[vtđd]_ánh dương rực rỡ

Chương 14


Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 14:

 
Chương 14 
Trans / Edit: Cam Đá + Limoncello
 
Phương Chước đăng ký chạy một nghìn năm trăm mét vào ngày thứ ba, hai ngày đầu có thể hoạt động tự do.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Để hưởng ứng lời kêu gọi của cô giáo chủ nhiệm, ngày nào cô cũng đến sân tập đi qua loa một vòng, ngồi trong góc học thuộc lòng, rồi lại bớt thời giờ viết hai bài phát thanh để giao nộp đối phó, càng có nhiều thời gian hơn để ở trong ký túc xá và lớp học.
 
Buổi chiều, Phương Chước lật xem cuốn luyện tập đề thi cô giáo đưa cho, sau khi làm xong một đề khó, ngước mắt nhìn lên phần sắp xếp thi đấu trên bảng đen.
 
Tiếng phát thanh vang vọng từ phía xa xa vào trong lớp học, tiếng hò hét mơ hồ hòa lẫn cùng âm nhạc hùng dũng là những âm thanh ồn ào hoàn toàn xa lạ với Phương Chước.
 
Cô liếc mắt mắt nhìn lên đồng hồ treo tường.
 
Còn mười phút nữa là Triệu Giai Du thi bơi bốn trăm mét rồi, sau đó là môn nhảy cao của Nghiêm Liệt.
 
Vì bọn họ đang ở trong lớp nên không bị gián đoạn tuyên truyền, ngay cả Phương Chước cũng nhớ được thời gian.
 
Cô đặt bút xuống, quyết định ra ngoài khởi động.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tòa nhà dạy học vẫn tương đối yên tĩnh, vừa ra tới cổng chính, quẹo qua bồn hoa đã trở nên nhộn nhịp náo động.
 
Cả một mảng trời mờ mịt, cơn gió còn mang theo cả chút hơi ấm thổi lên mặt Phương Chước, để cô ngửi thấy được cả hương thơm quen thuộc của hoa quế, mang theo cảm xúc của mùa thu.
 
Cô đi đến khán đài của bãi tập, từ trên cao nhìn xuống.
 
Cuộc thi bơi bốn trăm mét của Triệu Giai Du đã kết thúc, trạm phát thanh đang thông báo thứ tự thi đấu.
 
Giống như lời cậu ta nói, ở vòng loại tổ của cậu ta đứng hạng nhất. Người của một tổ khác đang đứng hỗn loạn trên đường đua, vừa làm nóng người vừa nói chuyện với nhau.
 
Tầm mắt Phương Chước đảo một vòng, phóng đến một bên của sân nhảy cao trên bãi tập. Bên đó đang có một nhóm người đang vây trong vây ngoài, đứng ở vị trí của cô hoàn toàn không thể nhìn thấy.
 
Vì vậy Phương Chước đổi hướng đi đến siêu thị, đứng trên một hòn đá nhỏ, nhìn qua đỉnh đầu của đám đông tới giữa vòng vây của đám người đang đứng cách đó mười mấy mét.
 
Nghiêm Liệt mặc bộ đồ thể thao màu đen, tương phản vô cùng chói mắt với làn da trắng trẻo của anh. Trông anh giống như trời sinh đã mang sẵn một bộ lọc ánh sáng khác với mọi người, khí chất thanh cao trong trẻo, giống như làn gió ngày hè. Cho dù không nhìn thấy rõ mặt, nhưng cũng có thể nhận ra được người đó là anh.
 
Đợi không bao lâu là đã đến phiên Nghiêm Liệt ra sân, tới cả đám đông đứng quay lại xem cũng có chút ít phản ứng sôi nổi. Có rất nhiều nữ sinh đứng bên ngoài vạch trắng, nhìn thấy cậu ra sân thì bắt đầu hưng phấn hò reo nên bị nam sinh lớp khác mắng là đồ phản bội, bọn họ thẹn quá hóa giận nên huyên náo vang tới tận bên phía Phương Chước.
 
