[vtđd]_ánh dương rực rỡ

Chương 11


Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 11:

 
Editor: Limoncello
 
Phương Chước cảm thấy mình như biến thành một con ếch xanh ngâm mình trong nước nóng, tứ chi và não bộ đều bị nước nóng làm tê dại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Vân Trình nhìn thấy ánh đèn, biết là cô thì có chút kích động, thế nhưng vẫn kìm nén mà nói: “Cậu cho rằng con không tới, trời còn chưa tối cậu đã đi về trước rồi, sao lại đến trễ vậy?”
 
Phương Chước không lên tiếng, đứng lên xách một bên dây đeo balo, rọi ánh sáng đèn pin lên mặt đất.
 
Diệp Vân Trình nói: “Bên này cách một quãng xa mới có một cái đèn đường, mấy tháng trước cũng hỏng rồi, con có thấy không? Đi cả con đường một mình có sợ không?”
 
Phương Chước nuốt nước bọt, hai giây sau mới nói: “Không ạ.”
 
Diệp Vân Trình đến gần, duỗi tay đón lấy đèn pin của cô, lơ đãng đụng tới đầu ngón tay cô, cảm thấy lạnh lẽo, nghĩ rằng cô đã sợ tới mức tinh thần hoảng hốt, chỉ cứng miệng thôi nên không vạch trần lời nói của cô.
 
Ông đặt tay cầm đèn pin lên tay vịn xe đẩy, dịu dàng nói: “Bạn học của con gọi điện thoại cho cậu, hỏi cậu rằng con về đến nhà chưa nên cậu mới biết con đã đến rồi. Là tại cậu, không xác nhận thời gian với con. Cậu đã lơ là quá rồi.”
 
Phương Chước đảo tròng mắt, thân thể chết lặng dần dần thả lỏng ra: “Hả… Nghiêm Liệt?”
 
Diệp Vân Trình nghe thấy tiếng gà con kêu, ngồi xổm nhìn lên trên mặt đất, cười nói: “Con mua gà à? Muốn nuôi trong sân sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phương Chước gật đầu nói: “Vâng.”
 
“Được đó. Còn có thể đẻ trứng.” Diệp Vân Trình xách cái hộp lên bằng một tay, nói tiếp: “Đi nào, đưa balo cho cậu. Để lên xe đẩy.”
 
Phương Chước đặt cặp sách xuống, cảm thấy trọng lượng trên lưng giảm trong nháy mắt, cả người cũng nhẹ nhàng.
 
Diệp Vân Trình thử xách, phát hiện trong cặp chứa đầy sách, nếu ít cũng phải nặng cỡ 10 cân. Phía sau còn túi gạo 20 cân.
 
Ông véo cánh tay Phương Chước, không biết cánh tay nhỏ xíu này của cô vách đồ đến đây bằng cách nào, đau lòng nói: “Lần sau con có tới thì nói cho cậu biết, cậu chờ con ở cửa thôn.”
 
Phương Chước nói: “Không có việc gì ạ.”
 
“Đừng khách sáo với cậu, đi một đoạn đường thế này không mệt đâu.” Diệp Vân Trình ấp ủ một lát, nói: “Cậu muốn đi đón con, đều là người một nhà cả mà.”
 

Sau một lúc lâu, Phương Chước thấp giọng trả lời: “Dạ.”
 
Sau khi Diệp Vân Trình tới đón thì con đường phía trước cũng không còn xa nữa.
 
Phương Chước kéo xe theo ở phía sau, cảm thấy mình chỉ ngây ngốc một hồi đã đến trước nhà rồi.
 
Diệp Vân Trình bật đèn chính lên, chiếu sáng các vật dụng bên trong.
 
Khác hoàn toàn với vẻ cũ kỹ bừa bộn lúc trước, căn phòng đã được quét tước một lần. Bức màn thay sang màu lam nhạt, bàn ghế cũng được sắp xếp lại vị trí, hợp với bóng đèn dây tóc trên cao, nhìn sáng sủa sạch sẽ, đẹp đẽ sáng ngời.
 
