế mạc đại hội thể thao cuối cùng cũng cử hành, âm thanh quá mức ầm ĩ nhồi nhét vào trong lỗ tai mọi người, khiến mọi người không thể nào bình tĩnh nổi. Chỉ có Phương Chước, giống như đầu óc trống rỗng, tiến vào trạng thái nhập thần.
 
Đến khi lời nói của hiệu trưởng kết thúc, chủ nhiệm lớp kích động nhận giấy thông báo, tuyên bố trên bục giảng: “Nói cho các em một tin tức tốt, có điểm tổng đại hội thể thao rồi. Lúc này lớp chúng ta hạng 3!”
 
“Oa!” Mọi người hoan hô vỗ tay.
 
Phương Chước cũng ngừng bút.
 
Chủ nhiệm lớp vui mừng vô cùng, gương mặt nhìn đám Hỗn Thế Ma Vương phía dưới cũng hiền từ hẳn. Đây là thành tích tốt nhất từ khi cô ấy dẫn dắt lớp 1 đến nay, là thành tựu đáng giá! Tuy rằng không có trợ cấp 800m nhưng đại hội thể thao có tiền thưởng!
 
“Năm nay các em thể hiện rất tốt! Bản thảo radio của chúng ta có tỉ số rất cao, kéo rất nhiều điểm cho chúng ta!” Chủ nhiệm không keo kiệt khích lệ mọi người một hồi, bắt đầu điểm danh khen ngợi: “Còn không thiếu phần Phương Chước. 1500m có tỉ số gấp đôi, Phương Chước là người duy nhất lấy được tấm thẻ vàng cho lớp chúng ta!”
 
Phương Chước cúi đầu trong những ánh mắt nhìn lại từ bốn phương tám hướng, chờ đề tài thay đổi.
 
Cô luôn có dáng vẻ không màng thắng thua như thế, mọi người đang hào hứng nên cũng không thấy có vấn đề gì.
 
“Còn đua tiếp sức lớp chúng ta! Con trai lớp mình cũng được hạng nhất! Năm nay……” Chủ nhiệm cuối cùng cũng phát hiện có gì không đúng, nhìn sang mấy chỗ, hỏi: “Mấy thằng nhóc chạy tiếp sức kia đâu? Sao vẫn chưa về?”
 
Không ai trả lời.
 
“Lớp trưởng? Người đâu?”
 
Lớp trưởng giả ngu: “Không biết ạ.”
 
Chủ nhiệm lớp bị cậu ta chọc cười: “Không biết thì lúc nãy điểm danh sao em không nói?!”
 
Cô ấy cảm mình nắng mưa thất thường, cả đời này cũng sẽ tới thời mãn kinh mất.
 

“Mộ Tư, gọi điện thoại cho Nghiêm Liệt, hỏi nó đang ở đâu xem.”
 
Thẩm Mộ Tư sợ cô ấy đang thả câu, cũng giả ngu: “Em không có điện thoại ạ.”
 
Chủ nhiệm lớp cả giận: “Chậc, đủ rồi đấy! Đừng lãng phí thời gian, nhanh lên đi!”
 
Thẩm Mộ Tư thảm thương lấy điện thoại ra, tìm số của Nghiêm Liệt, cảm thấy lần này Nghiêm Liệt lại nợ mình nữa.
 
Điện thoại còn chưa được nối thì người đã trở lại.
 
Đám Nghiêm Liệt mặt xám mày tro đi vào từ cửa sau phòng học, quần áo và tóc đều bị ướt nhẹp, còn đang nhỏ nước, tư thế lại vô cùng kiêu ngạo, giống như vị vua mới vừa đi khai hoang lập quốc về.
 
Nghiêm Liệt rất tự mình hiểu lấy mà dựa tường, có điều giọng nói lại to lớn vang dội đến mức đúng đắn, hô: “Báo cáo!”
 
Chủ nhiệm lớp lạnh giọng hỏi: “Làm gì đấy?”
 
“Chơi bóng rổ ạ.” Nghiêm Liệt chỉ ra đằng sau, buồn rầu nói: “Mấy đứa lớp bên cạnh một hai kéo bọn em đánh, không có cách nào khác. Vì vinh dự của lớp nên bọn em cũng đi.”
 
Chóp mũi của Triệu Giai Du phiếm hồng, sờ mũi một cái đã đau đến hít khí lạnh, cậu ấy còn muốn giả vờ bị lạnh, hít vào một hơi, một dòng máu mũi chảy thẳng xuống. Cậu ta cũng không phát hiện, mặt kiêu ngạo nhấc tay nói: “Báo cáo cô giáo! Tụi em thắng!”
 
Chủ nhiệm lớp tức muốn hộc máu mà chỉ vào cậu ấy: “Em câm miệng cho cô! Đi xuống phòng y tế ngay!”
 