Nghiêm Liệt không có phản ứng gì, chỉ bình tĩnh quét mắt qua tay vịn, quay đầu lại ra dấu tay với người ở sau lưng, chắc là nói câu gì đó kiêu ngạo nên bị bạn nam phía sau đẩy một cái.
 
Lúc anh chạy lấy đà, Phướng Chước vô thức nhắm mắt lại.
 
Không ngờ tư thế anh nhảy cao rất chuyên nghiệp, vừa uyển chuyển vừa mạnh mẽ, khác hẳn với vẻ chật vật của mấy bạn nam phía trước. Sau khi lưng phóng qua xà thì thuận thế lăn một vòng trên tấm đệm rồi lập tức đứng dậy.
 
Ngoại trừ quần áo trượt một đoạn trong lúc nhảy sào lộ ra một mảng da thịt thắt lưng ngay trước mắt mọi người thì hình như không có khuyết điểm gì cả.
 
Hoặc điều này có lẽ cũng không phải là khuyết điểm, bởi vì ở bên cạnh vang lên mấy tiếng thét chói tai. Ngay cả những người đang đứng phía trước Phương Chước cũng đang huýt sáo, phát ra mấy tiếng cười khẽ mờ ám.
 
Nghiêm Liệt cúi đầu nhìn giày mình, chuẩn bị lui về khu vực chờ tới lượt.
 
Chẳng hiểu thế nào, dường như phát hiện ra, anh ngoảnh đầu lại, quay tới hướng của Phương Chước một cách chuẩn xác.
 
Nụ cười của Phương Chước vẫn còn đang nở rộ trên gương mặt, nhưng độ cong lại không nhiều, cô theo bản năng muốn đè khóe môi xuống, lại ý thức rằng ở khoảng cách xa vậy có lẽ đối phương sẽ không nhìn thấy, với lại cũng không nhất thiết phải cảm thấy ngượng ngùng với anh, vì vậy làm như không có chuyện gì xảy ra mà đối diện tầm mắt với anh.
 

Có lẽ Nghiêm Liệt mỉm cười, anh ngẩng cao đầu lên, phất phất tay với Phương Chước. Đang ra vẻ định đi qua chỗ cô thì bị Triệu Giai Du ở sau lưng kéo một cái quay trở về.
 
Ánh mặt trời ấm áp, gió êm dịu nhẹ nhàng.
 
Không hiểu sao Phương Chước lại nghĩ đến một câu viết trong lá thư tình trước kia có người đưa tới cho cô.
 
“Tôi nghĩ có lẽ người là một chùm hoa nhỏ, lướt qua nơi có người, trên hành trình của tôi chỉ còn lại mùi hương ấy. Sau khi rời khỏi nơi này, dường như nơi nào cũng phảng phất bóng hình người.”
 
Phương Chước liếc nhìn một cái lập tức bỏ sang một bên. Khi đó cô nghĩ, cũng đã rời đi rồi thì còn viết mấy dòng thư tình làm gì chứ? Nơi nào cũng nhìn thấy chắc hẳn chỉ là loài hoa dại tầm thường. Người này nói chuyện quả thật không thuận tai chút nào.
 
Thế nhưng câu nói này lại khiến cô ghi nhớ, lúc này bụi bặm cũ kỹ bám dưới đáy tủ lại bị lay động, khiến cô loáng thoáng nhận ra bản thân mình đã hiểu lầm.
 
Nhưng Phương Chước vẫn bướng bỉnh cảm thấy có chút gì đó không đúng. 
 
So với đóa hoa sớm nở tối tàn, phải ngắm lúc còn tươi mới có thể để lại dấu ấn thì thứ luôn có mặt mọi lúc mọi nơi, ngoại trừ không khí ra thì chính là mặt trời mới đúng.
 
Vậy mới thấy tình yêu của tuổi trẻ thiếu chân thành biết bao nhiêu.
 