Pass chương 12 + 13: chaydeadlinelaniemvui
 
Trong không khí cũng không có mùi mốc ẩm ướt, trái lại còn có một mùi hoa quế nhàn nhạt. Phương Chước còn nghi Diệp Vân Trình xịt nước hoa.
 
Phát hiện này khiến Phương Chước chấn động, liếc hai cái lên người người đàn ông, cũng mới phát hiện, hôm nay ông cố ý mặc quần áo mới thẳng thớm, đầu tóc đã được cắt tỉa, không lôi thôi lếch thếch giống lần trước, sắc mặt cũng khỏe khoắn hơn lần trước nhiều.
 
Quả thực có thể nói là như hai người khác nhau.
 
Ánh sáng chiếu sáng mặt cả hai, Diệp Vân Trình nhận thấy Phương Chước đang như có như không mà đánh giá mình, có chút mất tự nhiên, chống gậy nhấc lồng đậy thức ăn lên, nói: “Ăn cơm chiều chưa? Giờ có đói bụng không? Cậu cũng không biết con thích ăn cái gì, chỉ làm bừa vài món. Con đi rửa tay đi, bây giờ cậu hâm cơm lại cho con.”
 
Thức ăn trên bàn đã lạnh, nhưng được trang trí tinh xảo hoàn chỉnh lên bàn, hiển nhiên Diệp Vân Trình vẫn luôn đợi cô mà chưa ăn cơm. Thấy cô đứng bất động, ông duỗi tay khẽ đẩy một phen, thúc giục: “Mau đi đi, nhà vệ sinh ở bên kia.”
 
Trên người Phương Chước không có đồng hồ, không biết hiện tại mấy giờ, nhắm chừng là mới hơn 8 giờ.
 
Mỗi một chi tiết đều mang theo cảm giác xa lạ, hóa thành từng đợt sóng nhỏ, không ngừng đánh vào lồng ngực cô. Bãi cát thô ráp phập phồng bị nước thấm ướt, ủi phẳng tất cả đường vân, dần dần trở nên trơn nhẵn.
 
Cô đứng trước gương WC, cách mặt kính nửa thước nhìn vào gương mặt ngơ ngác đăm chiêu trên đó, động tác và ý thức cũng trở nên thong thả như lên mây. Mãi đến khi cô dùng sức chớp mắt mới có thể kéo bản thân ra khỏi đó.
 
Cô khom lưng dùng nước rửa sạch mặt, ngừng thở, để mặc chất lỏng lạnh lẽo cuốn trôi độ ấm trên làn da.
 
Cách Diệp Vân Trình quan tâm không giống như Phương Dật Minh, nó tinh tế dịu dàng và chân thành.
 
Ông ấy múc ra quá nhiều sự quan tâm, hận không thể múc hết ra cho cô xem. Thế nhưng cái chai của Phương Chước chỉ có thể chứa hai gáo, có nhiều hơn cô cũng không thể nhận được, sợ làm nó tràn ra ngoài, cũng sợ thiếu nợ ân tình, có lỗi với sự quan tâm của ông.
 
Phổi bắt đầu xuất hiện cảm giác căng cứng, Phương Chước tắt nước, ngẩng đầu dùng sức thở dốc, một lần nữa nhìn về phía người trong gương.
 
Cô mới nhớ mình đã quên mang khăn lông vào. Rút một tờ giấy từ bên cạnh, lau khô vệt nước, sau đó vuốt ngay ngắn hai mép tóc bên trán, vuốt lên mái.

 
Đến khi cô chậm chạp ra khỏi WC, thức ăn trên bàn đã bắt đầu bốc hơi nóng.
 
Diệp Vân Trình dọn chén đũa, hơi dựa vào tường múc canh cho cô.
 
“Canh đậu hủ cá chép, bổ não. Con xem con gầy quá đó.” Tay Diệp Vân Trình hơi run, bởi vậy lúc nói chuyện cũng không dám mất tập trung: “Không thích cũng phải uống một chút, con xem con gầy đi rồi.”
 
Phương Chước nhận lấy cái chén nhỏ, đặt lên trên bàn, lúc muốn tiến lên dìu ông thì ông đã chống gậy lùi về phía sau một bước, lôi ghế dựa ra rồi ngồi xuống.
 