Triệu Giai Du mờ mịt nói: “Hả?”
 
Nghiêm Liệt khen cậu ấy: “Bây giờ cậu khá ngầu đấy.”
 
Triệu Giai Du ngượng ngùng: “Thật á?”
 
Cậu giơ tay lau một phen, mới thấy máu trên tay, run rẩy trong sự kinh ngạc, Phương Chước đã đưa giấy tới.
 
“Cảm ơn.” Triệu Giai Du rút hai miếng, thuận tay lau sạch nước trên mặt, giải thích: “Đây là va chạm bình thường trong lúc chơi bóng, không có gì. Không giống đám người kế bên, còn thích dùng mặt đón banh.”
 
Phương Chước ngửa đầu nhìn cậu, ánh mắt không hề chớp khiến lòng tự tin của Triệu Giai Du xìu xuống, sinh ra ảo giác mơ hồ, đang muốn giải thích thêm hai câu để củng cố danh dự, chủ nhiệm lớp đã xuyên qua lớp học đi đến bên cạnh cậu ta, nắm lỗ tai cậu xách thẳng ra ngoài cửa.
 
“Ai da! Từ từ!” Triệu Giai Du chật vật khom lưng, đau đớn: “Cô ơi! Chị Lưu thân ái của em! Em sai rồi em sai rồi! Em đi ngay đây!”
 
Triệu Giai Du bị đá vào phòng y tế, những người khác giơ tay lên tỏ vẻ mình tuyệt đối không bị thương. Chủ nhiệm lớp dứt khoát tuyên bố tan học, kêu bọn họ nhanh chóng trở về tắm rửa thay quần áo.
 
Chủ nhiệm lớp không truy cứu chuyện chơi bóng hay đánh nhau của bọn họ ngay tại chỗ, vẫn mang thái độ khoan dung với mấy cuộc xung đột của người trẻ tuổi, cũng tin tưởng nhân cách của đám Nghiêm Liệt. Nhưng vẫn trừng Nghiêm Liệt để cảnh cáo, sau khi đám đông tan đi thì tìm học sinh lớp 2 dò hỏi tình huống.
 
Chủ nhiệm lớp 2 cũng sắp điên rồi. Lúc Phương Chước ôm quần áo đi từ hành lang qua, khóe mắt trông thấy người trong phòng học kế bên, mới biết được “Dùng mặt đón banh” rầm rộ thế nào.
 
Mặt mũi Bạch Lộ Phi bầm dập, cúi đầu, trước mắt ảo não. Tình hình của những người khác đỡ hơn nhiều như vẻ mặt vẫn uể oải.
 
Cậu ta nhận ra ánh mắt ở bên ngoài, nhìn thoáng qua cửa sổ, Phương Chước đã tránh sang một bên. ·
 
***
 
Đây là tiết tự học buổi tối cuối cùng trước kỳ nghỉ Quốc Khánh.
 
Đám Nghiêm Liệt quay trở lại bộ dáng con người trước kia, trở lại phòng học bắt đầu làm ầm ĩ. Chẳng qua còn hơn thế nữa, chắc chắn không hề thua kém tinh thần lúc trước.
 
Lúc Phương Chước đến, Nghiêm Liệt đang gục lên bàn, ánh mắt mơ màng, lang thang ngây ngốc.
 
Phương Chước ngồi xuống anh cũng không có phản ứng gì, khiến Phương Chước bắt đầu do dự, hôm nay bọn họ đột nhiên nhắm vào Bạch Lộ Phi có phải là do mình hay không.
 
Tự mình đa tình là chuyện rất xấu hổ, hơn nữa đây chẳng phải là hội chứng tuổi teen sao? Phương Chước không rối rắm bao lâu, nhanh chóng xóa suy nghĩ này ra khỏi đầu.
 
Lớp trưởng đi dạo sang bên này, dừng ở phía sau Nghiêm Liệt, nói chuyện với người khác. Khi nói đến một nửa thì đột nhiên dừng lại, cánh mũi chuyển động, cảnh giác hỏi: “Vị gì?”
 
Cậu nghe ngóng bên hướng Nghiêm Liệt, rồi lại gần phía trước, không tìm được ngọn nguồn thì đẩy lưng Thẩm Mộ Tư chỉ trích: “Bánh kem có phải của cậu không? Là vị gì vậy?”
 

Thẩm Mộ Tư không phục nói: “Vì sao mày lại đổ oan cho tao! Đâu phải chỉ có mình tao ở đây đâu!”
 
Phương Chước có một chút lo lắng trong trong chớp mắt, tay cầm bút quá mức dùng sức, rạch một đường trên giấy. Nhưng cô điều chỉnh thật sự nhanh, chỉ nhẹ hít vào một hơi.
 