Hẳn là nên đổi lại như này:
 
“Tôi nghĩ có lẽ người là một chùm ánh sáng, mỗi sớm mặt trời mọc, nơi nào cũng có bóng hình người. Đến khi mặt trời và mặt trăng không còn luân chuyển, thay nhau… thế gian cũng theo đó mà tuyệt diệt.”
 
Phương Chước không hài lòng mà tặc lưỡi một tiếng. Cái câu sau cùng đầy cổ quái này, viết văn 60 điểm thì chắc cô đã lấy được 55 điểm rồi.
 
Phương Chước đang chìm trong dòng suy nghĩ ngổn ngang, học sinh tiếp theo đã bắt đầu nhảy thử. 
 
Phía sau Nghiêm Liệt là một học sinh trong đội tuyển trường, cũng nhảy rất trơn tru nhưng Phương Chước cứ cảm thấy tư thế của cậu ta không tự nhiên như Nghiêm Liệt.
 
Bắp thịt toàn thân căng chặt, lộ ra đường cong cứng ngắc không hề đẹp chút nào. Rõ ràng động tác như nhau nhưng dáng dấp lại không cao như Nghiêm Liệt, lúc đáp đất còn nặng nề như chùy vậy.
 
Phiến diện quá.
 
Trong lòng Phương Chước sám hối một chút, cảm thấy suy nghĩ của mình không đúng. Không nên nói chuyện ngang ngược như thế.
 
Cuộc thi kết thúc rất nhanh, Phương Chước chỉ vừa mới tẩy xoá một chút mà trọng tài đã tuyên bố kết thúc.
 
Trong nhóm tuyển thủ dự thi dường như có người chuyên nhảy cao, còn từng được mời vào trường, cuối cùng Nghiêm Liệt nhảy solo với cậu ta mấy lần, thua nên phải tiếc hùi hụi cầm giải nhì.
 
Anh phủi bụi trên bộ quần áo màu đen của mình xuống, bị Triệu Giai Du phía sau bá vai, ép từ phía sau không cử động nổi, lúc đùa giỡn thì tầm mắt liên tục liếc về hướng Phương Chước, vẫn chưa chen ra khỏi khe hở được thì đã bị nữ sinh trước mặt cản lại.
 
Phương Chước yên lặng xoay người, vào siêu thị mua bánh mì ăn trưa, đến khi vừa đi ra thì Nghiêm Liệt đã bị mấy người anh em kéo lên bục lãnh thưởng.
 
Giờ tự học buổi tối, đám học sinh chảy mồ hôi cả ngày lần nữa tụ tập trong phòng học, ầm ĩ nói chuyện hồi sáng, thuận tiện khoác lác một hồi, hiếm khi thể hiện được sức trẻ nên có ở tuổi này.
 
Giáo viên lên bục giảng, bảo bọn họ yên lặng nhưng đáng tiếc không có hiệu quả lắm. Cô giáo không còn cách nào khác, đành phải để lớp trưởng đi lấy một bộ phim, phát lên màn hình lớn, điều kiện là không được tiếp tục ồn ào.
 
Lớp trưởng hoan hô vọt ra ngoài, nam sinh phía sau hô to: “Lấy phim kinh dị đê”, nữ sinh lại kêu lên: “Không nhá”, hỗn loạn không thôi. Giáo viên chủ nhiệm nghiêm mặt, mọi người mới chậm rãi im miệng.
 
Nghiêm Liệt đến khá trễ, anh đã tắm xong, thay một bộ quần áo màu trắng.
 
Sau khi anh ngồi xuống thì Thẩm Mộ Tư xách huy chương bạc cá nhân đặt lên bàn anh, nói: “Liệt Liệt, huy chương của mày đây nè! Ghi tên cho mày luôn rồi đó, khỏi cần cảm ơn.”
 
Phương Chước thấy vậy thì hỏi: “Cậu không tự mình lên bục nhận à? Sao đấy?”
 
“Trên đó chụp hình có cảm giác mặt bị ngáo ấy, hơn nữa cũng có lấy giải nhất đâu.” Nghiêm Liệt tiện tay bỏ huy chương vào hộc bàn, cười hỏi: “Sao? Nhảy cao đẹp trai không?”