Miệng của hai người như bị niêm phong, dù có bao nhiêu lời để nói nhưng khi tới cổ họng lại thành một tiếng duy nhất, tất cả đều là “Ngồi đi”, “Ăn đi”, “Nào” vân vân… 
 
Đồ ăn rất phong phú. Có cá có thịt có đồ mặn, ở giữa còn có một bánh kem nhỏ.
 
Chiếc bánh kem kia có vẻ ngoài rất kỳ quái, chắc là không có khuôn phù hợp, kem cũng phết hỗn độn. Nhưng có thể nhìn thấy tấm lòng của người làm ra nó.
 
Phương Chước định nói không cần tốn nhiều tiền như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt chờ mong của Diệp Vân Trình thì nhịn xuống, chỉ hỏi: “Tự cậu làm bánh kem sao?”
 
“Đúng. Nhưng mà hấp chứ không phải nướng.” Diệp Vân Trình nhếch khóe miệng, thẹn thùng cười: “Tuy rằng khó coi nhưng hương vị cũng tạm được. Cậu cũng làm một ít đưa qua trường học, bọn họ đều nói khá được.”
 
Phương Chước quét về phía chồng sách nằm ngay ngắn ở một góc, hỏi tiếp: “Cậu thích đọc sách sao?”
 
“Đọc thôi, dù sao cậu cũng không có chuyện gì để làm. Có điều cũng khá ăn tạp, người khác đưa sách gì thì cậu đọc cái đó.” Diệp Vân Trình nói: “Có vài quyển cũng khó đọc.”
 
Phương Chước uống một ngụm canh canh, khen ngợi: “Ngon quá.”
 
“Vậy là tốt rồi.”
 
Diệp Vân Trình nâng chén, nhìn chằm chằm cô rồi cười xán lạn.
 
Ánh mắt trầm tĩnh, xa xưa, đồng tử màu nâu nhạt dần dần nhiễm ánh sáng chói ngời.
 
Phương Chước tránh tầm mắt, vùi đầu ăn cơm.
 
Cô thật sự rất đói bụng, hơn nữa hai người cũng không tìm thấy đề tài gì, trừ việc ăn ra thì cô cũng không biết có thể che giấu sự ngại ngùng như thế nào, loáng một chút đã ăn no căng.
 

Sau khi kết thúc bữa ăn yên tĩnh này, Phương Chước đứng lên dọn dẹp bàn ăn. Diệp Vân Trình cũng không ngăn được cô, đành phải để mặc cô muốn làm gì thì làm.
 
Khi Phương Chước rửa chén xong quay lại, Diệp Vân Trình đã trải xong giường nệm trong phòng ngủ cho cô.
 
Ông khom lưng, một tay chống ở đầu giường, dùng một tư thế không hề tự nhiên mà làm phẳng góc khăn trải giường, quay đầu lại nói với Phương Chước: “Đêm nay con ngủ trong phòng này đi, chăn mới, đã phơi rồi. Công tắc đèn là sợi dây thừng này, chỉ cần kéo một cái là được.”
 
Phương Chước gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, xoay người nhìn chung quanh bốn phía.
 
Phòng này đặt không ít đồ gia dụng cũ bằng gỗ, mép tường có một bàn trang điểm sẫm màu, còn có một ít vật trang trí nhỏ khác, đều là những món đồ các cô gái thích.
 
Trong nhà chỉ có một mình Diệp Vân Trình, ông là nam, dường như cũng không đồng tính. Như vậy thì căn phòng này……
 
Diệp Vân Trình thấy vẻ mặt cô, đoán được suy nghĩ của cô thì cười miễn cưỡng một cái, giải thích: “Đây là phòng của mẹ con. Đồ của chị ấy luôn được để như vậy.”
 
Lông mi của Phương Chước mất tự nhiên mà run rẩy, sau đó mở to hai mắt nhìn ông.
 
Diệp Vân Trình không nói tỉ mỉ nữa mà cứng ngắc đổi đề tài: “Nước trong WC chắc đủ ấm rồi, con tắm rửa trước đi. Cậu ở phòng bên cạnh, có vấn đề gì kêu một tiếng là có thể nghe được.”
 