Nghiêm Liệt mở nửa mắt, nhìn từ đầu ngón tay về phía mặt cô, cũng ngồi dậy nghe nghe, cười nói: “Ừm, thơm quá, cậu dùng nước giặt quần áo gì vậy?”
 
Phương Chước chậm chạp trả lời: “Điêu?”
 
“Chim?” Nghiêm Liệt nói: “Chim có nước giặt quần áo sao?”
 
Bạn nữ hàng trước quay đầu lại, trợn trắng mắt với anh rồi nói: “Người ta nói của hãng Điêu, là xà phòng, con trai các cậu có thể bắt chuyện ngon lành cành đào chút hay không? Có phải bước tiếp theo sẽ muốn hỏi phơi quần áo như thế nào không?”
 
Nghiêm Liệt chưa nói câu nào đã bị giành hết, cười sặc sụa rồi nói: “Vì sao cậu phải dạy tôi làm việc?”
 
Lớp trưởng không màng sự chống đối của Thẩm Mộ Tư, thành công lục được một bịch que cay từ dưới hộc bàn của cậu ta, trách cứ: “Mày còn dám nói không phải! Đồ ăn vặt này ở dưới bao lâu rồi?!”
 
“Hả?” Đồng chí Thẩm Mộ Tư cũng hoang mang, nói: “Chắc là sợ bị Liệt Liệt cướp nên mới giấu.”
 
Nghiêm Liệt vỗ đầu cậu: “Ai thèm ăn que cay của mày!”
 
Thẩm Mộ Tư rất không cam lòng ném đồ đi, sau đó lấy hết đồ ở chỗ ngồi ra dưới sự giám sát của lớp trưởng.
 
Phương Chước nhìn cậu bận lên bận xuống, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm thì lực chú ý cũng bắt đầu phân tán.
 
Lời nói của Bạch Lộ Phi khiến cô nhớ lại một ít thứ rất không tốt, đến nỗi phản ứng với cô là quá kích hay thậm chí còn quá giới hạn. Cô cảm thấy như vậy không được, chỉ là chút chuyện râu ria, không cần phải nhớ lại.
 
Một đôi tay cong lại gõ hai tiếng lên mặt bàn của cô.
 
Phương Chước chậm rãi đảo mắt, nghe Nghiêm Liệt cười hỏi: “Tiểu Thốc nhà chúng ta có khỏe không?”
 
Phương Chước: “Ai?”
 
“Gà may mắn của tôi đấy!” Nghiêm Liệt kích động nói: “Không lẽ nó chết rồi?”
 
Phương Chước im lặng hai giây, nói: “Nó khá tốt.”
 
“Vậy là tốt rồi.” Nghiêm Liệt nhẹ nhàng thở ra, mềm giọng nói: “Sau khi về cậu có thể gửi cho tôi ảnh chụp của nó không?”
 
Phương Chước chắc như đinh đóng cột: “Không được.”
 
Ảnh màu quá đắt. Vì một con gà? Sao có thể được.
 
Nghiêm Liệt không ngờ cô lại từ chối dứt khoát như vậy, vẻ mặt có chút thất vọng, ngón tay gõ gõ lên bàn, vẫn hỏi thành lời: “Vì sao?”
 
Phương Chước hỏi ngược lại: “Quốc Khánh cậu ở nhà một mình à?”
 
Nghiêm Liệt gật đầu: “Đúng vậy.”
 
Hôm nay cô thật sự thiếu lý trí, đến nỗi khi cô buột miệng thốt ra thì cô cũng không thấy được sự hợp lý trong những lời này, phát ra một lời mời rất giống như giấu đầu lòi đuôi: “Vậy sao cậu không tự mình đến xem?”
 
Nghiêm Liệt không đáp, vẫn chưa tiêu hóa được.
 
Phương Chước mở to mắt, trong một thoáng chần chừ đấu tranh có nên giải thích thêm một câu hay không. Còn chưa đưa ra kết quả thì Nghiêm Liệt đã nói trước một bước: “Được chứ!”
 
Giống như sợ cô đổi ý nên còn hỏi thêm một câu: “Ngày mai mấy giờ?”
 
Ngày mai không có chương trình học. Đêm nay giáo viên cũng chuẩn bị bài tập xong, kêu học sinh tự sắp xếp thời gian rời trường.
 
Phương Chước nói: “Hơi chút sớm một chút đi. 8 giờ ra trước nhà ăn ăn sáng.”
 
Nghiêm Liệt tích cực lấy điện thoại cài đặt chuông báo, lại nghĩ tới việc không có cách nào báo cho Phương Chước được nên mới nói: “Tới dưới lầu ký túc xá của cậu, được không?”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.