 
Phương Chước nhớ lại một chút, ngoại trừ mấy người chuyên nghiệp ra thì xem động tác vẫy vùng của mấy người hệ cá mặn nhảy không xa bằng cương thi thật sự rất buồn cười. Khách quan nói một câu: “Tạm được”, sau đó còn bổ sung: “Đẹp hơn nhảy xa.”
 
“Cậu lại nhắc đến làm chi?” Nghiêm Liệt thấp giọng nói với cô: “Chớ để cho Triệu Giai Du nghe, nó báo cho đám nhảy xa liền đó.”
 
Phương Chước có tật giật mình liếc qua cửa sổ một cái, phát hiện người đó hoàn toàn không ở trong phòng học.
 
Nghiêm Liệt mò tay vào trong túi, một lát sau thì thần bí móc ra một tấm huy chương vàng, bỏ lên mặt bàn rồi nói: “Mặc dù nhảy cao không lấy được hạng nhất nhưng may là tôi còn đăng ký 100 mét.”
 
Huy chương năm nay của Trung học A được làm rất đẹp, tỉ mỉ tinh xảo, trông có vẻ rất đáng tiền, khiến người ta muốn sở hữu.
 
Nghiêm Liệt nhìn thấy vẻ yêu thích lộ ra trong mắt cô, cười nhẹ hỏi: “Muốn không?”
 
Phương Chước lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, không chút lưu tình nào: “Ngày mai tôi sẽ có.”
 
Nghiêm Liệt nhớ rằng cô đăng ký chạy 1500m, cảm thấy lời nói kiêu ngạo của cô lại có chút đáng yêu, đang muốn nói gì đó thì lời mở màn quen thuộc của bộ phim vang lên.
 
Ánh đèn tối sầm xuống, mọi người dần rơi vào tĩnh lặng.
 
Mặt Phương Chước bị bóng đen che mất, còn được bao phủ bởi ánh đèn huỳnh quang nhàn nhạt phát ra từ màn hình, cô đổ dồn sự chú ý lên trên, nín thở tập trung xem chiếu phim. Nghiêm Liệt cũng nuốt lại mấy lời muốn nói.
 
***
 
Xế chiều thứ hai, đầu tiên là hạng mục 3000m cho nam, sau đó là 1500m nữ.
 
Phương Chước không dám ăn nhiều cơm trưa, chỉ uống thêm hai chai nước rồi nhanh chóng đến bãi tập chuẩn bị.
 
Cô ghim số báo danh lên áo khoác đồng phục, đi tới đi lui để làm nóng người. Các bạn học cũng không ngờ cô muốn tham gia trận này nên vây quanh mấy tuyển thủ thi chạy khác tiến hành đầu độc tư tưởng.
 
Người thi 3000m nam là Thẩm Mộ Tư.
 
Vốn dĩ cậu chỉ muốn đục nước béo cò, kết quả nhận ra thành tích năm nay của lớp lại khá tốt, có hy vọng thoát khỏi hạng ba từ dưới lên, để lại thứ hạng có dấu ấn lịch sử nên mới muốn chạy cho nghiêm túc, tránh làm tụt điểm của lớp
 
Kết quả mới chạy được 1km thì bị người trong tuyển trường lật thế cờ. Nghe thấy tiếng reo hò vang lên dành cho đối thủ phía sau lưng, Thẩm Mộ Tư cảm thấy ngượng ngùng, lặng lẽ chạy xuống bên cạnh.
 
Nào ngờ mới vừa rời khỏi đường đua thì đối diện với Phương Chước trước mặt.
 
Hai người yên lặng đối mặt nhau.
 
Có thể là bởi vì ánh mắt của Phương Chước có chút tàn độc, Thẩm Mộ Tư cảm giác thấy như bị uy hiếp. Cậu nghĩ một lát rồi xoay người trở lại đường đua, muốn hoàn thành quãng đường còn lại của mình.
 