Ông dặn dò xong, chống gậy chuẩn bị đi ra ngoài. Mới vừa bước ra khỏi cửa thì điện thoại trong túi vang lên. Ông lấy ra xem thì quay ngược trở về, đưa cho Phương Chước nói: “Có muốn báo với bạn học của con một tiếng không? Nó rất lo cho con đó.”
 
Phương Chước thuận tay nhận lấy, nhìn thấy một tin nhắn hỏi thăm từ màn hình đang sáng đèn.
 
Điện thoại này cũng là loại thông minh, nhưng lớp kính ngoài màn hình đã vỡ nát, cảm ứng cũng không nhanh nhạy cho lắm.
 
Phương Chước lưu một cái tên cho dãy số xa lạ, sau đó gửi một tin nhắn đến đối phương.
 
Phương Chước: Tôi về đến nhà rồi.
 
Đối phương trả lời lại trong vòng vài giây.
 
Nghiêm Liệt: Tôi cũng mới về đến nhà.
 
Phương Chước nghĩ nghĩ, nhắn thêm một cái: Tôi cơm nước xong rồi.
 
Nghiêm Liệt: Tôi cũng ăn xong rồi.
 
Lần đầu tiên Phương Chước gửi tin nhắn cho người khác, sau khi trầm tư suy nghĩ thì khó khăn nghẹn ra một câu.
 
Phương Chước: À. Vậy ngủ ngon.
 
Nghiêm Liệt: …… 
 

Nghe nói một tin nhắn là 1 hào, Nghiêm Liệt đã tốn 3 hào vì cô, 6 dấu chấm không đáng để cô trả lời.
 
Trái tim Phương Chước nói, kết bạn đắt quá.
 
Diệp Vân Trình vẫn luôn quan sát vẻ mặt của cô, thấy cô buông điện thoại thì tràn ngập hứng thú hỏi một câu: “Nó là bạn trai của con sao?”
 
Phương Chước sửng sốt, cả kinh nói: “Sao có thể chứ? Cậu ấy là bạn cùng bàn của con.”
 
“À.” Diệp Vân Trình nói: “Con và bạn học của con có quan hệ tốt thật đấy.”
 
Lời này cứ cảm thấy quái quái, Phương Chước cũng không suy nghĩ sâu xa, khen hùa một câu: “Cậu ấy khá tốt. Hôm nay đưa con đến nhà ga nữa.”
 
Diệp Vân Trình vốn muốn đi nhưng nghe vậy thì dừng lại, kỳ quái nói: “Nó không trở về nhà sao?”
 
Phương Chước không chắc chắn lắm: “Chắc nhà cậu ấy không có ai?”
 
Diệp Vân Trình: “Tết Trung Thu cũng ở nhà một mình à?”
 
“Đúng vậy.”
 
Diệp Vân Trình dừng một chút, hỏi: “Vậy sao con lại không mời nó về nhà chơi đi?”
 
Phương Chước nhăn mày lại, tầm mắt hơi đảo sang một bên, sau một hồi cau mày trầm ngâm thì hít hà một hơi, lộ ra vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
 
Cô chưa từng mời bạn học nào đến nhà mình, bởi vì cô chưa từng có quyền quyết định trong nhà, quan hệ với bạn học cũng không tốt, thế cho nên vấn đề này cũng không nằm trong phạm vi suy xét của cô.
 
Bây giờ nhớ lại đủ kiểu thái độ và ám chỉ lúc trước của Nghiêm Liệt, mạch điện ngắn ngủn trong đầu Phương Chước cũng thông lại.
 
Có phải cậu ấy muốn đón Trung Thu cùng với mình không?
 
Diệp Vân Trình hỏi: “Sao đấy?”
 
Bóng đèn trên đầu Phương Chước chỉ sáng một giây rồi tắt ngủm.
 
Thôi vậy.
 
Không ở được, không có chăn.
 
Còn phiền Diệp Vân Trình dọn dẹp thu xếp phòng trống khác nữa.
 
Cô lắc đầu nói: “Không có gì ạ.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.