Thầy giáo thể dục bên cạnh thấy vậy, vội vàng kêu lên: “Này này này! Học sinh rời khỏi đường đua không thể quay lại nữa! Làm gì đấy!”
 
Thẩm Mộ Tư chạy theo đội ngũ về phía trước, cảm thấy mình tiến không được lùi cũng không xong.
 
Phương Chước chạy nhanh lên kéo người về, kéo đồng chí váng đầu trong não toàn là bánh ngọt đi tìm Nghiêm Liệt.
 
Nghiêm Liệt đã sớm nhận ra sự ầm ĩ ở đây, đang chạy tới từ hướng khác, tới nơi thì dở khóc dở cười nói: “Mày làm cái gì đó? Muốn chạy thì chạy, không chạy thì không chạy, mày còn muốn nhảy ngang nữa à.”
 
Thẩm Mộ Tư tủi hờn, mà ở trước mặt Phương Chước lại không dám nói gì, môi ngập ngừng nói: “Mày không hiểu đâu, nó gọi là đấu tranh nội tâm.”
 
Cậu thở hổn hển, cảm thấy tiếc nuối vì mình không nhận được sự yêu thích, thở dài: “Chạy mệt quá à.”

 
Nghiêm Liệt đẩy cậu vào khu nghỉ ngơi của lớp: “Đến bên cạnh ngồi đi.”
 
Thấy người đã đi xa, anh lại quay về hướng Phương Chước, hỏi: “Chẳng lẽ cậu muốn chạy thật đấy à?”
 
Phương Chước kéo khóa kéo, đưa ra số báo danh vô cùng may mắn của mình, nói: “Không được sao? Tôi cũng đăng ký rồi.”
 
Trên mặt Nghiêm Liệt có khiếp sợ và bất đắc dĩ, không biết nên thể hiện thái độ của mình như thế nào, cuối cùng chỉ nói một câu: “Tôi có thể giúp cậu cái gì không?”
 
Phương Chước liếc anh một cái, khiến Nghiêm Liệt cảm thấy như cô đang nhìn một thằng ngốc.
 
Sau khi kết thúc thống kê 3000m, làm sạch đường đua một chút thì lập tức đến thi 1500m.
 
Loa phát thanh phát hai lần, bọn học sinh điểm danh ở vạch xuất phát.
 
Chủ nhiệm lớp đang đứng ở ven đường xem náo nhiệt phát hiện Phương Chước xuất hiện trên đường đua 1500m, sắc mặt thay đổi, chỉ vào kêu tên cô: “Bạn học này em làm gì ở chỗ này?”
 
Phương Chước: “??”
 
Học sinh bên cạnh cũng chú ý tới cô. Từ lúc bắt đầu thấy cô không ngừng đi về phía đường đua thật sự quá nguy hiểm, chờ đến khi thấy bảng số đỏ tươi trước ngực cô thì thay nhau run rẩy.
 
Phương Chước giơ tay trả lời trọng tài, dùng hành động thực tế để chứng minh mình cũng là một người dám thí sinh.
 
Câu “Không thể” của chủ nhiệm lớp xém chút nữa đã phát ra khỏi miệng, Triệu Giai Du vừa bị trách bước lên.
 
“Sao cậu có thể chạy 1500?! Cậu đã làm nóng người chưa?”
 
Phương Chước không hài lòng quay mặt đi, không muốn trả lời cậu.
 
Nghiêm Liệt chen lên phía trước, kéo chủ nhiệm lớp đang có ý đồ lại, an ủi: “Yên tâm, em đã liên hệ người trong phòng y tế rồi. Bọn họ nghe nói học sinh muốn tham gia chạy là học sinh dinh dưỡng không đầy đủ té xỉu lần đó thì chủ động để lại một giường cho cậu ấy, nói hoan nghênh cậu ấy lên nằm.”
 
Chủ nhiệm nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi.”
 
Nghe bọn họ kẻ xướng người hoạ cà khịa mình, Phương Chước kháng nghị: “Làm quá.”
 
Trọng tài nghiêm túc nhìn qua mặt của cả đội chạy, nghe ngóng một hồi thì không nhịn được nữa, quăng một câu: “Mua bảo hiểm chưa ?”
 
Phương Chước: “……?” Trên núi còn có trồng măng không?
 
Phương Chước cảm thấy nhóm người này có thành kiến sâu quá rồi.
 
Số bước họ chạy có cộng lại cũng không bằng số núi cô leo lên. Lúc Phương Chước học tiểu học có thể cõng sọt tre nặng mấy chục cân đi lên đường núi gập ghềnh nửa ngày, còn hái quýt, cắt cỏ thỏ, nhổ khoai tây ở trên núi.
 
Sức bật thì có thể cô không được, nhưng sức chịu đựng thì cô cũng có ưu thế từ nhỏ.
 
Không giải thích với nhóm người này được.
 
Phương Chước đứng ở vị trí của mình, ngăn chặn mọi âm thanh từ bên ngoài, chờ tiếng tuýt còi của trọng tài thì bắt đầu nóng lên.
 
Sau khi tiếng súng vang lên, đám người bắt đầu xông tới.
 
Lúc xuất phát, Phương Chước ở vị trí giữa đội ngũ.
 
Bạn học ở lớp khác đều đang liều mạng kêu cố lên, chỉ có giáo viên và đám học sinh lớp 1 ở bên kia lại tận tình khuyên nhủ: “Phương Chước, chạy mệt thì ra ngoài đi, không sao đâu, đừng cố chịu đựng. Chúng ta không cần hạng nhất, quan trọng là có tham gia thôi.”
 
Phương Chước còn phải tốn sức trừng bọn họ, đúng hơn là kiêu ngạo liếc xéo. Hy vọng bọn họ có thể có chí khí một chút, đừng làm ồn ở chỗ này.
 
Lúc chạy đến vòng thứ hai, đội ngũ đã chia làm vài khúc, Phương Chước vẫn đi theo đội ngũ dẫn đầu.
 
Nghiêm Liệt cầm chai nước chờ ở mép sân thể dục, Phương Chước đi ngang qua, lắc lắc đầu.
 
Chủ nhiệm lớp giơ tay nhìn thời gian, nói: “Tốc độ của Phương Chước rất đều đặn, trạng thái có vẻ vẫn ổn. Thành tích 800m của em ấy chắc không tệ đâu nhỉ?”
 
Mọi người không có ấn tượng gì cả, chỉ biết không phải top đầu. Lúc kiểm tra thể chất mạng mình còn không lo nổi, hơi đâu lo cho người khác?

 
Lúc chạy được vòng thứ ba, thái độ của mọi người cũng dần đứng đắn. Cả đám cúi mặt, giống như chịu khổ nặng nhọc.
 
Hai chân của Phương Chước giống như bánh xe điều khiển bằng máy, ổn định nhịp bước bình thường, bộc lộ tài năng trong đám người dự thi, bây giờ đã ở vị trí thứ năm.
 
Trong lòng chủ nhiệm lớp dao động, nhìn chăm chú cô đang chạy tới từ xa, sau đó nhìn chăm chú cô chạy đi xa.
 
Có lẽ Phương Chước không phải người chạy nhanh nhất nhưng chắc chắn vẻ mặt của cô là thong thả nhất, mà thân hình của cô cũng gầy gò nhất trong đó. Hiện tượng trái ngược này đặt trên người cô,khiến cho người ta không thể nào tin tưởng nổi.
 
Triệu Giai Du thấy hy vọng thắng, đỏ mặt, còn kích động hơn khi mình ra sân, đuổi theo đường đua cổ vũ: “Ba vòng rồi Phương Chước! 800m! Một vòng nữa thì được 1200, cậu còn lại……”
 
Cậu còn chưa kêu xong đã bị Nghiêm Liệt bưng kín miệng.
 
Đây là cách thức động viên mới à? Này mẹ nó là vết dao trí mạng thì có?
 
Triệu Giai Du thoát ra, lý trí đã trốn khỏi nhà, bướng bỉnh hò hét: “Phương Chước! Xông lên! Chạy được hạng nhất thì cậu là bố của tôi!”
 
Phương Chước thật sự vọt lên.
 
Lúc chạy đến vòng thứ tư thì cô bắt đầu tăng tốc, chạy thẳng từ vị trí thứ năm lên vị trí thứ hai, đuổi sát sau lưng người dẫn đầu.
 
Dẫn đầu chính là một nữ sinh mặc đồng phục của tuyển trường, Phương Chước tới khiến cô ấy áp lực, cô ấy không dám qua loa nữa, cũng nhanh chóng nện bước bắt đầu tăng tốc.
 
Nhưng mà Phương Chước giống như khối kẹo mạch nha, không thể tách ra được, cô ấy có thể nghe thấy tiếng bước chân của đối phương nhưng lại không nghe thấy tiếng thở hổn hển, khiến trong lòng cô ấy thầm than “toang rồi”.
 
“Phương Chước em iu chị!”
 
“Xông lên Chước Chước!”
 
“Cậu hạng hai! Giỏi lắm được hạng hai rồi! Cậu là giỏi nhất! A ——!”
 
Các bạn học lớp 1 thấy một màn này thì hoàn toàn trở nên điên cuồng, gào rống mà kêu bậy kêu bạ. Cái tên “Phương Chước” này luân phiên phát ra, giống như quỷ khóc sói gào mà vang vọng giữa không trung.
 
Màng tai của những người bên cạnh chịu tra tấn, cách bọn họ xa một chút, sợ chỉ số thông minh bị ảnh hưởng.
 
Cách đích đến ngày càng gần, Phương Chước lại tăng tốc lần nữa.
 
Nữ sinh dẫn đầu cả kinh, hơi thở rối loạn. Nhận thấy Phương Chước đang vượt qua khỏi người cô ấy thì mở to mắt, không dám tin tưởng.
 
Lúc đường đua chỉ còn một con đường thẳng tắp, chủ nhiệm lớp sắp tắc thở, nhìn chòng chọc vào người đang chạy trên đường đua.
 
Sắc môi Phương Chước tái nhợt, khóe miệng mím thành một đường thẳng tắp, hai má lại hơi phiếm hồng, sau khi quẹo cua, chạy lên con đường khác thì mắt nhìn thẳng tiến hành chạy nước rút.
 
Mắt cô mờ đi, có thể là thiếu máu, nhìn không thấy vị trí đối thủ của mình, chỉ nhìn thấy đám người lời mờ phía trước, cảm thấy có vẻ mình sắp đến đích thì không dám giảm tốc độ.
 
Mãi đến khi trọng tài hô to “hạng nhất”, Phương Chước mới dừng lại, ngay trong nháy mắt đứng lại thì hai chân nhũn ra, run rẩy, xém chút nữa là ngã.
 
Một đôi tay kịp thời đè bả vai cô, mạnh mẽ đỡ cô lên. Rất nhanh có thêm rất nhiều người vây xung quanh cô, chặn mất ánh sáng chung quanh.
 
Tạp âm khiến Phương Chước không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, vội vàng hỏi: “Thế nào?”
 
Giọng của Nghiêm Liệt vang lên trên đỉnh đầu cô, không kìm nén được sự hưng phấn: “Hạng nhất! Huy chương vàng là của cậu! Cậu là nữ thần, quán quân, là bố của Triệu Giai Du!”
 
Phương Chước hài lòng.
 
Nghiêm Liệt đẩy dắt cô đi hai vòng, sau đó dìu cô ngồi xuống ghế.
 
Phía trước có người quạt gió cho cô, bên cạnh có người giãn cơ cho cô.
 
Ngụy Hi cầm cái ly, ở một bên ân cần rót nước cho cô, chỉ kém việc đút tận miệng.
 
Lần đầu tiên Phương Chước cảm nhận được mùi vị được vây quanh, có chút hưởng thụ, khiêm tốn nói: “Cũng được. Bình thường thôi.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.